Không Ai Sánh Bằng Em - Đình Chỉ Mộng Du

Chương 67: 67: Tiếp Tục Yêu Nhau





Sắp đến sinh nhật Chu Diệc Châu, nên cô hẹn Cận Mộng đi chăm sóc da mặt với mình.
Cận Mộng nhìn đồng hồ trên tay Chu Diệc Châu rồi xuýt xoa: “Đồng hồ mới đắt tiền này ở đâu ra thế?”
Chu Diệc Châu không nỡ mua chiếc đồng hồ đắt tiền thế này, lại nhớ tới cảm giác bất ngờ khi nhận được quà vào hôm lễ tình nhân, khóe miệng không tự giác cong lên.
Cận Mộng lập tức hiểu ra: “Tên này trưởng thành rồi mà sở thích vẫn thế nhỉ, hồi đi học tặng đồng hồ, bây giờ cũng tặng đồng hồ, nhưng xem ra anh ta cũng dỗ dành cậu vui vẻ được rồi.”
Đương nhiên Chu Diệc Châu rất vui, cũng cảm thấy anh vẫn như xưa, nằm trên giường cười không khép được miệng.
Cận Mộng tò mò: “Thế hai người các cậu đã quay lại với nhau chưa?”
“Chưa đâu.”
Cận Mộng đau đầu.

Lúc trước cũng tại cô nàng mải uống rượu nên để Tưởng Hàm lấy được điện thoại.

Về sau cô nàng vẫn luôn tự trách bản thân, nhưng từng ấy năm, Chu Diệc Châu chưa bao giờ trách móc cô nàng, nên cô nàng thật sự rất mong chờ hai người có thể nhanh chóng làm lành rồi quay lại với nhau.
“Chu Diệc Châu, đừng trêu đùa anh ta nữa, hai người nhanh quay lại với nhau đi, Tưởng Hàm sắp hẹn hò đến nơi rồi đấy.”
Chu Diệc Châu tò mò: “Sao cậu biết?”
Cận Mộng là chuyên gia trong ngành này, tin đồn gì cũng có thể đào được ba tấc đất: “Đồng nghiệp của mình đào được tin này đấy, đối phương là nhân vật công chúng khá nổi tiếng, xem như là đồng nghiệp của Tưởng Hàm.


Hai người họ qua lại tìm hiểu nhau gần bốn tháng rồi.”
Đôi mắt vốn đang nhắm nghiền của Chu Diệc Châu đột nhiên mở ra, cô không ngờ Tưởng Hàm đã tìm hiểu người kia từ hội nghị thượng đỉnh năm ngoái, hóa ra cô ta đã buông bỏ chấp niệm kia từ lâu.
Cận Mộng thấy cô im lặng thì lại khuyên: “Châu Châu, hai người nhanh làm lành đi, tranh thủ yêu đương.”
Nhưng bây giờ Chu Diệc Châu và Tần Nhiêu khác gì đang hẹn hò? Ngày nào người kia cũng dùng lời ngon tiếng ngọt hỏi thăm cô, một tuần thì ít nhất năm ngày ăn cơm cùng nhau rồi nói chuyện phiếm, mập mờ qua mập mờ lại, chỉ còn thiếu bước lăn giường mà thôi.
Thứ bảy, Chu Diệc Châu tổ chức sinh nhật, mới chạng vạng Tần Nhiêu đã đến trước chung cư đón cô.
“Nhìn gì mà nhìn?” Vừa thấy cô là hai mắt anh sáng lên, dính chặt vào người cô.
Cô mặc một chiếc váy quây màu hoa mai cùng áo khoác dệt màu trắng, vừa dịu dàng vừa xinh đẹp.
“Hôm nay em đẹp lắm.”
Trong lòng Chu Diệc Châu vui vẻ nhưng vẫn hừ một tiếng: “Chỉ hôm nay đẹp thôi à?”
Anh cười rồi lắc đầu: “Ngày nào cũng đẹp.”
Chu Diệc Châu cảm thấy miệng anh càng ngày càng ngọt, dù sao cũng khiến cô vui vẻ, liền đưa cho anh chiếc cà vạt hôm trước cô mua.
Hôm nay Tần Nhiêu cố ý không thắt cà vạt, thấy Chu Diệc Châu đưa cho mình một chiếc cà vạt mới tinh thì bất ngờ.
Chu Diệc Châu mềm mại nói: “Anh cúi thấp xuống chút.”
Anh rất nghe lời, khom lưng xuống để cô không cần tốn sức nhón chân lên, không nhịn được cười: “Em mua khi nào thế?”
Chu Diệc Châu khéo léo thắt cho anh: “Đi dạo phố nên tiện tay mua.”

