Khốn Tù | Trói Buộc

Chương 8




Editor: Mạc Lam Như

Quả thật đúng như tôi nghĩ, liên tục hơn một tháng, cha ngày nào cũng đưa đón tôi đi học, nếu hôm nào bận cũng là nhờ thư kí làm thay, còn dặn dò tôi tan học đừng chạy loạn đi đâu cả, nhớ phải chờ xe đến đón. Tôi trong thoáng chốc tưởng như một đứa trẻ mấy tuổi đầu cần được bảo vệ vậy.

Cha bình thường đối xử với mọi người rất ôn hòa, không kết thù kết oán với ai, hẳn là trên thương trường đắc tội người nào, sợ họ ác ý trả thù. Cha thường ngày tao nhã, ôn nhu như vậy, thật khó có thể tưởng tượng phong thái lạnh lùng của cha trên thương trường.

Mấy ngày nay, cha tiều tụy đi nhiều, thường hay mỏi mệt. Cha ngày nào cũng đi sớm về khuya. Mỗi lần thư ký đưa tôi về đến nhà, đều phải đợi tới khi cha trở về mới có thể rời đi.

Chuẩn bị tốt cơm tối, tôi muốn mời thư ký của cha là chú Đường đang yên lặng ngồi xem tư liệu trên ghế sô pha cùng ăn cơm, sáng nay có mời nhưng đã bị chú từ chối rồi. Có thể nói, chú Đường là người đã nhìn tôi lớn lên, chú ấy đi theo cha đã nhiều năm, là một trợ thủ đắc lực của cha. Khi hết giờ làm việc, chú Đường là một người hòa ái, dễ gần, còn có nụ cười rất thân thiện nữa. Nhưng nếu đang trong giờ làm việc, chú sẽ rất nghiêm túc, không có những hành động đi quá giới hạn công việc.

Mà bây giờ lại chính là giờ làm việc của chú, tôi thầm than một tiếng, như không có việc gì mà ngồi xuống bên cạnh chú Đường.

“Chú Đường, có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không? Cha đem cháu canh giữ cẩn thận như vậy là sợ cháu bị bắt cóc à?” Tôi nửa đùa nửa thật mà hỏi.

Chú Đường thả tư liệu trong tay xuống, tháo mắt kính xuống, dụi dụi đôi mắt, nâng đầu lên rồi bày ra bộ dạng như nhớ về ngày trước nói: “Tiểu Hãn chắc là không nhớ. Trước đây đã từng xảy ra việc này một lần, khi cháu còn nhỏ.” Chú nhìn tôi, “ Lúc đó, cháu vẫn còn đang học mẫu giáo, cha cháu đi đón cháu, nhưng cô giáo ở nhà trẻ lại nói cháu đã bị đón mất rồi. Sau đó, cha cháu như điên cuồng mà tìm cháu khắp nơi, còn thông báo cho toàn thể mọi người trong công ty cùng nhau đi tìm. Tìm cháu lúc đó cứ như là đang đi tìm báu vật vậy.” Nói đến đây, Chú Đường nở nụ cười.

Tôi cũng cười: “…Về việc đó, cháu còn nhớ mà. Cái chú mang cháu đi đối xử với cháu rất tốt, còn cho cháu đi công viên trò chơi nữa.” Hồi tưởng lại sự việc đó, tuy có vài điểm mơ hồ, nhưng đại khái là cảm giác khi đó như thế nào là tôi vẫn còn nhớ rõ.

Chú Đường cười cười, sờ đầu tôi: “Tại cháu ham chơi, cha cháu khi đó không có dạy cháu là không thể tùy tiện đi cùng người lạ sao?”

Tôi chỉ cười cười.

“ Cháu không biết cha cháu đã lo lắng cho cháu nhiều đến thế nào đâu.” Chú Đường thở dài, “Cái người mà dẫn cháu đi ấy, vốn là giám đốc một công ty nhỏ, bị cha cháu làm cho phá sản, nợ nần chồng chất, đến bước đường cùng, bởi vậy mới nảy sinh thù hận, muốn trả thù, vậy là đi bắt cóc cháu.”

Tôi ngơ ngác nhìn chú Đường, có chút cảm khái cái chú rất tốt kia hóa ra lại là người xấu.

Chú Đường cười khổ, thấm thía mà nói: “Lần này cha cháu gặp phải một việc, vì sự tình lần trước mà rút kinh nghiệm, giờ đang vô cùng lo lắng. Mặc dù có phải huy động thêm người, hay có phần làm khó cho cháu, nhưng đây cũng là vì muốn tốt cho cháu. Giờ cháu cần phải nhẫn nại, cha cháu rất yêu thương cháu.”

Nghe đến đó, tôi rũ mắt xuống. Chú Đường không có phát hiện tâm tình trong lòng tôi chuyển biến, ngược lại dường như rất hào hứng, một tay nắm mặt tôi, niết cho đến lúc nước mắt ứa ra, trêu ghẹo nói với tôi: “Tiểu tử, cháu vận khí thật là tốt, bị người ta bắt cóc mà còn có thể vui vẻ như vậy, nếu đổi lại là người khác, chắc đã sớm sợ chết khiếp rồi.”

“Đau! Đau! Chú, bỏ tay ra!” Tôi giữ chặt tay chú Đường, giảm bớt lực đạo của chú. Chợt nghe “cạch” một tiếng, tôi quay đầu, là cha đang đem cặp công văn nặng nề đặt ở trên tủ giày, vẻ mặt đầy sát khí mà trừng mắt về phía chúng tôi.

Chú Đường ngượng ngùng buông tay ra, nhanh chóng thu thập đồ đạc của mình, hướng về phía cha chào tạm biệt rồi chạy trối chết ra khỏi nhà.

Cha thấy tôi vẻ mặt khủng hoảng, nộ khí trên người dần biến mất, ngồi xuống bên cạnh tôi, đem tôi ôm vào trong ngực.

Nằm trong ngực cha, tôi đột nhiên cảm thấy rất mệt, nên chậm rãi nhắm mắt lại. Cha ôm tôi một lúc lâu, rồi nâng đầu tôi lên hôn. Cha hôn rất nhẹ nhàng rồi sau đó kéo tôi đến trước bàn ăn cơm.

“Ăn cơm đi! Cha đói bụng lắm rồi. Tiểu Hãn cũng đói bụng phải không? Nếu không ăn thì thật là lãng phí công sức nấu ăn của Tiểu Hãn rồi.” Nói xong, cha đưa chén cơm tới trước mặt tôi.

Tôi cầm lấy bát cơm. Từ sau sự việc kia, thái độ của cha đối với tôi có nhiều chuyển biến. Mặc dù lúc trước cha cũng đối xử với tôi rất tốt, nhưng bây giờ dường như sợ đặt tôi trong tay lại sợ tôi bay đi mất, cha từ trên xuống dưới luôn chăm sóc tôi rất chu đáo.

Cuộc sống như vậy đối với người khác mà nói có lẽ giống như được hưởng phúc, nhưng với tôi, đó chỉ như một loại giày vò. Cha đối với tôi càng tốt, tôi lại càng cảm thấy khó chịu. Trong lòng tôi luôn có một tảng đá lớn đè nặng, dường như không bao giờ dứt.