Khôn Ninh

Chương 203: Vò mẻ không sợ sứt




Cuối tháng chín đầu tháng mười, đang là tiết trời cuối thu đầu đông.

Chỉ là Tế Nam dù sao cũng ở phía Bắc sông Hoài, nên thời tiết chẳng mấy chốc đã lạnh như mùa đông ở phương Nam.

Hai năm nay, phần lớn thời gian Khương Tuyết sống ở phương Nam, đã lâu không trải qua thời tiết khô hanh, lạnh lẽo như vậy, lúc này chợt gặp phải, còn có chút không thích ứng được. Trong khoảng thời gian nấn ná ở phủ Tế Nam cùng Tạ Nguy, ngay cả một chút hứng thú ra ngoài xem náo nhiệt cũng không có, chỉ khư khư trong phòng.

Sức khoẻ nàng hồi phục rất nhanh.

Dù khoảng thời gian ở trong núi quá căng thẳng, nhưng suốt chặng đường được Tạ Nguy cõng trở về đã ngủ một giấc ngon lành, sau khi tỉnh lại tuy cơ thể hơi suy nhược, nhưng được đại phu điều dưỡng tốt, chưa qua hai ngày đã nhảy nhót tung tăng lại như bình thường.

Tạ Nguy lại quả thực bị giày vò một phen.

Chu đại phu kia nói là vì đi trong tuyết lâu, chân bị tổn thương do giá rét, trong khoảng thời gian ngắn tốt nhất đừng tùy tiện xuống giường đi loạn. Lại thấy thuốc đã sắc thỉnh thoảng được mang vào phòng, đại phu vác hòm thuốc mang châm đến châm cứu, xoa bóp lưu thông máu.

Mãi đến ngày thứ sáu, Khương Tuyết Ninh ngẫu nhiên đẩy cửa sổ ra, mới nhìn thấy hắn đứng dưới hành lang.

Dù sao Tạ Nguy cũng là cận thần hoàng đế, là trọng thần trong triều.

Sau khi hắn đi vào phủ Tế Nam, không ít quan viên tỉnh Sơn Đông đều chạy tới bái kiến, hắn cũng hoàn toàn giống như hồi ở Thông Châu ai đến cũng không cự tuyệt, không hề mảy may đề cập đến chuyện bản thân muốn đến biên quan với người ta, ngược lại nói trên đường gặp phải những người không rõ lai lịch phục kích chặn giết, giao trách nhiệm cho phủ Tế Nam cùng các tỉnh dọc đường đi truy tra thẩm vấn chặt chẽ.

Ai lại sinh nghi trước chuyện này chứ!

Tất nhiên là khi trở về các tỉnh đã tra rõ việc này, trong lòng nghi ngờ là do thiên giáo tác loạn, đồng thời lập tức báo đúng sự thật chuyện này lên triều đình.

Đôi khi Khương Tuyết Ninh cũng không dám nghĩ: Quả thật không hổ là loạn thần tương lai có thể huyết tẩy hoàng cung, loại chuyện cả gan làm loạn quang minh chính đại này, vậy mà hắn cũng dám làm, hơn nữa bởi vì giai đoạn trước lấy cái cớ rất tốt, căn bản đều không có ai hoài nghi hắn.

Đáng thương cho mấy quan viên khúm núm vâng vâng dạ dạ, nơm nớp lo sợ này…

Làm sao biết rằng, vị Tạ thiếu sư mang vẻ ngoài thánh nhân này, căn bản chính là phản tặc bụng bồ dao găm chứ?

Tạ Nguy một lần nữa ra khỏi cửa, khí sắc tựa như đã tốt hơn rất nhiều so với lần trước gặp nàng. Mái tóc đen búi lên chỉ bằng một cây trâm gỗ mun, hơn phân nửa đều xõa xuống, trên người cũng chỉ khoác một áo bào mỏng, chỉ có đạo bào trắng như tuyết kia đơn giản đến mức như đã trở về bản chất vốn có, càng làm nổi bật lên vẻ thanh tịnh không nhiễm phù hoa.

Là vẻ an tĩnh phiêu dật phong lưu.

Khi nàng nhìn thấy hắn, hắn cũng nhìn về phía này.

