Không Ai Sánh Bằng Em - Đình Chỉ Mộng Du

Chương 16: 16: Canh Lê





Đã dần vào tháng 12, thời tiết càng ngày càng lạnh.

Cho nên gần đây Chu Diệc Châu rất thích mang theo một hộp chè nóng hầm hập đến trường học.
Sáng nay Chu Hồng Thần nấu cho cô một nồi canh lê hầm, cô còn cố ý bỏ một phần vào bình giữ nhiệt màu xám để mang tới trường.
Chu Diệc Châu đến rất sớm, bởi vì cô muốn nhân lúc lớp ít người mà đút bình giữ ấm vào trong ngăn bàn cho Tần Nhiêu.
Ước chừng qua hơn mười phút, bạn học trong lớp cũng lục tục tới.

Lúc Tần Nhiêu đi vào lớp, vừa lúc Chu Diệc Châu đi lên bục giảng lấy sách, hai người chạm mặt nhau, cô khẽ mỉm cười chào anh trước.
“Chào buổi sáng.”
Tần Nhiêu còn chưa kịp mở miệng, cô đã nhanh chân chạy lên bục giảng, câu “chào cậu” của anh cứ thế kẹt lại trong cổ.
Chu Diệc Châu vừa ôm sách đọc vừa thầm quan sát Tần Nhiêu.
Tần Nhiêu mới vừa duỗi tay vào ngăn bàn lấy sách, đột nhiên sờ phải một thứ gì đó lạnh lẽo, lấy ra mới thấy là bình giữ ấm, lông mày anh nhíu chặt lại, không hiểu thứ này từ đâu ra.
Trong hộc bàn của anh thường xuyên xuất hiện những thứ không thể hiểu được, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên anh nhận được bình giữ ấm, mặc kệ không quan tâm, để trên mặt đất cho nó tự sinh tự diệt.
Chu Diệc Châu nghĩ thầm, mạng cậu quý lắm hả, uống vào cũng đâu chết người.
Thầy La giao nhiệm vụ chính là viết lại thơ cổ, sau khi Chu Diệc Châu giám sát bọn họ viết chính tả xong, nói với ai ngồi cuối lớp đi thu sách bài tập rồi đưa cho mình.
Cô thấy Trần Phàm đã đứng dậy, rõ ràng bên cạnh còn có Tần Nhiêu mà một hai muốn làm chân chạy vặt.
“Trần Phàm, thầy La bảo tiết sau cậu đến văn phòng đọc Thục Đạo Nan cho thầy nghe đấy.”
Nghe vậy, Trần Phàm lập tức bị doạ sợ: “Cái gì cơ?”
Chu Diệc Châu nhắc nhở cậu ta: “Còn không tranh thủ thời gian mà đọc thuộc đi?”
Lúc này Trần Phàm làm gì còn tâm trạng viết chính tả nữa, vội vàng đưa cho Tần Nhiêu: “Vãi, cậu đi thu đi.”
Không còn cách nào khác, Tần Nhiêu đứng dậy đi thu, xong xuôi định đưa cho Chu Diệc Châu thì thấy cô đã đi ra ngoài cửa, đành phải đi đến gọi cô lại.
“Chu Diệc Châu.”
Chu Diệc Châu quay đầu lại, tự nhiên mà chu chu miệng: “Sao cậu thu chậm vậy?”

Anh sửng sốt, lại nghe cô dặn dò: “Lần sau nhớ thu nhanh hơn đó nha!”
Một trước một sau, anh chỉ có thể ừ một tiếng coi như trả lời.
“Tần Nhiêu.” Chu Diệc Châu xoay người lại, gọi tên anh.
Tần Nhiêu ngẩng đầu, đột nhiên cô đến gần, nhón chân nói thầm với anh: “Cậu đừng để bình giữ nhiệt dưới mặt đất, canh lê sẽ nguội đấy.”
Tần Nhiêu ngây người, đột nhiên hiểu ra: “Cậu để vào?”
Cô gật gật đầu, ôm lấy sách bài tập, mỉm cười đáng yêu hệt như sticker cô hay gửi: “Nộp học phí!”
Lại dùng khuỷu tay chọc vào tay anh: “Đừng đổ đi hay cho người khác uống đấy.

