Không Ai Sánh Bằng Em - Đình Chỉ Mộng Du

Chương 39: 39: Lừa Dối





Vào buổi liên hoan tốt nghiệp, chủ nhiệm lớp – Nghiêm Tuấn cũng tham dự, cứ ba năm lại phải tiễn một lứa học sinh, đến năm nay lại đặc biệt lưu luyến, ông nói cùng bọn họ rất nhiều chuyện riêng tư, đặc biệt là với Tần Nhiêu.
Nghiêm Tuấn vẫn như cũ khuyên Tần Nhiêu phải suy nghĩ cẩn thận trước khi điền vào đơn đăng ký nguyện vọng, cả đời người chỉ có một lựa chọn này, nếu bỏ lỡ sẽ không có cơ hội làm lại từ đầu.

Nhưng Tần Nhiêu đã quyết tâm, cho dù là Nghiêm Tuấn hay là ba mẹ, anh vẫn kiên trì với nguyện vọng đã lựa chọn trước đó của mình.
Bên ngoài phòng bao KTV, Nghiêm Tuấn từ bỏ thở dài một tiếng, vỗ vỗ bả vai anh: “Rất khó để gặp được một chàng trai ưu tú vì tình yêu mà hy sinh như em.

Nhưng cô nhóc Chu Diệc Châu kia cũng xứng lắm, thông minh lại xinh đẹp, khó trách em không nỡ rời xa.

Chúc hai đứa luôn hạnh phúc, sau này nhớ mời thầy uống rượu mừng.”
Tần Nhiêu cũng rất mong đợi đến ngày này, gật đầu đáp: “Thầy Nghiêm, cảm ơn thầy đã chỉ dạy cho em đến hôm nay.

Nếu có ngày này, em nhất định sẽ mời thầy.”
Tưởng Hàm buồn bực đứng nghe ở sau cửa, chỉ vì ý định thả thính nảy sinh từ cuộc tranh giành với cô ta, lại có thể khiến cho Tần Nhiêu nghĩ đến việc ở cạnh Chu Diệc Châu cả đời.
Thật sự nực cười, nực cười đến mức Tưởng Hàn không bao giờ muốn nhìn thấy nụ cười vô hại xuất hiện trên gương mặt của Chu Diệc Châu lần nào nữa.
Nghiêm Tuấn không làm phiền đến buổi liên hoan của bọn trẻ nên sau khi nói chuyện xong liền chào một tiếng rồi ra về.

Tần Nhiêu đang muốn đẩy cửa đi vào phòng bao thì Tưởng Hàm bỗng nhiên đi đến đóng cửa lại, đẩy anh ra ngoài.
Tần Nhiêu lùi về sau: “Tưởng Hàm, để tôi đi vào.”
Tưởng Hàm lắc đầu: “Chu Diệc Châu không sao đâu, cậu ta đang cùng nhóm Cận Mộng uống rượu trò chuyện rất vui vẻ.

Tôi có việc muốn nói, chúng ta tâm sự một lát đi.”
Tần Nhiêu cảm thấy bọn họ không có gì để nói với nhau, nên lên tiếng trước: “Tưởng Hàm, tôi rất thích Châu Châu, đăng ký vào Nam Đại cũng là do tôi cam tâm tình nguyện, tôi cũng đã nói rõ điều này với cậu rồi.”
Đúng vậy, Tưởng Hàm biết rất rõ.

Một chàng trai tốt như vậy, vì một người không đáng mà nói gì anh cũng tin, làm gì cũng bằng lòng, chỉ biết cho đi mà không cần báo đáp.
Dù bất cứ giá nào, kể cả không có được, Tưởng Hàm vẫn muốn để cho Tần Nhiêu biết rõ bộ mặt thật của Chu Diệc Châu.
Vương Á đã từng nói, làm tan vỡ trái tim một người chính là lật đổ niềm tin mãnh liệt mà bản thân anh đã xây dựng nên.
Tưởng Hàm mở điện thoại, đưa anh xem bức ảnh Chu Diệc Châu chụp gửi cho mình: “Tôi không ngờ các cậu lại phát triển nhanh đến vậy.”
Tần Nhiêu nhíu mày, nhìn bộ dạng đang ngủ của mình trong bức ảnh, liếc mắt một cái đã nhận ra đây là giường ngủ của khách sạn Duyệt Đài.
“Không sai, đây chính là ảnh giường chiếu của hai người, Chu Diệc Châu dùng nó để khoe khoang với tôi.” Tưởng Hàm chết lặng khi nói ra lời này.
Tâm trạng Tần Nhiêu cực kỳ nặng nề, anh vốn không biết Chu Diệc Châu đã chụp tấm ảnh thế này, những chữ truyền vào tai càng khiến anh hít thở khó khăn.
“Cậu muốn biết vị trí của mình trong lòng Chu Diệc Châu là gì không?” Tưởng Hàm đến gần anh, trong tay cầm một chiếc điện thoại xa lạ.
Tần Nhiêu theo bản năng nuốt nước miếng, nhìn Tưởng Hàm mở màn hình điện thoại kia ra, thuần thục tìm kiếm tấm ảnh đại diện mà anh nhớ như in.
“Cậu tự xem đi.” Tưởng Hàm đưa điện thoại cho Tần Nhiêu.

