Khom Lưng

Chương 161




Tháng hai năm sau, xuân hàn vẫn se lạnh như trước. Ngày hôm đó, trong tiếng sóng du dương, một thôn nhỏ sống bằng nghề đánh cá vô danh bên bờ biển Hoàng Hải, có một nhóm mấy chục nhân mã hốt hoảng trốn tới đây.

Nhiều năm chiến loạn liên tục, trong làng chài hoang vắng cũng ít khi bắt gặp những thanh niên trai tráng, mấy chục hộ còn lại chỉ có người già và trẻ em, da mặt cháy đen, áo quần lam lũ, đột nhiên có một nhóm người ngựa lẩn trốn vào trong thôn, dù mặt ai cũng hoảng hốt giống như chó mất chủ, mũ nón chẳng chỉnh tề, có người tóc rối lòa xòa ra, đôi ủng trên chân cũng chiếc mang chiếc rớt, nhưng nhìn cách ăn mặc cũng biết đó là người cao quý, trong đó còn có một nữ nhân mang mặt nạ hoàng kim tráng lệ, thôn dân càng nhìn càng lạ lẫm.

Mấy thôn dân cũng hoảng hốt vô cùng, họ nháo nhào la hét rồi trốn đi bốn phía.

Truy binh sau lưng cũng càng lúc càng gần, dường như họ có thể nghe được tiếng vó ngựa rơi trên đất và âm thanh chém giết. Một người trông giống như quan chức ngã từ lưng ngựa xuống, lương quan[1] lăn lóc đến ven đường, hắn té gãy cả chân, hoảng hốt kêu cứu cũng không ai để ý, chỉ một chớp mắt sau, hơn mười người như gió cuốn lướt qua mặt hắn, bỏ lại tiếng kêu cứu sợ hãi phía sau lưng.

[1] Lương quan: mũ của thời Lương, một triều đại ở thời Nam triều, Trung Quốc, công nguyên 502-557)

Một người đeo dây thừng đi tới trước, trông như lão ngư dân mới vừa từ biển quay về. Ông nhìn nhóm người ngựa đối diện rồi xoay người định trốn, không ngờ đã bị tóm lại ngay, binh sĩ cầm đao ép buộc, lão ngư dân phải dẫn họ tới chỗ buộc thuyền.

Tiếng sóng vỗ ầm vang, mang theo mùi biển tanh nồng ập đến.

Vó ngựa lún vào bãi bùn khó nhấc lên. Đoàn người Lưu Diễm đành xuống ngựa từ từ bước từng bước, lảo đảo đi tới chỗ thuyền đánh cá cạnh bờ, rốt cuộc cũng tới được mạn thuyền, mọi người đều đi chân trần cả, góc áo dính đầy bùn, cực kì thảm hại, mấy đôi giày lún sâu vào bãi bùn phía sau, giống như một con quạ miệng đen ngẩng mặt lên trời uổng công kêu khóc.

Đang lúc thủy triều xuống, thuyền đánh cá được nước biển đẩy nhanh, lão ngư dân cũng bị buộc phải lên thuyền giữ lái.

Nhưng mà chiếc thuyền này không đủ rộng để chở hết đoàn người.

Sau khi Lưu Diễm, Tô Nga Hoàng, Lưu Phiến, đại tướng quân Nguyên Dương, thái thú Lương Tế và nữ nhi của hắn được Lưu Diễm lập lên làm Hoàng hậu, cùng mười tên lính lên thuyền rồi nhất quyết không chịu xuống.

Mấy người Vương Bá, Đậu Vũ, Đặng Huân đã không còn dáng vẻ thành thục lão luyện như ngày thường, họ vứt bỏ mũ quan,trên người dính dấp đầy bùn lầy dơ bẩn, râu tóc bết trên trán cũng lấm lem bùn đất, tất cả đều quỳ trên bờ biển, ngẩng mặt nhìn Lưu Diễm trên thuyền, có người gào khóc, có người bùn nhơ nhớp đầy mặt, có người dập đầu tiễn đưa, rối loạn tùng phèo.

Ngay đúng lúc này, đột nhiên Đổng Thành đẩy Đậu Vũ đang đứng trước mặt mình, nhảy xuống biển đuổi theo thuyền đánh cá, cố gắng bám vào mui thuyền, mặt đầy nước mắt: “Bệ hạ, xin người đừng bỏ thần lại đây! Cho thần lên thuyền với! Lúc trước thần bảo vệ cho người, giúp người lên ngôi Hoàng đế, sao hôm nay người lại bỏ lại ta…”

Thuyền đánh cá trôi xuống theo thủy triều, vốn đã không ổn định, nay hắn còn bám lấy mui thuyền muốn leo lên, cả con thuyền chao đảo đung đưa.

