Khôn Ninh

Chương 215: Hiểu ra




Hai năm không gặp, Thiên hộ của Cẩm Y Vệ trước kia đã thay đổi nhiều, thành Cẩm Y Vệ phó đô chỉ huy sứ. Những năm gầy đây, tuy Khương Tuyết Ninh rời xa kinh thành, nhưng vẫn nghe được vài tin đồn liên quan đến Cẩm Y Vệ.


Vậy mà lại không khác gì kiếp trước.


Binh khí của hoàng đế, chó săn của nhà quyền quý, thủ đoạn tàn nhẫn, mạnh mẽ vang dội. Khác ở chỗ núi dựa của hắn kiếp trước là Khương Tuyết Ninh, đời này dường như đã đổi thành người khác.


Trên thường phục gấm vóc lam thẫm, thêu hoa văn Thuỵ thú vân lôi tối màu, không nhìn rõ lai lịch cho lắm. Nhưng Tú Xuân đao phối thêm bên hông, đã thể hiện rất rõ thân phận của hắn.


Những năm nay địa vị cao rồi, trông người cũng càng trầm ổn.


Đã có chút oai phong của người nắm đại quyền trong tay.


Chỉ là khi vào trong sảnh, hắn lại không hề có nửa phần kiêu ngạo, bày ra trọn vẹn phong thái khiêm tốn và chúc mừng.


Lúc Khương Tuyết Ninh nghe thấy tên hắn đã sợ hãi thất kinh.


Giờ phút này tận mắt thấy người vào trong sảnh, đáy lòng càng phát sợ. Nhưng trong sảnh chỉ lớn bấy nhiêu, nếu Chu Dần Chi chạy thẳng từ kinh thành tới, vào Hãn Châu nghe được chút tin đồn, hẳn đã đoán ra nàng ở đây, tránh cũng không tránh được, chi bằng thản nhiên một chút.


Mấy người Tạ Nguy, Lữ Hiển đột nhiên gặp “Khách không mời mà đến” này, tự biết phía mình không phải tiến đánh Thát Đát vì gia quốc thiên hạ gì, trong yên lặng ai nấy đều mang tâm tư riêng; những tướng lĩnh còn lại vẫn hoàn toàn không biết bản thân vô tình tham dự vào chuyện khi quân mưu nghịch, còn tưởng triều đình đặc biệt phái khâm sai đến đây, là vì thánh thượng đã nhận được tin tức tiến đánh Thát Đát đại thắng, sẽ đến để khao thưởng họ, nên không những không kinh ngạc, còn đầy vui mừng hoan hỉ, thái độ tỏ ra càng thân thiện hơn.


Chu Dần Chi, tướng lĩnh biên quan chưa hẳn đã biết, nhưng mấy người Tạ Nguy, Yến Lâm cùng Khương Tuyết Ninh lại đều quen biết.


Trong giây lát không ai nói gì.


Thẩm Chỉ Y ngồi trên cùng, ánh mắt hơi loé lên, mở miệng muốn nói, nhưng nhìn thoáng qua Tạ Nguy bên cạnh, lại tiếp tục yên lặng.


Bầu không khí ở đó lại có vẻ hơi vi diệu.


Cuối cùng vẫn là Tạ Nguy cười lên trước, nói: “Chu chỉ huy khách sáo, đi đường xa từ kinh thành tới, lại vừa khéo gặp khánh công yến. Người đâu, thỉnh Chu đại nhân nhập tọa.”


Thế là đám người hàn huyên cùng Chu Dần Chi.


Khương Tuyết Ninh cũng ngồi trong đó, lại vì ngồi bên cạnh Thẩm Chỉ Y, vị trí có phần dễ thấy. Sau khi Chu Dần Chi hành lễ cùng Yến Lâm, gần như một thoáng đã nhìn thấy nàng, cũng không biết là thật hay giả, hơi ngẩn người, lại vẫn nói với nàng: “Không ngờ Nhị cô nương cũng ở đây, hai năm không gặp rồi.”


Kiếp trước, Chu Dần Chi là con chó nàng nuôi, không phải kẻ lương thiện gì, có thể dùng mọi thủ đoạn để trèo lên trên.


Yến thị bị xét nhà, có ba phần là công sức của hắn.


Về sau, vài lần đổi chủ, lại leo lên nàng, xoay ngược lại đậu lên Thẩm Giới, chuyên làm những chuyện bắt buộc phải làm nhưng chẳng vẻ vang gì của triều đình.