Anh chỉ có thể nhận lấy, lưỡng lự cúi đầu xuống, nhìn lịch sử cuộc trò chuyện trên màn hình.
Nếu Tần Nhiêu không nhìn lầm, đây hẳn là tin nhắn của Chu Diệc Châu và Cận Mộng, anh rất coi thường hành động nhìn trộm thế này, càng chưa từng kiểm tra điện thoại Chu Diệc Châu, đến cả suy nghĩ cũng chưa từng có.
“Nếu nhớ không lầm, hai cậu ta đã trò chuyện trước một đêm hai người lên giường.

Biết tại sao cậu ta lừa cậu đi vào phòng không? Bởi vì cậu ta hận tôi.

Chiều hôm thứ sáu, tôi cùng cậu ta nói về chuyện ba cậu ta muốn cùng mẹ tôi sinh con trai.

Cậu ta từ nhỏ đã tranh giành với tôi kịch liệt, sợ tôi sẽ cướp ba cậu ta đi, nghe thấy tin tức này liền rống lên kêu tôi câm miệng như người điên.

Tần Nhiêu, chẳng lẽ cậu vẫn chưa hiểu hả? Từ đầu đến cuối, cậu ta chỉ coi cậu như một công cụ để bắt nạt tôi thôi, chọc tôi tức giận.

Ở trong mắt bọn họ, cậu chỉ là một tên ngốc vô tri!” Thực ra Tưởng Hàm cũng không muốn nói ra những lời khó nghe như vậy, nhưng đây chính là sự thật.
Nhìn thấy hai chữ “Tên ngốc” kia, Tần Nhiêu cảm thấy cực kỳ nhức mắt, không thể nào ngờ rằng đêm đó cô đã cố ý.

Cố ý kêu anh đi đến, kêu anh đi vào phòng, rồi kêu anh ở lại.

Anh cho rằng mọi chuyện đã xảy ra đều là do thuận theo trái tim, chưa từng nghĩ tới đó là cố ý, chỉ vì cô hiểu rõ sự tức giận trong lòng anh.
“Cậu tiếp tục kéo lên trước đi, trong đây gần như có tất cả những lời nói dối của cậu ta.

Làm thế nào để lừa cậu từng bước thích cậu ta, cậu ta đã vui vẻ kể về cậu như một tên ngốc với Cận Mộng như thế nào, bằng cách nào mà cậu ta biết rõ bản thân là người quan trọng nhất trong lòng cậu.

Mỗi một hành động của cậu ta đều có thể gọi là cực kỳ tàn nhẫn!” Tưởng Hàm càng nói càng kích động.
Tần Nhiêu nín thở, tay anh run rẩy, không thể nào khống chế được tiếng nói không muốn tin tưởng trong lòng mình, chật vật kéo lên trên.
Ba tháng trước, lúc này đã hoàn thành việc đăng ký nguyện vọng.
【 Mộng Du: Mình nhớ rõ nguyện vọng của cậu luôn là Nam Đại, còn Tần Nhiêu hình như là Bắc Đại hả? Với thành tích của cậu ta, ban giám hiệu nhà trường sẽ khuyên cậu ta vào Bắc Đại! Thế việc yêu đương của hai người tính sao giờ? 】
【 Châu Châu: Không biết.

Dù sao mình chỉ học ở Nam Đại, trường nào khác cũng đều không được.


【 Mộng Du: Ở phía Bắc cũng ổn mà, có rất nhiều trường đại học tốt.

Vấn đề chính ở đây là thành tích của Tần Nhiêu đỉnh như vậy, cậu ta chắc chắn sẽ không chịu từ bỏ.



【 Châu Châu: Không đâu, anh ấy yêu mình như thế, sẽ vì mình mà từ bỏ thôi.


【 Mộng Du: Vậy là cậu không yêu cậu ta à? 】
【 Châu Châu: Anh ấy yêu mình hơn! [ xem thường ] 】
Bảy tháng trước, yêu đương một tháng thì bị phát hiện.
【 Châu Châu: Cạn lời thật, mới ngày đầu tiên ngầm công khai mối quan hệ mà Tưởng Hàm đã đứng ngồi không yên tìm tới mình rồi.


