Khôn Ninh

Chương 143: Vén màn chuyện xưa




Thẩm Lang được hắn nhắc, dường như mới nhớ ra đang ở trên triều đình. Thế là tuyên Tiêu Định Phi vào bái kiến. Tất cả ánh mắt của quần thần lập tức hướng về phía cửa đại điện.

Đây là Định Phi thế tử trong lời đồn!

Từng cứu mạng hoàng đế.

Hơn nữa còn là máu mủ hai họ Tiêu Yến, cho dù bây giờ Yến thị đã sụp đổ, thì chỉ cần dựa vào thân phận đích trưởng tử của Tiêu thị, cũng có thể hô mưa gọi gió ở kinh thành. Vậy mà lần này trời đất xui rủi lại trở về trong quá trình vây quét diệt Thiên Giáo, quả thực khiến người ta vô cùng hiếu kì.

“Tội thần Tiêu Định Phi yết kiến, Ngô hoàng vạn tuế!”

Giọng nói sang sảng, trong sự bi thương còn đè nén một phần kích động.

Trong lòng đám người đều kinh động.

Nhìn kỹ, người đi vào là một nam tử thân hình cao lớn, ngũ quan tuấn tú, mặc trên người trường bào xanh gấm ép sợi vàng, giữa chân mày quả thực có phần giống với Định Quốc công đứng ở phía trước, chỉ có điều đuôi mắt khoé miệng nhiều hơn mấy phần phong lưu không chịu trói buộc, cũng có cả quý khí khiến người khác không thể xem thường.

Hắn vừa bước vào từ bên ngoài, ánh mắt Thẩm Lang đã dính chặt trên người hắn.

Gần như nhìn hắn một lượt từ đầu xuống đến chân.

Trong một khắc, lòng hắn đã cuồn cuộn dậy sóng!

Nhưng hắn đã ngồi trên hoàng vị này hơn bốn năm, càng không nói đến tiền triều tranh đoạt ngôi báu đã sớm trải nghiệm đủ kiểu đấu đá trừ khử lẫn nhau trong triều, hỉ nộ không còn dễ để lộ, trái lại cười lên “haha” hai tiếng, long nhan hiện ra vẻ cực kỳ vui mừng, đến cả gương mặt vốn u ám vì bệnh tật cũng trở nên hồng hào hơn, nói: “Hai mươi năm, hai mươi năm rồi, trẫm không thể ngờ vẫn còn được gặp ngươi! Mau bình thân, mau mau bình thân.”

CMN hoàng đế này đúng là giỏi giả vờ mà.

Tiêu Định Phi quỳ dưới đất chỉ thấy đau đầu gối, nhớ lại khi ở Thiên Giáo không ai dám bảo hắn quỳ, đến cái triều đình chó má này lại có một đống quy tắc. Chẳng qua ở tình huống trước mắt, hễ diễn không tốt sẽ phải rơi đầu, hắn cũng chỉ dám oán thầm vài câu, lúc đứng dậy, trên mặt đầy vẻ cảm động.

Nước mắt, nói đến là đến.

Đó là bản lĩnh bán thảm khi ăn xin trên đường từ thời còn làm ăn mày mười mấy năm trước, có thể nói không hề mai một tí nào, người trên đại điện đã khóc nấc không thành tiếng: “Hai mươi năm trôi qua, xa cách kinh thành, thân rơi vào Thiên Giáo, không thể giải cứu Thánh thượng khỏi nguy nan, không thể cống hiến cho triều đình, tội thần, tội thần…”

Định Quốc công đứng bên cạnh, có thể nói là cả chặng đường chứng kiến Tiêu Định Phi trở về, chỉ thấy hắn như một người xa lạ, chưa từng tiếp xúc.

Đâu ngờ hắn lên điện vừa bái đã thành như vậy?

Cả người ông ta nhất thời sững sờ kinh ngạc.

Thẩm Lang còn bình tĩnh hơn một chút, ánh mắt chợt lóe lên, dáng vẻ thập phần nghi hoặc: “Đang yên đang lành, sao lại tự xưng mình là “tội thần”?”