Canh đó là mẹ tôi dậy sớm nấu cho tôi, cậu cũng được hưởng ké.”
Anh vẫn luôn im lặng, bởi vì anh chưa bao giờ nhận quà của nữ sinh.
“Nghe thấy không?” Chu Diệc Châu hỏi lại.
Cánh tay anh cứng đờ, chỉ có thể gật đầu: “Biết rồi.”
Cô đi rồi, không được vài bước lại quay đầu, dùng khẩu hình nói với anh: “Tranh thủ uống lúc canh còn ấm đi!”
Sau khi về chỗ ngồi, Tần Nhiêu lập tức cầm bình giữ ấm lên, mở nắp ra là một luồng hơi nóng xộc ra, mang theo mùi thơm của trái cây, khiến Trần Phàm cũng phải thò qua hóng hớt.
“Mới sáng ra đã có canh lê à? Cho tôi xin ít đi.”
Cậu ta muốn duỗi tay cầm lấy, trong đầu Tần Nhiêu phản xạ có điều kiện nhớ lại lời Chu Diệc Châu nói, cánh tay lập tức dịch sang một bên, nhắc nhở Trần Phàm: “Đọc thuộc thơ cổ của cậu đi.”
“Vãi, phiền gần chết.” Trần Phàm uể oải quay lại chỗ ngồi.
Vào tiết đầu tiên, nhân lúc Trần Phàm còn chưa đi văn phòng, Chu Diệc Châu đã chặn cậu ta lại.
“Trần Phàm, thầy La xem bài viết chính tả của cậu rồi, bảo cũng ổn nên cậu không cần đến văn phòng đọc thơ cổ cho thầy nghe đâu.”
Trần Phàm mở to hai mắt, vừa thấy may mắn lại vừa thấy nghi ngờ: “Thật sao?”
“Cậu muốn đi đọc cũng được.” Cô hù dọa.
“Tôi đi làm gì chứ, căng thẳng đến nỗi nhịn WC từ vừa nãy đây này.” Trần Phàm sợ thầy giáo sẽ đổi ý nên trốn ngay đến WC, đợi chuông vào học rồi mới về lớp.
Cậu ta đi rồi, Chu Diệc Châu mới đi đến chỗ Tần Nhiêu, mỉm cười hỏi: “Cậu uống canh chưa?”
Tần Nhiêu gật đầu: “Uống rồi, có hơi nhiều nên chia cho Trần Phàm uống một chút.”

“Không sao, cậu muốn cho ai uống cùng cũng được, dù sao cũng là mang cho cậu mà.”
Lời này giống như nói đồ đã cho anh thì thuộc về anh, anh muốn làm thế nào cũng được.
“Cảm ơn.”
“Cậu đừng khách sáo vậy với tôi, tôi định sau này hỏi cậu một vài bài mà tôi không biết làm, có được không?” Tay Chu Diệc Châu lại chống trên mặt bàn.
Trong tầm mắt của anh chỉ có thể nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn này của cô, khẽ gật đầu: “Được chứ.”
Đột nhiên cô chìa tay ra: “Đưa bình giữ nhiệt cho tôi đi.”
Tần Nhiêu vội vàng đưa cho cô, lại nghe thấy cô nói: “Uống có ngon không?”
Uống ngon, cho nên tên Trần Phàm kia không chỉ uống một chút.
Anh đưa bình giữ nhiệt cho cô rồi khen thật lòng: “Ngon lắm.”
Chu Diệc Châu cảm thấy như bản thân mình được anh khen vậy, ôm bình giữ nhiệt, vừa đi vừa cười nói: “Vậy sau này lại mang cho cậu uống nữa.”
Chu Diệc Châu xoay người đi rồi, lúc đi qua Tưởng Hàm, cũng làm lơ ánh mắt nghi ngờ kỳ thị của cô ta.
Tưởng Hàm nhận ra mọi chuyện càng ngày càng không đúng, cô ta đã thấy Chu Diệc Châu xuất hiện ở bên cạnh Tần Nhiêu rất nhiều lần, dù là kẻ khờ cũng có thể cảm nhận được ý đồ của cô, thật không ngờ đạo đức của cô đã suy đồi đến mức tranh giành người mà cô ta thích.
“Chu Diệc Châu.” Tan học, Tưởng Hàm kéo cô lại.
Đúng, là trực tiếp kéo người, lôi cô đến một góc không người.
“Buông ra.” Chu Diệc Châu rút tay lại.
“Cậu có ý gì?”
“Cái gì mà có ý gì?” Chu Diệc Châu trợn trắng mắt lườm cô ta một cái.
Tưởng Hàm tức giận, so thành tích, tranh làm cán bộ lớp, chỉ cần chuyện cô ta muốn làm thì Chu Diệc Châu nhất định sẽ chen một chân vào.

Những việc đó cô ta có thể chấp nhận được, nhưng riêng người cô ta thích thì tuyệt đối không thể.
“Cậu bị điên à? Cậu muốn tranh giành cái gì với tôi cũng được, tôi nhịn được hết.