【 Mộng Du: Tìm cậu la lối khóc lóc hả? 】
【 Châu Châu: Bằng không thì sao? Cái kiểu tự cho mình là đúng như cậu ta, mình lười phải phí lời lắm, cứ trực tiếp đưa cho cậu ta tấm ảnh thân mật chụp chung của mình với Tần Nhiêu, bảo cậu đừng cố gắng chống đối.


【 Mộng Du: Thật muốn biết phản ứng của cậu ta! Có phát điên lên không? 】
【 Châu Châu: Bật khóc như kẻ bất lực ấy, đúng là có bệnh, vì một nam sinh không yêu mình mà đau lòng như vậy, rảnh rỗi thì cậu ta nên đi làm thêm vài bài kiểm tra để vượt qua mình thì hơn! 】
【 Mộng Du: Cười chết mình mất, lúc đó mà cậu còn nhớ đến bài kiểm tra nữa à, xem ra thi cử mới là thứ quan trọng nhất trong lòng cậu! 】
【 Châu Châu: Đương nhiên, thành tích vẫn là trên hết! Dù sao bây giờ cũng đã đoạt được người về tay, còn có thể giúp mình nâng cao điểm số, được cả vốn lẫn lời! 】
Tám tháng trước, bọn họ đang lén lút yêu đương.
【 Mộng Du: Không phải nói không thích Tần Nhiêu ư, không giành cậu ta với Tưởng Hàm, rồi còn nói sợ làm chậm trễ học tập, sao gần đây lại thân thiết với cậu ta dạ? 】
【 Châu Châu: Dựa vào đâu lại không giành? Nếu không giành thì có lợi cho Tưởng Hàm quá rồi, để cậu ta tăng thành tích lên, cả người cũng chiếm được, thế chẳng phải mình sẽ mất trắng hai tay ư? 】
【 Mộng Du: Tưởng Hàm đạt hạng nhì trong lớp đã lâu!】
【 Châu Châu: Cậu ta gian lận đó, nghỉ hè gạt mình đi học thêm chương trình học hơn một tháng.

Nói đến là thấy tức, sớm biết cậu ta gạt mình, đánh chết mình cũng không bỏ cuộc giành Tần Nhiêu với cậu ta! 】
【 Mộng Du: Lại có chuyện gì nữa? 】
【 Châu Châu: Cậu ta bỏ con tôm, bắt con tép để dụ mình, mình mắc mưu cho rằng cậu ta chuyên tâm học tập.

Dù sao trong thời gian nghỉ hè, bởi vì thấp hạng hơn cậu ta rất nhiều nên mình lo lắng dữ lắm, do đó mà cũng không muốn tiếp tục dây dưa với Tần Nhiêu.


【 Mộng Du: Hiểu rồi, tổng kết lại là Tần Nhiêu thật sự xui xẻo, lúc thì được cậu coi như bảo bối, lúc thì chẳng khác gì một cọng cỏ, có không được mà không có cũng chẳng sao ha ~】
【 Châu Châu: Cắt, mình không thích nghe, đừng nói nữa! 】

Mười bốn tháng trước, khoảng thời gian ôn tập cho cuộc thi Kiến thức Khoa học – Tự nhiên.
【 Mộng Du: Mình tới đây! Thế nào rồi? Tên ngốc kia đau lòng vì cậu hả? 】
【 Châu Châu: Mình là ai chứ? Khiến cậu ấy đau lòng lau nước mắt giúp mình, lại đi cùng mình trở về trường.

Mình nói cái gì cũng cậu ta cũng tin theo, sao cậu ta lại ngốc như vậy nhỉ? 】
【 Mộng Du: Vì thích cậu đó, tự nhiên sẽ đánh mất lý trí thôi.


【 Châu Châu: Chắc là vậy rồi, vui thật.


【 Mộng Du: Vui vẻ vì cậu ta thích cậu?】
【 Châu Châu: Vui vẻ vì cậu ấy tin tưởng mình, không chọn tin Tưởng Hàm, hì hì ~】
【 Mộng Du: Đúng là một cô gái xấu xa đáng sợ! 】
Mười lăm tháng trước, sau khi xem pháo hoa ở quảng trường Tinh Nguyệt.
【 Mộng Du: Đêm bắn pháo hoa quên hỏi cậu, sao quan hệ của cậu và Tần Nhiêu lại trở nên tốt vậy? Trước kia hai người chưa từng nói chuyện với nhau mà.