Nếu nói năng lực, tuyệt đối không kém.


Chỉ tiếc, khi nàng đấu với Tiêu Xu, con chó này lại quay đầu cắn nàng một ngụm, khiến nàng rơi vào số phận vạn kiếp bất phục, còn liên luỵ Trương Già.


Đời này, hài tử trong bụng Ôn tiệp dư giữ được, thuận lợi sinh ra là hoàng tử.


Thẩm Lang cũng chưa chết bất đắc kỳ tử một cách thần bí.


Cho nên Thẩm Giới vẫn là Lâm Truy vương, cũng không hề được lập làm “Hoàng thái đệ”, càng không leo lên hoàng vị. Nên người Chu Dần Chi nghe lệnh hiển nhiên đổi thành Thẩm Lang – đang là hoàng đế. Mà tính tình Thẩm Lang thâm độc, xử lý chính vụ không có gì nổi bật, trái lại thích đùa bỡn mưu tính quyền hành đế vương, có thể nói so với Thẩm Giới đăng cơ sau đó, hiển nhiên còn tin tường, coi trọng tâm phúc như lưỡi đao sắc, việc bẩn thỉu gì cũng làm được thế này.


Khương Tuyết Ninh đã rời kinh hai năm, vốn không hy vọng người ở kinh thành chú ý đến hành tung của mình, cho nên gần như không qua lại gì với ở đó, ngay cả phía Khương phủ cũng lười gửi về mấy phong thư.


Nàng như thế, đương nhiên không có ích gì cho đường làm quan của Chu Dần Chi nữa.


Ban đầu, nàng còn nghe nói hắn thường xuyên qua lại với Khương phủ, về sau càng lúc càng được hoàng đế coi trọng, một mình nắm đại quyền trong Cẩm Y Vệ, một Hộ bộ thị lang nho nhỏ như Khương Bá Du thấy hắn còn phải tôn kính hắn, dần dần không còn nghe nói qua lại gì nữa.


Đối với người này, nội tâm nàng vẫn giữ đề phòng và cảnh giác, cho dù từng dùng hắn âm thầm nhắc nhở Yến Lâm, sửa trị Thanh Viễn bá phủ thậm chí cứu Vưu Phương Ngâm ra, nhưng vẫn luôn không dám tín nhiệm hoàn toàn.


Giờ đây đã hai năm không gặp, thân phận khác biệt.


Khương Tuyết Ninh đương nhiên sẽ không ngu xuẩn đến nỗi còn dùng thái độ như ngày trước để đổi đãi hắn, chỉ là đáp lại cũng không thân thiết lại không lãnh đạm, cười nói: “Hai năm không gặp, chúc mừng Chu đại nhân như diều gặp gió, thăng quan tiến chức.”


Mọi người đều thi lễ chào hỏi một lượt, lúc này mới thật sự ngồi xuống.


Chu Dần Chi trần thuật rằng tin thắng trận từ biên quan truyền về kinh, thánh thượng rất vui mừng, đặc biệt sai hắn đích thân đến ngợi khen, thể hiện ân sủng. Còn nói gì mà rốt cuộc Dũng Nghị Hầu phủ lại có thể trở về kinh thành, Tạ thiếu sư trù tính hậu phương cũng lập đại công.


Hoàn toàn là dáng vẻ không biết chân tướng!


Như thể Yến Lâm không tự tiện rời nơi lưu đày, như thể hắn đoạt được binh quyền không phải giả mạo thánh chỉ mà thật sự là ý chỉ của hoàng đế, đến ngay cả thái độ vốn dĩ bàng quan, thấy chết không cứu của hoàng thất với Thẩm Chỉ Y, đều phảng phất như chưa từng tồn tại.


Hết thảy đều là ân huệ tràn trề, mênh mông!


Phải biết cả đám người bên ngoài là Yến Lâm cầm đầu, sau lưng là Tạ Nguy cầm đầu, quả thực đã bắt tay vào mưu phản, Chu Dần Chi ngồi xuống lại chuyện trò vui vẻ cùng bọn họ…


Phần dũng khí này, dù là Tạ Nguy cũng phải tán thưởng một tiếng.


Có điều so với bất an kinh dị kỳ quái mà những người chung quanh sâu sắc cảm nhận, hắn lại trấn định bình tĩnh lạ thường. Dù sao sau khi đánh trận xong, thái độ của triều đình vốn đã nằm trong dự liệu của hắn.


