Khốn Tù | Trói Buộc

Chương 23




Editor: Mạc Lam Như

Vừa vào đến cửa, tôi đã bị cha ôm lấy, chặt tới nỗi tôi hít thở không thông. Tôi cảm giác được rõ ràng thân thể cha đang run rẩy.

Tôi không hề làm gì, chỉ mặc cha ôm lấy.

Qua thật lâu, cha mới hấp tấp thả tôi ra, tay chân luống cuống nói: “Cha, cha rất lâu rồi không có tắm rửa. Mùi trên người nhất định rất khó ngửi. Như vậy lại ôm con… Cha, cha đi tắm rửa. Con chờ một chút.”

Cha vừa mới nói như vậy, tôi mới chú ý tới hình tượng lôi thôi của cha. Bình thường, cha tao nhã là vậy chắc chắn sẽ không bao giờ để mình mất hình tượng của mình …

Nói xong, cha có chút lảo đảo, chạy vào nhà tắm.

Vừa rời khỏi tầm mắt cha, tôi lập tức chạy đi mở cửa, lại không ngờ tới, khóa cửa đã bị thay đổi, không chỉ muốn đưa mật mã, mà còn phải kiểm tra dấu vân tay. Trước khóa công nghệ cao đang sừng sững trước mặt, nó giống như một nhát chặn đứng đường sống của tôi vậy.

Cửa trước không được, tôi đi tới cửa sau, rồi lại giống hệt như ban nãy. Tôi cảm giác có chút thất bại, tiến tới xem xét cửa sổ. Mỗi một chiếc cửa sổ đều có thiết bị gắt gao phong bế.

Cố gắng nâng đỡ thân thể bất ổn, tôi chạy đi tìm điện thoại. coi như tôi không thể ở cùng Mễ Khải, cũng phải để cho bọn họ biết được chút tin tức. Tôi nhiên bị người ta bắt đi, Mễ Khải cùng Hàn Sách nhất định là rất lo lắng.

Đi quanh phòng một vòng, nơi vốn để đặt điện thoại nay cũng không còn thấy đâu. Đi tìm khắp xung quanh, cũng không thấy nửa điểm điện thoại. Hiện tại, tôi đã tinh tường nhận thức rồi. Cha hiện tại chính là, đem tôi cách ly với thế giới bên ngoài.

Ngôi nhà đẹp đẽ này biểu hiện ra bên ngoài cũng không có gì là bất thường cả, nhưng trên thực tế, nó đã biến thành một loại nhà giam, không còn nghi ngờ gì nữa, một nhà giam vô cùng đẹp đẽ, quý giá.

Đi tới thư phòng, vừa rồi lúc xem xét cửa sổ, tôi đã nhìn thấy một ít đồ dùng học tập cùng một số thứ lẫn lộn rơi trên mặt đất, nghĩ tới sau khi tôi mất tích, cha đã lật tung căn nhà lên để tìm tôi. Nếu như nhớ không lầm thì lúc trước khi cần dùng điện thoại, tôi đều phải ở nơi này.

Trong đống đồ vật, tôi tìm ra điện thoại, nhanh chóng khởi động máy, màn hình hiện lên: “Mời cắm thẻ Sim vào”

Mấy chữ vô cùng đơn giản như vậy tựa như cái búa tạ, làm cho tôi thật lâu cũng không có phản ứng.

Nhanh chóng gỡ pin điện thoại ra, cái mảnh quen thuộc kia cũng không còn nữa rồi.

Thất thần ngã ngồi xuống đất. Phẫn nộ, sợ hãi cùng không cam lòng điên cuồng mà giằng co trong đầu. Hiện tại, hi vọng duy nhất của mình đều vô tình bị đánh vỡ. Vừa nghĩ lại, còn có điện thoại của cha.

Tìm được cặp đi làm của cha, không có điện thoại. Tôi bình tĩnh nhớ lại xem cha thường để điện thoại ở đâu.

Đi vào phòng ngủ, cha thường thích đặt dưới gối ngủ. Vạch gối ngủ lên, trông thấy phía dưới là một kiện quần áo màu đen, cầm lấy quần áo, phía dưới cái gì cũng không có.

Hi vọng lần nữa tan vỡ. Trong lúc còn đang nản lòng thoái chỉ, ánh mắt tôi đột nhiên chú ý tới quần áo đang cầm trên tay. Đó là bộ tôi đã ném vào thùng giác – đồng phục.

