Không Bạch Hiệt (Trang Giấy Trống)

Chương 35: Chương 35






Qua một đêm, "Bằng hữu" trở thành "pháo hữu", mà pháo hữu này lại là bạn trai cũ.

Cũng là chẳng có ai cả.

Trong năm phút sau khi A Tá tỉnh dậy, load lại đầu óc liền mấy chữ hiện trong đầu "to"
Không biết bây giờ là mấy giờ, cậu cố gắng cử động muốn đứng dậy, toàn thân đau nhức, thập phần xấu hổ tràn đầy trướng đau nóng rát.

Cánh tay chạm vào không gian không một bóng người, chạm vào chăn ga gối đệm êm ái lạnh lẽo màu đen trước mặt, nghĩ đến Đỗ Triết lại ủ rủ cụp mi mắt, chính mình ngày hôm qua thật sự là bốc đồng, nhưng sướng vẫn là sướng, Bây giờ thì tốt rồi, làm cho sướng xong rồi đối với Đỗ Triết hủy hoại danh dự, Vương Hy và Đỗ Triết nên làm cái gì giờ đây?
Cậu khiến Đỗ Triết bị ép "xuất quỷ", Đỗ Triết sẽ không nghĩ cậu muốn tại vị đi?
Đầu óc cậu vô cùng hỗn loạn, đêm qua cậu thật sự bị dục vọng làm mờ mắt, hung hăng tát mình một cái, lo lắng mình thật sự là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, khiến Du Triết khó chịu.

Nhưng bây giờ hối hận cũng vô ích, khắc phục như thế nào mới là việc cấp bách.

Thân ảnh bị thu nhỏ lại thành một quả bóng, giấu ở trong chăn bông, chỉ lộ ra một đôi mắt, quay đầu lại, khi đôi mắt trở lại một chút sáng ngời, mơ hồ có thể nhìn thấy đồ đạc trong phòng, liền biết mình trong phòng ngủ chính nơi anh đã ngủ quên vào đêm hôm trước.

Đầu cậu, cậu không thể nhớ bằng cách nào mình đã trở về từ phòng của Đỗ Triết.

Tối hôm qua, Đỗ Triết đã lăn lộn quá mạnh, A Tá đã bị sốc khi nhận ra khẩu vị của anh thực sự đã thay đổi rất nhiều, bị anh hành đến hoàn toàn không nhớ được nửa sau của quá trình trí nhớ của mình.

Đoạn gần nhất với trí nhớ của cậu chính là Đỗ Triết đang chặn cậu bên dưới ép vào tường, ấn vào bờ vai cậu hướng phía sau mà đâm vào.

Tiểu Đồ Đồ trở nên mềm mại lại cứng rắn rồi lại trở nên mềm mại, tối hôm qua cũng rất dùng sức, hiện tại liền không còn sức sống.

Sau mười phút trầm tư suy nghĩ, ánh sáng tập trung lại một chút, ánh nắng ngoài cửa sổ tràn xuống sàn qua rèm cửa bị dột, sau một tuần quay đầu lại, cậu dựa vào ánh sáng yếu ớt để xác nhận rằng không có một trong phòng.

Khi bật đèn đầu giường lên, trên tay chạm vào một vật không rõ, sau khi vui sướng, nơi đó nóng bừng, hai chân vẫn còn trong chăn bông, khó khăn ngồi dậy, hơi nghiêng người ngồi dựa trên đầu giường.


Không có ai trong phòng thật, một cốc nước và một bảng thuốc được đặt trên chiếc bàn cạnh giường ngủ.

Cậu nhìn một cái, không khỏi nở nụ cười.

Đỗ Triết thật sự rất thận trọng, chu đáo chuẩn bị thuốc tránh thai khẩn cấp cho cậu, tối hôm qua cả hai đều bốc đồng không chuẩn bị biện pháp gì, may mà anh vẫn nhớ mua thứ tốt này để khắc chế.