Tiêu Định Phi đã học thuộc nhuần nhuyễn lời thoại từ lâu, mở miệng liền đáp: “Năm đó Bình Nam vương tấn công vào kinh thành, tội thần và thánh thượng đều nhỏ tuổi, sao dám để thánh thượng lâm nguy? Trung quân ái quốc, là bổn phận của thần tử. Đã xác định đi là chịu chết, chưa từng nghĩ có thể sống sót. Khi tên cẩu tặc Bình Nam vương nhìn thấy thần, liền lập tức phái người lôi thám giám trong cung tới xác nhận. Thần từ nhỏ đã làm thư đồng cho thánh thượng, phần lớn thái giám trong cung đều nhận ra. Chẳng qua Hoàng hậu nương nương khi ấy, không, giờ nên gọi là Thái hậu nương nương rồi, không ngoài dự đoán của Thái hậu nương nương, toán hoạn quan đó tuy nhận ra thần, nhưng cũng không biết ai mới chính xác là tông thất hoàng gia chính thống. Thần theo sự giao phó của Hoàng hậu nương nương, không đợi thái giám mở miệng, đã lớn tiếng tự xưng ‘Cô’ quở trách đối phương. Thái giám đó quả nhiên không dám lật tẩy thân phận của thần, Bình Nam vương vì thế cho rằng thần mới là thái tử.”

Trong ngoài triều không nhiều người biết chuyện năm đó.

Không vì điều gì khác, hai mươi năm trước khi đại quân Bình Nam vương tiến vào kinh, đã giết sạch văn võ bá quan toàn triều, căn bản chẳng còn mấy người sống sót. Những quan viên được đề bạt về sau, tuổi tác dĩ nhiên cũng trẻ hơn rất nhiều. Nếu không như vậy, những người trong số văn thần như Tạ Nguy, dù công lao có lớn đến đâu, chưa đến tuổi ba mươi, thì không thể nào ngồi lên chức “Thái tử thiếu sư” – một trong ba vị trí quyền lực nhất trong triều đình được.

Giờ nghe Tiêu Định Phi nói, không kiềm được mà kinh sợ.

Như vậy mới hiểu, thì ra sự việc năm đó may nhờ có Thái hậu nương nương toạ trấn, đưa ra kỳ mưu, dám dùng kế lấy mận đổi đào, mới bảo toàn được tính mạng của thánh thượng!

Trong lòng Tiêu Định Phi trào phúng, ngoài mặt lại lau nước mắt vô cùng chân thật, nói tiếp: “Bình Nam vương loạn thần tặc tử, hận Tiên hoàng đến cực độ, khi ấy sai người trói thần lại, muốn dùng để khống chế Tiên hoàng. Thần liền yêu cầu hắn thực hiện lời hứa, thả ba trăm nam hài tử đó ra. Khi ấy Bình Nam vương bật cười, nói đại trượng phu nhất ngôn tứ mã nan truy, sau đó, sau đó…”

Nói đến đây, lại không thể nói tiếp được nữa.

Những xâu ngọc tinh tế của thập nhị lưu quan miện rũ xuống che đi vẻ u ám bao trùm trên gương mặt Thẩm Lang, cũng khiến người ngoài khó dò được sắc mặt hắn, chỉ nghe thấy hắn hỏi: “Thế nào?”

Tiêu Định Phi đột nhiên quỳ trở lại mặt đất, khóc lóc thảm thiết: “Sau đó liền giết hết tất cả! Ba trăm đứa trẻ, tất cả thi thể đều bị vứt từ trên cửa lầu xuống, chồng chất ngoài cửa cung…”

Trên Kim Loan điện tức thì im phăng phắc

Không ai có thể tưởng tượng nổi, đó là thảm trạng khiến người không đành lòng nhìn tận mắt đến nhường nào.

Sắc mặt Tiêu Viễn cũng trầm xuống.

