Phụ nữ[1] hai người nói với nhau vài câu, Kiều Bình thấy trời đã khuya, sợ nữ nhi mệt mỏi, bảo nàng đi về phòng nghỉ ngơi.
[1] phụ nữ: Cha và con gái
Tiểu Kiều mặc dù còn rất nhiều chuyện muốn nói với phụ thân, nhưng dù sao cũng về tới nhà rồi, không cần vội. Nàng ngoan ngoãn gật đầu đi vào phòng. Đêm đó nàng lại được nằm trên chiếc giường trước khi xuất giá, cảm xúc chập trùng, mãi về sau mới ngủ được. Rạng sáng ngày hôm sau nàng tỉnh lại. Giống như trước khi xuất giá, Xuân Nương tươi cười đi vào, hầu hạ nàng mặc quần áo. Rửa mặt, ăn sáng xong, nàng cùng phụ thân và đệ đệ đi sang phòng lớn bên kia.
Ban sáng Kiều Việt nghe tin chất nhữ về thăm nhà. Ông sợ hết hồn. Phản ứng đầu tiên là chất nữ đắc tội với Ngụy gia, hoặc là Ngụy gia muốn hủy hôn ước, cho nên mới đuổi chất nữ về, nếu thật vậy thì quả là gay go! Nhưng ông nghĩ lại, lần trước ông phái Dương Phụng đi qua giao hảo về, nghe hắn nói là Ngụy gia lễ nghĩa đều rất chu toàn, dựa trên mối quan hệ thông gia để đối đãi, cũng không lạnh nhạt, giờ mới có mấy tháng, ông cũng không có đắc tội gì, tại sao lại đột nhiên muốn bội ước đem chất nữ trả về?
Ông đứng ngồi không yên, đang thấp thỏm thì thấy Kiều Bình dẫn nữ nhi đến gặp mình, ông vội vàng cho gọi vào, đợi Tiểu Kiều hành lễ xong, câu đầu tiên ông đã mở miệng hỏi: "Cháu mới xuất giá có một năm, đường xá nam bắc xa xôi, sao lúc này lại về Đông quận?"
Tiểu Kiều nhìn một cái là biết trong lòng bá phụ đang nghĩ gì, nàng nói: "Cũng không có chuyện gì. Tháng trước cháu nhận được thư nhà của đệ đệ, biết bá mẫu ốm đau không dậy nổi, trong lòng lo lắng nên đã xin tổ mẫu trở về thăm bá mẫu."
Kiều Bình lúc này mới thở ra một hơi, ông không cho chuyện trở về lần này là đúng, nói: "Bá mẫu cháu không có gì đáng ngại. Là do ăn uống không ngon nên mới bệnh một chút, trong nhà vẫn có lang y xem bệnh đó thôi. Cũng đâu cần cháu phải lặn lội về đây, lỡ làm trễ nải bên đó, chọc giận người ta thì sao."
Nữ nhi đường xá xa xôi về nhà thăm phụ mẫu, huynh trưởng không thích thì thôi, đã thế còn trách cứ, trong lòng Kiều Bình thấy không vui, ông nói: "Man Man hiếu thuận, Ngụy gia cũng phải là cửa nhỏ nhà nghèo. Làm gì tới mức trách móc chuyện này? Huynh suy nghĩ quá nhiều rồi!"
Kiều Việt bị đệ đệ phản bác như vậy, cảm thấy không vui. Lại nhìn qua chất nữ, thấy nàng đứng trước mặt mình, bỗng nhớ lại lời sứ giả Dương Phụng sau khi trở về, Dương Phụng nói tổ mẫu Từ phu nhân của Ngụy gia có vẻ khá coi trọng nàng. Nếu thật sự như thế, thì an nguy sau này của cả nhà đều phải dựa vào nàng.
Ông nghĩ như vậy, sắc mặt cũng chậm rãi tốt lên, gật đầu nói: "Trở về cũng tốt. Đã trở về thì đi qua thăm bá mẫu cháu đi. Bà ấy cũng nhớ cháu."
