Đầu óc Thương Dữ đình trệ.
Âm thanh từ đầu dây bên kia tựa như biến thành một thứ ngôn ngữ vừa khó hiểu lại vừa cực kỳ xa lạ, hắn hiểu hết từng chữ một, nhưng khi ghép lại với nhau thì lại chẳng hiểu có nghĩa gì.
Người ở Viện Khoa học và Công nghệ nhận thấy hắn im lặng, không biết Thương Dữ có đến hay là không, lúc trước bọn họ bị Thương Dữ từ chối nhận điện thoại, bọn họ cũng từng thử liên lạc với những người trong gia tộc của Thời Ôn bên kia, nhưng vừa mới nói đến cái tên Thời Ôn là đã bị cúp máy ngang. Vậy nên giờ này Thương Dữ đương nhiên là cơ hội duy nhất để bọn họ không phải đưa tro cốt đến nghĩa địa công cộng – cũng coi như là tranh thủ cho Ôn tiên sinh.
Tuy xưa nay bọn họ không quen biết Thời Ôn, nhưng cũng không khỏi cảm thấy thổn thức tiếc thương trước một kết cục đáng tiếc như vậy.
Thương Dữ gắng gượng cười một tiếng.
“… Thời Ôn, không phải đang làm phẫu thuật cắt bỏ thành kết tuyến thể hay sao?”
Chắc là hắn nghe lầm rồi.
Tro cốt ư… Nghe hết sức vớ vẩn.
“Ca phẫu thuật của cậu ấy tiến hành đến đâu rồi? Tối qua tôi vừa định liên lạc với mấy người, nếu còn chưa làm phẫu thuật thì có thể hoãn lại một chút. Chỉ cần bỏ tuyến thể thôi là được rồi.” Hắn hiếm khi nào đổi giọng nhẹ thế này, lỡ mà có cấp dưới nghe được, hẳn sẽ sợ đến rớt cằm.
Lần này đến lượt Viện Khoa học và Công nghệ im lặng.
“Thương tiên sinh.” Nhân viên của Viện Khoa học dường như cũng không biết nên mở miệng làm sao, khó xử nói “Chẳng lẽ ngài còn không biết Thời Ôn tiên sinh đã qua đời sao?”
Nụ cười của Thương Dữ đông cứng trên gương mặt, điện thoại cũng xém cầm không xong.
“… Hôm qua chúng tôi mới đến địa chỉ mà ngài cho, cũng là nơi Thời Ôn tiên sinh đang cư trú thì phát hiện Thời Ôn tiên sinh đã qua đời. Chúng tôi đã cố gắng liên lạc với ngài ngay thời điểm đó, nhưng rất tiếc ngài không trả lời điện thoại, sau đó chúng tôi có liên lạc lại với thư ký của ngài, thư ký của ngài nói ngài không muốn nghe về … Thời Ôn tiên sinh, vì vậy cô ấy cũng không có cách nào, đành kiến nghị với chúng tôi phương án xử lý như thường – bởi vì Viện Khoa học và Công nghệ không thể chiếm hữu thi thể mà không có lý do. ”
“Thương tiên sinh, trước khi xử lý thi thể cho Thời Ôn tiên sinh, Viện Khoa học có thực hiện bản kiểm tra chi tiết thi thể. Nếu ngài chưa nắm rõ đã xảy ra chuyện gì thì có thể xem qua.”
…
Điện thoại đã cúp rồi, mà đầu óc Thương Dữ hãy còn đang mê man hồ đồ.
Nhưng đồng thời, ký ức lại nhanh chóng ngược dòng về khoảnh khắc ngày hôm qua.
Thư ký Beta, người luôn giữ vững bình tĩnh và tự chủ, lần đầu tiên lộ ra biểu cảm nhợt nhạt xen lẫn hoảng sợ trong buổi họp, thậm chí không màng đến bầu không khí áp lực của cuộc họp lúc đó, gấp gáp muốn thông báo cho hắn về tình hình … của người kia.
Cô ấy mở lời hai lần, lại bị hắn lạnh lùng cắt ngang hai lần.
Khi ấy hắn đã đoán được chuyện có liên quan đến người kia, ấy mà lại tự mình đa tình cho rằng người nọ không muốn bỏ kết ở tuyến thể mà có ý định cầu xin sự giúp đỡ của hắn hoặc thư ký của hắn.
Sao có thể… lúc đó người kia… đã chết rồi?
Thời Ôn thật sự chết rồi?
Hơn nữa, chỉ còn lại tro cốt… Hắn đến nhìn mặt thi thể lần cuối cũng không được.
Thượng Dữ vẫn có cảm giác hư ảo như đang lọt vào sương mù, rõ ràng hắn còn có thể ngửi thấy mùi tin tức tố của đối phương trong phòng Thời Ôn, rõ ràng cậu ấy vẫn còn ở đó … loại ảo giác tựa như đang an ủi này hiện hữu mãi cho đến khi hắn đến Viện Khoa học, cho đến giây phút hắn thực sự nhận được báo cáo khám nghiệm tử thi.
