Không Ai Cần Tôi

Chương 8: Chương 8





"Em xin lỗi." Trình Dư vội vàng nói: "Chị cho em cơ hội nữa được không? Lần sau em tuyệt đối không tự ý nghỉ nữa."
"Đây không phải là lần đầu tiên, tôi cũng cho cậu rất nhiều cơ hội rồi."
Trình Dư hạ giọng xuống xin thêm vài câu nhưng quản lý như không nghe thấy, bên ngoài lại có tiếng chuông vang lên, lần này một nhóm khách ba bốn người bước vào, Vân Lan bên kia còn đang mải pha chế, quản lý thấy vậy cũng lười nói thêm bỏ lại một câu cậu đi đi rồi đích thân chạy ra tiếp khách.
Trình Dư đứng hình nhìn xung quanh, đây là nơi cậu làm hơn hai năm, từ lúc lên thành phố một thời gian đã gắn bó không ngờ lại phải rời đi như vậy.

Cậu thẫn thờ nhìn khách đi vào ngày một nhiều, biết mình có ở lại cũng không thay đổi được gì, lẳng lặng gấp gọn đồng phục của mình lại rồi rời đi.

Trong lòng không vui nên khi làm việc ở kho hàng Trình Dư cũng như người mất hồn, may là hôm nay được về sớm có thời gian nghỉ ngơi một lúc.

Cậu ước bây giờ được nhìn thấy Tạ Lâm thì tốt, thật muốn kể với anh hôm nay cậu không vui như thế nào, chỉ tiếc khi về đến phòng vẫn tối om, anh chưa tan làm.
Căn nhà trống vắng càng khiến tâm trạng của Trình Dư tụt dốc không phanh.

Cậu do dự nhìn số điện thoại của Tạ Lâm mà không dám gọi, vừa sợ anh đang bận, vừa sợ bị cậu làm phiền anh sẽ tức giận.
Thế nhưng hôm nay cậu rất muốn tâm sự với anh, không cần anh làm gì nhiều, chỉ cần anh ngồi yên lặng ở đó nghe cậu nói thôi cũng được.

Đến tận khi Tạ Lâm về Trình Dư vẫn ngồi một góc trên sô pha chẳng thèm nhúc nhích, mặt vùi sâu vào trong gối, nghe thấy tiếng chìa khóa tra vào ổ cũng chẳng buồn động tay.


Tạ Lâm tưởng cậu ngủ rồi nên bật đèn lên, ai ngờ nhìn thấy một cục ngồi trên ghế giật mình suýt chút nữa vấp ngã.

Tạ Lâm phải mất vài giây lấy lại bình tĩnh, tiến đến gần Trình Dư mấp máy môi hỏi: "Giờ này cậu không ngủ đi ngồi đây làm gì?"
Trình Dư ngẩng đầu lên đôi mắt ngập nước cứ như con cún nhỏ, nếu có hai cái tai thì chắc giờ cũng cụp cả xuống.

Tạ Lâm thấy mà lòng mềm nhũn dịu giọng hỏi: "Làm sao?"
"Tại anh cả đấy." Trình Dư bất mãn nói: "Tự dưng hôm qua dẫn em đi khách sạn làm gì hại em bị đuổi việc rồi."
Tạ Lâm: "..."
Vẻ mặt Tạ Lâm chết lặng một lời khó nói hết, nhưng Trình Dư không ngẩng đầu lên nên không nhìn thấy.

Tạ Lâm im lặng một lúc sau đó hờ hững nói: "Cái quán cà phê rách nát đó nghỉ thì nghỉ thôi có gì tiếc."
Trình Dư há hốc miệng nhìn Tạ Lâm, hình như rất lâu rồi cậu mới dám ở trước mặt anh bất mãn, vậy mà đáp lại chỉ là thái độ dửng dưng chẳng hay quan tâm.
Đúng là công việc đó chẳng có gì để tiếc, nhưng gắn bó thời gian dài như vậy cũng có tình cảm, huống chi nó còn giúp đỡ cậu trong lúc khó khăn nhất, nếu không phải bố mẹ ở nhà có chuyện lớn nhỏ gì cũng gọi về, cậu không nghỉ quá nhiều cũng không bị đuổi.

Buồn vì mất việc một phần, phần nhiều hơn chính là cảm giác tủi thân không ai hiểu cho cậu.
"Có mỗi chuyện này thôi?" Tạ Lâm vừa nói vừa cởi áo ra ném lên ghế.

Từ lời anh đây cứ như chỉ là một chuyện nhỏ đến mức chẳng đáng kể đến.

Nhưng vậy thôi còn chưa đủ, anh còn cố tình xát muối vào vết thương nhìn cậu cau mày nói:
"Trình Ngọc giờ làm trong công ty lớn công ăn việc làm cũng ổn cả rồi, cậu nhìn lại cậu xem, hơn hai mươi tuổi đầu rồi còn làm mấy công việc bán thời gian đấy có thể lâu dài được sao? Nghỉ ở nơi như vậy cũng tiếc thì làm sao có thể khá lên..."
Cảm giác khó chịu của Trình Dư không những không giảm còn vì những lời này ngày càng tăng thêm, có thứ gì đó như muốn tức nước vỡ bờ, cậu chờ anh cả buổi về chỉ mong anh nghe cậu tâm sự một chút, chứ không phải nói ra những lời như vậy.