Tiểu Kiều chả có cảm tình gì với người bá phụ này, cho nên bá phụ có nói cái gì nàng cùng không quan tâm. Chỉ là vừa rồi nàng không ngờ phụ thân có thể cãi lại người người huynh trưởng mà ông vẫn luôn kính để che chở cho nàng, trong lòng nàng thấy ấm áp, nàng mỉm cười gật đầu với phụ thân một cái, quay người nói với Kiều Từ một tiếng rồi đi sang chỗ Đinh phu nhân.
...
Sáng sớm Đinh phu nhân đã dậy, có vú già đi vào bẩm báo, nói đêm qua Tiểu Kiều đã về.
Kiều Việt có mấy phòng cơ thiếp, ngoại trừ Đinh phu nhân sinh được một nữ nhi là Đại Kiều, trước kia Kiều Việt cũng có thêm được mấy đứa con nữa, nhưng đều lần lượt chết non. Bây giờ Kiều Việt chưa tới năm mươi tuổi, nhưng mấy năm trước một lần đi ra ngoài bị ngã ngựa, thương thế mặc dù đã điều trị nhưng không được như trước, từ đó về sau cũng không sinh thêm được đứa con nào nữa.
Về sau Kiều Việt cũng đành chấp nhận không có người nối dõi, coi Kiều Từ như nhi tử. Về phần quan hệ giữa Kiều Việt với Đinh phu nhân, bình thường phu thê hai người cũng không nói chuyện nhiều với nhau, những năm gần đây số lần chung phòng lại càng ít, năm trước xảy ra chuyện của Đại Kiều, Việt Kiều trách móc Đinh phu nhân, quan hệ phu thê càng lãnh đạm.
Đinh phu nhân từ lâu đã không còn đặt hi vọng gì vào trượng phu. Bà chỉ dám âm thầm nhớ tới nữ nhi, dần dần mất ăn mất ngủ, mấy tháng trước còn nhiễm phong hàn, nằm liệt giường không dậy nổi. Cho tới lần trước Kiều Từ từ U Châu trở về gặp bà, nói A tỷ Tiểu Kiều nhờ hắn chuyển lời tới bà, là bây giờ Đại Kiều vẫn bình an, bảo bà không cần lo lắng, lúc này Đinh phu nhân mới biết Tiểu Kiều cũng nữ nhi có liên lạc với nhau, bao nhiêu lo lắng trong lòng dần buông xuống, bệnh tình cũng bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, nhưng bà vẫn như trước không ngừng nhớ tới nữ nhi.
Giờ bà nghe tin Tiểu Kiều trở về nhà, Đinh phu nhân vô cùng mừng rỡ, tinh thần cũng tốt hơn, bà vội vàng cho gọi người vào chải đầu, mặc xiêm . Còn chưa bước xuống giường đã nghe ngoài cửa có tiếng bước chân, bà quay đầu lại thấy Tiểu Kiều đang đi vào.
Đinh phu nhân nắm lấy tay Tiểu Kiều, đánh giá một lượt từ trên xuống dưới. Bà thấy sắc mặt nàng hồng hào, đôi mắt đen láy, váy bên trong là tương sắc, áo khoác bên ngoài được làm bằng gấm đỏ thêu hoa hải đường, càng làm nổi bật lên vẻ đẹp động lòng người của nàng, giống như nụ hải đường đầu tháng ba. Nghe thấy nàng gọi mình một tiếng bá mẫu, Đinh phu nhân không khỏi nhớ tới Đại Kiều, bà kêu một tiếng "Man man con ta", viền mắt đỏ lên, ôm thật chặt Tiểu Kiều vào lòng.