Nhưng mà, lo lắng của Đỗ Triết có lẽ là dư thừa, bác sĩ nói năm đó cậu sinh ra quá nhiều tổn thương, hẳn là đời này sẽ không lại hoài hài tử, cậu nghe được chẩn đoán này lúc đó, cảm tạ trời đất, nuôi dưỡng một mình Nhu Nhu đã muốn ép khô mình rồi.

Cậu sẽ không thể chịu được một cái khác.

Hơn nữa Đỗ Triết lúc đó biến mất không biết khi nào mới trở lại, thì sinh cùng ai?!
Những viên thuốc dẹp màu trắng được bọc bằng vĩ cứng plastic trong suốt, cậu từ từ gỡ ra từng viên một.

Một lúc sau, sáu bảy bông hoa nhỏ màu trắng nằm gọn trong lòng bàn tay cậu.

Hướng dẫn sử dụng viết: trong vòng sáu tiếng thì uống ba viên, còn trong vòng 12 tiếng thì uống năm viên, Cậu không biết rằng đã bao nhiêu giờ rồi nữa, dù sao uống hơn cũng đâu nghiêm trọng gì!
(Uống làm chi dù sao Đỗ Triết làm gì cũng thành đạt, một phát trúng hai con nhạn ????)
Cậu ngẩng đầu uống một ngụm nước lạnh lớn, đổ hết viên thuốc trong lòng bàn tay vào miệng.

Nhưng dù sao cũng không thể nuốt trôi được.

Viên thuốc tan nhanh trong nước, vị đắng nhẹ lên men trong miệng, cậu nhìn lên trần nhà trống rỗng, định để dung dịch thuốc chảy xuống theo quán tính, chừng nào nó trôi vào cổ họng rồi mới vào dạ dày theo máu lưu thông khắp cơ thể, sẽ không có chứng say mê.

Một tiếng "cạch", ai đó đã mở cửa bước vào.

Đỗ Triết đang bưng một tô mì nóng hổi, liền nhìn thấy A Tá tay trái cầm chặt một ly nước, mép bảng thuốc màu bạc chọc vào lòng bàn tay, ngửa đầu lên trên, yết hầu cậu trượt lên trượt xuống như thể đang cố nuốt một thứ gì đó.

Cậu giật mình khi nghe thấy tiếng động bên cửa, dư quang liếc nhìn Đỗ Triết một cái, sau đó lo lắng vỗ ngực, để thuốc dạng lỏng trong miệng nhanh chóng trượt vào cổ họng, bật ra một tiếng ho sặc sụa gây đau phổi.


Cậu cậu bối rối lau đi một ít nước trào ra từ khóe miệng, và thuốc bột chua hơn mắc kẹt trong cổ họng, cậu lại đổ một ngụm nước lạnh lớn nuốt trôi đi phần bột bị ở cổ họng.

Mới đứng lên hướng anh cười nói: "Ân, cảm ơn mua cho em thuốc "
Đỗ Triết khẽ giật mình, đặt bát mì sang một bên, rút một mảnh khăn giấy ra hiệu lau vết nước nơi khóe miệng, giật lấy bảng bọc thuốc trên tay cậu hỏi:"Chỉ cần uống năm viên, cậu lại uống hết?"
A Tá cầm lấy khăn giấy, máy móc lau khóe miệng, dựa vào tường cười nói: "Cái này an toàn hơn, nhất định sẽ không gây phiền toái cho anh."
Hơn nữa, ngay cả khi muốn làm phiền, cậu cũng không có được cơ hội đó, cậu không thể không tự hào rằng mình thực sự là một người có vóc dáng hoàn hảo.

“Trước khi Nhu Nhu ra khỏi lớp, tôi muốn nói chuyện với cậu.” Đỗ Triết bưng bát mì lên, chuẩn bị sẵn đũa rồi đặt vào tay cậu, nói: “Về tối hôm qua việc kia......!Tôi sẽ chiệu trách nhiệm với cậu."
"Trách nhiệm? Anh đã rất có trách nhiệm rồi." A Tá gãi gãi đầu xấu hổ cười.