Khương Tuyết Ninh chớp chớp mắt, bây giờ vẫn còn nhớ rõ “bài cũ” đã tao ngộ hôm nàng tỉnh lại đi gặp hắn, trong lòng vừa ảo não lại vừa sợ hãi, lo lắng làm sao bản thân giữ được khoảng cách với đối phương, mấy ngày sau bất luận thế nào cũng không dám đến thăm.

Nhưng bây giờ ánh mắt vừa vặn bắt gặp, cũng không thể làm như không nhìn thấy chứ?

Nàng bất chấp, nâng tay lên, ra hiệu từ xa xem như chào hỏi.

Tạ Nguy nhìn nàng rất lâu, tựa như đánh giá gì đó, cuối cùng chỉ cười một tiếng, không nói gì cũng không có ý muốn đi sang, ngược lại tiếp tục đi theo hành lang dài, sau khi rời khỏi đây liền đi về phía nam.

Đó không phải là hướng đại môn.

Mấy ngày này dù Khương Tuyết Ninh không ra khỏi cửa, nhưng sân viện chỉ có một chút như vậy, ngày thường tản bộ đều thấy rõ ràng, nhìn thoáng qua đã biết phía nam hiển nhiên là nhà bếp.

Nhất thời, nàng vì thế mà cứng họng.

Trong đầu lại hiện ra câu nói của Tạ Nguy ngày đó “Sau này làm cho ngươi nếm thử, bảo đảm ngươi tâm phục khẩu phục”.

Chẳng lẽ người này nghiêm túc đấy à?

Đáy lòng Khương Tuyết Ninh bồn chồn, mắt nhìn bóng dáng Tạ Nguy biến mất khỏi hành lang, xuất phát từ sự hoảng loạn vì chuyện sắp thành sự thật, dứt khoát đóng sập cửa sổ lại, sợ bản thân nhìn thấy cái gì không nên thấy.

Nhưng một khắc qua đi, hai khắc qua đi…

Nàng ngồi trong phòng, nhưng vẫn luôn cảm thấy bất an, thỉnh thoảng lại không nhịn được, mở cửa sổ lặng lẽ lén nhìn ra ngoài.

Cũng không biết có phải nửa canh giờ đã qua hay không, Khương Tuyết Ninh đang nghĩ có lẽ Tạ Nguy chỉ đùa một chút thôi, dù sao quân tử xa nhà bếp, dù thế nào người ta cũng là nửa thánh nhân, không đến mức tích cực như thế với nàng nhỉ?

Nhưng ý nghĩ này mới chợt thoáng qua, khung cửa sổ liền khẽ rung lên.

Có người đang đứng bên ngoài, dùng đốt ngón tay nhẹ nhàng gõ: “Mở cửa sổ.”

Là giọng nói của Tạ Nguy!

Khương Tuyết Ninh quả thực lông tơ dựng ngược, thân thể đang ngồi trước khung cửa sổ kia lập tức cứng đờ, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy cách ô cửa sổ dán giấy trắng như tuyết kia, có thể nhìn thấy mơ hồ một bóng dáng cao lớn.

Nàng suy nghĩ thật nhanh, dứt khoát không lên tiếng, vờ như bản thân không có ở đây.

Dù sao chuyện chào hỏi ban nãy đã là ban nãy, chẳng lẽ nàng không thể ra ngoài tản bộ không ở trong phòng được sao?

Chỉ tiếc, Tạ Nguy không phải là người dễ gạt như vậy, thanh âm lần nữa truyền qua cửa sổ dán giấy, đã mang theo chút cười như không cười: “Từ khi nào biến thành rùa đen (rụt cổ) rồi?”

Rất hiển nhiên, người ta đã nhìn thấu.

Khương Tuyết Ninh không thể giả vờ tiếp nữa, nhụt chí đẩy khung cửa sổ ra, quả nhiên thấy Tạ Nguy đứng bên ngoài, chỉ là một bên tay áo đã được xắn lên một đoạn, một tay bưng đĩa đậu phộng rang màu đường nâu rất mê người.

Hương vị ngọt thanh rất nhẹ và mùi hương độc đáo của đậu phộng rang giòn, hoà vào nhau, được cơn gió nhẹ thổi vào.

Khương Tuyết Ninh ngồi bên cửa sổ, nhanh chóng liếc mắt nhìn đĩa đậu phộng rang giòn kia cực nhanh, lại nhanh chóng quay lại nhìn Tạ Nguy, nở một nụ cười, đầu tiên là lúng ta lúng túng gọi một tiếng: “Tạ tiên sinh.”