Tạ Nguy đứng yên lặng ở phía trước, hạ tầm mắt, mí mắt cũng buông xuống, che đi những biến hoá nơi đáy mắt.

Thẩm Lang thở dài nói: “Đây là sai lầm của trẫm, sai lầm của triều đình!”

Lời này vừa nói ra, văn võ toàn triều đều nơm nớp lo sợ, không ai dám tiếp lời.

Chỉ có thanh âm của Tiêu Định Phi tiếp tục truyền đến.

Hắn cũng không đứng dậy, quỳ như cũ nói: “Tội thần vừa nhìn thấy cũng muốn xông ra ngăn cản, nhưng chúng là dao thớt thần là thịt cá, thực sự không có sức lực để phản kháng. Bình Nam vương thấy thần không chịu yên, liền sai người giam thần lại. Không bao lâu sau viện binh từ hai đại doanh Thông Châu và Phong Đài tới, phản công kinh thành cứu giá. Bình Nam vương muốn lấy thần để uy hiếp, trói thần đem đến trước hai đạo quân, đâu ngờ quân tiếp viện sớm biết thánh thượng lúc ấy đã bình yên vô sự, tiếp tục tiến quân. Bình Nam vương lúc này mới biết mình trúng kế, nổi trận lôi đình, giơ đao toan giết thần. Vạn Hưu Tử của Thiên Giáo tát thần hai tát, nghiêm nghị hỏi thần rốt cuộc là ai. Tội thần sinh ra ở nhà công hầu, biết ưu thế của tặc tử đã mất, coi như mình chết một cách hào hùng, liền nói mình là Tiêu Định Phi. Bình Nam vương và Vạn Hưu Tử lúc đó mới biết thân phận của tội thần. Tội thần vốn cho rằng mình ắt phải chết, không ngờ hai tên ấy tặc tâm chưa tắt, chó cùng rứt giậu, trói thần trên lầu cổng thành, khi ấy người dẫn quân đến chính là Quốc công gia.”

Ba chữ “Quốc công gia” vừa vang lên, trái tim mỗi người đều nảy lên!

Thiên hạ có đạo lí nào nhi tử không gọi phụ thân, mà lại gọi “Quốc Công gia” xa cách như vậy?

Đến cả Thẩm Lang trước giờ không thể hiện thái độ gì, cũng phải khẽ nheo mắt.

Tiêu Viễn vốn không chú ý, cũng không biết có phải lời nói của Tiêu Định Phi làm ông ta nhớ lại cảnh tượng năm đó hay không, trên mặt lờ mờ nét tái nhợt, bối rối cực kì.

Tạ Nguy vẫn bất động như cũ.

Cố Xuân Phương đứng trong hàng ngũ văn thần cau mày, tiếp lời: “Vậy Bình Nam vương và Vạn Hưu Tử biết được thân phận của thế tử, ắt sẽ nổi tặc tâm, muốn dùng thế tử để khống chế Quốc công gia.”

Tiêu Định Phi liếc nhìn hắn.

Thấy một lão già khọm, quả thực không để ý, nhưng trông vị trí đứng còn trước cả Tạ Nguy, liền biết quá nửa là tên hồ ly già, thế là coi như cung kính đáp lại: “Đại nhân đoán không sai, hai tên tặc tử đó quả là mưu đồ như thế. Tội thần khi ấy tuy còn nhỏ, nhưng cũng biết nặng nhẹ, không dám để đại quân cứu viện rơi vào thế lưỡng nan. Khi Bình Nam Vương khiêu khích, đánh chửi tội thần, thần cắn chặt răng, không dám khóc lên nửa tiếng.”

Ấy là đứa trẻ còn chưa tròn bảy tuổi!

Ăn sung mặc sướng, con cưng của trời.

Chịu bị đánh đập sỉ nhục trước mặt hai đạo quân, lại có thể cắn chặt răng không kêu lấy lời nào, là ý chí và nghị lực đến nhường nào?

