Không Ai Sánh Bằng Em - Đình Chỉ Mộng Du

Chương 41: 41: Muốn Làm Bạn Tình Lâu Dài Không





Hai chân Chu Diệc Châu yếu ớt quỳ trên thảm, hai mắt mơ hồ nhìn Tần Nhiêu đang ra sức làm mình qua gương.

Cô rên rỉ rồi kêu lên: “Tần Nhiêu…”
Tần Nhiêu đột nhiên thu hồi ký ức, trong tầm mắt rõ ràng đều là đôi mắt đỏ hoe của Chu Diệc Châu, thậm chí còn đỏ hơn cả mấy lần anh làm cô đến mức phát khóc.

Tần Nhiêu duỗi tay lau nước mắt trên má cô, mỉa mai: “Chu Diệc Châu, đây là cái gì thế? Nước mắt cá sấu à?”
Cũng đúng, ở trong lòng anh cô chính là người giả dối mà.

Chu Diệc Châu cũng tự cười nhạo chính bản thân mình.

Cô dụi mặt vào lòng bàn tay anh, than thở: “Đều bị anh làm khóc mà còn không biết lau nước mắt cho người ta.


Tần Nhiêu xoa xoa đôi má ướt đẫm của cô, tay lại đặt lên vai cô rồi tiếp tục đỉnh hông cắm sâu vào trong, càng ngày càng nhiều mật dịch tiết ra rồi dính chặt vào lông mu khiến nơi đó của hai người dây dưa không rõ.

Chu Diệc Châu chỉ cảm thấy anh sắp đâm xuyên qua bụng cô, cổ họng không kịp tràn ra tiếng kêu, theo sau đó là từng cú nhấp vào rồi rút ra điên cuồng của anh, khiến cô chịu không nổi nữa mà hét lên: “Không cần…không cần…”
Tần Nhiêu vừa quỳ vừa cắm mà vẫn thấy chưa đủ sâu, lại vượt một chân để mượn lực, dương vật cắm vào nơi sâu nhất như chẻ tre, âm thanh bạch bạch vang lên không dứt khiến ai nghe thấy cũng phải hưng phấn.

“Không cần làm hay là đừng dừng lại?” Anh xoa mông cô rồi lại bóp chặt, khiến mông cô không ngừng lắc lư.

Cổ họng Chu Diệc Châu như thể bị chặt đứt, lại không theo kịp tốc độ của anh, hai môi âm hộ mỗi lúc một nóng hơn, nhưng cũng mút chặt lấy dương vật của anh.

Chu Diệc Châu hít sâu một hơi, nước mắt lưng tròng mà nhìn gương, cầm lòng không đậu: “Không cần…sâu quá…chịu không nổi…”
Cô càng không chịu nổi thì anh càng muốn cô nếm đủ, cắm vào tận nơi sâu nhất rồi nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ tham ăn ngày càng mở rộng ra của cô: “Chu Diệc Châu, cái miệng dưới này của cô không biết nói dối đâu, cứ mút chặt thế này mà vẫn bảo không cần?”

Chu Diệc Châu ngẩng cổ thở hổn hển, cả người run rẩy đến nỗi môi âm hộ cũng co rút lại, càng hút càng sâu, càng hút nó lại càng nhanh, chỉ có thể mềm người ghé vào trên gương, dẩu cánh mông đỏ bừng của mình mặc cho anh cắm.

“Rốt cuộc có muốn hay không?” Tần Nhiêu thấy cô đã bò nhoài ra gương, đè eo cô xuống rồi hung hăng nhấp mạnh vài cái.

Cả người Chu Diệc Châu bị khoái cảm cắn nuốt, cào cào gương muốn thoát ra nhưng vẫn rên rỉ theo bản năng: “Đừng có dừng…”
Anh túm lấy gáy cô, cảm giác tê dại chạy dọc theo sống lưng đến đỉnh đầu, dương vật không ngừng rồi xoay tròn ở bên trong, hai mắt Chu Diệc Châu trợn tròn, lưỡi cũng vô thức thè ra: “Nhanh lên…nhanh nữa…”
“Nhanh lên cái gì?” Anh nắm lấy cằm cô, ép cô quay gương mặt không thể kiểm soát nổi biểu cảm của cô về phía mình.