Tạ Nguy đặt đĩa đậu phộng trên bệ cửa sổ cho nàng.

Lần trước Khương Tuyết Ninh đã lĩnh giáo kịch bản thâm trầm của người này, sớm âm thầm cảnh báo bản thân phải đề cao cảnh giác, giờ phút này vừa thấy liền vội vàng nói: “Tiên sinh ưu ái, học sinh văn dốt võ nát, làm sao dám nhận? Từ trước tới nay chỉ có học sinh hiếu kính tiên sinh, mong tiên sinh thu hồi thành ý.”

Đôi mắt tối như đầm nước sâu của Tạ Nguy bình tĩnh nhìn nàng, ngược lại không có bao nhiêu ý trêu chọc, thản nhiên nói: “Ham muốn ăn uống còn phải nhẫn nhịn, mọi thứ đều phải cẩn thận cố kỵ, sống như ngươi, sảng khoái hơn ta bao nhiêu?”

Khương Tuyết Ninh ngơ ngẩn.

Tạ Nguy nói xong, cũng không nhìn xem biểu cảm nàng thế nào, phải ứng ra sao, đã quay người chắp tay sau lưng đi khỏi đó theo hành lang kia.

Qua rất lâu Khương Tuyết Ninh mới phản ứng được, một lần nữa cúi đầu nhìn.

Đĩa đậu phộng kia cứ lẳng lặng đặt trên bệ cửa sổ như thế.

Nàng có trực giác Tạ Nguy nói lời này chẳng qua cũng là “bài cũ” mà thôi, nhưng trong đầu dao động, hết lần này tới lần khác cảm thấy bản thân lời này của hắn cực đúng, như một kiểu lan truyền giác ngộ, thêm một chút động lực không hiểu từ đâu ra nữa.

Nhất thời nàng không biết phán đoán thế nào, là quá mức tán đồng câu nói này của Tạ Nguy, hay đĩa đậu phộng trước mắt này toả ra mùi thơm quá mê hoặc, khiến nàng nhẫn nhịn nhiều lần, rốt cuộc vẫn không khống chế được, vươn bàn tay nhỏ phạm tội của mình ra…

Vừa cho vào miệng, vỏ đường ngọt vừa đúng độ, bọc quanh nhân đậu phộng, như thêm một lớp dầu ngưng kết bên trên tựa lưu ly màu cánh gián, lại vừa vàng đủ mà không cháy. Đậu phộng vừa xốp vừa giòn, sau khi nhai nát thì hoà với đường, hương vị kia hoàn toàn vượt qua vị đường hay đậu phộng, dung hợp hoàn mỹ vào nhau, bùng nổ trên đầu lưỡi người ta.

Khương Tuyết Ninh suýt chút nữa thì nuốt cả lưỡi vào.

Quá là ngon!

Đời trước nàng cũng may mắn được nếm thử thỏ hoang họ Tạ nướng, đào phiến cao hắn làm, nhưng dù sao thỏ hoang là ở vùng núi hoang sơ, đào phiến cao thì chỉ có bấy nhiêu miếng, thịt thì hương vị kém một bậc, bánh thì ăn chẳng bao nhiêu đã hết.

Đời này, đây vẫn là lần đầu được ăn thứ khác do Tạ Nguy làm.

Quả thật không dám tin trên đời có thứ người làm ngon được đến mức này!

Còn có thiên lý hay không?

Học thuật hàng đầu cũng thôi đi, dù sao tục truyền họ Tạ đã thông tuệ từ sớm, sáng suốt từ nhỏ; đánh đàn thì giỏi, mưu lược hơn người, cũng là chuyện hợp lý hợp tình.

Nhưng vậy mà người này lại có tay nấu nướng tốt thế sao?

Khương Tuyết Ninh đột nhiên có cảm giác bị người ta vả mặt, bị sỉ nhục một lượt từ trên xuống dưới.

Nhưng tay lại không khống chế được.

Ăn một miếng lại thêm một miếng.

Không cần phải nói, nàng không thể đề phòng nổi trước “bài cũ” của Tạ Nguy.

