Khôn Ninh

Chương 140: Ám sát




Vậy mà có thích khách thật!

Khương Tuyết Ninh vừa trở lại xe ngựa của mình, bên ngoài đã chém giết loạn hết lên, thực sự khiến nàng kinh ngạc không thôi. Chỉ là đã thấy cảnh tượng hoành tráng tầm cỡ Tạ Nguy vây quét Thiên Giáo ở Thượng Thanh Quan lúc trước rồi, một toán thích khách trước mắt này, lại không khiến nàng sợ hãi cho lắm.

Huống chi những thích khách này đều hướng đến Tiêu Định Phi phía trước.

Ai ngờ được cánh rừng bên cạnh này lại có người? Đoàn người có phần không kịp phản ứng.

May mắn Kiếm Thư vừa nãy đứng canh ở ngoài xe, kịp thời phát hiện ra đầu đuôi, chặn trước xe của Tiêu Định Phi, rút trường kiếm ra khỏi vỏ, vung lên chém ngang dọc mang khí thế cực kỳ sắc bén ác liệt, hoàn toàn không phải đơn giản “võ công nông cạn, hiểu chút đao kiếm” như Tạ Nguy vừa thuận miệng nói ban nãy!

“Leng keng leng keng”, âm thanh hỗn loạn cả vùng trời! Trong đó thỉnh thoảng lẫn tiếng kêu thảm thiết. Chẳng bao lâu sau, ở vùng bùn đất ngoài bìa rừng đã đầy máu tươi, lần lượt có người ngã xuống.

Bản lĩnh của mấy tên thích khách này đều rất tốt, ra tay lại cực kỳ tàn nhẫn, hoàn toàn là lối đánh không muốn sống nữa. Vừa phát hiện Kiếm Thư tử thủ bên cạnh xe ngựa của Tiêu Định Phi không rời nửa bước, liền có năm ba người vung đao cùng xông tới hắn, vây quanh hắn, không để hắn thoát thân được.

Bên kia lại có hai người từ bên hông tạt ngang qua. Khăn đen che mặt, chỉ lộ ra mỗi đôi mắt sắc bén lạnh lẽo, khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy kinh hãi. Hai người xách đao đâm vào trong xe ngựa.

“Soạt!” Màn xe lập tức bị rạch ra một lỗ hổng lớn.

Tiêu Định Phi bị vây ở trong xe, mặc dù không có bản lĩnh gì, nhưng vừa khéo cũng mang kiếm theo, từ lúc biết có thích khách đã rút kiếm ra, cầm chặt trên tay. Giờ phút này đao của thích khách vừa đâm vào, hắn lập tức giơ kiếm lên đỡ lấy!

Ngay sau đó liền nghe hai tiếng “phụt phụt”. Hai mũi tên lông đại bàng gần như đồng thời bắn tới, vô cùng chuẩn xác xuyên qua mi tâm hai tên thích khách, xuyên qua đầu hai người!

Tiêu Định Phi nhìn ra ngoài…

Trong một tán cổ thụ bên bìa rừng, có một người đang ngồi vững vàng ở đó, là người bên cạnh Tạ Nguy, một thiếu niên mặc áo lam hiếm khi thấy – Đao Cầm. Tay hắn cầm cung tên, lại không nhanh không chậm, mỗi mũi tên một mạng người!

Chưa được một lát trên mặt đất đã có rất nhiều người ngã xuống. Cho đến lúc này mới thấy Tạ Nguy xốc màn xe, bước từ trong ra, đứng trên càng xe, nhìn lướt qua tình hình chiến đấu thảm liệt này, nhàn nhạt dặn dò một câu: “Để lại một người sống.”

Đao Cầm lén bĩu môi. Dù trong lòng có chút bất mãn, nhưng cuối cùng mũi tên lông đại bàng đặt lên dây cung kia vẫn hơi lệch xuống dưới một chút.

“Vù”, một tiếng xé gió vang lên. Mũi tên rời dây cung hóa thành một tia chớp phóng ra, hung hãn xuyên qua bả vai tên thích khách sau cùng, lực mạnh mẽ hung ác, cứ thế ghim chắc người này lên ván gỗ dày ở mặt bên xe ngựa của Tiêu Định Phi!

Tiêu Định Phi còn ở trong xe, nhưng nhìn thấy một đoạn mũi tên xuyên qua tấm ván gỗ, đâm vào trong, bị dọa sợ đến nỗi da đầu muốn nổ ra! Nhất thời nhịn không được mắng: “Giữ bà nhà ngươi!”

Rốt cuộc là muốn mạng của ai đây!

Đám thích khách này tới nhanh, chết cũng nhanh. Lúc này đám người đi cùng mới nhận ra bản thân ướt mồ hôi lạnh, hoàn toàn không dám suy nghĩ, nếu phát hiện ra chuyện này muộn một chút, với trình độ của đám thích khách này, không biết sẽ có bao nhiêu người chết nữa. Mà lúc họ nhìn về phía hai người Đao Cầm, Kiếm Thư bên cạnh Tạ Nguy, liền có thêm mấy phần kính sợ.

Khương Tuyết Ninh nhìn từ xa xa, không dám xuống xe.

Xe ngựa của Tiêu Viễn ở phía trước, giờ phút này ông ta mang dáng vẻ bị dọa sợ, bước xuống từ trên xe, nhìn chung quanh một lượt, lập tức sắc mặt xấu đi trông thấy, như trời phủ đầy mây đen: “Được lắm, vậy mà có thích khách thật!”