Từ khi Tiểu Kiều tới Đông quận, Đinh phu nhân vẫn luôn coi nàng giống như nữ nhi ruột thịt của mình. Những thứ Đại Kiều có thì Tiểu Kiều cũng không thiếu một phần, trong lòng nàng lúc nào cũng biết ơn. Một năm không gặp, giờ thấy bá mẫu tiều tụy, cả người nhìn già đi hẳn, trong lòng nàng cũng thấy đau lòng. Bá mẫu ôm nàng hỏi thăm cuộc sống ở Ngụy gia như thế nào, mới hỏi vài câu nước mắt đã chảy, nàng biết bá mẫu lại nghĩ tới Đại Kiều, liền bảo đám người Kiều Từ đi ra ngoài, rồi khép cửa phòng lại, nàng từ trong ngực Đinh phu nhân ngồi dậy, thấp giọng nói: "Bá mẫu, đệ đệ con chắc đã nói với người rồi, a tỷ vẫn mạnh khỏe. Trước đó không lâu con cũngnhân được thư của tỷ ấy."
Nàng kể lại nội dung thư của Đại Kiều Đinh phu nhân nghe, không nhắc tới chuyện Bỉ Trệ tự lập quân, cuối cùng nàng nói: "Giờ a tỷ đã mang thai, mọi chuyện đều tốt đẹp. Trong thư tỷ ấy nói rất nhớ bá mẫu, bởi vì lúc trước trốn nhà đi, sợ bá phụ không tha thứ nên không dám trở lại thăm bá mẫu, trong lòng tỷ ấy cũng rất áy náy. Lần này con trở về nhà, một là muốn thăm bá mẫu, hai là thay a tỷ truyền lời, mong bá mẫu yên tâm, không cần quá lo lắng cho tỷ ấy. Sau này nếu có cơ hội a tỷ sẽ nhất định về thăm bá mẫu, đến lúc đó a tỷ sẽ tự mình cầu xin bá mẫu tha tội bất hiếu."
Lần trước Kiều Từ có nói qua với bà, nhưng cũng chỉ đơn giản nói vài câu. Đinh phu nhân muốn hỏi tiếp, nhưng Kiều Từ cũng không biết đường trả lời. Còn bây giờ Tiểu Kiều lại kể vô cùng tường tận. Đinh phu nhân nghe tin nữ nhi đã mang thai, bà sững sờ một chút, trong lòng vừa vui mừng lại vừa xót xa. Chút giận hờn cũng chẳng còn nữa, bà nói: "Mặc dù đến nay ta cũng không hiểu được ngày đó tại sao nó lại bỏ cha mẹ đi theo một tên mã nô. Nay nghe con nói vậy ta cũng rõ ràng. Nó đã cam tâm tình nguyện, mà Bỉ Trệ kia cũng tốt với nó, mẫu thân ta sao còn giận được chứ? Lần sau nếu con gửi thư cho nó thì nhớ nhắn giúp ta, bảo nó chăm sóc bản thân thật tốt, chỉ cần nó khỏe là ta khỏe thôi. Đừng lo lắng cho ta, cũng đừng về thăm nhà vội. Bây giờ trước mặt phụ thân nó ta không dám nhắc tới nó nửa câu."
Tiểu Kiều cầm khăn lau nước mắt cho Đinh phu nhân, nàng ghé vào tai Đinh phu nhân nói nhỏ: "Bá mẫu, con không giấu người, lần này con về nếu tiện thì sẽ đi gặp tỷ tỷ và tỷ phu một lần. Bá mẫu có đồ gì muốn gửi thì cứ chuẩn bị đi, nếu con đi được sẽ đưa giùm cho."
Đinh phu nhân khẽ giật mình, sau đó bà mừng rỡ không thôi, vội vàng gật đầu: "Để bá mẫu chuẩn bị!"
Những lo lắng trong lòng Đinh phu nhân được giải tỏa, lại biết nữ nhi mang thai, bệnh cũng khỏi phân nửa, bước xuống giường.
