Khôn Ninh

Chương 91: Thử kiếm




Phía trước Khánh Dư Đường đã bày lên rượu và đồ ăn kèm, cả hội vừa chơi tửu lệnh, vừa uống rượu.

Tửu lượng Khương Tuyết Ninh quả thực bình thường, lại bị Thẩm Chỉ Y túm lại bắt uống một ít, thế là hai gò má liền ửng hồng lên, trông rất xinh đẹp.

Thẩm Chỉ Y liền nhịn không được vỗ tay một cái, chỉ nàng lại quay sang hỏi đám người: “Nhìn xem, Ninh Ninh có đẹp không?”

Ở đây đều là bằng hữu của Yến Lâm, vẫn còn tính tình tuổi mới lớn. Lúc nãy ngại vì nam nữ khác biệt nên không dám nhìn sang phía các cô nương, nhưng lúc này Thẩm Chỉ Y hỏi, đám thiếu niên kể cả Diên Bình vương đều lặng lẽ đưa mắt lên nhìn Khương Tuyết Ninh, nhất thời có kẻ da mặt mỏng liền đỏ mặt.

Chỉ có Yến Lâm thản nhiên mà nghiêm túc, cười lên: “Đẹp lắm.”

Khương Tuyết Ninh không nói được gì. Nàng vốn là dính rượu mới đỏ mặt, nay lại vì hai chữ đơn giản này mà đỏ thêm mấy phần, càng kiều diễm quyến rũ.

Đám người cứ thế cười nháo, rượu vừa uống vào, lời nói lại ra, phảng phất như quên hết phiền não lắng lo thế sự.

Lúc đám người Tiêu Xu đến, bắt gặp chính là tràng diện như vậy.

Tới dưới hiên, cước bộ của nàng ngừng bước, các thư đồng khác cùng một thiếu niên hoa phục đi ở sau lưng nàng cũng dừng lại.

Thẩm Chỉ Y vừa giơ ly rượu lên muốn hô hào Diên Bình vương uống, ngẩng đầu một cái trông thấy Tiêu Xu, đầu tiên khẽ giật mình, sau đó liền cười lên: “A Xu các ngươi cũng tới rồi. Ài, đây không phải là Tiêu Diệp sao? Vậy mà cũng tới đây ha.”

Thiếu niên đứng sau lưng Tiêu Xu, cằm có hơi hếch lên. Nghe thấy Thẩm Chỉ Y gọi thẳng tên họ hắn, môi liền hơi mấp máy, nhưng bởi trở ngại thân phận công chúa của đối phương khá cao, không tiện phát tác, chỉ có thể miễn cưỡng cười cười, nói: “Tiêu Diệp bái kiến Trưởng công chúa điện hạ.”

Tiêu Diệp. Khương Tuyết Ninh nghe thấy cái tên này liền quay đầu nhìn lại. Thiếu niên mười tám mười chín tuổi kia, mặt mày cực kỳ giống Tiêu Xu. Hắn mặc y phục từ gấm Thiên Thủy màu trời hoa văn áng mây, bên hông lại treo rất nhiều túi thơm ngọc bội, còn đeo thanh trường kiếm trên vỏ khảm đầy bảo thạch.

Mặc dù mở miệng chào hỏi, nhưng lại không thèm nhìn ai, thần sắc còn có vài phần kiêu căng.

Đây là trưởng nam hiện tại của Tiêu thị nhất tộc.

Định quốc công tục huyền (lấy vợ kế), sinh ra Tiêu Xu cùng đệ đệ này, nghe đồn năm đó là thai long phượng, nhận được vô số lời tán thưởng trong kinh, nếu không có gì bất ngờ, rất nhanh hắn sẽ được phong làm Định quốc công thế tử, thừa kế Tiêu thị nhất tộc. Thân phận quý trọng như thế, kiêu căng một chút cũng không có gì lạ.

Chỉ là… Hai năm nữa, Tiêu Định Phi xuất hiện, hắn còn có thể kiêu căng được, cười được, vậy mới là bản lĩnh.