Thuốc và nước tránh thai đều để trên bàn đầu giường, trên người cậu vẫn còn lưu lại mùi thơm thoang thoảng, nếu không ngờ là không đúng, Đỗ Triết nhất định đã tắm rửa sạch sẽ cho cậu rồi mặc quần áo sạch vào.

Trách nhiệm, sau đó anh sẽ tiếp tục chịu trách nhiệm, là có phải đi bệnh viện tẩy một lớp da, rửa bên ngoài, và rửa bên trong nữa, rửa sạch dấu vết đêm qua để lại.

Đừng nghĩ về nó, đừng nghĩ về nó.

Ánh mắt của A Tá bị tô mì trong tay hấp dẫn, các loại hải sản trên mì đều lộ ra vẻ trêu tức, bốc khói nóng nghi ngút, cậu cẩn thận hỏi: "Tô mì này......!Em thật sự có thể ăn?"
“Ừ.” Đỗ Triết nhẹ nhàng đáp lại, cậu bắt đầu di chuyển, dọn hải sản trên tô mì sang một bên, ăn một miếng mì ngon ngọt, nhai và nếm thử vị ngon, nhếch miệng cười với anh hứa: “Nhân tiện, em sẽ không nói chuyện với ai về những gì đã xảy ra đêm qua, và Nhu Nhu sẽ không biết.

Mọi người đều là đàn ông, tôi hiểu.

"
Vương Hy ngoại hình nhỏ nhắn, nếu như bị như cậu hôm qua, sáng sớm đã gọi 120, cho nên cậu tối qua là do Vương Hy không thoả mãn được anh, cho nên bạo phát? Nghĩ đến mông......vẫn hơi đau.

"Đêm qua cậu..."

A Tá ngấu nghiến bát mì đậm đà do Đỗ Triết tự tay nấu, nhìn đồng hồ bên cạnh, thời gian đến nhanh chóng cắt ngang lời Đỗ Triết định nói: "Đến giờ rồi! Phải đi đón Nhu Nhu! "
Cậu chuồn nhanh đến nỗi Đỗ Triết còn không kịp giao máy tính mới mua cho cậu.

Anh ở trong phòng ngủ này một mình, hướng ra ngoài cửa sổ một chút, cái đầu tròn nhỏ của A Tá hiện ra trên đường phố.

Lớp quần áo rộng che khuất hoàn toàn dáng cậu, đôi chân của cậu giống như ma côn, gầy và dài, cậu chuồn đi ra với một tốc độ nhanh và nhẹ nhàng.

Còn khoảng mười phút nữa là đến trường mẫu giáo, đi vài bước liền ôm lấy eo mình, biến mất vào con đường ở giữa, tạt vào các cửa hàng hai bên đường nghỉ chân, cùng ông chủ nói chuyện như thể cậu đang cho đồ, nhưng lại không có gì, mua và rời đi.

Bây giờ anh khá chắc chắn rằng Đồ Tá Chá đang thực sự tránh mặt anh, ngay cả khi đã trải qua cơn kích tình đêm qua.

Không giống như vẻ ngoài hăng hái và năng động tối qua.

Đỗ Triết nghiêng người ra xa hơn một chút, theo bóng dáng khuất dần, A Tá chậm rãi đi tới cổng trường, tựa vào cửa như một con thú sụn.

Anh phải thừa nhận rằng mình đã bốc đồng vào ngày hôm qua.

Khi Bạch Vũ Cơ thông báo với mọi người rằng A Tá sẽ biểu diễn, Đỗ Triết đang nói chuyện, vô thức nhìn về phía bể bơi, chỉ là vì Đồ Tá Chá đã nhập viện vì bị bệnh, làm sao cậu có thể nhảy xuống nước được để biểu diễn.

Khi hai mắt giao nhau, anh tận mắt chứng kiến, thấy Bạch Vũ Cơ đá mạnh vào lưng A Tá.

Đồ Tá Chá giống như hoàng tử nhỏ của bể bơi mười năm trước, ngã xuống hồ bơi một cách đáng kinh ngạc, đứng bên hồ bơi cùng mọi người, rất lâu rồi A Tá không lên nữa, chợt nhớ đến lời dặn của bác sĩ liền nhảy xuống nước trước khi nghĩ về nó.

