Không Ai Thích Chu Tự Thư

Chương 8: Chương 8





Khi Hạ Hành cõng Hạ Khanh về nhà, Hạ Khanh vẫn còn run rẩy, một tay cầm bông hoa, một tay khác túm lấy áo Hạ Hành, như thể lo lắng rằng Hạ Hành sẽ biến mất hoặc sẽ không muốn cậu, lại thì thào hét lên trong sợ hãi: "Anh trai, anh trai, anh trai."
Một tiếng khóc làm Hạ Hành tan nát cõi lòng, hắn cúi người áp trán Hạ Khanh vào trán mình, giữ lấy mặt Hạ Khanh, buộc Hạ Khanh nhìn vào mắt mình, cẩn thận an ủi: "Khanh Khanh, anh ở đây."
Hạ Khanh mù mịt tỉnh lại, cậu nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của Hạ Hành, nhìn thấy đôi mắt của Hạ Hành, vô cùng dịu dàng.
"Anh trai, em tên Hạ Khanh đúng không?" Hạ Khanh lo lắng hỏi, cậu cần một đáp án khẳng định.
Hạ Hành im lặng hai giây, ánh mắt tối sầm lại, sau đó phản ứng rất nhanh, dịu dàng hôn lên trán Hạ Khanh, cười nói: "Em tên Hạ Khanh, em là em trai Hạ Khanh của anh, cũng là người yêu của Hạ Hành."
Mặc dù nhận được câu trả lời mình muốn từ miệng Hạ Hành, nhưng hai giây do dự vừa rồi đã khiến Hạ Khanh nghi ngờ trong lòng.
Tại sao lại do dự?
Có điều gì mà cậu không thể biết đến sao?
"Anh, Tiểu Thư hay là Chu Tự Thư là ai?" Hạ Khanh ngẩng đầu hỏi.
Lần này Hạ Hành đã học được bài học của mình, sự do dự vừa rồi của hắn khiến Hạ Khanh nghi ngờ.


Hắn trả lời mà không cần suy nghĩ, "Anh không biết."
"Thật sao?" Cậu rõ ràng đã nhận được đáp án khẳng định, nhưng không biết tại sao Hạ Khanh càng ngày càng bất an, Hạ Hành trả lời thực sự quá nhanh, cơ hồ khi cậu dứt lời liền buột miệng thốt ra, giống như đã sớm chuẩn bị tốt vậy.
"Làm sao anh trai có thể lừa gạt em được?" Hạ Hành cười nói.
Hạ Khanh, người nép mình vào trong vòng tay Hạ Hành, khẽ gật đầu, cụp mắt xuống, cảm thấy mình đã suy nghĩ nhiều.

Làm sao cậu có thể nghi ngờ Hạ Hành, người đã chăm sóc cậu bấy lâu nay, vì một người xa lạ không biết từ đâu mà đến?
Hạ Khanh thì thầm: "Thực xin lỗi, anh trai, hôm nay em làm cho anh lo lắng, sau này em sẽ không tùy tiện chạy ra ngoài."
"Là anh không chăm sóc tốt cho em." Hạ Hành không thể nói lời trách móc, cho dù hắn tức giận, hắn cũng không thể nói ra.

Trong quá khứ, hắn đã nói quá nhiều lời trách móc Hạ Khanh, điều đó khiến em ấy tổn thương quá nhiều.

Nếu lúc đó hắn có thể nhịn thêm một chút thì mọi chuyện sau đó đã không xảy ra.
Khi hắn từ công ty trở về nhà, không thấy Hạ Khanh đâu, không ai biết hắn đã hoảng loạn đến mức nào.

Hắn không thể mất Hạ Khanh được nữa.

Khi hắn nhìn thấy Hạ Khanh và Văn Bùi Chi đứng cùng nhau, vào lúc này cơn giận dữ lại dâng trào lên trong lòng hắn.
Trong bóng tối nơi Hạ Khanh không thể nhìn thấy, đôi mắt của Hạ Hành u ám đến đáng sợ.

Chỉ cần Văn Bùi Chi còn sống, sớm muộn gì giữa hắn và Hạ Khanh cũng sẽ xảy ra rạn nứt khác, nhưng hắn không muốn.


Người này là của hắn, chỉ có thể là của hắn, bất kể cậu tên gì hay cậu là ai, nhưng bây giờ cậu tên là Hạ Khanh, cậu là người của hắn.
Khi Hạ Hành nhìn Hạ Khanh một lần nữa, bàn tay đang nắm lấy quần áo của Hạ Khanh đã nới lỏng ra, cầm một nửa bông hoa, Hạ Khanh đã ngủ gục đầu trên cánh tay hắn.

Hạ Hành trực tiếp bế Hạ Khanh trở lại phòng, nhẹ nhàng lấy bông hoa từ trong lòng Hạ Khanh ra rồi cẩn thận đắp chăn cho cậu.

Thấy Hạ Khanh đang thở đều và đang ngủ say, Hạ Hành mới đứng dậy ra khỏi phòng.
Vào nửa đêm, Hạ Khanh bị đánh thức bởi một cơn ác mộng.

Trong đêm tối, Hạ Khanh đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, lồng ngực phập phồng thở hổn hển, sống lưng sợ hãi toát ra mồ hôi lạnh, cảm giác thân thể rơi xuống trong giấc mơ vẫn chưa biến mất sau khi tỉnh lại.
Trong giấc mơ, cậu thấy mình nhảy từ trên sân thượng xuống, nơi cậu nhảy dù xa lạ nhưng lại quen thuộc.

Cậu liên tục tìm kiếm trong đầu, nhưng hầu như không thể tìm thấy bất kỳ thông tin nào về nơi đó.


Còn người trong mơ có mái tóc dài khác bây giờ, nhưng giấc mơ đó rất thật, rất thật và đáng sợ.
Cậu vén chăn, ra khỏi giường, đi đến bên cửa sổ, mở rèm ra.

Hạ Khanh thẫn thờ nhìn bầu trời đen kịt bên ngoài, đột nhiên khuôn mặt của Văn Bùi Chi xuất hiện trên kính.

Cậu đưa tay chạm vào mặt kính, đầu ngón tay hơi mát lạnh.
Tại sao cậu đột nhiên nghĩ về người này?
Người này rốt cuộc là ai?
Chu Tự Thư lại là ai?
Cuối cùng, Hạ Khanh đã hỏi một câu hỏi sâu thẳm trong trái tim khiến cậu rùng mình, rốt cuộc cậu là ai?.