Lúc đầu Khương Tuyết Ninh cũng không khỏi kinh ngạc nghi hoặc không thôi, nhưng đến khi an tĩnh cẩn thận nghĩ lại, cũng hiểu manh mối trong đó…


Chiến tranh biên quan đã hoàn toàn kết thúc, kết cục đã định.


Thát Đát lòng lang dạ thú, đã nảy sinh sát tâm với Thẩm Chỉ Y, năm sau nhất định sẽ xâm chiếm Đại Càn. Bây giờ chỉ thắng nhờ một trận, cả nước trên dưới sôi trào khắp chốn. Nguyên thế tử Dũng Nghị Hầu phủ – Yến Lâm với thân phận mang tội chấp chưởng binh quyền, cứu công chúa trở về, san bằng Thát Đát, còn được bách tính ca tụng, nổi danh vạn dặm.


Ngay cả hoàng đế cũng được tán dương rất nhiều.


Trái với triều đình, Thiên Giáo làm loạn, âm thầm rình mò, có thể nói là “gặp nguy tứ bề”.


Thẩm Lang đương nhiên biết đám người biên quan này khi quân mưu phản.


Nhưng bóc trần sự thật này, hoàn toàn không có lợi gì cho hắn. Thứ nhất, khó tránh bản thân chứng thực tin đồn Hoàng gia máu lạnh vô tình, làm trái lời thánh nhân dạy bảo, đánh mất dân tâm; thứ hai mười vạn quân đóng ở biên quan, thật sự muốn trị tội, sẽ chỉ ép Yến Lâm lập tức mưu phản. Ngoại xâm chưa trừ, sao triều đình có thể rước thêm nội chiến cho mình?


Chẳng bằng lá mặt lá trái, thuận nước đẩy thuyền.


Nếu đám mưu phản các ngươi đã dám tự xưng là nhận thánh chỉ, vậy người làm hoàng đế như ta sẽ dám thật sự xem mình đã từng đưa ra thánh chỉ này, xem giả thành thật, trái lại có được dân tâm, hòa hoãn cục diện.


Thậm chí còn có thể phái Chu Dần Chi đến biên quan thu mua lòng người.


Có sự săn sóc của Hoàng đế, quan to lộc hậu đang chờ, ai bằng lòng bất chấp nguy cơ mất đầu để đi mưu phản?


Khương Tuyết Ninh nghĩ tới đây, ngước mắt nhìn lại những người đang ngồi, ăn uống linh đình, nói cười rộn rã, nhưng có ai không phải kẻ hiểu rõ lại giả vờ hồ đồ?


Thế là nàng chợt thấy một luồng hơi lạnh chui ngược lên.


Nàng không xen vào, chỉ nghe đám người nói.


Trong hai năm qua, Chu Dần Chi càng có thủ đoạn làm việc càng thuận lợi, chẳng những có thể nói chuyện thoải mái cùng mấy người Tạ Nguy, Yến Lâm, thậm chí ngay cả Vưu Phương Ngâm cùng Nhậm Vi Chí ngồi gần đó cũng chú ý tới, còn cười nói: “Từ năm đó từ biệt trong ngục, vẫn chưa gặp lại cô nương. Hiện tại gả cho một mối nhân duyên tốt, giàu có một phương, thật là thần tiên quyến lữ.”


Nhậm Vi Chí không quen Chu Dần Chi.


Năm đó Vưu Phương Ngâm khổ vì Vưu Nguyệt giày vò, quả thật đã từng được Chu Dần Chi chiếu cố, ngay cả bàn tính năm đó nàng học tính toán sổ sách cũng là Chu Dần Chi sai người tìm đến giúp, nàng là người biết ơn, thành tâm cảm kích: “Nhờ Chu đại nhân năm đó hao tâm tổn trí chiếu cố, chỉ là thương nhân nghèo hèn, không có cơ hội tỏ lòng biết ơn. Một chén này, xin kính Chu đại nhân.”


Nàng nghiêm túc nâng một chén rượu đến kính.


Phần lớn đám người không biết bọn họ có giao tình cũ, nhưng thấy Chu Dần Chi ngay cả Vưu Phương Ngâm cũng quen, không khỏi lại coi trọng mấy phần.