Bá quan trên triều đều coi như đã từng có trải nghiệm, nghe những lời này của Tiêu Định Phi, tưởng tượng khung cảnh năm đó, không kiềm được mà thổn thức thương xót.

Ánh mắt Thẩm Lang vậy mà lại bắn về phía Tiêu Viễn.

Sự việc đã trôi qua hai mươi năm rồi.

Tiêu Viễn không thể không hồi tưởng lại, chua chát đáp: “Năm ấy khi xảy ra chuyện, thần không ở trong cung, lúc dẫn quân tiếp viện tới kinh thành, quả thực từng đối đầu với nghịch đảng Bình Nam vương dưới tường thành. Đúng là đối phương bắt một đứa trẻ nói là đích tử của thần, nhưng ở quá xa không thể thấy rõ. Một là đứa trẻ đó không hề phát ra âm thanh nào, không khóc cũng không quấy, hai là làm thần tử phải cúc cung tận tụy cho đến khi lìa đời, nếu đó thật sự là nhi tử của thần, khi ấy cũng không thể lo cho được. Bởi vậy lưỡng lự trong chốc lát, chưa kịp hiểu ra, đã đánh vào kinh thành, vốn muốn bắt sống hai tên tặc tử, đâu ngờ chúng chuồn nhanh như bôi dầu lên chân, cuối cùng để cho bọn chúng thoát được…”

Nói như vậy, chuyện năm đó, mọi chi tiết trước sau đều trùng khớp với nhau.

Nhưng Thẩm Lang vẫn còn chưa khẳng định được…

Lúc đứa trẻ làm thư đồng cùng hắn sắp đi, quay đầu nhìn lại, ánh mắt giống như đống tàn tích lộ ra khi nước rút, chầm chậm hiện lên trong ký ức vốn đã rất mờ nhạt của hắn, chồng lên đôi mắt của Tiêu Định Phi bên dưới ngay lúc này, lại trở nên dần dần rõ nét.

Có lẽ nào là hắn hiểu lầm rồi?

Tiêu Định Phi quả thực là thần tử trung quân, năm ấy khi thay hắn đi, không hề có nửa phần oán giận, mà mẫu hậu lúc ấy để đề phòng đã giữ Yến phu nhân ở lại trong cung làm con tin, thực là lo bò trắng răng?

Thẩm Lang đặt tay lên tay vịn nhị long hí châu đúc từ vàng ròng, chậm rãi nói: “Nhưng sau đó khi thành phá, lại không tìm được ngươi. Lúc đó Quốc công gia cũng lo lắng vô cùng, tuy nhiên trong đống thi thể đông cứng chất thành núi trước cửa cung, chỉ tìm thấy y phục và miếng ngọc bội ngươi mang lúc ấy. Là bọn chúng không hề giết ngươi?”

Tiêu Định Phi đáp: “Đây chính là lỗi sai của thần!”

Hắn lại dập đầu xuống đất: “Khi thần cắn chặt răng không kêu lên, Bình Nam vương vô cùng phẫn nộ, muốn lấy mạng thần. Tên tặc tử Vạn Hưu Tử thủ lĩnh Thiên Giáo nói, giữ lại một mạng của thần có tác dụng to lớn. Khi ấy thần đã muốn kết liễu, nhưng Vạn Hưu Tử đó phản ứng quá nhanh, sau khi cản thần lại liền trói đưa thẳng ra khỏi kinh thành, trốn đến Giang Nam, giam lại. Thần muốn chết mà không được, liền muốn biết bọn họ rốt cuộc tính toán điều gì, cố gắng chịu đựng rồi giả thuận theo ý chúng. Qua nhiều năm nhận được sự tín nhiệm của đối phương, mới ngẫu nhiên nghe lén được, hóa ra lão tặc Vạn Hưu Tử này tha cho thần một mạng, là muốn thu phục thần, để tương lai tìm cơ hội sai thần trở về kinh thành, khôi phục thân phận, liền có thể danh chính ngôn thuận nắm binh lực hai đại doanh Phong Đài và Thông châu, làm con rối cho bọn họ. Hơn nữa cái chết của thần chắc chắn sẽ gây ra hiềm khích cho hai nhà Tiêu Yến, Yến phu nhân là mẫu thân của thần, Yến Mục là cữu cữu của thần, nếu dùng tin tức thần còn sống để dụ dỗ, chưa chắc đã không thể lôi kéo Hầu phủ.”

