Tục ngữ nói, đầu trọc không sợ bị giựt tóc.
Khi Cao Thiên Duệ còn là Tổng giám đốc, lão ta luôn chú trọng đến phong cách, lão thoát khỏi vòng vây của đám người kia, bước hùng hổ đến chửi bới Chu Nam Trạch.
Nhưng hiện tại công ty lão sắp đóng cửa rồi, tài liệu bẩn bay đầy trời, còn mấy ngày nữa là lên tòa, một đống phóng viên với đám đông đứng ngoài cửa công ty xem kịch vui. Nhất là vào lúc mấu chốt, lão lại không liên lạc với ba mình được.
Vốn dĩ nhà họ Cao đang kinh doanh rất tốt, không có doanh nghiệp nào cạnh tranh nổi với họ, Cao Thiên Duệ có quyền thế, muốn làm gì cũng được. Bây giờ đến kết cục này, tất cả đều tại cái thằng con nhà họ Chu đang cười hì hì trước mặt mình.
Cao Thiên Duệ càng nghĩ càng giận, dần mất lý trí, chỉ thẳng vào Chu Nam Trạch đang cố chạy trốn, hét với cấp dưới bên cạnh mình: "Đánh nó!"
Sau đó lão phi lên.
Chu Nam Trạch trợn mắt há hốc mồm.
Tốt xấu gì lão cũng là Tổng giám đốc mà? Ỷ mạnh hiếp yếu thế?
Đám đông vây xem ở đây đa số là thanh niên nhiệt huyết theo đuổi kí.ch thích, thấy Cao Thiên Duệ với cấp dưới nhằm vào Chu Nam Trạch, nổi nóng trong sự hoảng hốt.
Một kẻ khốn nạn sắp vào tù, không kiểm điểm đi mà còn cả gan hội đồng chủ bài đăng đã lôi lão ra ánh sáng?
Mọi người cậy số đông hùn lên trước, ánh sáng 5 màu sặc sỡ của dị năng hòa với nhau tại sân trước cửa công ty nhà họ Cao nhân, điện thoại giơ cao với phóng viên giành chỗ quay chụp giữa tiếng la hét, tiếng chửi bới của bạn bè bị ngộ thương và tiếng còi ré hỗn loạn.
"Anh em bạn bè quý vị! Đây là phóng viên ngoại trú chuyên mục theo dõi của kênh truyền hình xã hội số 233, tại đây đã xảy ra một cuộc ẩu đả ới quy mô lớn!"
Các phóng viên phấn khích như ăn tết.
"Có lẽ mọi người còn nhớ nhân vật chính, cậu ta đã đạt thành thích cao nhất trong cuộc thi giữa các thành phố năm trước. Tất nhiên cũng xảy ra rất nhiều sự kiện thú vị......"
Chu Nam Trạch tay mắt lanh lẹ cản một cục gạch bay lạc, đổi hướng nó về phía đầu một tên cấp dưới của họ Cao, đồng thời cố gắng kéo người dân vô tội ra khỏi cuộc ẩu đả.
Đám đông hóng hớt chẳng chê chuyện lớn: "Chủ bài đăng! Đánh lão! Lên đi chủ bài đăng! Xông lên ——"
Phóng viên bên kia vẫn đang đưa tin: "...... Thật vậy, đúng là sinh viên ưu tú đã tốt nghiệp tại trường số 1 Bắc An, không chỉ lo thân trong cuộc chiến mà còn giúp đỡ người khác...... Ủa?"
Bị ngắt lời. Chu Nam Trạch giành mic kêu gọi hòa bình trong cục diện hỗn loạn bát nháo: "Đừng đánh nữa! Mọi người đừng đánh nữa!"
Đám đông không nghe: "Xông lên đi! Cao Thiên Duệ không phải người, tẩn lão!"
"Đừng đánh nữa!"
"Tẩn lão!"
"Đừng......"
"Xông lên!"
"......"