Mình hỏi để học trộm một chiêu, sau này chắc chắn cần dùng đến! 】
【 Châu Châu: Nộp học phí đi.


【 Mộng Du: Mình lập tức dùng loa lớn thông báo về mục đích của cậu cho thiên hạ biết! 】
【 Châu Châu: Được rồi, lớp đầu tiên nên miễn phí đó.

Đơn giản lắm, hồi học kỳ 1, mình giấu vở bài tập ngữ văn của cậu ấy, để mình và cậu ấy nảy sinh mối liên hệ trước là có thể thuận lý thành chương đến tìm cậu ấy thôi, sau đó lại từ từ giả vờ thả thính lừa cậu ấy dính câu.】
【 Mộng Du: Vậy mà cũng được hả? Chu Diệc Châu, đầu óc của cậu đỉnh thật đấy, nhảy số nhanh đến như này rồi à? 】
【 Châu Châu: Cũng không chừng cậu ấy là một tên ngốc nữa, sao có thể đứng nhất khối được ha? Thật sự không hiểu được.


【 Mộng Du: Chỉ tiếc gặp phải người không tốt.


【 Châu Châu: Ai bảo người thích cậu ấy là Tưởng Hàm, cậu ta để ý ai, mình sẽ giành lấy người đó! 】
Lướt đến đây, Tần Nhiêu không còn đủ dũng cảm để lướt lên xem tiếp nữa.

Anh tin tưởng Chu Diệc Châu như vậy, thích cô như vậy, nhưng không ngờ trong cuộc trò chuyện này, anh chỉ là một tên có thể tuỳ ý vứt đi, rồi lại tuỳ ý nhặt lên lại.
Tưởng Hàm chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ run rẩy thế này của anh, đừng nói là đương sự trong lịch sử tin nhắn này, cả cô ta còn khó có thể chịu đựng được thì huống chi là Tần Nhiêu một lòng một dạ thích Chu Diệc Châu?
“Tần Nhiêu, tôi đã nói với cậu rất nhiều lần, cậu ta chính là đồ lừa đảo.

Cậu ta tiếp cận cậu là bởi vì tôi thích cậu, vì muốn giành cậu với tôi, nhưng cậu lại chẳng tin tôi lần nào.


Mặc dù cậu ta phớt lờ cậu ba tháng, cậu vẫn tin tưởng cậu ta như cũ.

Tôi thật sự rất đau lòng, vì chính mình, và cũng vì cậu.

Chân tình của cậu không nên bị giẫm đạp như vậy.

Tôi từng nói với Chu Diệc Châu, làm như vậy là không tôn trọng cậu, cũng không hề công bằng, nhưng cậu ta không chịu lắng nghe lời khuyên của tôi, chỉ muốn đạt được mục đích.

Bây giờ cậu cũng đã biết rồi đó, tất cả những gì điều tôi nói hoàn toàn là sự thật.

Cậu ta vẫn luôn lừa dối cậu, cũng chưa từng quý trọng cậu.”
Tần Nhiêu căm giận cắn chặt răng, tiếng hát truyền đến từ trong phòng bao vẫn luôn ngọt ngào khiến người ta yêu thích, muốn đem toàn bộ tấm lòng trao hết cho cô.
“Những điều anh vô tình nói ra
Em đều sẵn lòng thực hiện
Xe lửa nhỏ đong đưa theo giai điệu
Những điều anh nói ra
Em sẽ luôn tin tưởng
Vì em hoàn toàn tín nhiệm vào anh
Thích từng điều nhỏ nhặt nơi anh
Cảm giác ấm áp như chiếc thảm dày dặn
Đắm mình dưới ánh nắng với cảm giác an toàn quen thuộc
Ăn chung một chén canh nóng
Hai cái thìa của chúng ta và một chén canh
Trái tim em được lấp đầy bởi sự ấm áp
Em muốn nói rằng anh rất tốt
Nhưng anh lại chẳng biết
Thật lòng đối tối với em
Nhưng không cần hồi đáp
Yêu một người càng hy vọng anh ấy sẽ sống tốt
Cảm giác ấm áp đến từ tận đáy lòng
Anh quan trọng hơn cả bản thân em
…”
Chu Diệc Châu vừa hát ca khúc 《 Ấm áp 》vừa đi vòng quanh phòng bao để tìm bóng dáng Tần Nhiêu, đầu nhỏ choáng váng quay cuồng một hồi lâu mới nhìn thấy anh đứng ở cửa nhìn mình.

Không biết có phải bị bài hát này làm cảm động hay không, Chu Diệc Châu cảm thấy đôi mắt anh đã đỏ rực, ánh mắt cứ dừng mãi trên người cô.
2651 words
 
------oOo------