Đồng phục nhăn nhăn nhúm nhúm, tản ra một mủi rất lạ, còn có nhiều vết bẩn. Mùi hương này, giống hệt của cha.

Nghĩ đến cha mối ngày mệt mỏi cùng hốc mắt thâm quầng, còn cả cái đồng phục bẩn này nữa. Cha hằng ngày đều không biết mệt mỏi kiếm tìm thân ảnh tôi trong trí óc.

Vào lúc cha phát hiện không thấy tôi, cha đã thương tâm biết nhường nào, lo lắng ra sao cha xuất ra không biết bao nhiêu nhân lực tìm tôi trên đương phố lớn nhỏ tìm kiếm bóng hình tôi lúc phát hiện tôi che giấu đồ vật, cha đã thống khổ đến thế nào và cả lúc tìm thấy đồng phục của tôi, cha đã sợ hãi tới mức nào.

Mỗi ngày, mỗi ngày cha là như thế nào tưởng niệm cùng kiếm tìm tôi, mỗi đêm như thế nào mà vuốt ve y phục tôi mà chìm vào giấc ngủ …

Lúc tôi còn đang ngẩn người, cha vọt lên tiến đến. Tóc còn mang giọt nước, cha chỉ dùng một chiếc khăn vây lấy thân dưới, cả người tràn đầy bọt nước, hiển nhiên là cha giặt rửa nhanh nhẹn giống như lúc chạy vào nhà tắm.

Thấy tôi đứng trước giường của mình, cha yên tâm thở dài nhẹ nhõm, nhưng gương mặt lập tức lộ ra biểu tình sợ hãi. Cha chậm rãi vươn tay, còn mang theo chút run rẩy, nhẹ nhàng nâng gương mặt của tôi lên. Tay vừa chạm vào má tôi, cả thân thể tôi đã nằm trong ***g ngực cha.

“Thật tốt qua! Tiểu Hãn, con thật sự trở về rồi.” Cha kích động đến nối ngay cả thanh âm cũng run run.

“Cha còn tưởng rằng đây cũng là đang nằm mơ, lại mơ thấy con về rồi. con trở về rồi, cha rất vui mừng, rất hạnh phúc. Tỉnh lại, không thấy bóng dáng con, cha lại tưởng như mất con thêm lần nữa. Đang tắm rửa, cha đột nhiên sợ, sợ đây chỉ là đang nằm mộng. Xông vào phòng ngủ, trông thấy con, cha thật vô cùng cao hứng, Tiểu Hãn đã thật sự trở về. Nhưng cha lại sợ nữa, chỉ cần đụng vào con một cái, con rồi lại biến mất không dấu vết. Cha lại càng sợ hơn, lúc này đây chỉ là vọng tưởng.” Nói đến đây, thanh âm cha nghẹn ngào.

Lúc này đây, tôi cảm thấy thực xin lỗi cha. Chính mình hoàn toàn không để ý tới hậu quả, thật không nghĩ tới nhất, lại là cha ở lại sẽ ra sao. Chính mình quá mức ích kỷ, một lòng chỉ nghĩ đến bản thân. Nhưng là cha nói một câu, liền đem tôi giam vào nhà giam này.

“Cha đã mất con đi một lần, nay đã trở lại, nhất định sẽ không đẻ Tiều Hãn rời khỏi cha thêm một lần nào nữa.”

Cha kích động nói, như đem cái chết của tôi ra tuyên bố.

Về đến nhà sau một tuần lễ, tôi đều không ra khỏi nhà, cha cũng không ra khỏi nhà. Công việc cũng không buồn để ý, chỉ là một mực nhìn chòng chọc tôi, làm cái gì cũng đều phải cùng cha, không cho tôi ly khai khỏi tầm mắt của cha. Đi nhà vệ sinh tắm rửa đều phải báo cáo, được cha cho phép mới được làm. Cả người liền giống như bị giam lỏng.

Tuy cuộc sống ở đây áp lực vạn phần, nhưng tôi vẫn đang tìm lấy cơ hôi ra ngoài.

Điện thoại của cha tùy ý bật lên, không phải tôi không biết lợi dụng, nhưng là mã giải khóa, bốn con số nho nhỏ kia chính là đang cản trở tôi.

Tôi đã thử qua rất nhiều thứ, như là sinh nhật tôi, sinh nhật cha, ngày năm 4 tuổi đó, ngày năm 13 tuổi kia,… Mà ngay cả ngày nghỉ gì gì cũng thử qua, không có một cái nào đúng cả.