Khương Tuyết Ninh thu hồi ánh mắt.

Thẩm Chỉ Y vẫy vẫy tay nói: “Chúng ta đang chơi tửu lệnh uống rượu đây, các ngươi cũng cùng chơi đi.”

Tiêu Xu thi lễ: “Cung kính không bằng tuân mệnh.”

Yến Lâm lẳng lặng nhìn, không đồng ý cũng không phản đối.

Lúc Tiêu Diệp đi tới, bành bành trướng trướng ngồi xuống, nhìn lướt qua một lượt đồ ăn bày trên bàn, nhếch miệng nói: “Uống rượu gì đây?”

Diên Bình vương hơi chậm tiêu, thành thực trả lời: “Rượu hạnh hoa ủ lâu năm đó.”

Tiêu Diệp lắc đầu: “Cái này có gì ngon đâu.” Tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn.

Hắn hôm nay đến mang theo một thanh quạt xếp mạ vàng, khép lại gõ gõ trên mặt bàn, nói: “Sớm biết các ngươi đều tới sớm như vậy, còn ở đây uống rượu, ta liền đem Tử Kim Đàn nhà chúng ta đến cho các ngươi, là người quen ở Giang Nam đưa tới, đệ nhất rượu ngon.” Yến Lâm cười cười không nói gì.

Tiêu Xu nhướng mày, nhìn Tiêu Diệp một cái. Tiêu Diệp liền sờ sờ mũi, tựa hồ kịp phản ứng lại, nhưng trong ánh mắt vẫn lộ ra chút xem thường như cũ, bưng chén rượu đặt trước mặt lên, mới nói: “Đương nhiên, rượu hạnh hoa ủ cũng không tệ, tửu cũ là rượu ngon, cũng có thể uống một chút.”

Đám người vốn đang uống rất hào hứng, nghe lời này của Tiêu Diệp lại bỗng chán ngán.

Người đang ngồi dây có ai không phải con cái nhà huân quý? Cho dù Tiêu thị nhất tộc có hiển hách, cao hơn người khác, nhưng nhà ai lại không có vài hũ rượu ngon? Nếu không phải hôm nay là quan lễ của Yến Lâm, chỉ sợ cả đám sẽ lập tức phất tay áo bỏ đi, không thèm đáp lời Tiêu Diệp.

Đến cùng vẫn là Diên Bình vương tính tình hiền lành, thấy bầu không khí bỗng nhiên không đúng lắm, vội vàng đứng ra hoà giải, bưng một chén rượu, đứng lên, hướng về phía Yến Lâm, nói: “Hôm nay là ngày của Yến Lâm, mọi người hiếm khi gặp nhau đông đủ thế này, chi bằng cùng nhau kính hắn một chén, chúc sinh nhật hắn, thế nào?”

Thẩm Chỉ Y liền đáp ngay một tiếng: “Được!” Đám người đương nhiên cũng không dị nghị, cùng nhau đứng lên bưng rượu, giơ cao về phía Yến Lâm.

Một người nói: “Ta chúc Yến thế tử phúc như Đông Hải…” Yến Lâm cười lên: “Ngươi nín lại cho ta.”

Một người khác liền xông lên nói: “Để ta để ta, đương nhiên là muốn như nguyệt chi hằng, như nhật chi thăng (y nói sống lâu sống thọ, tiền đồ rộng mở), như...” Yến Lâm thở dài: “(Phàm) Tục quá.”

Đến phiên Tiêu Xu, nàng suy nghĩ một chút, nâng chén nhìn thẳng Yến Lâm, nói: “Ta cũng tục vậy, mong Yến thế tử mỗi năm đều có hôm nay, hàng tháng đều có ngày này.”

Mỗi năm có hôm nay, hàng tháng có ngày này. Người khác nghe vậy chỉ nghĩ, Tiêu Xu chúc Yến Lâm sống lâu trăm tuổi. Nhưng mà Khương Tuyết Ninh lại cảm thấy vô cùng chói tai, trong nháy mắt nghe thấy Tiêu Xu nói ra mấy từ này, sắc mặt nàng liền đột ngột thay đổi, ánh mắt sắc bén, nhìn qua Tiêu Xu.

