Khôn Ninh

Chương 70: Cuối năm thâm hàn




Tạ Nguy nhìn nàng thật lâu. Khương Tuyết Ninh cảm thấy ánh mắt của hắn có chút lạnh. Tạ Nguy vậy mà hỏi: “Yến Lâm biết không?”

Mặc dù chưa từng hỏi rõ, nhưng Khương Tuyết Ninh có thể đoán được Tạ Nguy biết quan hệ của nàng cùng Yến Lâm, hay đúng hơn là tâm tư của Yến Lâm với nàng. Vốn cảm thấy người này có chút quản quá nhiều, nhưng nghĩ tới suy đoán kiếp trước Vưu Phương Ngâm nói, nếu là thật, Tạ Nguy để ý việc này cũng có gì quá đáng.

Về phần Yến Lâm... Chuyện nàng thích Trương Già hắn có lẽ không biết, dù sao nàng mới trùng sinh trở về bao lâu a? Nhưng ngày đó ở Tầng Tiêu lâu, những lời kia dù không nói ra, có lẽ trong lòng Yến Lâm hẳn đã minh bạch. Chỉ là hắn không muốn chính tai nghe thấy, mới không để nàng mở miệng.

Tạ Nguy giật giật khóe môi, ý cười hơi lạnh lẽo: “Nếu ta là Yến Lâm, nhất định sẽ lột da, rút xương ngươi. Chưa từng nghe nói ngươi quen biết Trương Già, dù ngày thường có thầm mến, hôm nay nhất kiến chung tình cũng chưa chắc không phải đồng tình đồng nguyện. Ngươi thích hắn, hắn chưa hẳn có thể trèo cao tới ngươi.”

Khương Tuyết Ninh nghe nửa trước thì cảm thấy sợ hãi, tới nửa sau thì suýt nhảy dựng lên, trong lòng buồn bực, xấu hổ: “Ngươi mới trèo cao, nói hươu nói vượn cái gì vậy chứ!” Bộ dáng này giống như mèo bị người đạp đuôi liền giương nanh múa vuốt.

Tạ Nguy nhìn thấy nàng như vậy, ánh mắt hắn trở nên sâu thẳm mà tĩnh lặng: “Ta mới nói Trương Già một câu, ngươi đã mất bình tĩnh. Nếu cứ dăm ba câu liền tự bộc lộ nhược điểm như vậy, là Ninh nhị ngươi tín nhiệm Tạ Nguy ta là người lương thiện, hay ngươi cảm thấy thế nhân đều tốt đẹp, không cần đề phòng?” Khương Tuyết Ninh bỗng rùng mình.

Tạ Nguy bình tĩnh nói: “Ta nếu là ngươi, thích ai sẽ vĩnh viễn giấu ở đáy lòng, không nói ra, càng không để người ngoài biết được. Hôm nay may mắn người gặp ngươi là ta, tạm sẽ không làm gì ngươi; nhưng ngày khác gặp phải người muốn đối phó ngươi, liền đi làm khó Trương Già. Đến lúc đó ngươi sẽ biết bốn chữ ‘Hại người hại mình’ viết như thế nào. Đúng là cùng chơi với Yến Lâm, xuẩn chẳng khác gì nhau.”

Hắn chưa từng nói chuyện “không khách khí” đến mức này. Khương Tuyết Ninh thậm chí không nghĩ tới hắn răn dạy nàng xong còn kéo Yến Lâm tới mắng chung, nhất thời chỉ kinh ngạc nhìn hắn, lại cảm thấy hắn nói không sai chút nào: Nàng cao hứng đến hồ đồ rồi, lại dám bộc lộ tâm tư trước mặt Tạ Nguy? Nhưng nghĩ lại, rõ ràng là Tạ Nguy nhận ra trước, nàng mới thừa nhận. Trong nội tâm bỗng đầy hoảng sợ.

Tạ Nguy cũng chỉ định dọa nàng một chút, để nàng nghiêm túc nhớ lâu hơn, nay thấy nàng đã sợ, liền biết nàng đã hiểu. Mặc dù hắn không biết vì sao trong lòng vẫn không vui, nhưng cũng không dư thời gian mà ở lại chỗ này lãng phí. Hắn trực tiếp đưa đèn lồng vào tay nàng. Chỉ nói: “Quá muộn rồi, trở về đi.”

Khương Tuyết Ninh nhận lấy, nhưng thấy chỉ có một chiếc đèn này, vô thức muốn hỏi một câu “Vậy còn ngươi thì sao”, lại thấy Tạ Nguy đã chắp tay quay lưng đi, dọc theo tường cung cao cao mà xuất cung. Bóng tối xung quanh dần bao phủ bóng dáng hắn. Người này lại khác Trương Già. Trương Già dù đi trong màn đêm, cũng khiến người khác thấy trên người hắn có ánh sáng; còn Tạ Nguy sau khi rời khỏi ánh đèn, lại hòa vào đêm tối, như thể hắn từ đó mà ra.