Khương Tuyết Ninh lại không biết vì sao sinh ra chút bất an.


Chu Dần Chi từ kinh thành đến, Thẩm Chỉ Y thì ở Thát Đát hai năm, đường xá xa xôi, gần như đã hoàn toàn không biết tình hình trong cung, trong yến tiệc không khỏi hỏi thăm, Chu Dần Chi cũng kể từng chuyện một.


Vì thế Khương Tuyết Ninh mới biết trong kinh thành lại thay đổi rất nhiều.


Những vị cố nhân kia, ai cũng có cơ duyên người nấy.


Khương Tuyết Huệ gả cho Thẩm Giới làm Trắc Phi, tất nhiên là đoan trang hiền thục giúp đỡ quản lý các loại việc vặt trong Lâm Truy vương trong phủ, ban đầu vẫn được Thẩm Giới yêu mến hơn. Mà Phương Diệu, mặc dù là chính phi, so sánh với nhau không khỏi xem như xuất thân tiểu môn tiểu hộ, lại còn mê tín mọi lúc mọi nơi, tính tình không quá hợp với Thẩm Giới, ba ngày hai lượt cãi nhau, khiến đường đường là Lâm Truy vương giận sôi lên.


Trong kinh đều tưởng hậu viện vương phủ này là của Khương Tuyết Huệ rồi.


Nào ngờ giày vò như vậy chừng một năm, người vốn dĩ được thiên vị cưng chiều dần dần tẻ nhạt, ngược lại người thường cãi nhau ầm ĩ càng lúc càng vừa ý động lòng, tuyệt vời thú vị, dần dần cầm sắt hài hòa, gắn bó keo sơn.


Lúc Chu Dần Chi khởi hành từ kinh thành, tin vui của Phương Diệu đã truyền vào cung, ít nhiều khiến Thái hậu thất thế ở Từ Ninh cung đã lâu, vui mừng hơn một chút, mi sầu hơi giãn ra.


Về phần thư đồng trong Ngưỡng Chỉ Trai trước kia, cũng có nhiều thay đổi.


Trừ Diêu Tích phát điên bất hạnh chết trẻ tại phủ, Vưu Nguyệt ương ngạnh xảo trá cũng gả cho một tiến sĩ, chỉ là đối phương vào Hàn Lâm viện cũng không có chức quan cao lắm, càng không được coi trọng, tầm tầm thường thường; tiểu cô nương Chu Bảo Anh luôn thích ăn còn thích đánh cờ, lại tìm được lang quân như ý, đã định thân (đính hôn) cùng Diên Bình Vương – bằng hữu chơi cùng Yến Lâm ở kinh thành ngày trước, nghe nói là tình đầu ý hợp.


Tương đối bất ngờ là Diêu Dung Dung, vậy mà lại tiến cung.


Hoàng đế say rượu sủng hạnh một đêm, vận khí vô cùng tốt, lại hoài thai, được Tiêu Xu nâng đỡ, được phong làm Tài tử, ở thiên điện Chung Túy cung của nàng ta.


Thẩm Chỉ Y đã lâu chưa nghe tin của đồng bạn, bây giờ biết được, không khỏi sinh ra mấy phần cảm giác cảnh còn người mất.


Lúc nghe cái tên Tiêu Xu, bên môi còn treo lên nụ cười khẩy.


Nàng lớn lên trong cung, sao có thể không đoán ra thâm ý cùng dã tâm của Tiêu Xu khi đặt Dung Dung trong cung của mình? Chỉ là cũng khinh thường hỏi thêm, ngược lại ngước mắt nói: “Thư đồng Phụng Thần điện năm đó, hồi tưởng lại quả là thời khắc đẹp đẽ hiếm có, giờ đây mỗi người mỗi nơi. Có điều, sao không có tin tức của Thục Nghi?”


Trần Thục Nghi là hòn ngọc quý trên tay Nội các Đại học sĩ Trần Vân Tấn, đã sớm đến tuổi bàn cưới luận gả rồi.


Chu Dần Chi nghe vậy, bưng chén rượu, ngược lại hình như có chút do dự, không mở miệng.


Chuyện này không khỏi khiến người ta hiếu kỳ.


