Thương Dữ đưa bạn trai Omega về cổng ký túc xá, bạn trai đang định lên lầu thì hình như nghĩ đến gì đó, bỗng dưng ngừng lại.
Cậu quay đầu nhìn Thương Dữ, gương mặt ửng đỏ, muốn nói lại thôi.
Cậu muốn người yêu ưu tú của mình cho cậu một nụ hôn, hoặc là vài câu ngon ngọt gì đó cũng được.
Thế nhưng vẻ mặt của Thương Dữ cứ luôn dửng dưng như vậy, đưa cậu về, nói một câu hẹn gặp rồi đi thẳng, để lại một Omega thất vọng đứng lặng người tại chỗ.
“Này!”
Thương Dữ quay đầu, đối diện với một cặp mắt trong veo sáng sủa, hắn lùi về sau một bước, giọng điệu chẳng có mấy bất ngờ: “Lại là cậu.”
Thời Ôn cười ngại ngùng: “Ừm…Đến giờ ăn trưa, nên định hỏi cậu có muốn đi ăn cơm chung không?”
“Tôi ăn rồi.” Thương Dữ thản nhiên đáp, lại thấy biểu cảm của người trước mặt thoáng chốc trầm xuống, lập tức bổ sung thêm,” Đi cùng bạn trai. ”
“À à, đúng ha, cậu có bạn trai.”
Thời Ôn nói nhỏ xíu, “Vậy, vậy…tôi đi ăn cơm đây.”
Cậu gần như vừa lưu luyến vừa thất thiểu bước đi, Thương Dữ lặng lẽ quay đầu, không nhìn cậu nữa.
Chỉ là –
Hắn như không thể ngửi thấy được mà hít hít mũi.
Mùi hương của người kia, hoàn toàn không mang đến cho hắn cảm giác khó chịu từ một kẻ cùng giới.
Mà ngược lại…
Rất dễ ngửi.
HOÀN TOÀN VĂN