Đúng là tiện tay mua thật, lúc đi ngang qua cửa hàng cảm thấy người mẫu này đeo rất đẹp, lại nghĩ đến dáng vẻ Tần Nhiêu mặc vest đeo cà vạt, nhất định rất hợp với anh.
“Đi dạo phố mà còn nhớ tới anh, cảm ơn em nhé.” Anh lại khom lưng, hôn nhẹ lên môi cô.
Chu Diệc Châu nhéo eo anh: “Đồ đáng ghét, em mới đánh son đấy.”
Anh cẩn thận nhìn một cái, đúng là son của cô đã trôi một chút, nghĩ dù sao cũng phải mất công đánh lại lần nữa, vì thế ôm lấy eo cô rồi hôn, làm Chu Diệc Châu vừa sợ vừa vui.
Chu Diệc Châu nắm cổ áo anh, hôn say đắm khó chia lìa, khi được anh ôm trong lòng, cô cảm thấy bản thân như được quay trở lại ngày lễ trưởng thành năm 18 tuổi, cảm giác được anh nâng niu trong lòng.
Tần Nhiêu thật sự yêu thương cô, lần sinh nhật này do một tay anh lo liệu, từ việc chọn địa điểm hay trang trí đều được anh cẩn thận sắp xếp, vì anh muốn biến Chu Diệc Châu thành cô công chúa nhỏ được anh nâng niu trong lòng bàn tay.
Sinh nhật lần này mời không ít bạn bè và đồng nghiệp của Chu Diệc Châu, đương nhiên còn có cả Thiệu Nam.

Tuy anh ta xuất hiện không làm Tần Nhiêu đứng ngồi không yên, nhưng anh không tránh khỏi cảm giác cô đơn, nhất là lúc nhìn cô và Thiệu Nam đứng nói chuyện riêng với nhau.
Chu Diệc Châu và Thiệu Nam nói chuyện trong nhà, quay đầu không thấy Tần Nhiêu đâu, đang lúc cô băn khoăn chẳng biết anh đi đâu thì đèn trong phòng đột nhiên tối đi.
Tần Nhiêu đẩy xe hoa chở bánh sinh nhật từ ngoài cửa đi vào, những cánh hoa hồng và bóng bay khiến người ta như rơi vào đại dương mộng mơ, cùng với những lời chúc mừng sinh nhật của mọi người, vừa ngạc nhiên vừa cảm động.
Anh dừng xe trước mặt Chu Diệc Châu, vén sợi tóc ra sau tai cô rồi đội vương miện mà anh đã chuẩn bị lên cho cô, lần nữa thỏa mãn trái tim thiếu nữ của cô.
“Sinh nhật vui vẻ, em ước một điều đi.”
Chu Diệc Châu nhìn dòng chữ trên bánh kem, nhớ tới bản thân trước kia liền cảm thấy hối hận.
Nguyện vọng năm nay của Chu Diệc Châu chỉ có một, đó là được mãi mãi ở bên chàng thiếu niên mà cô yêu từ khi chỉ là một thiếu nữ chưa đủ chín chắn.