Trình Dư nhắm chặt mắt lại, nghẹn ngào đứng dậy cắt ngang lời Tạ Lâm.
"Anh em tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng còn em chỉ mới tốt nghiệp phổ thông thôi làm sao mà so với nhau được?"
"Cậu cũng không thể lấy lý do này mà than thân trách phận không biết cố gắng."
"Em đã cố gắng hết sức rồi."
"Suốt ngày lăn lộn ở mấy chỗ không có tiền đồ đấy mà cũng gọi là cố gắng?"
"Vậy anh còn muốn em phải làm sao nữa? Em còn lực chọn khác sao?"
Khi nói ra lời này cả người Trình Dư cũng như lụi xơ khiến Tạ Lâm ngơ ngác, anh im lặng không dám nói gì nữa.


Không hiểu sao cứ mỗi lần nhắc đến Trình Ngọc hai người lại thành như thế này.
Trình Dư không muốn tranh cãi nữa mệt mỏi nói: "Em mệt rồi, đi ngủ đây."
Cậu đi lướt qua người Tạ Lâm, hình như khóe mắt Trình Dư hơi đỏ lên làm anh luống cuống đứng như trời trồng.
Trình Dư về phòng thì nằm cuộn một góc trên giường, một lúc sau thấy đệm hơi lún xuống thì vội vàng nhắm chặt mắt lại, quay lưng về phía anh.

Đợi một lúc lâu mới thấy Tạ Lâm nằm xuống, Trình Dư lặng lẽ vùi mặt vào gối cố ép bản thân đi vào giấc ngủ.
Cậu không biết hôm qua đã ngủ vào giờ nào, dạo gần đây rất khó ngủ, vì cãi nhau với Tạ Lâm nên càng khó đi vào giấc hơn.

Khi chuông báo thức kêu inh ỏi cậu cũng lập tức bừng tỉnh, rõ ràng là trằn trọc cả đêm nhưng cũng không cảm thấy mệt.

Cậu theo thói quen vội vàng tắt báo thức để tránh làm phiền người bên cạnh, nhưng bàn tay đưa ra đột nhiên khựng lại, vậy mà hôm nay Tạ Lâm còn dậy trước cả cậu?
Trình Dư mang theo nghi ngờ ra khỏi phòng, vừa đến gần bếp đã ngửi thấy mùi hương thoang thoảng của đồ ăn, trên bàn tuy không nhiều món đặc sắc nhưng vẫn bày ra cả một bàn khiến Trình Dư nhìn mà ngơ ngác.
Nghe thấy tiếng động Tạ Lâm ngẩng đầu lên, nhìn thấy tầm mắt của anh dừng trên người mình Trình Dư vội vàng ngoảnh mặt che đi khóe mắt hơi sưng.

Tạ Lâm ấp úng nói: "Tôi không ngủ được nên dậy sớm đi mua đồ ăn, cậu đánh răng rửa mặt rồi ra ăn sáng đi."
Với sự thay đổi này khiến Trình Dư thật sự bất ngờ, phải biết bình thường để anh dậy sớm đã khó nói gì đến dậy sớm đi mua đồ ăn cho người khác, nhưng cậu cũng không nói gì nhiều bước vào phòng vệ sinh cá nhân rồi ngồi lên bàn ăn.
Suốt cả quá trình ăn sáng cả hai đều không nói với nhau câu nào, bình thường cũng ít nói nhưng hôm nay hình như anh có gì đó hơi lạ, cứ một lúc lại ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Qua hồi lâu Tạ Lâm mới mở miệng, có chút không tự nhiên nói:
"Đằng nào cũng nghỉ việc rồi cậu nghỉ ngơi ở nhà vài hôm đi."
Thấy Trình Dư không trả lời anh lại cầm điện thoại lên ấn ấn gì đó, không bao lâu sau điện thoại của Trình Dư cũng kêu lên, vừa nhìn lướt qua nội dung tin nhắn động tác ăn của cậu cũng ngừng lại.
Số dư TK 0510xxx +10.000.000.

Tạ Lâm vẫn luôn lén quan sát sắc mặt của Trình Dư, thấy cậu vẫn không vui lại lặng lẽ ấn bàn phím thêm vài lần.

Một lúc sau tin nhắn điện thoại của Trình Dư lại kêu lên ting ting, nội dung vẫn như cũ nhưng tăng thêm vài con số.
Số dư TK 0510xxx +15.000.000.
Trình Dư: "..."
Cậu nhíu mày nhìn Tạ Lâm.
Thủ phạm ở bên cạnh hốt hoảng giơ tay lên sờ nhẹ sống mũi nói: "Đây là tất cả số tiền hiện tại tôi có rồi, còn lại một chút để đóng tiền nhà với mua đồ ăn thật sự không còn nữa đâu."
Mặc dù đã giải thích nhưng Tạ Lâm vẫn thấy Trình Dư không vui.

Tạ Lâm hoảng hốt mở điện thoại lên, ở trên thanh tìm kiếm vẫn còn lưu lại lịch sử đã tìm.

Tạ Lâm vội ấn vào một đường link, trên đó ghi: Mười cách dỗ người yêu nhanh nhất.

Cách 1: Nấu ăn.
Cách 2: Tặng quà tạ lỗi.
Tại sao làm hết cả hai rồi mà còn chưa hết giận nữa?.