Vú già thấy sáng sớm ngủ dậy bà vẫn còn đau ốm, vậy mà vừa gặp Tiểu Kiều thì tinh thần đột nhiên tốt hẳn, đi không cần người dìu, kinh ngạc không thôi.
....
Tiểu Kiều từ chỗ Đinh phu nhân trở về. Biết phụ thân vẫn ở trong thư phòng vẫn chưa ra ngoài. Biết ông có chuyện muốn nói với mình, liền đi qua
Kiều Từ cũng ở trong thư phòng. Nàng thấy hai phụ tử đang nói tới chiến sự ở Cự Dã thành. Tiểu Kiều gõ cửa đi vào. Kiều Bình bảo nhi tử đi ra ngoài, nói: "Thế nào rồi, bá mẫu của con đã tốt hơn rồi chứ?"
Tiểu Kiều mỉm cười nói: "Bá mẫu đã tốt hơn nhiều rồi ạ."
Kiều Bình gật đầu: "Như vậy thì tốt. Lúc trước bá mẫu coi con như con đẻ. Bây giờ Đường tỷ con không có ở đây, lần này trở về nhớ sang bồi chuyện với bá mẫu nhiều một chút."
Tiểu Kiều nói vâng. Phụ nữ hai người nói vài chuyện trong nhà, Kiều Bình từ trong hộc bàn lấy ra một bức thư của Tiểu Kiều mà ngày đó nàng nhờ Kiều Từ mang về, ông đặt trên bàn rồi nói: "Thư con gửi, vi phụ đã xem qua."
Nhìn sắc mặt phụ thân có chút ngưng trọng.
Tiểu Kiểu biết ông muốn nói tới chuyện chính, nhìn phụ thân chăm chú.
Kiều Bình chắp hai tay sau lưng, ông bước vài bước ở trong phòng , bỗng nhiên ông nói: "Man Man, con nói thật cho phụ thân biết, Ngụy Thiệu có ngược đãi con không?"
Tiểu Kiều khẽ giật mình: "Dạ không. Hắn ...hắn đối xử với con cũng là tốt."
Dường như Kiều Bình không tin, ánh mắt ông nhìn thẳng vào nàng, cau mày nói: "Man Man, nếu quả thật Ngụy Thiệu ngược đãi con, con cũng không được giấu diếm. Mặc dù vi phụ không thể làm được gì, nhưng cũng không mặc kệ con bị người ta ức hiếp!" Tiểu Kiều nghe giọng điệu của ông có chút nặng nề.
Tiểu Kiểu biết rõ vì bức thư đó nên phụ thân mới nghi ngờ, nàng vội nói: "Phụ thân, tuyệt đối không có chuyện này! Quân hầu đối với con... lúc nào cũng đúng lễ nghi. Con ở Ngụy gia vô cùng tốt."
Kiều Bình nhìn nàng một cái, ông thở dài một hơi: "Vậy thì tốt. Ngày đó Dương Phụng trở về cũng nói với bá phụ con, bảo là trong chuyến đi U Châu, Ngụy gia lễ nghi chu toàn, Từ phu nhân cũng thoải mái. Hỏi Từ nhi thì nó cũng nói vậy. Phụ thân thấy con nhờ Từ nhi mang thư về, khó tránh khỏi nghi ngờ. Hôm nay Ngụy gia đã tiếp nhận hôn sự với Kiều gia, nữ tế (con rể) cũng không đối xử tệ bạc với con, sao con lại lo lắng như vậy, muốn phụ thân đề phòng Ngụy gia về sau sẽ gây bất lợi với Kiều gia? Hay là con đã nghe phong phanh được chuyện gì?"
...
Phong thư hai tháng trước Tiểu Kiều gửi về làm Kiều Bình lo lắng, kỳ thật đây không phải là chuyện nhỏ.