Khóe môi Tiêu Xu vẫn đang treo một nụ cười nhàn nhạt, phảng phất như lời chân thành từ nội tâm mà ra vậy. Khương Tuyết Ninh càng không có cách nào phán đoán, nàng ta là vô tâm, hay cố ý.

Yến Lâm đang ngồi đối diện Khương Tuyết Ninh, nghe vậy cũng ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Xu một chút, nhưng mặt không đổi sắc, toát ra một loại trầm ổn vượt qua tuổi của hắn, thậm chí còn nói câu cảm tạ: “Có thể được Tiêu đại cô nương chúc mừng một câu này, Yến Lâm ghi nhớ thật lâu.”

Tiêu Xu nói: “Khách khí rồi.”

Yến Lâm quay sang Khương Tuyết Ninh, ánh mắt bình bình đạm đạm kia liền nhu hòa đi rất nhiều, nói: “Ngươi ấy, ngươi sẽ chúc ta gì đây?”

Khương Tuyết Ninh không ngờ Yến Lâm sẽ chủ động gọi nàng, trong lòng còn đang nghĩ ở đây đông người như vậy, mỗi người nói một câu, nàng lẫn cùng đám người nói qua là được. Lần này bị Yến Lâm mở miệng nhắc tới, tất cả mọi người đều nhìn về phía nàng. Nàng há hốc miệng, trong đầu trống rỗng.

Yến Lâm nhìn ngón tay mảnh khảnh của nàng bưng chén rượu ngơ ngác, dáng vẻ không biết phải nói gì, liền mỉm cười, vươn tay ra chủ động dùng chén rượu của mình đụng nhẹ chén rượu của nàng một cái, nói: “Ngươi nghĩ không ra, vậy để ta chúc ngươi đi.”

Khương Tuyết Ninh kinh ngạc nhìn hắn.

Thiếu niên mười phần nghiêm túc nhìn nàng chăm chú, nói: “Nguyện cho ngươi có trăng sao bầu bạn, trăm sầu lo đều có thể giải, muôn gian khó đều có thể qua.”

Nói xong trực tiếp ngửa đầu uống cạn chén rượu.

Đám người liền cùng nhau hô lên rồi uống cạn chén rượu trong tay mình. Khương Tuyết Ninh phản ứng chậm một chút. Đợi đến khi Yến Lâm buông chén rượu xuống mà nhìn nàng, nàng mới phát giác ra trong lòng mình chua xót, cũng ngửa đầu nâng chén uống cạn, đôi mắt long lanh, sáng tỏ, động lòng người.

Hôm nay Yến Lâm là chủ, đám người đều vây quanh Yến Lâm mà nói, từng ly từng ly đều uống cùng Yến Lâm.

Tiêu Diệp xuất thân Định quốc công phủ tự hỏi thân phận địa vị của mình so với Yến Lâm thì không thấp hơn, nhưng từ sau khi ngồi xuống lại không ai quan tâm tới, thế là càng ngồi càng cảm thấy phiền chán, liền dứt khoát đặt chén rượu xuống, đứng lên đánh giá quang cảnh trong Khánh Dư Đường.

Hộp kiếm lúc trước Khương Tuyết Ninh tặng cho Yến Lâm đang đặt gần đó. Hắn đi qua liền nhìn thấy, tò mò cầm kiếm lên, ngó nghiêng, rồi lắc đầu: “Kiếm này nhìn cũng quá đơn giản, lại quá nặng đó? Người ta đều nói kiếm thì phải nhẹ nhàng, kiếm thế này sao có thể xuất hiện ở hầu phủ được?”

Yến Lâm đang cùng với đám người nói chuyện vừa quay đầu lại, thấy vậy, ánh mắt liền lạnh xuống. Đến Thẩm Chỉ Y cũng nhíu chặt mày. Yến Lâm đi qua, chỉ nói: “Có kiếm nhẹ, cũng có kiếm nặng, kiếm khác nhau, thì đạo khác biệt, vẫn là xin Tiêu công tử trả kiếm lại cho ta đi.” Sau đó liền cầm lấy thanh kiếm từ tay Tiêu Diệp.