Phía xa vẫn còn nhiều nhân viên nhà họ Cao bỏ chạy tứ phía, có người bị đám đông mất trí kéo lại vào cuộc ẩu đả. Những người khác thì nhận được cuộc gọi tiếp viện từ cấp dưới nhà họ Cao, đứng ngay biên giới không dám nhập trận.
Tình cảnh hỗn loạn như sủi cảo bị hấp nát.
Chu Nam Trạch hết cách, chỉ cần nhà họ Cao vẫn còn ở đây thì không thể kết thúc cuộc chiến này.
Vậy là cậu nảy ra một ý, như bước vào Ngôi nhà kỳ diệu của chuột Mickey.
Chỉ cần làm người nhà họ Cao rời khỏi đây thì vấn đề sẽ được giải quyết rồi?
Giây tiếp theo, tất cả mọi người kinh ngạc thấy Cao Thiên Duệ chật vật thoát khỏi đám đông, bay từ dưới đất bay lên trời.
"A a a a ——"
Chu Nam Trạch xách lão lên kéo một vòng trên không bằng xúc tu, khó nhằn.
Không đến nỗi kéo hết đám nhà họ Cao lên trời đấy chứ? Kỳ lạ.
Cậu quay đầu nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại tại một cái cây cao lớn bên đường.
Cậu dùng "Xúc tu" xách Cao Thiên Duệ, cẩn thận đặt lão lên chóp.
Tiếp đãi đám đàn em nhà họ Cao như nhau, quăng cho ngất xỉu hoặc cẩn thận treo một đám la hét hoảng hốt lên cây, Chu Nam Trạch thở phào.
Một tên đàn em bị treo khá thấp định bò xuống, mới cứ động có chút mà đã bị một sức mạnh đè xuống cành cây.
"Làm gì đấy?"
Chu Nam Trạch quát lớn.
Đàn em: "......"
Huhuhuhu cậu treo tôi lên cây mà còn đòi lý à?
Lũ đàn em kéo bè đến đánh nhau bị treo hết lên cây, đám đông cũng dần dừng lại, vây quanh cái cây vui vẻ chụp ảnh.
Chu Nam Trạch hài lòng phủi tay, thảnh thơi thưởng thức tác phẩm nghệ thuật hiện đại tự sáng tác, nhìn một lát, càng ngắm càng thấy quen kỳ lạ.
"Ờ, Nô-en vui vẻ?" Cậu lẩm bẩm.
Một lát sau, tiếng còi xe cảnh sát vang từ cuối đường cái, cuối cùng cảnh sát cũng đến.
Các cảnh sát giải tán phóng viên và đám đông vây xem, giữ đám người tham gia vào cuộc ẩu đả lại, xử lý người bị thương theo trình tự.
Lần này may mắn là đội cảnh sát của đội trưởng Lý.
Anh xử lý xong mấy việc kia, đối chiếu danh sách, nghi ngờ hỏi: "Ta nhận được báo án đám đông đánh nhau với giám đốc dược phẩm Cao Thiên Duệ mà, thế Cao Thiên Duệ với vệ sĩ lão đâu?"
Cảnh sát đứng cạnh anh đẩy đẩy.
"Gì đấy, tôi đang đối chiếu danh sách." Đội trưởng Lý nói.
"Đội trưởng, anh nhìn bên kia......"
Đội trưởng Lý quay đầu, thấy người đội mình há hốc, nhìn theo phía tay cậu ta chỉ, đội trưởng Lý thấy một cái cây rất độc đáo.
"Chú công an ơi, cứu với!"
Âm thanh the thé phát ra từ miệng "đồ trang trí" treo trên cây.
Miệng đội trưởng Lý cũng dần thành hình chữ O.
(; ゜0゜)
Để không lãng phí tài nguyên xã hội, Chu Nam Trạch xung phong nhận việc đưa đám người kia xuống.
Nhìn cậu đặt người cuối cùng xuống đất, đội trưởng Lý đỡ trán thở dài.
"Sao lại là cháu hả!"