Lưu Phiến nhìn mui thuyền trắng toát dính đầy vết bẩn, hắn đưa chân giẫm mạnh vào mu bàn tay đó, Đổng Thành cắn chặt răng nhất quyết chẳng chịu buông, thế là hắn rút thanh đao buộc trên lưng, chém thẳng vào tay của Đổng Thành.

Trong tiếng kêu gào thê thảm, một cánh tay của Đổng Thành bị đứt, ngay lúc rơi xuống, xuất phát từ bản năng sinh tồn, một tay khác vùng vẫy lung tung, nắm được cổ chân của Lưu Phiến, Lưu Phiến không đứng vững được, bị Đổng Thành kéo lấy thì hai người cùng nhau rơi xuống biển.

Từng đợt thủy triều nhanh chóng cuốn hai người rời xa thuyền đánh cá, Lưu Phiến bơi không giỏi, vừa rơi xuống biển đã cố gắng giẫm đạp tránh khỏi Đổng Thành vẫn bám chặt lấy mình, vừa la to kêu cứu về phía thuyền đánh cá: “Bệ hạ, cứu thần.”

Lời còn chưa dứt, một cơn sóng ập qua, bao phủ cả người hắn, chỉ trong chớp mắt, đầu của hai người biến mất giữa biển khơi.

Lưu Diễm đứng trên thuyền, gió biển thổi áo bào của hắn bay phần phật, hai mắt hắn yên lặng nhìn theo hướng truy binh xuất hiện phía đằng xa, thờ thẫn.

Thuyền đánh cá ra khơi trong tiếng kêu khóc của bề tôi, trôi theo thủy triều dần dần biến mất trong tầm mắt.

Chạng vạng ngày hôm sau, đoàn người Lưu Diễm không có gì tiếp tế, dưới tay lái của lão ngư dân cuối cùng cũng leo lên được một hòn đảo nhỏ.

Hòn đảo này có dấu vết con người, trên bãi biển có phơi một tấm lưới đánh cá hơi rách nát, xa xa có thể thấy được bóng dáng mấy lều tranh nhỏ bé.

Lương Tế mời Lưu Diễm nghỉ ngơi trong chốc lát, hắn tự mình dẫn lính đi quanh tìm dân đảo.

Tô Nga Hoàng vừa lên bờ đã nằm nhoài trên phiến đá ngầm rồi nôn mửa không ngừng, tấm mặt nạ hình cánh bướm bất cẩn rơi xuống nước, bị một cơn sóng cuốn đi.

Tô Nga Hoàng hét lên một tiếng, nàng ta không để ý đến sóng biển dạt dào, vội vàng đuổi theo vớt chiếc mặt nạ kia.

Cả người ướt sũng, sắc mặt trắng bệch như người chết, Tô Nga Hoàng nhìn tấm mặt nạ hơi biến dạng, đeo ngay lên mặt. Chỉ có điều hai tay vẫn đang run lẩy bẩy, đeo mấy lần mặt nạ vẫn cứ rơi.

Cuối cùng cũng cố gắng mang xong, dường như nàng ta phải dùng cả tay chân để lên bờ, co quắp ngồi bên cạnh tảng đá rồi không ngừng thở dốc.

Lưu Diễm bên kia cũng tiều tụy đi nhiều, đôi môi khô nứt ứa cả máu, hắn không nhúc nhích chẳng khác pho tượng bùn.

Rất nhanh sau đó, Lương Tế trở lại, hắn dâng một bình nước kính mời Lưu Diễm, báo cáo rằng, trên đảo có mấy chục hộ dân, đều là các ngư dân ở làng chài cạnh biển, vì trốn tránh chiến loạn nên tới đảo định cư, vừa rồi binh sĩ đã khống chế toàn bộ, xin Lưu Diễm nghỉ ngơi trước một đêm, chờ chuẩn bị xong xuôi sẽ đổi sang một chiếc thuyền an toàn và lớn hơn, sáng mai nghĩ cách trốn đi xa.

Tô Nga Hoàng giãy dụa đứng lên từ mặt đất, nàng nói: “Bệ hạ, biển rộng lớn đến vậy, dù cho tai mắt Ngụy Nghịch[2] có thông thiên, đợi đến khi chúng ta rời khỏi vùng biển này hắn còn làm gì được. Chúng ta có thể xuôi nam, nghỉ ngơi dưỡng sức, có thân phận đế vương chính thống của triều Hán như ngài, lo gì thiên hạ không có được trung thần! Ngày sau thảo nghịch, quay trở về Lạc Dương, chém tên Ngụy Nghịch thành trăm mảnh, báo thù rửa hận!”

[2] Quân phản nghịch họ Ngụy

Gió biển rất lớn, giọng của nàng bị gió thổi run run không nghe rõ, nhưng âm điệu lại lanh lảnh vô cùng, khiến Lương Tế cũng nhận ra hi vọng trong giọng nói của nàng.