*

Mới trải qua chuyện lục soát tra án Ngưỡng Chỉ trai, đám người trở về đều chưa tỉnh hồn, còn có chút sợ hãi, đều không dám cứ như vậy trở về phòng, mà tập hợp cùng nhau ngồi ở Lưu Thủy các, uống chút trà nóng an ủi. Bởi vì tra ra là cung nữ hãm hại, giờ phút này không ai dám gọi cung nữ hầu hạ nữa. Trong này, trừ Khương Tuyết Ninh còn chưa về, hết thảy có bảy người.

Trần Thục Nghi dáng vẻ như việc không liên quan đến mình, nói: “Cũng coi như nàng vận khí tốt, gan lớn, dám trực tiếp chống đối thái hậu nương nương, còn dám nói mình là thần nữ không phải cung nhân, nên do Cẩm Y vệ hoặc Hình bộ tra, mới may mắn gặp Trần đại nhân cùng Trương đại nhân, thoát được một kiếp. Nếu không, sợ rằng nàng chỉ có đi không có về.”

Diêu Dung Dung không biết vì sao lại nhớ tới chi tiết kia. Lúc ấy thái giám xuất cung đi Hình bộ đúng là người ngày đó quỳ gối bên ngoài Khôn Ninh cung. Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thật sự là may mắn sao…”

Tiêu Xu chỉ nhìn nàng một cái, không nói thêm gì.

Chu Bảo Anh lại nháy mắt, nhìn ra ngoài cửa: “Ninh tỷ tỷ không phải đi cảm tạ sao, nói mấy lời là được rồi, sao còn chưa trở về?”

Sắc mặt Diêu Tích thoáng âm trầm. Vưu Nguyệt rất biết nhìn mặt nói chuyện, cơ hồ lập tức liền chú ý tới dị thường nho nhỏ này, tâm tư vừa chuyển, nghĩ tới quan hệ Diêu Tích cùng Trương Già, bỗng nhiên hiểu được Diêu Tích đang để ý cái gì. Nàng trước nay đâu sợ lửa cháy đổ thêm dầu, lúc này liền che miệng cười nói: “Ân cứu mạng, lại là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, đương nhiên là muốn nói thêm vài câu. Bất quá thật không ngờ, vị Trương Già trong truyền thuyết này, nhìn dù lạnh nhạt chút, nhưng lại tuấn tú lịch sự, chính nhân quân tử, Diêu Tích tỷ tỷ thật có phúc khí.”

Dù biết Vưu Nguyệt là người thích châm ngòi thổi gió, gây sự bốn phía, cũng được Tiêu Xu cùng Trần Thục Nghi khuyên bảo rằng người này không thể tin tưởng được, cho nên không xa cách lại không quá thân thiết càng không thâm giao, nhưng ai nghe lời này mà trong lòng có thể bình tĩnh nổi?

Trương Già chính là phu quân tương lai của nàng. Tình ngay lý gian, Khương Tuyết Ninh vô luận thế nào cũng nên tránh hiềm nghi mới phải! Chung quy vẫn là nha đầu lớn lên ở nông thôn, không có quy củ!

Diêu Tích nặng nề buông chén trà trong tay xuống.

Trần Thục Nghi đương nhiên cũng biết Vưu Nguyệt là loại mặt hàng gì, nhưng địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu, nàng lại bỏ thêm một câu: “Đúng nha, Diêu Tích muội muội thật có phúc lớn. Chỉ là Khương Tuyết Ninh nay gặp xui xẻo rồi, lần này dù thoát được một kiếp, nhưng lại triệt để đắc tội thái hậu nương nương. Hiện tại trước mắt ngàn người nhìn chằm chằm, thái hậu nương nương chưa chắc đã làm gì nàng, nhưng về sau nàng còn ở trong cung, cho dù có trưởng công chúa điện hạ che chở, chưa hẳn đã có thể vui vẻ khoái hoạt như bây giờ.”

Trong cung có mấy người không giẫm thấp nịnh cao? Nếu biết thái hậu không thích còn vội vàng đi lấy lòng, không phải là muốn chết sao. Trần Thục Nghi thốt ra lời này, có người cười trên nỗi đau của người khác, có người lại ít nhiều lo lắng.

Chỉ là nói sau lưng như vậy cũng sợ bị người nghe được. Dù sao thời điểm này hết sức đặc thù, nếu để Khương Tuyết Ninh nghe được còn hiểu lầm chuyện xảy ra là do các nàng hãm hại, vậy mới thật oan uổng, cho nên rất nhanh liền đổi đề tài.