"Uầy, đội trưởng Lý à, chúng ta có duyên thật đấy." Chu Nam Trạch cười nói.
Đội trưởng Lý: "...... Nói, lần này sao lại thành ra vầy?"
Chu Nam Trạch kể lại từ đầu đến cuối, đội trưởng Lý cảm thấy não mình ngày càng đau.
Nghe khá có lý, hiểu được, nhưng vì sao lại thành ra thế này?
"Thôi thôi, cứ theo thứ tự, vấn đề chủ yếu của cháu là lạm dụng siêu năng lực trong thành phố, nhưng xét thấy không cố ý đả thương người khác, đợi bên bác sĩ báo cáo lại thì có thể cháu sẽ phải bồi thường một ít đấy, mà cũng có thể sẽ không. Bây giờ cháu đi theo chú lập biên bản xong là được về."
"Dạ, cảm ơn đội trưởng Lý."
"Mong lần sau không gặp lại."
Vừa dứt lời, giao diện cùng lúc nhảy ra.
【 Tuyến sự nghiệp - cốt truyện 1: Thương chiến 】 hoàn thành!
Chúc mừng người chơi đạt được thành tựu ẩn 【 hot search là nhà tôi 】!
Thành tựu vinh dự gồm......
Người thao túng dư luận ( lv1): Nâng cao sự tin tưởng của quần chúng đối với bạn ở một tỷ lệ nhất định.
Phong cách mới lạ ( lv1): Tăng những ý tưởng kỳ lạ mà hay ho của bạn ( Ví dụ như treo kẻ thù lên cây).
Chu Nam Trạch cười lâng lâng.
Lần sau không gặp lại? Chưa chắc đâu.
Chu Nam Trạch trở qua trở lại nguyên ngày, quay về trường học, mở điện thoại lên, phát hiện #dramahàngnăm# đã xông thẳng lên top 1 hotsearch.
Mở tag này ra, cái đầu tiên là video đã edit do đám đông quay tại hiện trường, hình nền là cái cây treo người.
Các bình luận hot nhất là:
Ước có biến. [21k like ]
Đây chắc là drama to nhất năm rồi, không ai phản đối hen? [14k like]
Có ai đào ra inf anh trai trong vid không? [11k like]
Chu Nam Trạch vừa giật mình vừa niệm "Đừng là mình" vừa nhấn mở mục thông báo.
A, nó nổ rồi.
Cậu đang nghĩ xóa tài khoản bỏ chạy có kịp không, thì có người gọi video.
Là Trạm Mặc.
Cậu ấn nhận, trên màn hình xuất hiện đường phố sầm uất rực rỡ đông đúc. Nếu người đi đường không mặc đồ thám hiểm điển hình thì Chu Nam Trạch đã nghĩ Trạm Mặc về thành phố rồi.
Người trong màn hình sửa lại góc độ để mặt mình xuất hiện chính giữa.
"Cậu ở đâu đấy?" Chu Nam Trạch hỏi.
Trạm Mặc thản nhiên trả lời: "Vạn Mộ Thàh."
Chu Nam Trạch vừa nghe đã nhíu mày. Vạn Mộ Thành là chỗ nào? Là chỗ vừa gõ là bị censor ngay, nếu mở trong thành phố sẽ bị dẹp.
"Cậu chạy đến đó làm gì?"
Giọng điệu thậm chí còn khá là nghiêm khắc.
"Nhận nhiệm vụ, ông chủ mời bọn tớ..." Trạm Mặc dừng lại, nói với giọng điệu bình tĩnh: "Tìm kiếm thú vui."
Chu Nam Trạch đau tim. "Cậu làm gì mà không từ chối?"
"Mạng ở đây mạnh lắm, trên đường không call vid được." Trạm Mặc trả lời không do dự.
"......"
Cười ỉa.
Chu Nam Trạch đột nhiên hết giận.