Tinh thần chán nản bỗng chốc lại sục sôi, hắn nhìn về phía Lưu Diễm.

Lưu Diễm được Lương Hậu đỡ lên, từ từ đứng dựa trên tảng đá, nhìn về khu dân cư tọa lạc ở địa thế cao nhất giữa hòn đảo, bước chậm bừng bước một.

Thôn dân ở một bãi đất bằng, mười mấy ngư dân quần áo lam lũ quỳ rạp trên mặt đất, nam nữ già trẻ đều có cả, họ đưa ánh mắt sợ hãi và hoang mang nhìn nhóm người Lưu Diễm, Tô Nga Hoàng đi tới.

Lưu Diễm chui vào túp lều tranh lớn nhất, nằm xuống cái chiếu rách nát trải trên giường, nhắm mắt không nhúc nhích.

Trời dần dần đen kịt.

Ngoài mái lều tranh, gió biển gào thét dữ dội, từng âm thanh quái dị vang lên chẳng khác nào ác quỷ lượn qua lượn lại trên bầu trời hòn đảo.

Rốt cuộc Lưu Diễm cũng thấy mệt.

Hắn ngủ thiếp đi, bên chân là Lương Hậu đang ngủ sấp trên nền đất.

Bỗng nhiên, Lưu Diễm đang ngủ lại mở choàng mắt ra, ngồi bật dậy.

Lương Hậu bị hắn đánh thức thì trở mình bò dậy, nhào tới bên cạnh hắn: “Bệ hạ sao vậy?”

Lưu Diễm mở to mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt Lương Hậu dưới ánh trăng, vẻ mặt hoang mang.

Lương Hậu lại gọi thêm một tiếng, thấy hắn không đáp mà cứ nhìn mình chằm chặp một cách đầy kì lạ, nàng sợ hãi từ từ lùi về sau.

Lưu Diễm bỗng đánh nàng ngã gục.

.”..Nàng là thê tử của Lưu Diễm ta… nói, nàng muốn cùng ta sống cùng chăn, chết cùng huyệt…”

Trước là Lương phi sau là hậu, tuy vậy hằng ngày nàng cũng ít có dịp gần gũi với Lưu Diễm. Bây giờ ngã xuống đất thế này, nàng cảm giác hắn ôm mình thật chặt, giọng nói run rẩy không rõ lời, đôi môi lạnh như băng lướt nhẹ bên gò má, trái tim bất giác thình thịch nhảy, nàng nhắm hai mắt lại, run giọng nói: “Bệ hạ, thiếp là thê tử của chàng, nhất định sẽ cùng bệ hạ sống cùng chăn, chết chung huyệt…”

Lưu Diễm điên cuồng hôn người đó.

“Trẫm biết nàng chỉ bị ép buộc! Nàng bị người ta ép gả cho Ngụy Nghịch, bọn họ đều đáng chết, tội đáng muôn chết! Chỉ cần nàng hồi tâm chuyển ý, trẫm sẽ bỏ qua chuyện cũ, phong nàng làm hậu.”

Giọng của Lưu Diễm càng trở nên kích động.

Lương phi giật mình mở mắt ra: “Bệ hạ, bệ hạ nói gì vậy?”

Lưu Diễm bỗng cứng đờ, hắn từ từ mở mắt, ánh trăng bàng bạc chiếm trọn không gian ở trong lều, nhìn người ngay bên dưới.

Lần thứ hai Lương phi cảm thấy sợ hãi, nàng co rúm người lại, nhẹ giọng nói: “Bệ hạ… vừa rồi người nói, thiếp bị người nhà ép gả cho Ngụy Nghịch, còn nói họ tội đáng muôn chết… Phụ thân thiếp luôn trung thành tuyệt đối với chàng mà… xin bệ ha minh giám.”

Mắt Lưu Diễm lóe lên, bắp thịt trên mặt như co giật, hơi thở càng trở nên nặng nề, đột nhiên hắn đưa tay bóp cổ người kia.

Lương Phi không thở được, cần cổ bé nhỏ bị Lưu Diễm dùng hết sức bình sinh siết chặt đến biến hình, hai chân nàng quẫy đạp lung tung, giãy dụa nhưng phí công vô ích, rất nhanh sau đó, hai mắt nàng trắng bệch, cả người dần lả đi.

Rốt cuộc Lưu Diễm cũng buông tay khỏi cần cổ nhỏ bé, hắn bò lên từ đất, nhìn chằm chằm cặp mắt trắng dã của Lương Phi, đưa tay khép mi mắt nàng lại rồi lẩm bẩm: “Man Man, nàng an tâm đi trước, sau này ta sẽ đi theo nàng…”

Vẻ mặt của hắn tựa như khóc như cười, lại giống như thống khổ hay tràn đầy  khuây khỏa, hắn thở hồng hộc một lúc lâu.