Nhưng bây giờ cậu lại muốn tranh Tần Nhiêu với tôi, có phải đầu óc cậu có vấn đề rồi không, cậu thích cậu ấy à? Có phải nếu tôi thích một con chó hoang bên đường thì cậu cũng phải cướp lấy bằng được không?”

Chu Diệc Châu chẳng hề để ý những lời cô ta nói, thấy kẻ địch đã gấp tới nỗi dậm chân, cô mới như bừng tỉnh đại ngộ: “Cậu thích Tần Nhiêu? Ồ, hóa ra là thích cậu ta thật.”
Tưởng Hàm biết cô đang diễn trò, cũng chẳng có gì phải che giấu: “Đúng vậy, cho nên cậu cách xa cậu ấy ra một chút.”
Dựa vào cái gì mà Chu Diệc Châu phải nghe lời cô ta? Cô cười nhạo một tiếng rồi đến gần: “Tưởng Hàm, cậu sợ tôi như vậy là vì không tin tưởng bản thân mình sao?”
Tưởng Hàm là nữ sinh có vẻ gần gũi nhất với Tần Nhiêu, nhưng hình như quan hệ giữa Chu Diệc Châu cũng đang lặng lẽ thay đổi, nếu là nữ sinh khác thì cô ta còn có chút tự tin, nhưng cố tình lại là Chu Diệc Châu, sao Tưởng Hàm có thể yên tâm được.
Chu Diệc Châu là ai chứ? Để đạt được mục đích thì không màng bất cứ giá nào.
“Chu Diệc Châu, cậu làm như vậy là không tôn trọng, không công bằng với Tần Nhiêu.”
Cô thắc mắc: “Không tôn trọng, không công bằng chỗ nào? Cậu ta cũng đâu có thích tôi?”
“Cậu im đi.” Trong lòng Tưởng Hàm lập tức run sợ.
Chu Diệc Châu nghĩ, nhược điểm của cô ta đúng là chẳng có tiền đồ gì cả, vậy mà lại yếu lòng vì một nam sinh.
Cô sẽ không bao giờ ngu ngốc như vậy, đặt tiền đồ của mình vào trên người một nam sinh.

Ba cô chính là ví dụ, cho nên từ nhỏ cô đã hiểu rằng chỉ có bản thân mình mới là quan trọng nhất.
Chu Diệc Châu cười nhạo một tiếng, khóa balo lên vai: “Không có tiền đồ.”
Tưởng Hàm nhìn bóng dáng thờ ơ của Chu Diệc Châu, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy hoang mang lo sợ.

Cô ta vì thích một người mà sợ cậu ấy sẽ bị cướp đi, sợ bản thân mình không giữ được.

Cho nên cảm xúc bị chi phối, rơi vào trạng thái bất an, tự mình giãy giụa rồi lo âu.
Sau khi có kết quả của cuộc thi tháng, thành tích của Tưởng Hàm giảm xuống rõ rệt, nhược điểm của cô ta rõ ràng như vậy, đúng là tự tạo cơ hội cho Chu Diệc Châu hạ bệ mình.
Tưởng Hàm về đến nhà, Vương Á thấy tâm trạng cô ta không tốt thì hỏi, sau khi biết được mới nói: “Bài thi tháng thôi mà, đâu phải thi cuối kỳ, lần sau cố gắng trở lại vị trí cũ là được.”
Vương Á gọi cô ta ra ăn cơm, mới ăn được một nửa thì điện thoại của Chu Duy kêu lên, ông ta lấy ra nhìn, buông đũa muốn đứng dậy thì đã bị Vương Á cướp lấy, ấn nghe máy rồi bật cả loa ngoài.
“Ba!” Từ microphone truyền đến giọng nói vui vẻ của Chu Diệc Châu.
Chu Duy nhìn Vương Á, thấy bà ta đang đưa mắt ra hiệu ngồi xuống, đành bất đắc dĩ cười trả lời: “Châu Châu, tìm ba có chuyện gì vậy?”
Chu Diệc Châu biết lúc này người đàn bà kia đang mở loa ngoài, mặc kệ xong việc Chu Duy sẽ đau đầu giải thích thế nào, bản thân mình sảng khoái là được.
“Không có chuyện gì thì không gọi cho ba được sao?”
“Ai nói vậy chứ? Là ba quan tâm con thôi.”
“Quan tâm gì chứ, chẳng chịu gọi điện cho con, ngày nào cũng chỉ ở bên con gái người khác, con ghét ba.” Chu Diệc Châu quyết tâm làm hai mẹ con kia tức chết.
Tưởng Hàm cúi đầu dùng chiếc đũa chọc chọc vào bát, hận thứ trong bát không phải Chu Diệc Châu.