Chu Diệc Châu sướng đến nỗi quên trời quên đất, lè lưỡi liếm mút ngón tay cái của anh: “Cục cưng chơi người ta nhanh lên, cục cưng là giỏi nhất…”
Nhìn dáng vẻ thèm thuồng của cô, Tần Nhiêu cũng phối hợp đưa ngón tay vào khuấy loạn trong miệng cô, động tác cũng dưới thân cũng không dừng lại, dò hỏi: “Chu Diệc Châu, có muốn làm bạn tình lâu dài của tôi không?”
Cái gọi là bạn tình chính là để giải quyết nhu cầu sinh lý.

Đương nhiên Chu Diệc Châu không nỡ chia tay với anh, anh sống tốt như thế, thứ kia lại vừa to vừa dài, dùng sướng hơn gậy mát xa nhiều.

Cô mút đến nhiệt tình, nhưng miệng vẫn không chịu buông tha: “Đương nhiên là muốn, hút cạn tinh dịch rồi vứt anh đi sau cũng được.


Anh không thể chịu được hai chữ “vứt bỏ” nói ra từ trong miệng cô, bóp mông cô như muốn trừng phạt, nhíu mày lạnh lùng nói: “Cứ chơi cô ngất xỉu trước đã rồi hẵng nói.


Hai người làm đã lâu, đợi đến lúc anh hoàn toàn rút ra, tiểu huyệt của Chu Diệc Châu bị căng ra thành một cái lỗ nhỏ, hai cánh hoa môi sưng tấy, không khống chế được mà tiết ra dòng nước tình trong suốt, rốt cuộc cũng không còn sức lực dây dưa với anh nữa.

Đèn trong phòng khách sạn đã tắt, chỉ còn ánh đèn đêm của thành phố vẫn chưa ngủ chiếu qua cửa kính trong suốt rồi hắt lên hai thân thể trần truồng không ai làm phiền đến ai.

Chu Diệc Châu nghỉ ngơi một lúc lâu, mới nằm yên nhìn Tần Nhiêu nằm bên cạnh, nửa người anh dựa vào đầu giường, cánh tay gác lên mắt như đang dưỡng thần, không biết đã ngủ hay chưa.


Chu Diệc Châu lăn hai vòng đến chui vào lòng anh, ôm lấy eo anh, lập tức nghe thấy giọng nói không kiên nhẫn cất lên: “Biến đi, không làm cô nữa.


Cô trừng mắt lườm anh một cái, cằm tựa lên ngực anh, tức giận nói: “Chắc con bò già nhà tôi mệt rồi hả, để tôi xoa xoa cho vậy, không thì sau này sẽ ảnh hưởng đến việc cày cấy mất.


Anh lập tức mở mắt, mắt cụp xuống, nhướng mày nói: “Chỉ có mệt chết trâu chứ tôi không mệt chết được.


Cô xùy cười một tiếng: “Tự tin vậy cơ à?”
Anh nắm lấy cằm cô rồi lắc lắc: “Không sai.

Tôi hàng to xài tốt, còn trị cho cô ngoan ngoãn dễ bảo, không phải sao?”
Cô nhịn không được trừng mắt nhìn anh mấy lần, nhưng cũng chỉ vậy mà thôi.

Chu Diệc Châu lại tự nhiên nép vào trong ngực anh rồi nằm xuống, với lấy điện thoại rồi bật lên: “Tần Nhiêu, tới Thất Tịch rồi này.


Anh nhìn vầng trăng cong cong như chiếc thuyền nhỏ bên ngoài cửa sổ, tay lại xoa nhẹ ngực cô: “Thì sao?”
“Chúc tôi Thất Tịch vui vẻ đi.

” Chu Diệc Châu vuốt má anh, để anh quay qua nhìn mình.


“Chúc cô mỗi ngày đều vui vẻ.