Tiêu Diệp nghe giọng Yến Lâm bình tĩnh, nhưng hoàn toàn không đặt hắn vào trong mắt. Tiêu Diệp lớn lên trong cẩm y ngọc thực, người người nâng niu, nên từ trước đến nay không biết cái gì là thu liễm, cứ thế cười lạnh một tiếng: “Bản công tử học kiếm là do Liễu Tiếp tiên sinh – kiếm sĩ trứ danh trong kinh truyền thụ, ý của Yến thế tử là lời ngài ấy không đúng?”

Kiếm du hiệp và kiếm tướng quân, căn bản không phải cùng loại. Nhưng Yến Lâm cũng không muốn giải thích nhiều lời với hắn, chỉ nói: “Ngươi nói sao thì là vậy đi.”

Hắn càng trả lời như vậy, Tiêu Diệp càng cảm thấy hắn khinh mạn, nên kiêu căng cùng bất mãn vốn đè xuống nay lập tức bùng ra.

Mắt thấy Yến Lâm sắp cất kiếm vào lại trong hộp, Tiêu Diệp liền trực tiếp rút bảo kiếm bên hông mình ra khỏi vỏ! Nhoáng một cái, gác lên thân kiếm trong tay Yến Lâm!

Hắn cười: “Làm gì phải gấp gáp giấu kiếm đi như vậy? Nghe nói kiếm thuật của Yến thế tử được Yến hầu gia đích thân dạy, Liễu Tiếp tiên sinh cũng nhiều lần khen ngợi kiếm thuật của hầu gia, hôm nay may mắn gặp dịp, Yến thế tử mới nhận được một thanh kiếm, không biết có thể lĩnh giáo một chút không?”

Lưỡi kiếm của Tiêu Diệp dài, mảnh, thậm chí có chút mềm. Kiếm của Yến Lâm lại rộng khoảng ba ngón, dùng vẫn thạch đúc thành lưỡi kiếm, có ba phần kiếm quang u ám.

Yến Lâm vẫn giữ nguyên tư thế sắp cất kiếm vào hộp, cúi thấp đầu, ánh mắt cũng nhìn xuống, dễ dàng nhìn thấy đôi mắt Tiêu Diệp sáng bừng bừng phản chiếu trên thân kiếm.

Tức giận, sát phạt, lạnh lẽo. Thế là lông mày hắn nhếch nhẹ, cổ tay rung lên, Yến Lâm thì đếm biểu cảm cũng không thay đổi, thẳng thừng giơ kiếm lên, trực tiếp hất ngược kiếm của Tiêu Diệp lại, suýt nữa thanh kiếm tuột khỏi tay hắn!

Tiêu Diệp vội vàng không kịp chuẩn bị, kinh hãi sững sờ.

Yến Lâm cầm trường kiếm, mũi kiếm nghiêng nghiêng, trường kiếm Khương Tuyết Ninh lúc nãy nâng bằng hai tay mà vẫn cảm thấy quá sức, trong tay hắn lạ nhẹ nhàng linh hoạt, vẻ mặt vô cùng tự nhiên, cười nói: ” ‘Lĩnh giáo’ không dám nhận, nhưng Tiêu công tử đã có ý muốn thử kiếm, vậy so một lần cũng không ảnh hưởng tới toàn cục.”

Tiêu Diệp sắc mặt lập tức trầm xuống. Hắn tự phụ được học kiếm thuật từ danh sư, nên thực không để loại học “tại nhà” như Yến Lâm vào mắt, lại thấy Lạc Dương trưởng công chúa cùng đám con cháu huân quý trong kinh ở đây, liền muốn khoe khoang, để tất cả bọn họ sáng mắt ra, vì thế không chút nghĩ ngợi liền hét to một tiếng: “Được! Xem đây!” Lời còn chưa dứt, hắn đã vung kiếm xông tới.