Chân tay Đồ Tá Chá vô thức giơ lên trong nước, đôi mắt hơi mở của cậu nhưởng lên, và cái miệng sủi bọt là vòng cung của niềm vui trong hôn lễ, nhưng cơ thể cậu cứ chìm xuống dưới nước.

Sau đó, cậu với tới mình hôn lên đôi môi mềm mại, cầu xin sự mềm mại mà nhiều năm trước cậu chạm vào mỗi ngày, trong nước có vị đắng, hoảng sợ không biết vì sao.

Anh không hiểu làm cách nào mà cựu vận động viên bơi lội, vận động viên từng phá kỷ lục bơi lội mà ngày hôm nay lại rơi đến mức phải nhờ người khác nhảy xuống nước cứu.

Càng hôn cậu càng chiếm hữu, không khỏi nghĩ đến sau lưng A Tá đi khách sạn với người khác, khách sạn bọn họ đã từng ở.

Sự xuất hiện của những người đi cùng cậu như thiêu đốt tận đáy lòng anh.


Đồ Tá Chá, làm thế quái nào mà cậu lại nói rằng mình yêu anh hết lần này đến lần khác trong khi vẫn duy trì mối quan hệ không đúng mực với người khác?
Anh nhớ từng đoạn hồi ức tối hôm qua, anh nhớ anh hận cậu và anh yêu cậu, thật lâu sau, rốt cuộc anh không nhịn được hỏi Đồ Tá Chá rằng liệu những người cùng đi vào khách sạn với cậu cũng sẽ giống như anh đã đối xử với cậu như vậy?
Nhưng chỉ cần Đồ Tá Chá lên tiếng, Đỗ Triết sẽ che miệng lại, anh thực sự không muốn nghe những lời trong đoạn clip mà cậu giao du với người khác vào lúc này.

Hơn nữa, cơ thể đã từng bị anh chiếm giữ lại có quan hệ tình dục với người khác.

Khi hôn mê, Đồ Tá Chá đang nằm trong nước, da thịt đầy những vết bầm tím không thể nhìn rõ qua những tia nước nhấp nhô, anh cẩn thận rửa từng tấc trên da cho Đồ Tá Chá.

Sao bé con mà tôi từng chăm sóc trong lòng bàn tay lại biến thành thứ rác rưởi bị người khác tàn phá, vứt bỏ.

Anh không hiểu tại sao Đồ Tá Chá lại biến mình thành bộ dạng này.

Cậu đang diễn trước mặt anh? Cậu đang suy nghĩ về việc làm thế nào để khiến anh ấy cảm thương?
“Số tiền đó còn chưa đủ để các người tiêu sao?” Đỗ Triết bôi sữa tắm, xoa bọt nước, nhẹ nhàng lau người, cúi đầu ấm ức hỏi: “Muốn tiền, anh có thể cho em nhiều hơn.

Nhiều tiền hơn mà."
Đồ Tá Chá khẽ nắm lấy tay Nhu Nhu đi trên đường, trên mặt mang theo nụ cười, hướng anh đi tới.

Ánh mắt lưu lại nơi này, trong lòng rối rắm, không khỏi thốt lên: "Nhưng là, chính các người làm hại cha ta."
Là ta và cha sống nương tựa vào nhau.

..
Tui ức chế phải nói, edit khúc đỗ triết nghĩ sai về A Tá là tui vừa tức vừa muốn khóc, tất cả mọi việc đều do thằng quỷ trà xanh bạch vũ cơ làm ra.

Cha công đi tù nó cũng hại, kêu người đánh đập A Tá của tui, còn dàn dựng video giả bịa chuyện nói cậu đi khách sạn, huhu, phải sì poi hết chứ mn nghĩ xấu con tui chơi đồ tội ẻm lắm, huhu ???????????? khóc 7749 dòng sông ????????????????????
Eo ôi.

Chương 34 gần 6k chữ mà chương này có 2232 chữ.

Hai chương này là 1 dài 1 ngắn nhất mà tui edit ad trời ????.