"Với lại Tuyên Nguyệt muốn tìm người, tớ đi cùng. Không biết ai nữa, cổ không nói. Nói chung là tớ vừa lên mạng thì thấy top1 hotsearch."
Trạm Mặc nhịn không được, bật cười.
"Đỉnh đấy."
"À......" Chu Nam Trạch ngại ngùng xoa mũi. "Cậu thấy ấy hả?"
"Cái gì?"
"Tớ treo ba cậu lên cây đó......"
"Tớ không có ba." Trạm Mặc nói chắc chắn.
"Vậy tớ yên tâm rồi." Chu Nam Trạch nhớ đến chuyện ở công ty, hỏi: "Cậu muốn về thành phố thừa kế doanh nghiệp nhà họ Cao không? Tầm tháng nữa là quyết được, dù ông lão nhà đấy ôm tiền chạy rồi nhưng chỉ đem theo vốn lưu động thôi, một phần nhỏ tài sản, phần dư sẽ chia cho mấy nhà khác, phần nhà mình cũng kha khá đó."
"Cậu hỏi tớ hả?"
Chu Nam Trạch đúng lý hợp tình mà nói: "Thì của cậu mà, tụi tớ tính để cho cậu đấy."
Trạm Mặc im lặng hồi lâu, hình giống như bị đơ.
Chu Nam Trạch cẩn thận hỏi thử: "Sao thế? Đứt mạng rồi à?"
"Không."
Trạm Mặc nói xong, chớp mắt rơi lệ, ánh nắng phản chiếu lấp lánh.
Y nói như chẳng có chuyện gì: "Mọi người xử lý là được, tớ off đây."
Sau khi cúp máy, Chu Nam Trạch sững sờ tại chỗ.
Ớ? Tưởng mình không thấy cậu ấy khóc à?
Ngồi lặng một lát, cậu cầm điện thoại nhắn tin cho Tuyên Nguyệt.
Là Đại Xúc: Cậu có bên Trạm Mặc không?
Tuyên Nguyệt trả lời ngay.
Ánh trăng và 6000 vạn: Bắt đầu rồi hả? Yên tâm, để tôi nhìn giúp cho, đầu không không mọc sừng. [ mỉm cười ]
Là Đại Xúc: Ý tôi không phải thế, tâm trạng cậu ấy thế nào?
Ánh trăng và 6000 vạn: Tốt lắm, mấy tuần không gặp mà tâm trạng cậu ta tốt lắm, dù vẫn mặt than.
Là Đại Xúc: Cảm ơn chị Tuyên
Ánh trăng và 6000 vạn: Đm đây nhỏ hơn......[ cút ]
Mới tắt màn hình trò chuyện thì giáo sư Manh Manh và Diệp Nhiễm Đình cùng đẩy cửa đi vào.
Giáo sư Manh Manh có vẻ hăng say, liên tục nói gì đó với Diệp Nhiễm Đình, còn Diệp Nhiễm Đình thì mặt mũi căng thẳng như thể muốn thoát khỏi hành tinh này.
Giáo sư Manh Manh lại cố chêm vài câu nữa, đến kiểm tra bài tập của Chu Nam Trạch rồi rời đi mà một bước quay đầu lưu luyến ba lần. Cửa vừa đóng, Chu Nam Trạch tò mò hỏi: "Có chuyện gì vậy chị?"
Diệp Nhiễm Đình thở dài rồi trả lời: "Cậu còn nhớ chuyên gia sao chép thành quả hồi trước tôi kể không?"
"Nhớ rõ chứ, chép rồi còn chép sai."
"Giờ ông ta nổi tiếng rồi, ngày mai tôi phải đi làm báo cáo cho ông ta."
Lúc này, bảng thông báo nhảy ra.
【 Tuyến Diệp Nhiễm Đình - cốt truyện 3: Thành quả dạy học 】
Học trò của bạn bị khiêu chiến! Bây giờ là thời khắc nghiệm thu thành quả dạy học!
Chu Nam Trạch suy tư một lát.
"Nghe nha, em có ý này."