Cha nhẹ nhàng cầm lấy điện thoại trong tay tôi, đem tôi chăm chú ôm vào ngực. Mặc tôi giãy giụa như thế nào, cha cũng không có nửa điểm phản ứng.

Trải qua một ngày cuối tuần như vậy, cha hoàn toàn không để tôi tìm được chút khe hở nào, mặt khác tôi lại có một phát hiện. Cha ngoại trừ ôm tôi, cũng không có làm thêm hành động nào thân mật hơn, ngay cả nụ hôn chào buổi sáng tốt lành của cha cũng không có. Cha như vậy cũng không để lại cho tôi gánh nặng tư tưởng qua lớn.

Một tuần trôi đi rất nhanh, cha cầm bộ đồng phục mới, ướm thử trên người tôi.

“Tiểu Hãn, đến thử đồng phục của con đi.” Cha nhẹ nhàng gọi tên tôi, trên mặt là nụ cười sáng lạn, nhưng cái cười kia cũng không che giấu hết được u buồn sâu trong nội tâm.

“Tiểu Hãn lần này ra ngoài thật lâu, cũng cao lớn lên nhiều rồi. đồng phục lúc trước cũng không vừa người nữa rồi.”

Nhìn đồng phục trong tay cha, tự mình xem xét lại, quả thật tôi cũng cao lên nhiều rồi. Lúc trước chỉ đến bả vai cha mà giờ đã cao hơn cằm của cha một chút rồi. Thời gian nửa năm kia đã khắc lên người tôi dấu ấn vĩnh cửu rồi.

Cha sâu kín nhìn tôi, lát sau khẽ thở dài, giúp tôi mặc quần áo.

Trong gương là một thân thể thon dài của thiếu niên, một bộ trang phục màu đen, toát lên hương vị tuổi trẻ. Thiên niên vươn tay duỗi chân đều là bộ dạng xinh đẹp.

Phía sau, cha đang dùng sức mà nhìn chòng chọc hình dáng trong gương, ánh mắt cha tràn ngập lửa nóng, như là muốn một ngụm nuốt chửng đối phương vào bụng nhưng lông mày lại co rút nhanh, mang theo nét nồng đậm sầu bi.

Cha đi tới phía trước, khẽ vuốt ve bả vai tôi. Mỗi một động tác đều chứa đựng bao ý nghĩ nhu hòa – yêu thương, làm tôi trong một thoáng bỗng cảm thấy nhói đau.

“Tiểu Hãn, ngày mai con đi học. Cha đã liên lạc tốt với nhà trường rồi.”

Tôi nhìn cha, trên mặt cha chính là ngập tràn thống khổ. Bỏ đi tính toán trong nội tâm, tôi thuận theo động tác của cha, tiến vào trong ngực cha.

Cha than ra một hơi, bên trong lộ rõ bi thương mà tôi không tài nào chịu nổi.

Ngày hôm sau, lúc chuẩn bị ra cửa, chuông cửa vang lên. Cha không chút hoang mang, xỏ giầy vào rồi đi mở cửa. Đang đứng ngoài cửa chính là cái người đã ngăn trở Mễ Khải một tuần trước, cách ăn mặc y hệt. Cái người một thân đồ Tây đen cùng kính râm làm cho tôi không rét mà run, chân không tự giác mà thối lui hai bước.

Cha cười cười, giữ chặt tay tôi, đi tới trước cửa ga ra. Ngồi lên phía sau, người kia cũng tương tự leo lên ghế lái.

Cửa xe bị khóa lại, tôi biết mình không còn cách nào thoát được nữa.

Một đường xe, hai cha con cùng im lặng. Ánh mắt cha vẫn luôn dán chặt lên người tôi, trong thiên ngôn vạn ngữ, tôi lựa chọn cách xem nhẹ điều ấy.

Trường trung học Tông Bắc, ngôi trường phía trước đã quen đến mức không thể quen thuộc hơn được nữa.

Đi vào phòng hiệu trưởng, cha cùng hiệu trưởng hàn huyên vài câu. Trong lúc đó, tay của tôi luôn bị cha nắm chặt trong tay, tại cửa phòng hiệu trưởng, cái người áo đen cũng một mực đứng đó.

Sau khi nhận sách, đến phòng học, cha cũng đều là dắt lấy tay tôi mà đi, còn có một người một mực đi theo chúng tôi.

Chúng tôi cùng tới trước cửa một lớp 11. Mặc dù tôi đã nửa năm không có đến trường, cha vẫn quyết định cho tôi cùng học với mọi người năm thứ 2 trung học.