Tuy rằng trước đây ông vẫn biết, là gả nữ nhi tới Ngụy gia, vẫn chưa thể hóa giải được mối hận thù của Ngụy gia đối với Kiều gia. Nhưng ông cũng chưa bao giờ nghĩ tới một ngày Ngụy Thiệu sẽ bỏ qua mối quan hệ thông gia giữa hai nhà, để trả thù Kiều gia.
Bức thư này đã cảnh tỉnh ông, mà trong thư ngữ khí nữ nhi nghiêm túc đến lạ thường.
Kiều Bình suy nghĩ, nhớ tới kẻ thù Lý Túc rơi vào tay Ngụy Thiệu năm hắn mười tám tuổi, chợt không rét mà run.
Lúc ấy cả nhà Lý Túc bị chém rồi ném xác xuống Đông Hải, còn Lý Túc bị lăng trì, sau đó băm xác cho cá.
(Lăng trì là một cách hành hình tàn nhẫn. Phạm nhân bị xẻotừng miếng thịt trên người cho đến chết.)
Mười năm trước phụ tử Ngụy Kinh chết trong tay Lý Túc, nhưng khi đó Kiều gia cũng khó tránh khỏi tội.
Ngụy Thiệu đã hận Lý Túc như vậy, ra tay hung ác tàn nhẫn, không có lý gì vì Kiều gia gả một đứa con gái qua liền biến chiến tranh thành tơ lụa.
Nữ nhi là người bên gối Ngụy Thiệu, sớm chiều chung đụng, chắc cũng hiểu hắn là người như thế nào.
Nữ nhi không những âm thầm lo lắng, còn mở miệng nhắc nhở mình, tuyệt đối không phải là buồn lo vô cớ, hẳn là nữ nhi đã biết được chuyện gì đó.
Sau ngày đầu nhận được thư, trong lòng Kiều Bình vẫn cân nhắc rất nhiều lần. Giờ nữ nhi về tới nhà, cho nên dĩ nhiên ông phải mở miệng hỏi cho rõ ràng.
...
Tiểu Kiều nói: "Phụ thân, đối với nữ nhi, phụ thân và đệ đệ là quan trọng nhất. Không dám giấu phụ thân, trước đêm con xuất giá con từng gặp ác mộng. Cơn ác mộng đó rất chân thật, giống như tương lai của con vậy. Ở trong mơ, phu quân Ngụy Thiệu sau này làm chủ thiên hạ, nhưng oán hận của hắn với Kiều gia năm nào vẫn luôn canh cánh trong lòng, hắn vẫn trả thù Kiều gia, kết cục của Kiều không khác mấy kết cục của Lý Túc năm đó. Khi tỉnh giấc vô cùng sợ hãi, một giấc chiêm bao như trải qua cả một đời, cảm thấy tương lai phía trước tối tăm như trong giấc mơ đó. Lúc đó con không dám nói cho phụ thân.
Về sau gả vào Ngụy gia, một năm này không giờ khắc nào con không lo sợ. Tuy rằng được tổ mẫu Ngụy gia ưu ái, tổ mẫu là người rộng lượng, có thể bỏ qua chuyện cũ hai nhà. Chỉ là phu quân hận ý sâu sắc, chỉ sợ khó có thể hóa giải thù hận này, huống chi lúc trước hắn lấy con cũng không phải là ý muốn trong lòng hắn. Về sau nếu như như tổ mẫu qua đời, chuyện gì xảy ra thật sự không thế đoán được. Con càng nghĩ càng lo lắng, chỉ sợ ác mộng ngày đó thành sự thật. Nên con quyết định viết thư cho phụ thân. Muốn nhắc nhở phụ thân, mặc dù Ngụy gia không còn hận, nhưng Kiều gia ta vẫn cần phòng ngừa chu đáo, cẩn thận vẫn hơn."
Kiều Bình kinh ngạc nhìn nữ nhi, giờ phút này nói ông giống như bị sét đánh, cũng không có khoa trương.