“Thời Ôn tiên sinh tử vong do ngộ độc khí than, khám nghiệm tử thi tra ra là ba ngày trước, đồng thời dụng cụ đo lường còn phát hiện Thời Ôn tiên sinh bị trầm cảm nặng vài năm trước khi qua đời. Có hai cực tuyến thể Alpha và tuyến thể giả Omega bài xích lẫn nhau-nói một cách đơn giản, sức khỏe thể chất và tinh thần của ngài ấy rất kém, vì vậy chúng tôi suy đoán rằng ngài ấy tự sát.” Nhân viên Viện Khoa học tổng kết ngắn gọn nội dung kết quả khám nghiệm, khẽ thở dài, “Số liệu và những thông tin khác trên báo cáo rõ ràng hơn, Thương tiên sinh có thể nhìn xem.”
Thương Dữ đờ đẫn chôn chân tại chỗ, miệng không tự giác khẽ lẩm bẩm.
“…Tự sát?”
Hắn đột nhiên nhớ đến một chuyện mà lẽ ra hắn đã quên mất.
Là lần trò chuyện cuối cùng của hắn và Thời Ôn.
Ngày đó khi hắn vừa giải quyết công vụ xong xuôi, hắn nhận được cuộc gọi từ Thời Ôn. Hắn rất không kiên nhẫn nhìn dãy số kia, nhưng lại nghĩ người kia dù gì cũng là bạn đời của mình, chờ đến khi Thời Ôn không bỏ cuộc mà gọi đến lần hai, hắn mới nhấc máy – người kia chắc chỉ vâng vâng dạ dạ rồi hắn khi nào về đại loại vậy.
Lần đó giọng của Thời Ôn không giống trong quá khứ.
Nhẹ nhàng bâng quơ, cứ như giây tiếp theo sẽ được giải thoát.
Thời Ôn dường như có khe khẽ hỏi hắn, anh có đến không.
Hiếm khi mang theo giọng điệu hờn giận, như thể hai người là người yêu đã lâu không gặp, nhẹ giọng nói lâu quá không thấy anh rồi.
Mà bản thân hắn lúc ấy chỉ nghĩ kết thúc cuộc trò chuyện này càng sớm càng tốt, để hắn còn vùi đầu vào việc của mình nữa.
Trước khi hắn nóng lòng cúp điện thoại, câu cuối cùng mà Thời Ôn nói với hắn là –
Em không hối hận.
… Vào ba ngày trước?
Ba ngày trước.
Thì ra khi ấy, Thời Ôn gọi điện tới là để chuẩn bị cho cái chết … sao.
Do mục tiêu bảo vệ môi trường trong thời đại mới, tro cốt được nén thành viên con nhộng nén sau khi hỏa táng. Khi nhân viên đưa vật kia vào lòng bàn tay, hắn lại thấy choáng váng, hư ảo bởi trọng lượng hầu như chẳng còn gì.
Người nọ, lặng lẽ chờ hắn, lặng lẽ thích hắn mười năm, bị mọi người lãng quên.
Bị trầm cảm nặng, bị hai cực tin tức tố bài xích lẫn nhau…
Mà cậu ấy bị như vậy đã nhiều năm.
Thương Dữ hốt hoảng như đang nhìn thấy nụ cười trong suốt đến ảm đạm và thân hình ngày càng gầy yếu mỗi khi về nhà.
Hóa ra, cậu ấy bị bệnh.
Nhưng hắn lại chưa một lần quan tâm.
Giây phút sắp chết, cậu ấy hỏi hắn có đến không… là bởi đang đợi một ai đó tới cứu cậu ấy chăng? Cứu cậu ấy khỏi khí độc đang nhấn cậu ấy chìm vào đớn đau, cứu cậu ấy khỏi cuộc sống khiến cậu ấy khốn khổ.
Vậy mà hắn lại trực tiếp cúp điện thoại.
Không ai có thể cứu cậu ấy.
Hai ngày sau Viện Khoa học với cử người đến, còn trong hai ngày đó, cậu không có bạn bè, không ai có thể tìm được cậu… Biệt thự cách xa nội thành đến thế, mùi thuốc khử trùng nồng nặc mà hắn ngửi thấy sau đó có lẽ chỉ là do AI liên tục dọn dẹp quét tước tạo ra. Máy móc lạnh lẽo chẳng hề biết đã có người âm thầm mà ra đi.
Cũng giống như cái thế giới lạnh băng này không thừa nhận…mười năm thinh lặng tồn tại của người kia.
Thời Ôn để lại cho hắn một câu cuối cùng, ấy chính là cậu không hối hận.
Thương Dữ phản ứng muộn màng nắm chặt tờ báo cáo, rồi lại sợ làm hỏng mà cẩn thận thả lòng tay.
Nhân viên ở đây không biết Thương Dữ đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy người thường ngày lãnh đạm lạnh nhạt đột nhiên có chút hốt hoảng, y còn có chuyện phải làm, khi thấy Thương Dữ xác nhận sẽ lấy tro cốt Thời Ôn về, nên tức thì nhẹ nhõm quay đi làm việc của mình, chỉ để lại một mình Thương Dữ trong phòng nghỉ của Viện Khoa học.
Người kia đã chết rồi.
Dù là Thời Ôn dây dưa với hắn nhiều năm, hay là Giang Úc rung động trong thoáng chốc.
…Đều không còn nữa.
…
– Hết chương 8-