Tiến vào phòng học, không cần tự giới thiệu, bên cạnh tôi, một ai đó đã bắt đầu bắt chuyện.

Tôi quay đầu, đó là một người đeo kính, trên người toát lên khí tức nhã nhặn cùng chút liều lĩnh của một thanh niên cao lớn.

“Tôi tên Trương, là lớp trưởng, sau này nếu có khó khăn gì, cậu có thể tìm gặp tôi.” Không có mỉm cười, chỉ có âm thanh lạnh lùng phát ra.

Lớp học lúc trước không có người này. Mặc dù không muốn nhưng tôi vẫn phải hướng cậu ta cười cười, cũng quyết định không để ý tới cậu ta nữa.

Cha đi rồi, suy nghĩ của tôi bắt đầu trôi nổi, cũng không rõ ràng là cảm giác gì. Thẳng tới khi vừa rồi, cha còn một mực bảo bề tôi chặt chẽ, giờ khắc này lại không hể kiêng kỵ mà đem tôi thả vào trường học. Như vậy không có phòng bị gì, giống như cố ý cho tôi cơ hội chạy thoát.

Nhưng là, hết thảy, đều không có đơn giản giống như những gì tôi tưởng tượng.

Hết giờ học, không có dấu hiệu gì đặc biệt. Các học sinh thừa dịp nghỉ giữa giờ nói chuyện phiếm hay chuẩn bị bài cho tiết học tiếp theo giáo viên như thường lệ xách cặp ra ngoài, không có bất kì điều gì kỳ lạ quản thúc tôi, mọi thứ đều diễn ra hết sức bình thường.

Nhẫn nại vài tiết học, tôi tiếp tục quan sát tình hình xung quanh, xác định bên cạnh cũng không có người của cha tới giám sát tôi mới thừa dịp tan học hỗn loạn mà ra khỏi phòng học.

Đi qua hành lang gấp khúc, băng qua sân trường, vậy mà Trương vẫn một mực đi theo tôi ở một khoảng cách không xa không gần. Điều này mơ hồ làm tôi có cảm giác có cái gì không đúng.

Lúc đi ra cổng trường, đã thấy sẵn một chiếc xe hơi, bên cạnh xe là hai người vận y phục đen đang đứng.

Tình hình như vậy, tôi biết rõ mình không có khả năng theo cổng trường mà trốn thoát rồi. Quay người, tôi đi đến chỗ bức tường vây xung quanh trường.

Tìm được một chỗ tường thấp thấp, tôi chuẩn bị leo qua, lại bị một cánh tay giữ lại.

Quay người lại, lại là Trương, cái người vẫn một mực đi theo tôi từ bấy đến giờ. Giờ thì tôi chắc chắn cậu ta chính là người mà cha phái tới giám sát tôi.

Sau đó thì tôi cũng nắm được tin tức. Trương là người của công ty cha, vô cùng tài giỏi, được cha đưa tới từ một trường học khác chuyển đến đây, ở trường giám sát nhất cử nhất động của tôi.

Tuy sớm biết cha không có khả năng đơn giản mặc kệ tôi ở trường học như vậy, nhưng thật sự là cha đã rất rất cẩn trọng rồi, đem nội tâm vẫn còn bị đả kích về chuyện trước đây cùng niềm hi vọng nhỏ nhoi của tôi ra tàn phá ác liệt.

Mỗi ngày tới trường học, cha giống như giao ban, đem tôi sang cho Trương, tận tay! Trong trường học, bất luận tôi có đi tới đâu, cũng đều có Trương phía sau.

Cậu ta đi theo tôi, giám sát từng cử chỉ hành động của tôi, chỉ cần tôi có hơi hướng chạy trốn hay cùng người bên ngoài liên hệ một chút thì cậu ta ngay lập tức ngăn lại. Sau khi tan học, cậu ta sẽ trông giữ tôi, ngồi trong phòng học chờ cha hoặc cha cho người vào đón. Tôi chưa từng có lúc nào được ở một mình.

Coi chừng tôi như vậy, quá cẩn thận, kín kẽ, không chỗ hở. Tôi hết thảy đã chịu sự an bài của cha, chậm rãi phong bế nội tâm mình, trở lại như lúc trước, không nghe, không hỏi, không nhìn chính mình, không hề mỉm cười, cũng không hề nói thêm điều gì nữa, chỉ nhẫn nhịn chịu đựng, chờ cơ hội, chớp lấy mà hành động