Có thế nào ông cũng không nghĩ tới, nữ nhi của mình còn chưa tới mười sáu tuổi, nhưng không ngờ tâm tư lại nặng nề như vậy, có thể nói ra được những chuyện như thế.
Ông giống như bị hồ dính, đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
"Phụ thân, nay thời thế loạn lạc, chắc người hiểu rõ hơn nữ nhi. Binh cường mã tráng mới là cách tốt nhất để bảo vệ mình. Còn những chuyện khác, ví dụ như chuyện hiệp ước đồng minh, chỉ như hoa phù dung sớm nở tối tàn. Về phần hôn ước giữa hai nhà, càng không đáng nhắc tới. Con làm dâu Ngụy gia, dĩ nhiên sẽ tận lực gắn kết quan hệ giữa hai nhà. Nhưng bắt đầu từ hôm nay, phụ thân cũng nghĩ cách chiêu nạp hiền tài, xây dựng binh mã lớn mạnh, như thế lỡ ngày sau có biến, cũng có cách ứng phó, không đến mức bị người khác ức hiếp."
Hai hàng lông mày của Kiều Bình nhíu chặt, đi đi lại lại trong phòng, bước chân cũng nặng nề, từng bước chân trên mặt đất cũng phát ra âm thanh lộp cộp.
Tiểu Kiều nín thở nhìn phụ thân không chớp mắt.
Thấy ông im lặng một lúc lâu, bỗng nhiên ngừng lại, xoay người, nói từng chữ: "Nữ nhi, con nói rất đúng! Cho dù con không gặp cơn ác mộng kia thì thế nào, làm người phải biết nhìn xa trông rộng. Ở Duyện Châu Kiều gia ta cũng từng đứng đầu một phương, hôm nay suy bại tới mức này, đến mức phải nhờ quan hệ thông gia để cầu mong sự yên ổn sống tạm bợ qua ngày, vi phụ mỗi lần nhớ tới đều cảm thấy xấu hổ. Hôm nay được con nhắc nhở, vi phụ giống như được đánh thức, nữ nhi con có chỗ không biết, ở Duyện Châu Kiều gia ta có nhiều nhân tài. Chỉ là lúc trước bá phụ con muốn an ổn nên mới suy bại đến thế này, vi phụ cũng không cố gắng, ngày thường đều lãng phí thời gian, ý chí tan rã! Vi phụ biết nên làm thế nào rồi!"
Cuối cùng Tiểu Kiều cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Phụ thân! Nhi tử đã đợi được tới lúc phụ thân nói ra được những lời này! Phụ thân không biết con đợi lâu như thế nào đâu!"
Cửa thư phòng đột nhiên bị người đẩy ra.
Tiểu Kiều quay đầu lại, thấy đệ đệ như một cơn gió tiến vào, vô cùng hưng phấn, trực tiếp chạy tới trước mặt Kiều Bình, quỳ một gối xuống.
"Phụ thân! Nhi tử nguyện cống hiến hết mình! Chiêu nạp hiền tài, xây dựng binh mã lớn lạnh, vì chấn hưng Duyện Châu, nếu phụ thân có chuyện cần tới con, cứ việc phân phó!"
Kiều Bình hừ một tiếng: "Ta cùng tỷ tỷ con nói chuyện, vậy mà con lại ở bên ngoài nghe lén?"
Tiểu Kiều cười, nàng đi tới chỗ đệ đệ. Nói: "Phụ thân, con chỉ sợ bá phụ sẽ ngăn cản chuyện này, khiến phụ thân phải bó chân bó tay."
Duyện Châu suy yếu đã lâu, những mưu sĩ bên cạnh bá phụ Kiều Việt lại suốt ngày chỉ biết nịnh bợ, thực ra đã sớm mất lòng người. Chỉ là lúc trước Kiều Bình luôn coi Kiều Việt là huynh trưởng, là gia chủ của Kiều gia, nên không tiện nói.
Kiều Bình lần này cũng không mù quáng nghe theo! Từng câu từng chữ rung động.