Tất cả mọi người giật nảy mình, không nghĩ tới hai người họ nói so liền so. Khương Tuyết Ninh cũng bật dậy. Ngược lại, Thẩm Chỉ Y hưng phấn: “Ồ, lần này thú vị rồi đây!”

Chân Yến Lâm vẫn không nhúc nhích, chỉ rủ mắt, nghiêng người liền tránh được một kiếm này. Trường kiếm của Tiêu Diệp đi sát qua vai Yến Lâm. Tiêu Diệp nhướng mày liền muốn hồi kiếm tiếp tục tấn công, nhưng trọng kiếm nơi tay Yến Lâm trong phút chốc đảo ngược, thân kiếm nặng nề kia xẹt qua một đường vòng cung đánh vào trên thân kiếm của Tiêu Diệp. Nhất thời hai kiếm ma sát vào nhau, trên không trung như lóe lên tia lửa, thân kiếm chấn động mạnh, Tiêu Diệp suýt nữa không giữ nổi, vội vàng rút kiếm lùi lại mới đứng vững được.

Vừa mới giao thủ đã ăn thua thiệt, hắn cảm thấy vô cùng mất mặt, cho nên càng không nhịn được. Tiêu Diệp cắn chặt răng, nhấc trường kiếm lên làm theo như sư phụ dạy, xuất đủ loại kiếm chiêu hoa mắt ra, nhưng Yến Lâm không xuất kiếm thì thôi, đã ra chiêu liền trúng chỗ yếu hại. “Choang!” “Choang!” “Choang!”...

Yến Lâm mặc cẩm bào xanh đậm, tay áo như mang theo kình phong, lúc đầu còn để cho Tiêu Diệp mấy phần mặt mũi, cũng định dó xem hắn sâu cạn ra sao. Nhưng qua chưa được mấy chiêu liền phát hiện người này bất quá chỉ giỏi khoa chân múa tay, học chút da lông liền tự cho là đúng, không biết tự lượng sức. Tiếp theo đó, từng kiếm, từng kiếm càng nhanh, càng mạnh, càng dứt khoát!

Tiêu Diệp cảm thấy hổ khẩu mình (khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ) đã run lên, hai chân cũng đứng không vững, trong khi Yến Lâm lại nhàn nhã bổ thêm một kiếm nữa. Cứ mỗi chiêu, Tiêu Diệp lui về sau một bước, cuối cùng lùi đến sát cây anh đào!

“Coong!” Một tiếng bén nhọn vang lên. Yến Lâm mặt không đổi sắc, thân trường kiếm lạnh lẽo nặng nề trong tay trực tiếp đập vào cổ tay Tiêu Diệp, lại phất một cái, kiếm bay ra khỏi tay Tiêu Diệp, vẽ nên một đường cung trong không trung! Lúc rơi xuống trên bậc thang lát đá xanh, tiếng “Leng keng” thanh thúy vang lên.

Mọi người đứng quan sát trên hành lang nhất thời hít sâu một hơi.

Trên mặt Tiêu Diệp một lúc đỏ lúc trắng. Hoàn toàn không chừa cho Tiêu Diệp hắn chút mặt mũi nào!

Yến Lâm từ nhỏ đã theo phụ thân chăm học khổ luyện, dù cũng là con cháu nhà huân quý trong kinh, nhưng tới hai đại doanh Thông châu, Phong Đài, lại có thể đánh ngang tay với binh sĩ đứng đầu, mặc kệ tập võ hay học kiếm, đều có khuynh hướng thực dụng, trực tiếp!

Trên chiến trường nếu không giết được kẻ địch, người chết sẽ là mình. Thế nên, kiếm thế của hắn nhìn vô cùng lãnh khốc, thậm chí còn mang trọng uy khiến người kinh hãi!

Sau khi đánh rơi kiếm Tiêu Diệp, tay hắn lại chuyển, hai tay nắm chuôi kiếm, thần sắc vẫn lạnh nhạt như cũ, chỉ đứng thẳng người lên, ôm quyền cúi người nói với đối phương: “Đa tạ.”

Hổ khẩu của Tiêu Diệp còn đang run lên, cắn răng nói: “Ngươi!”