” Anh nói qua loa cho xong.

Chu Diệc Châu bất mãn dùng ngón tay chọc vào lúm đồng tiền của anh: “Chẳng ngoan chút nào, đồ đàn ông thối tha.


Bộ ngực của cô lắc qua lắc lại trước mắt, vừa trắng vừa mềm, anh kìm lòng không nổi lại nhoài người ra rồi bắt đầu mút: “Mỗi ngày vui sướng không tốt sao? Thất Tịch lại chỉ có mỗi một ngày.


Chu Diệc Châu thoải mái ừ một tiếng, ôm lấy đầu anh: “Đương nhiên mỗi ngày vui vẻ đều rất tốt, nhưng hôm nay cũng phải được sướng chứ.


Tần Nhiêu nhả ra, ngước mắt nhíu mày nhìn cô: “Chơi cô đến nỗi phun nước rồi, còn muốn sướng thế nào nữa?”
Chu Diệc Châu ôm ngực quơ quơ trước mặt anh: “Cục cưng, quà Thất Tịch của người ta đâu?”
Anh hất cằm, chỉ vào đống đồ lót tình thú dưới đất: “Đấy.


Cô bĩu môi: “Đó là anh đền cho tôi mà.


Anh ngửa người ra sau, đầu gối lên gối đầu, nhắc nhở cô: “Chu Diệc Châu, chúng ta là bạn tình chứ không phải người yêu.


Chu Diệc Châu biết chứ, ngồi đè lên người anh, trong mắt hiện lên tia ấm ức: “Còn tính toán rõ ràng thế à? Chẳng lẽ bạn tình thì không được dỗ dành vui vẻ sao?”
Trực giác mách bảo anh rằng cô đang muốn giở trò bịp bợm nào đó, nên nhướng mày hỏi: “Muốn cái gì?”
Cô cười cười rồi lắc điện thoại: “Không để anh phải tốn công nghĩ nhiều làm gì, chuyển tiền đi.



Tần Nhiêu lập tức cầm lấy điện thoại ở đầu giường rồi đưa cho cô: “Mật khẩu là sinh nhật tôi, tự cô chuyển đi.


Chu Diệc Châu không khách khí cầm lấy, còn không quên hù dọa: “Không sợ tôi chuyển hết tiền đi, làm anh táng gia bại sản à?”
Anh không quan tâm, vẫn dựa đầu vào giường: “Vậy đè cô xuống trả nợ.


Cô xùy một tiếng, nhanh chóng tìm được avatar của mình rồi chuyển qua ba tháng tiền lương, dáng vẻ rất là gian xảo: “Gia đình tôi phá sản rồi, không có tiền trả cho anh đâu.


Anh đẩy cái mông đang ngồi trên người mình ra thì cô đã nhoài người bò tới ngực anh, Tần Nhiêu nhìn cô chằm chằm hồi lâu rồi mắng một câu thô tục: “Mẹ kiếp.


Trong lòng Chu Diệc Châu ngứa ngáy, lập tức vứt hai chiếc điện thoại sang một bên, ôm cổ anh rồi cắn lên miệng anh, nhẹ giọng dụ dỗ: “Anh hai ơi, người ta nhớ anh quá.


Anh lau mặt, vỗ mông cô một cái: “Đừng có lên cơn nữa.


Chu Diệc Châu không chịu, dù sao cô đã nghỉ đủ, cho nên quyết tâm làm cho anh cạn kiệt sức lực mới thôi, đào rỗng anh, làm đến nỗi trời sáng rồi mà anh vẫn không xuống được giường.

Cô nhặt chiếc quần lót chữ Đinh rồi mặc vào, xoa xoa dương vật của anh vài cái rồi nhét vào tiểu huyệt, dâm đãng lắc lắc mông, chưa được bao lâu thì dương vật không nghe lời kia đã hùng dũng cương cứng lên, sau đó cô bị Tần Nhiêu hung hăng ấn xuống giường làm cho thừa sống thiếu chết.

1707 words
 
------oOo------