Ngược lại Tạ Nguy không xuống xe, chỉ gọi Kiếm Thư. Máu trên thân kiếm của Kiếm Thư cũng không kịp lau đi, nghe tiếng Tạ Nguy gọi đã hiểu ý, đi thẳng tới bên thích khách bị ghim lại trên xe ngựa, một tay kéo khăn đen che mặt của đối phương xuống.

Trông dáng vẻ chừng ba mươi tuổi, má trái có một vết sẹo. Vì đau đớn từ bả vai bị xuyên qua, khuôn mặt hắn nhăn nhó. Sau đó trong nháy mắt khi khăn đen che mặt bị kéo rơi, đáy mắt người này lại xuất hiện vẻ tàn nhẫn, xương hàm chuyển động, giống như muốn ra sức cắn gì đó vậy.

Quả thực hắn phản ứng nhanh, nhưng tay của thiếu niên trước mặt này lại còn nhanh hơn ba phần! Căn bản không chờ hắn cắn nuốt xuống, bóng dáng đột nhiên thoáng qua trước mắt. Tên thích khách này chỉ cảm thấy hàm dưới đau đớn, ngay sau đó mất đi cảm giác… Là vì trong chớp mắt Kiếm Thư đã tháo khớp hàm của hắn!

Tiêu Định Phi ở bên cạnh trông thấy thế, chỉ cảm thấy cằm mình cũng lạnh đi.

Đáy mắt tên thích khách kia đã lộ ra mấy phần tuyệt vọng. Kiếm Thư quen tay hay việc, không phí chút sức nào đã rút được túi độc dược nho nhỏ dưới răng tên thích khách, quay đầu bẩm với Tạ Nguy: “Tiên sinh, tử sĩ.”

Tạ Nguy vừa thả chiếc ấn “Chủ nhân Chước Cầm Đường” kia vào trong túi, không bất ngờ chút nào, cười cười nói: “Xem ra là không hỏi được gì rồi.”

Tiêu Viễn vừa đi tới, trong lòng có chút run sợ.

Tạ Nguy nhẹ nhàng khoát tay: “Giết đi.”

Thích khách kia quả thực không ngờ, vẻ kinh ngạc vừa xuất hiện trên mặt hắn, kiếm của Kiếm Thư đã thẳng thừng đâm vào cổ hắn, máu phun đầy đất, sau đó rút kiếm ra gọn gàng nhanh chóng, kéo cả thi thể còn không nhắm mắt kia ra, ném xuống đất. Tất cả mọi người không rõ vì sao mà chợt rùng mình.

Trương Già đằng trước trông thấy, chỉ cảm thấy không hợp với lẽ thường, thế là mi tâm cau lại, nhạt đến mức khó mà thấy được.

Tạ Nguy lại mang dáng vẻ bình thường, quay lại nhìn Tiêu Viễn bên cạnh, dường như giờ mới nhớ tới ông ta, ra vẻ hơi có lỗi: “Xem này, ta quên mất. Có vẻ thích khách này đến vì Định Phi công tử, thật là tội ác tày trời, Tạ mỗ không hỏi ý kiến của Quốc Công gia, đã sai người giết đi. Quốc Công gia không trách tội chứ?”

Có trời mới biết lúc trông thấy tử sĩ tự sát không thành, trong lòng Tiêu Viễn sợ hãi biết bao nhiêu? Nhưng ngay sau đó đã thấy người này chết ngay trước mặt. Ông ta vừa hoảng vừa sợ, sau đó lại run rẩy thở phào, cho tới giờ khắc này cũng còn chút hoảng hốt, chỉ nói: “Trách tội thì không trách, chỉ là có chút đáng tiếc, tuy là tử sĩ của Thiên Giáo, mang về nghiêm hình tra tấn thẩm vấn, cũng chưa chắc không khiến cho hắn khai ra chút chuyện gì…”

Tử sĩ của Thiên Giáo?

Tiêu Định Phi nhìn mặt đất hỗn loạn, đáy lòng cười khẩy, nhất thời có chút khinh bỉ, lại có chút thương hại. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn Tạ Nguy.

Từ buổi trưa đã thấy mặt trời ló ra khỏi bầu trời âm u, giờ sắp đến hoàng hôn, là lúc mặt trời sắp lặn. Trong ánh chiều tà, đỏ thẫm thê lương. Từ trong rừng, sương mù dần nổi lên. Vị thiếu sư đại nhân trẻ tuổi này đứng thẳng, bộ đạo bào vốn mang màu tuyết trắng, dưới nắng tàn chiều tà bao phủ, giống như thấm máu tươi, lại bị năm tháng làm nhạt phai đi, cũ kỹ đi, chỉ còn màu đỏ nhàn nhạt loang ra.

Hình như Tạ Nguy đã an tâm, cười lên nhàn nhạt: “Quốc Công gia không trách tội thì tốt. Nếu Định Phi công tử là Định Phi thế tử của Quốc Công phủ năm đó, xảy ra sai sót gì, không ai đảm đương nổi. Dù sao cũng từng nghe nói, năm đó thế tử xả thân cứu chủ, là ân nhân mà Thánh thượng vẫn thường mong nhớ…”

Sắc mặt Tiêu Viễn thay đổi. Ông ta ngước mắt nhìn về phía Tạ Nguy. Nhưng Tạ Nguy đứng quay lưng về phía tây, ánh tà dương kia phủ lên người hắn, lại khiến người ta không thấy rõ khuôn mặt. Tạ Nguy chỉ chắp tay xem như chào hỏi, sau đó trở về xe ngựa.

Khương Tuyết Ninh nhìn từ xa xa, chậm rãi hạ màn xe xuống, như đang suy nghĩ gì đó, than thở một câu: “Sắp về kinh thành rồi.”