Hai bên đều khó xử, Chu Duy qua loa hỏi: “Châu Châu, có phải con thiếu tiền không? Là mẹ con không cho hay cái chú Tống kia không cho con?”
Chu Diệc Châu đảo mắt, không hổ là ba cô, còn cố tình kéo theo cả người khác xuống cùng.
“Sao có thể chứ? Chú Tống nghèo đến nỗi chỉ còn mỗi tiền thôi, con không thiếu tiền nhưng con nhớ ba, lâu rồi hai ba con mình chưa gặp nhau, ba không nhớ con sao?”
Chu Duy nhíu mày, không thích nghe con gái khen chồng mới của vợ cũ, lập tức nói: “Đương nhiên là ba nhớ con rồi, cuối tuần này ba dẫn con đi dạo phố.”
“Được rồi ba yêu của con, vậy cuối tuần ba đến Long Loan đón con nha!” Chu Diệc Châu còn hôn chụt chụt hai cái vào điện thoại.
“Được được được, con cứ ở trong nhà chờ ba, ba lái xe mới mua đến đón con.” Chu Duy vui vẻ, cũng không quan tâm đến ánh mắt của Vương Á.
Trước khi cúp máy, Chu Diệc Châu còn bổ sung thêm: “À quên nói cho ba nghe, lần thi tháng này con đứng thứ 3 trong lớp đó.

Tuy không có ba ở bên cạnh mỗi ngày, ngày nào ba cũng ở cạnh người khác nhưng con vẫn nhớ như in lời mà ba nói.

Con gái cưng của ba là giỏi nhất thế giới! Ba, con sẽ không làm ba thất vọng đâu, xếp hạng lần này con sẽ cố gắng giữ vững, còn phải phấn đấu tranh hạng 2 nữa.”
Nói đến mức này mà Chu Duy có thể không vui mừng, không cảm động sao? Ông ta xúc động cổ vũ cô: “Châu Châu của ba cố gắng học nhé, tiếp tục cố gắng, tương lai nhất định sẽ vào một ngôi trường đại học tốt.”
Vương Á nghe hai ba con họ nói chuyện mà hết hứng ăn, bà ta cảm thấy rất kỳ quái, rõ ràng Chu Hồng Thần là một người phụ nữ điềm đạm không thích tranh với đời, sao lại có cô con gái khiến người ta chán ghét vậy chứ? Mới tí tuổi mà trong bụng đã toàn ý nghĩ xấu xa.
Kết thúc cuộc gọi, Vương Á lập tức buông đũa: “Ông Chu, có phải ông quên mất bây giờ mình đang ở đâu rồi không?”
Chu Duy cũng là người trụ cột trong nhà, còn không có quyền lực sao? Ông ta cầm lấy đũa tiếp tục ăn: “Con bé đã lâu không gặp tôi, gọi điện thoại là chuyện bình thường, dù sao con bé cũng là con gái ruột của tôi.”
“Chu Diệc Châu là con gái ruột ông, còn Tưởng Hàm nhà tôi thì không phải, xem ra ai không có quan hệ huyết thống thì mới là người lạ.” Vương Á khoanh tay trước ngực, xụ mặt nói.
“Bà nói mấy lời này trước mặt con mà được à? Hàm Hàm nó không như Châu Châu, con bé hiểu chuyện, thành tích học tập cũng ưu tú, khiến chúng ta bớt lo, tôi cũng thật lòng yêu quý Hàm Hàm, coi con bé như con gái mình vậy.” Chu Duy quay sang nhìn Tưởng Hàm, thấy cô ta cúi đầu không nói lời nào thì duỗi tay sờ tóc cô ta an ủi.
Tưởng Hàm không cảm thấy ba Chu đối xử tệ bạc với mình, mà ngược lại cô ta rất thích ba Chu, so với người ba ruột đã mất liên lạc như đã chết kia còn thân thiết hơn.

Nhưng nếu ông ta chỉ là ba của mình cô ta thì tốt rồi.
Tưởng Hàm giấu đi tâm sự, ngẩng đầu ra vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện: “Mẹ đừng nói ba Chu như vậy, ba đối với con rất tốt, đâu phải mẹ không biết?”
Vương Á thở dài, cũng may chồng mình đối xử với con gái không tệ: “Cuối tuần này ông đưa cả Hàm Hàm đi cùng đi.”
Đều là con của mình, Chu Duy không có lý do gì để đối xử khác nhau: “Được rồi, hai đứa con gái ở cạnh nhau cũng có chuyện để nói.”
2716 words
 
------oOo------