Chỉ là Lữ Hiển bên cạnh cười lên, lại dễ dàng nói thẳng ra chuyện lắt léo trong đó, thậm chí còn trêu chọc nửa thật nửa đùa: “Chu đại nhân giờ đây đã Cẩm Y Vệ phó chỉ huy sứ, khắp kinh thành có tin tức gì là hắn không biết? Chỉ là việc liên quan đến chung thân đại sự của mình, e rằng ngại nói rõ ra. Điện hạ chưa biết, từ tháng chín năm nay, hôn sự giữa Chu đại nhân và thiên kim của Trần Các lão đã định, chỉ còn chờ năm sau thành hôn.”


“À…”


Những người ngồi đó lập tức đều kinh ngạc cảm thán.


Thẩm Chỉ Y hơi ngơ ngác, dường như không ngờ đến.


Ngay cả Khương Tuyết Ninh cũng ngẩn người.


Đám người còn lại đều nhanh chóng phản ứng kịp, liên tục cười lớn, mời rượu Chu Dần Chi, chúc mừng hắn năm sau sẽ có chuyện tốt như thế, quả là “trước lập nghiệp, sau thành gia”, ôm được mỹ nhân về.


Trên yến tiệc càng náo nhiệt, ánh mắt đại đa số đều tập trung ở Chu Dần Chi, hiển nhiên cảm thấy vị Cẩm Y Vệ phó chỉ huy sứ này, bản thân không chỉ có bản lĩnh, còn có nhà thê tử xuất sắc như vậy ủng hộ, tiền đồ tương lai bất khả hạn lượng, ai nấy đều nói lời hay ý tốt, nhân cơ hội này đến kết giao.


Loại thời điểm này, lại không ai chú ý đến Tạ Nguy.


Ngón tay thon dài nâng ly rượu của hắn chẳng biết từ lúc nào đã có chút rung động, một cảm giác khác thường đi lên, dần dần trở nên rõ ràng mà mãnh liệt, khiến cho thân hình ngồi ngay ngắn của hắn hơi cứng lại.


Chung quanh còn chưa ai nhận ra có gì không ổn.


Con ngươi hắn co lại, mọi việc xảy ra trên yến tiệc hôm nay lướt nhanh qua một lượt trong đầu hắn, lại ngẩng đầu lên nhìn chung quanh, lướt qua những tỳ nữ châm rượu trong bữa tiệc, ngón tay nắm lấy ly rượu siết chặt, lại lặng yên không tiếng động buông xuống.


Sau đó quay đầu sang, trước hết gọi Đao Cầm dặn dò một câu, đáy mắt đã có ý giết chóc.


Đao Cầm không khỏi sửng sốt, lĩnh mệnh mà đi.


Tiếp đó mới gọi Kiếm Thư, lại giải thích bàn giao một phen.


Kiếm Thư còn giật mình hơn, lập tức phản ứng kịp, mới như ý thức được gì đó, nhìn thoáng qua ly rượu của hắn, nhỏ giọng nói “vâng”, vội vàng ra khỏi sảnh, sai người chuẩn bị nước lạnh để tắm rửa.


Kế đến Tạ Nguy cũng ra khỏi sảnh.


Chỉ có mấy người Yến Lâm Lữ Hiển ngồi gần nhất là nhìn thấy.


Nhưng bọn họ cũng chỉ nghĩ hắn có chuyện gì, ra ngoài xử lý, hoặc hơi say, ra ngoài hóng gió, một lát sẽ về, cũng không quá để ý.


Đêm đó vốn là khánh công yến, lại là giao thừa, ngày lành vui mừng hiếm có, dân chúng đều có tâm ý dâng tặng.


Đến cuối giờ hợi, thì có mỳ nóng hổi được đưa lên.


Quan nội không trồng được lúa, cho nên dân chúng Sơn Tây thường dùng thức ăn từ bột mì. Trong thành có tiệm mì nức tiếng xa gần, lão bản làm mì Long Tu hảo hạng, hôm nay lại đang phụ việc trong phòng bếp, cố ý dùng tuyệt chiêu sở trường của mình, làm ra bát mì ngon cho mọi người, mời Nhạc Dương trưởng công chúa Thẩm Chỉ Y thưởng thức phong vị của Hãn Châu.


*Nguyên văn 龙须面, trong vài từ điển có dịch là bún tàu, nhưng tra ra thì là món mì truyền thống của phía bắc Trung Quốc, làm từ bột mì, đặc trưng là sợi mảnh như râu rồng. Sợ mọi người nhầm với bún tàu mà miền nam hay gọi nên Vũ để âm hán việt là mì long tu nha.