Như nam nhân trên đời tìm nữ nhân bên ngoài, nuôi tiểu thiếp, Khương Tuyết Ninh không quản được mình, vượt rào chắn, ăn của Tạ Nguy, uống của Tạ Nguy, cũng chỉ khác giữa không lần nào và vô số lần thôi.

Ăn cũng ăn rồi, làm sao được?

Nôn ra lại hay sao?

Huống hồ câu nói kia của Tạ Nguy thực sự không có vấn đề gì. Nàng quả thực đã sống lại kiếp này, dù đời người quả thực không có tự do chân chính, nhưng nguyện vọng ăn ngon no bụng nho nhỏ này cũng không thể thoả mãn được, thì sống còn có ý nghĩa gì? Vả lại lúc trước vẫn là nàng thề son sắt với Tạ Nguy, bản thân nàng không nỡ chết, chỉ là không bỏ được vô số vướng bận và mưu cầu trên đời này.

Ăn thì ăn rồi.

Người ở dưới mái hiên, sao có thể không cúi đầu?

Nàng nghĩ mình còn phải đi biên quan, tìm Yến Lâm, cứu công chúa, còn nhiều chỗ phải cầu cạnh Tạ Nguy, luôn có lúc phải nói chuyện vào thế yếu, người ta bằng lòng làm đồ ăn cho nàng, nàng đành nhận thôi. Làm hỏng mối quan hệ, chẳng phải bê đá đập chân mình sao?

Cho nên vò đã mẻ không sợ sứt, dứt khoát yên tâm thoải mái đi theo Tạ Nguy ăn ké uống ké.

Không quá hai ngày, nàng không ăn nổi thức ăn đầu bếp trong biệt viện nấu nữa.

Nhưng Tạ Nguy lại không như đầu bếp có thể làm liên tục nhiều món, Khương Tuyết Ninh chỉ đành vừa thấy hắn đi trên hành lang đến nhà bếp phía nam, lợi dụng danh nghĩa “hiếu kính tiên sinh” đi theo, trông chừng đồ ăn vừa ra khỏi nồi.

Tạ Nguy vốn có khí chất văn nhân ẩn sĩ.

Nhưng vừa cởi ngoại bào, xắn tay áo lên, nấu ăn cũng ra hình ra dạng lắm.

Thỉnh thoảng nàng nâng tầm mắt từ nguyên liệu nấu ăn trên thớt hoặc trong nồi, nhìn sang, lại cảm thấy Tạ Nguy nhuốm hương khói lửa thế này, dễ nhìn hơn nhiều so với bán thánh ở sâu trong triều, bày mưu nghĩ kế.

Những ngày này dường như Tạ Nguy không hề vội vã xuất phát. Đám quan lại tỉnh Sơn Đông cũng đã gặp, trong biệt viện thanh tịnh lại, thỉnh thoảng hắn sẽ đánh đàn, đọc sách, nấu vài món ăn.

Rất nhẫn nại.

Dù trễ nải hành trình, nhưng lại không hề hoảng loạn; rõ ràng trong lòng đã tính toán, nhưng ngoại trừ nấu gì đó cho Khương Tuyết Ninh ăn, hắn không hề có cử động nào dư thừa.

Khương Tuyết Ninh bị hắn nước ấm nấu ếch, gần như sắp quên hết cảnh giác ban đầu của mình.

Nàng không biết gì cả, trong phòng bếp chỉ có thể trông lửa.

Cứ như vậy thỉnh thoảng còn bị Tạ Nguy chê khống chế lửa không tốt, cảm giác sắp hỏng cả hương vị của nguyên liệu nấu ăn.

Hôm nay đã vào tháng mười, cái lạnh thấu xương của mùa đông bắt đầu xuất hiện, trong phòng bếp một bên là bếp lò nấu nước, một bên là bếp nấu ăn, vô cùng ấm áp dễ chịu.

Tin tức Công chúa bị nhốt ở Thát Đát đã sớm truyền khắp đại giang nam bắc.

Đầu đường cuối ngõ đều bàn luận không ngớt.

Khương Tuyết Ninh thêm củi vào trong bếp, nhớ ra mấy ngày này dường như cũng không thấy Đao Cầm, nhìn chằm chằm ngọn lửa kia hồi lâu, liền nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn Tạ Nguy.