Vưu Nguyệt thấy vào cung đã mấy ngày, hai ngày nữa liền có thể xuất cung, thế là nghĩ đến chuyện đã sắp xếp trước khi vào cung, đột nhiên cảm giác được đó là một cơ hội tốt vô cùng. Nàng không biết, nhưng những người khác kiến thức rất rộng rãi a. Nàng nghe những người khác vừa vặn nói đến phong cảnh Dương châu, liền xen vào một câu: “Nghe nói thương nhân buôn muối Dương châu mỗi nhà đều phú khả địch quốc, sinh hoạt xa hoa lãng phí, chỉ sợ so với chúng ta cũng không kém mấy đâu.”

Tiêu Xu nói: “Khắp thiên hạ đều ăn muối, nên việc buôn bán này chỉ cần làm là có tiền. Hơn nữa, ruộng muối Giang Hoài lại làm muối đứng đầu các châu huyện, tự nhiên thương nhân buôn muối sẽ hội tụ, ganh đua so sánh lẫn nhau, cho nên ăn uống hưởng lạc, đừng nói là so với chúng ta, dù so với trong cung cũng chưa hẳn kém hơn.”

Tất cả mọi người đều chưa từng tới Dương châu, nghe xong không khỏi sợ hãi cảm thán. Vưu Nguyệt lại mắt sáng lên, nói: “Nhưng nghe nói giếng muối ở đất Thục cũng rất nổi danh, sao rất ít nghe nói thương nhân buôn muối bên kia cũng có tiền a?”

Lần này không cần Tiêu Xu nói, Trần Thục Nghi đã nhàn nhạt nhìn lướt qua nàng một cái, nói: “Đường đi đến đất Thục hiểm trở, trước nay qua lại khó khăn, tin tức cũng bế tắc, giếng muối cũng không phải là thứ năng suất cao, sao có thể so sánh với Dương châu?”

Xem ra còn không có ai biết Nhâm Vi Chí. Vưu Nguyệt âm thầm cân nhắc chuyện “Trác đồng tỉnh” trong truyền thuyết, nếu là thật, giếng muối nhất định sẽ vọt lên đứng đầu, nếu có thể từ đó kiếm được một chén canh...

Ngay lúc nàng muốn mở miệng hỏi tiếp, Khương Tuyết Ninh trở về. Phương Diệu trông thấy đầu tiên, liền hô một tiếng.

Trần Thục Nghi có ý riêng, cười: “Khương nhị cô nương sao lại đi lâu như vậy nha?” Trong tay Khương Tuyết Ninh còn cầm đèn lồng, dừng bước dưới mái hiên, thổi tắt đèn, mới nhìn nàng một cái, thản nhiên nói: “Trên đường gặp phải Tạ tiên sinh, bị ngăn lại hỏi vài câu.”

Đám người thấy nàng không vui, lại nghĩ nàng luôn bị Tạ Nguy ép tập đàn, liền cho rằng nàng bị quở trách, trong lòng không hiểu sao lại có chút sảng khoái. Chu Bảo Anh mở to mắt, giọng mềm mềm nhu nhu nói: “Tạ tiên sinh chắc lại mắng ngươi a?”

Khương Tuyết Ninh thấy đám người có lẽ đang tiệc trà, cũng không định tham dự, liền nói một câu vô thưởng vô phạt: “Cũng ổn, chỉ nhắc ta ngày mai đi học đàn như cũ thôi.” Mấy người mới không tin chuyện nhẹ nhàng như vậy đâu, trong lòng đều cười nhạo.

Khương Tuyết Ninh chỉ nói: “Hôm nay quả thực đã bị sợ hãi không nhẹ, cũng liên luỵ tới chư vị, thật xin lỗi. Ta có chút mệt mỏi, nên về phòng trước, chư vị cũng nghỉ ngơi sớm đi.” Nói xong nàng tiện tay treo cái đèn lồng kia dưới hiên, lại đi dọc hành lang về phòng mình. Gian phòng bị người tra án làm loạn, nay đã thu dọn thỏa đáng. Chỉ là lúc Khương Tuyết Ninh một lần nữa ngồi trên giường nhìn như đã chỉnh lại gọn gàng, vẫn như cũ cảm thấy không rét mà run, phảng phất như lạnh lẽo trong lao tù.

*

Hai ngày tiếp theo, trong cung cực kỳ yên tĩnh. Khương Tuyết Ninh cũng không nghe lời đồn chuyện nhảm gì. Có lẽ rất nhiều chuyện vẫn đang truyền đi, nhưng không lọt vào Ngưỡng Chỉ trai, xung quanh yên bình phảng phất như không có chuyện gì xảy ra. Chỉ có lúc đi qua đường cung thật dài giương mắt chợt trông thấy có cung nhân nhìn nàng ánh mắt hiếu kỳ, nàng mới có thể thoáng cảm nhận được sóng ngầm dưới vỏ bọc yên bình này.