Mì đựng trong bát sứ trắng, lơ lửng giữa nước dùng trong veo thêm chút dầu, quả nhiên là sợi mỳ mảnh như tơ, trên còn phối thêm ít rau tươi, lại thêm vài muôi thịt lợn thái vụn xào lên ba phần mỡ, bảy phần nạc.


Vừa mang đến đã khiến người ta ngửi thấy mùi thơm.


Thẩm Chỉ Y biết một phen tâm ý của dân chúng, đặc biệt đứng dậy nhận lấy cảm tạ.


Khương Tuyết Ninh cũng có một bát, nhấc đũa gắp lên ăn một miếng, lại thêm một ngụm nước dùng, thế mà lại cảm nhận được hương vị thơm ngon tươi mới hiếm thấy, chỉ là dù sao nàng đã bị Tạ Nguy nuôi ra cái miệng kén ăn, nên không cảm thấy quá vui vẻ bất ngờ.


Có điều quay đầu thấy Thẩm Chỉ Y an ổn ngồi bên cạnh, nàng lại có cảm giác bình yên khó tả.


Những người lâm nạn kiếp trước, đời này đều ổn cả.


Nàng không khỏi hơi cong môi, ghé bên tai Thẩm Chỉ Y, lặng lẽ nhỏ giọng, nói có chút dí dỏm: “Mì này thường thôi, bát mì mà điện hạ sai người đưa đến trong đêm sinh thần của ta, còn ngon hơn một chút.”


Thẩm Chỉ Y nghe vậy, quay đầu sang, trong mắt lại xuất hiện mấy phần không rõ: “Mì, mì gì cơ?”


“…”


Khương Tuyết Ninh chợt ngẩn ra.


Ngón tay cầm đũa cứng đờ, nàng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Thẩm Chỉ Y, vẻ hoạt bát dí dỏm trên mặt cũng thoáng ngưng trệ.


Thẩm Chỉ Y bị nàng dọa sợ: “Ninh Ninh?”


Khương Tuyết Ninh như đang mộng, nói như trong cơn mê: “Hai năm trước, đêm sinh thần của ta, sau khi rời Minh Phượng cung, không phải điện hạ đã sai người, đặc biệt đưa đến cho ta bát mì trường thọ sao?”


Thẩm Chỉ Y kinh ngạc: “Sao có thể?”


Nàng nói: “Đêm đó ngươi và Phương Diệu đều uống được, ta uống một lúc đã say rồi, hôm sau mới tỉnh mà. Hơn nữa qua giờ hợi, Ngự Thiện Phòng trong cung đã không sai sử được nữa, không làm được mì trường thọ gì đâu. Chẳng lẽ ngươi nhớ lầm rồi?”


“…”


Chẳng lẽ nhớ lầm rồi?


Trong chớp nhoáng này, đáy lòng Khương Tuyết Ninh có sự mờ mịt trống trải, tiếp đó là sự bối rối hoảng loạn dần dần rõ ràng sau khi cẩn thận xem xét lại. Nàng cũng không phân biệt được trong đầu rối mù của mình rốt cuộc đang nghĩ gì, vô thức nhìn sang một hướng nào đó trong bữa tiệc.


Vị trí đó trống không.


Chẳng biết từ lúc nào, Tạ Cư An đã rời tiệc, không thấy tăm hơi.


~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~


Vũ (hôm làm xong chương này): Làm tới đoạn mì long tu là tầm 11h đêm, nên Vũ đã đi tìm hình các thứ để mí nàng cũng có cảm nhận như Vũ, nhưng kết quả là hình nhìn chảy nước miếng thì có mà giống như đoạn miêu tả thì không ;))))) thôi thì mí nàng tự đọc tự tưởng tượng ha, chớ Vũ đói bụng roài, tìm gì ăn khuya đây 😆😆😆


Lại là Vũ nhưng là ngày up chương: 213 và 215 đột ngột xuất hiện đêm qua là vì Vũ làm xong đặt lịch định lên vào chủ nhật nhưng bận việc đột xuất không kịp hoàn thành những chương còn lại, mà còn quên đổi lịch, nên 2 chương này ngoi lên rồi lại lặn xuống đó. Hehe. Hai sĩ tử đang dùi mài kinh sử của nhà Vũ cũng quay lại tranh thủ thời gian trans rồi, mọi người đều vất vả lắm lắm.