Bữa tiệc sinh nhật kết thúc, Chu Diệc Châu đã hơi say, sau khi tiễn bạn bè và đồng nghiệp ra về, bên cạnh chỉ còn lại Thiệu Nam.
Xem ra đây không phải lần đầu tiên Thiệu Nam nhìn thấy người trong lòng Chu Diệc Châu, anh đáng tin cậy hơn dự đoán, nhưng cũng khiến người ta sợ hãi khi đến gần anh.
“Làm lành với bạn trai cũ rồi à?”
Chu Diệc Châu cười hạnh phúc, gật đầu: “Làm hòa rồi.”
Lần đầu tiên Thiệu Nam thấy cô cười rạng rỡ như vậy, anh ta cũng cảm thấy mừng thay cô: “Chúc em có một khởi đầu mới.”
Chu Diệc Châu không ngừng nhìn về phía Tần Nhiêu vừa đi khuất, lần này cuối cùng anh cũng không rời đi, ngày mai bọn họ sẽ bắt đầu lại một lần nữa.
Tần Nhiêu lái xe quay lại, hai người vẫn đứng ven đường nói chuyện phiếm, mãi đến khi anh mở cửa xuống xe.
Tài xế mà Thiệu Nam thuê cũng vừa đến, thấy ánh mắt bạn trai Chu Diệc Châu nhìn mình như hổ rình mồi, cười bất lực rồi tạm biệt cô, lên xe đi về.
Chu Diệc Châu cũng khách sáo vẫy tay lại: “Đi đường cẩn thận.”
Chu Diệc Châu vừa quay đầu đã thấy Tần Nhiêu đi tới, lạnh mặt đứng trước mặt cô như sợ người khác không nhận ra anh đang không vui.
“Người ta về rồi, còn em thì sao?”
Quả nhiên tên này lại bắt đầu ghen vớ ghen vẩn, Chu Diệc Châu không nhịn được cười, bả vai cô cũng run lên: “Tần Nhiêu, em lạnh quá.”
Tần Nhiêu lập tức mở rộng vòng tay, sắc mặt lạnh nhạt cũng dần trở nên ôn hòa, chờ cô nhào vào lòng mình.
Chu Diệc Châu lập tức nhào tới, vùi mặt vào lòng anh nói thầm: “Bình dấm chua.”
Anh ôm chặt lấy cô, hôn nhẹ lên tai cô, không hề giấu diếm tâm trạng của mình: “Chu Diệc Châu, tuy anh không muốn nói nhưng anh thật sự không thích em ở gần anh ta.”
“Tại sao?” Chu Diệc Châu ngẩng đầu muốn cười.
“Vì em là của anh.”
Chu Diệc Châu đã quen với tính cách vừa bá đạo lại dịu dàng của anh, trái tim cũng vì thế mà loạn nhịp, cầm lòng không đặng ôm lấy cổ anh: “Anh bá đạo thật đấy.”

Anh không chỉ bá đạo mà còn muốn chiếm được hoàn toàn, cúi đầu dịu dàng hôn cô: “Châu Châu, còn anh thì sao?”
Đối với em, sự tồn tại của anh có ý nghĩa gì vậy?
Rốt cuộc Chu Diệc Châu không thể ngó lơ tình yêu cuồng nhiệt trong mắt anh, kiễng chân hôn đáp lại anh: “Anh cũng là của em, mãi mãi là của em.”
Hơi thở của anh như dừng lại, cảm thấy cực kỳ thỏa mãn vì cuối cùng giây phút này cũng đã đến, anh dùng hết sức lực ôm cô vào lòng, dùng trái tim nóng bỏng để nói với cô rằng anh yêu cô đến nhường nào.
“Chu Diệc Châu, anh sẽ không bao giờ thất hứa, sẽ luôn yêu em dù có ra sao đi nữa.”
Sự chân thành và nóng bỏng của anh khiến Chu Diệc Châu không còn thấy lạnh nữa, chỉ có ấm áp vô hạn và tình yêu sâu sắc ôm lấy cô, cô cũng ôm chặt lấy eo anh.
“Tần Nhiêu, em cũng yêu anh nhiều lắm.”
Cuối cùng Tần Nhiêu cũng chờ được lời tỏ tình của Chu Diệc Châu, tất cả những năm qua hiện lên trong đầu anh, chứng minh dấu vết tình yêu đích thực của bọn họ.
“Châu Châu, chúng ta tiếp tục yêu nhau được không?” Tần Nhiêu hôn lên tóc cô, quý trọng cô trước sau như một.
Chu Diệc Châu vùi mặt vào ngực anh, gật đầu: “Nghe anh.”
Bắt đầu lại không có nghĩa là vứt bỏ quá khứ, họ vẫn khắc sâu mọi chuyện trong quá khứ vào trong đầu.

Giống như lúc này, anh vẫn chân thành, cô vẫn tin tưởng, trở thành người quan trọng nhất trong cuộc đời của đối phương.
Trên con đường đầy ánh trăng, Chu Diệc Châu ôm cánh tay Tần Nhiêu như lúc trước, cùng nhau bước về phía ngày mai thuộc về hai người.

Mặt trời mới lại mọc lên, mang theo tình yêu và hy vọng cho ngày mai bắt đầu.
– HOÀN TOÀN VĂN –.