Trong lòng văn võ bá quan đều rét run, nghe đến đây không ai không nhớ đến án Dũng Nghị hầu phủ lén qua lại với phản tặc lúc trước!

Khi đó nghe phong thanh tìm thấy thư từ qua lại giữa nghịch đảng Bình Nam Vương và Thiên Giáo.

Trong đó có một phong thư nói, Định Phi thế tử năm đó vẫn còn sống.

Mọi người ở nam thư phòng nghị sự bấy giờ đều cho rằng đây là mồi nhử Thiên Giáo cố ý dùng để dẫn dụ Dũng Nghị hầu phủ, không ngờ lại là thật! Ngẫm lại án hầu phủ, những điểm trước sau không hợp lý đột nhiên đều trở nên thông suốt.

Tức thì có người thở dài: “Ôi, loạn thần tặc tử quả thực ác độc, tính toán thâm sâu, mưu cao kế dày, đúng là khiến người căm phẫn! Tuy nhiên Dũng Nghị hầu phủ khi ấy cũng quả thật quá hồ đồ, cho dù thế nào cũng không nên qua lại với loại người như vậy! Kể cả Định Phi thế tử năm đó không còn, cũng là tận trung mà chết. Hầu phủ làm như vậy, lẽ nào còn dám oán hận Thánh thượng ư?”

Ngón tay buông bên thân người của Tạ Nguy lặng lẽ nắm chặt.

Sự tàn ác tà ma cuộn trào khuấy động lồng ngực hắn, lại bị ghìm lại, không tìm được nơi để xả ra, thay vào đó đâm vào cơ thể hắn để lại những vết thương rướm máu!

Tiêu Định Phi quỳ dưới đất, trong tầm mắt chỉ nhìn thấy tay áo và vạt áo rũ xuống của Tạ Nguy. Nhưng dù không nhìn thấy biểu cảm của hắn, khi nghe đại thần nói những lời này, thâm tâm cũng không kiềm được mà lạnh đến nỗi phát run, nhìn thoáng qua người này, trong lòng thẳng tay vẽ lên một dấu gạch chéo, hoàn toàn coi như hắn là người đã chết.

Thẩm Lang lại hỏi: “Vậy lần này ngươi ở Thông Châu…”

Tiêu Định Phi liền đáp: “Trong Thiên Giáo, sau khi nghe tin Công Nghi Thừa bị bắt, rất sợ hắn không chịu nổi khổ hình mà khai ra nhiều bí mật của Thiên Giáo, nên liền phái trọng binh đi cướp ngục. Hơn nữa nếu cứu được Công Nghi Thừa ra, có thể sai hắn bày mưu đưa thần trở về kinh thành, vì thế đã phái thần cùng đi. Bấy giờ trời xui đất khiến, cơ duyên xảo hợp, được Tạ tiên sinh cứu, có thể thoát khỏi khốn đốn ở Thiên Giáo, sống sót đến diện kiến Thánh thượng, nói rõ đầu đuôi mọi chuyện.”

Đám người nghe, đều không cảm thấy có vấn đề gì.

Thẩm Lang cũng cảm thán: “Hoá ra là vậy.”

Duy chỉ có Trương Già đang đứng bên phải, nâng tầm mắt, thình lình hỏi một câu: “Nếu đúng như những gì Định Phi thế tử nói, khi thế tử ở Thông Châu đã biết trong số người thoát ngục có người của triều đình trà trộn, trong lòng phải hết sức vui mừng mới phải. Vậy vì sao trong lúc nguy cấp, lại quay ngược tiết lộ cho loạn đảng Thiên Giáo rằng Trương mỗ là người của triều đình ẩn nấp?”