Ngón tay thon dài của Tạ Cư An đè lên miếng bong bóng cá mềm mại tươi mới trên thớt gỗ, hạ dao không nhanh không chậm, từng chút từng chút kéo thành lát mỏng, vẻ bình thản trên mặt không khác gì đang đọc sách, đánh đàn.

Trong nồi trước mặt có gần nửa nồi nước nổi bọt nho nhỏ.

Hắn nhìn thoáng qua nồi nước, không cần nhìn Khương Tuyết Ninh cũng biết nàng đang lơ đễnh gì đó: “Củi thêm chưa đủ. Đốt lửa cũng thất thần, có gì muốn hỏi thì hỏi đi.”

Khương Tuyết Ninh nghe xong liền cảm thấy bực mình, nhưng hôm nay còn trông cậy hắn nấu đồ ăn, đành thành thành thật thật thêm vào bếp hai thanh củi, nói: “Đã chờ ở Tế Nam lâu như thế, không phải nói trước khi tuyết đến phải đi biên quan sao?”

Dao cắt cá của Tạ Nguy cũng không ngừng lại: “Ta còn không sợ, ngươi sợ gì?”

Khương Tuyết Ninh liếc hắn: “Chẳng phải ngươi nói Yến Lâm đã đi biên quan trước sao? Ngươi muốn giả thánh chỉ, nhưng…”

Tạ Nguy ngắt lời nàng: ” “Thánh chỉ” đang trên đường đi biên quan rồi.”

Khương Tuyết Ninh lập tức kinh hãi, thế là trong đầu nhớ tới Đao Cầm không thấy tăm hơi những ngày qua: “Ta nói mà, sao không thấy bóng dáng Đao Cầm đâu!”

Chỉ là…

Nàng lại không khỏi nhíu mày: “Chúng ta không đến, phía Yến Lâm có thể thành công không?”

Tạ Nguy cúi đầu, tay dừng lại chốc lát, trong giọng nói lại có cảm giác lạnh nhạt không rõ vì sao: “Nếu không có ta mà không thành sự được, vậy khổ sở lưu đày những năm qua hắn chịu đều uổng phí.”

Đáy lòng Khương Tuyết Ninh không hiểu sao lại chợt lo sợ.

Qua thật lâu, nàng mới hỏi với mấy phần do dự: “Vậy khi nào chúng ta lên đường?”

Cuối cùng Tạ Nguy cũng cắt xong miếng cá, thoáng nhìn nàng, sau đó lấy mấy miếng gừng bên cạnh sang cắt, giọng nói bình ổn trấn định: “Không vội.”

*

Hoàng hôn đỏ như máu.

Biên thành hoang vu.

Gió bắc thổi đến từ hướng tây bắc, cờ xí cũ kỹ phủ đầy bụi bặm, chỉ phấp phới ở đầu tường. Bên ngoài là doanh trại quân biên giới đang đóng, liền thành một mảng. Trên đài điểm tướng cao cao, lá rụng bay lả tả, nanh vuốt kỳ lân đúc bằng đồng không ai lau chùi, đã rỉ loang lổ.

Bóng dáng thanh niên rõ nét tươi sáng hơn thời niên thiếu, đôi mắt cũng thêm một chút trầm ổn và kín đáo so với trước kia.

Chỉ là thỉnh thoảng giơ lên, vẫn là thanh kiếm không vỏ kia…

Xán lạn như nắng gắt, sắc bén không che giấu được!

Y phục xanh thẫm, ống tay áo buộc chặt, cánh tay rắn chắc có đường cong lưu loát, lưng thẳng tắp, càng có thêm mỹ cảm của sự hàm chứa sức mạnh. Lòng bàn tay trải qua đao kiếm tôi luyện có thêm vài vết chai, đã từ từ vuốt ve con kỳ lân đúc khắc rỉ sét kia.

Có gì đó bò lên theo hoa văn cũ kỹ.

Rõ ràng lạnh lẽo như thế, Yến Lâm lại cảm thấy sự sôi sục đã lâu không gặp.

Đài điểm tướng cách mặt đất ba trượng, chiều rộng trăm thước.

Hàng ngũ năm vạn quân biên giới đang ở dưới!

Lại chỉ có hắn, một mình đứng trên đài cao. Nhìn ra xa, chỉ có đồng hoang mênh mông, cờ xí đón gió, đất cuồn cuộn bụi, ráng hồng chân trời, kiếm như phủ tuyết!