Giữa mi tâm Yến Lâm nhiễm lên một chút băng sương, uy áp lạnh lẽo lúc trước đè ép xuống rốt cục hoàn toàn phát ra, thậm chí có một loại sắc bén mà con cháu nhà huân quý trong kinh tuyệt đối không thể luyện được: “Làm sao?”

Tiêu Diệp nhìn hắn nửa ngày, lại lui một bước, cười lạnh một tiếng nói: “Thôi, kẻ phàm phu tục tử, cũng chỉ có chừng đó mà thôi.”

Thẩm Chỉ Y lúc này đã đi xuống, nhìn chằm chằm hắn nói: “Ngươi nói cái gì?”

Yến Lâm vậy mà không tức giận, chỉ là nhìn Tiêu Diệp từ trên xuống dưới, bình thản cười một tiếng, nói: “Nếu Định Phi thế tử năm đó còn đây, có lẽ sẽ không đến lượt phế vật thế này.”

Định Phi thế tử… Trong kinh nay chỉ còn rất ít người từng nghe qua cái tên này. Nhưng bí mật liên quan đến quan hệ Tiêu – Yến hai đại gia tộc, chung quy vẫn có người lan truyền: Tiêu Xu cùng Tiêu Diệp đều là do tục huyền (vợ kế) sinh ra, thê tử nguyên phối (vợ đầu) của Định quốc công chính là muội muội của Dũng Nghị hầu, cô mẫu của Yến Lâm, nguyên bản người thừa kế Tiêu thị nhất tộc cũng là Định Phi thế tử – con trai trưởng của thê tử nguyên phối, nếu không phải Định Phi thế tử hai mươi năm trước bất hạnh lâm nạn chết yểu, Yến phu nhân hòa ly trở về Dũng Nghị hầu phủ, làm gì đến phiên tục huyền bước chân vào cửa, Tiêu Diệp thành con trưởng? Chỉ sợ đến cơ hội sinh ra cũng không có.

Lời này của Yến Lâm nhìn như bình thản, nhưng uy lực không nhỏ. Ánh mắt của mọi người đều tập trung ở chỗ tỷ đệ Tiêu thị.

Tiêu Diệp đâu ngờ Yến Lâm không hề có điềm báo trước vậy mà nhắc đến đề tài này? Sắc mặt hắn biến đổi, cơn thịnh nộ liền muốn bùng phát.

Thời khắc mấu chốt này, Tiêu Xu quát lạnh một tiếng: “Ngươi câm miệng!”

Tiêu Diệp cứng lại, trong mắt đầy oán hận, nhưng cuối cùng không dám lên tiếng nữa. Tiêu Xu lại đi tới, vẫn có thể bảo trì một chút trấn định, chỉ là sắc mặt cũng không dễ nhìn, thi lễ với Yến Lâm một cái, nói: “Xá đệ lỗ mãng, ngôn từ vô ý, chọc Yến thế tử không vui, Tiêu Xu thay hắn nhận lỗi. Nghe nói huynh trưởng Định Phi thiên tư thông minh, tuệ mẫn hơn người, nhưng mà việc này đã qua gần hai mươi năm, gia phụ chưa chắc đã hết đau buồn. Người xưa đã đi, chuyện cũ khó dò, Yến thế tử hôm nay sao lại nhắc tới, còn hùng hổ dọa người như thế?”

Yến Lâm nhìn Tiêu Xu, chỉ đi đến trước lan can, vững vàng cất trường kiếm lăng lệ băng lãnh vào hộp, mới thản nhiên nói: “Đúng vậy, dù sao người cũng đã đi, chuyện xưa khó tỏ. Một người như vậy nếu may mắn còn sống, là chuyện đáng sợ đến nhường nào, nên có bao nhiêu người vì đó nơm nớp lo sợ, đêm ngủ không yên nhỉ.”

Cốc Vũ: Quà Quốc Khánh nhưng trễ 1 tiếng nha. Mọi người đọc xong có góp ý gì thì comment giúp mình, đa tạ!