Sau đêm đó, quan hệ giữa nàng và Tạ Nguy tựa hồ không có gì thay đổi: Ba ngày hai lớp như cũ, luyện đàn cũng không ngắt quãng. Chỉ là nội tâm nàng rất khó bình tĩnh. Tạ Nguy liên tiếp cho nàng ngồi trước đàn mấy ngày, cũng không san bằng nổi sự nóng nảy của nàng, về sau liền dứt khoát mặc kệ, chỉ để nàng ngồi gần đó, hắn thì ngồi bên kia thư án, xử lý công văn chất thành đống trước mặt, rất hiếm khi mở miệng. Có đôi khi Khương Tuyết Ninh sẽ nghĩ, có lẽ đây mới là Tạ Nguy lúc bình thường.

Thẳng đến một ngày trước khi xuất cung tạm nghỉ, nàng rốt cục gặp được Trịnh Bảo tại một góc vắng của ngự hoa viên. Trịnh Bảo lặng lẽ nói cho nàng, Trưởng công chúa điện hạ cùng Lâm Truy vương điện hạ đêm đó đến Từ Ninh cung, cầu tình cho Dũng Nghị hầu phủ, liền chọc giận Thánh thượng cùng Thái hậu nương nương, một người bị phạt cấm túc cho nên mấy ngày nay không đi học được, một người bị thánh thượng mắng một trận phạt đi Thái Miếu quỳ ba canh giờ. Nàng không khỏi sửng sốt. Trịnh Bảo lại ngước mắt nhìn nàng, đáy mắt có chút bất đắc dĩ, nói cho nàng, cung nữ hãm hại nàng sau khi bị nhốt vào Thận hình tư, đã chết không rõ nguyên nhân, cũng không hỏi ra được manh mối gì.

Khương Tuyết Ninh không biết chính mình làm thế nào đến được thiên điện Phụng Thần điện. Nàng hôm nay tới trễ. Nhưng Tạ Nguy vẫn còn chưa tới. Nàng đợi hồi lâu cũng không thấy người, ngồi trước cổ cầm Tiêu Am, chỉ cảm thấy trong phòng dù ấm áp nhưng tay chân lại lạnh băng.

Hai cánh cửa sổ khắc hoa hơi hé mở một nửa, gió mang theo buốt giá từ bên ngoài thổi vào. Thư án của Tạ Nguy luôn luôn bày biện chỉnh chỉnh tề tề, bút lông đều rửa sạch treo trên kệ, giấy đã dùng qua hoặc không cần nữa đều dùng thước hoặc chặn giấy đè lên, gió mạnh cũng chỉ lật ra vài trang. Nhưng mà có một tờ giấy đặt riêng ở góc thư án. Gió chỉ phất một cái, nó liền rơi trên mặt đất.

Khương Tuyết Ninh không khỏi nhìn theo. Một lát sau, Tạ Nguy còn chưa đến, nàng liền đứng lên đi qua, nhặt lên, vô tình nhìn qua chữ viết bên trên. Không phải phong thư, mà là một công báo của hai ngày trước! Trong chớp mắt, nàng như chìm vào hầm băng! —— Dũng Nghị hầu phủ, nghi ngờ có cấu kết nghịch đảng, chưa tra ra kỹ càng, trọng binh vây phủ, không được phép không cho rời phủ!

“Cộc cộc cộc.” Đúng lúc này, có tiếng ai gõ cửa điện. Tiểu thái giám phục vụ ngoài điện, cách cánh cửa nói vọng vào: “Thiếu sư đại nhân cho người tới truyền lời, hôm nay bận bịu nhiều việc không thể đến được, đã vất vả Khương nhị cô nương chờ một chuyến, vừa vặn ngày mai xuất cung nghỉ hưu mộc, cô nương tranh thủ nghỉ ngơi mấy ngày cho tốt.” Khương Tuyết Ninh nhìn ra phía ngoài cửa sổ, bất tri bất giác, đã tới đợt rét đậm cuối năm. Từ nay đến quán lễ của hắn chỉ còn mười lăm ngày nữa.

* Tác giả có lời muốn nói:

Đừng hỏi Yến Lâm vì sao không thành được, từ chương 1 đã bắt đầu có ám chỉ, không muốn viết quá rõ.

Có người thấy mạch văn tương đối nhanh, chỗ nào không cần thiết hoặc không liên quan nhiều sẽ không viết quá sâu.

Nhưng đừng tùy tiện chụp mũ cho nữ chính.