Bỗng nhiên, theo tiếng gió biển phần phật bên ngoài lều, dường như có tiếng đánh nhau khóc lóc.

Lưu Diễm bật dậy chẳng khác nào kim châm, lao ra đạp cửa, Lưu Phiến hoảng hốt chạy tới gọi to: “Bệ hạ, không xong rồi! Thuyền lớn của Ngụy Nghịch đuổi theo tới đây rồi, người đã lên bờ.”

Lưu Diễm ngẩng đầu nhìn về hướng biển lúc sáng mình đổ bộ, ngay lúc này đây ánh lửa bập bùng sáng một phương, dường như cả bãi biển đều trở nên vàng rực, và chỉ sau chớp mắt, ánh lửa đã bao vây cả bốn phương tám hướng, lập lòe lấm tấm dưới ánh trăng, vô số bóng người tràn tới khu vực này.

Tiếng giết nhau vang lên bốn phía, thậm chí còn át cả tiếng gió biển thét gào.

Đáng lẽ ra Lưu Diễm nên sợ hãi, giống như Lưu Phiến và mười tên cận vệ còn sót lại.

Thế nhưng vào giờ phút này đây, tâm trạng của hắn chỉ một vùng mờ mịt, cảm giác tuyệt vọng hoàn toàn lạnh như băng.

Thực ra, từ sau lần người Hung Nô đánh lén Ngư Dương không có kết quả gì năm ngoái, trong lòng hắn cũng đã hiểu rõ rồi, sớm muộn rồi sẽ có một ngày, hắn cũng phải đối mặt với tình hình như vậy.

Chỉ có điều hắn lại không ngờ tới, ngày đó lại đến nhanh như vậy.

“Nhanh đi, đưa dân đảo tới đây.”

Phía sau vang lên tiếng nói thê lương của Tô Nga Hoàng, Lưu Phiến ngẩn ra rồi phản ứng lại ngay, lập tức lớn giọng ra lệnh.

Để tránh dân đảo làm loạn vào đêm hôm, trước khi trời tối, mấy người kia trói lại bằng dây thừng, bây giờ được áp giải tới đây, quỳ rạp trên mặt đất, tiếng khóc ngập tràn.

Tối nay trăng sáng quá, chiếu rọi hòn đảo giống tuyết đêm. Lưu Diễm nhìn thấy nam nhân xấp xỉ tuổi với mình, bên cạnh hắn có mấy tướng sĩ đi theo, ánh trăng trắng bạc hòa với ánh đuốc đỏ bừng, đi nhanh về phía mình.

Cả đời này, kẻ thù mà hắn căm hận nhất đó chính là Ngụy Thiệu.

Hắn không chỉ cướp đi vị hôn thê của mình, mà còn cướp cả thiên hạ của hắn.

Buồn cười hơn là, hắn lại không có cơ hội đánh bại kẻ thù này.

Cho đến giờ phút này, rốt cuộc Lưu Diễm mới biết rằng, nam nhân bước tới đây trong tư thế của một người thắng cuộc, dưới ánh trăng và khóm lửa bập bùng, chính là lời nguyền mà cả đời này Lưu Diễm không thoát được.

Hắn nhìn chằm chằm nam nhân trong chiến giáp đang bước gần lại đây, cả người rét lạnh lại bỗng chốc nóng bừng, khiến cho cơ thể hắn bất giác khẽ run lên.

“Giết —— “

“Giết —— “

Từ bốn phương tám hướng, giữa tiếng sóng biển rì rào, tiếng gió đêm cao vút réo vang, chính là tiếng hô chém giết ngay giữa trung tâm của hòn đảo.

Quân sĩ từ chiến thuyền theo Yên Hầu vượt biển, không ai không nhiệt huyết sôi trào.

Lý Điển đại tướng quân hợp lực với Lục Mâu tướng quân, Nam Bắc cùng giáp công, tiêu diệt Trần Thiên Vương triệt để, mối họa phía Nam kéo dài suốt một năm, nỗi sợ khiến cho dân chúng vừa nghe vừa thấp thỏm cuối cùng cũng tan thành tro bụi, cùng lúc đó, tháng mười hai năm ngoái, Ngụy Thiệu tự mình dẫn đại quân, bình định Dự Châu, ra chiếu quy hàng, sau lần đó thế như chẻ tre, sắc bén không đỡ nổi, Lư Giang Tống Lăng, Giang Hạ Lưu Thuyên cũng lần lượt đầu hàng.

Ở Trung Nguyên chỉ còn lại Hán Trung Nhạc và triều đình Lưu Diễm.

Huynh đệ họ Nhạc còn đang nội đấu, Đại Lương sắp tới có thể phá được ngay, bây giờ Lưu Diễm đã gần ngay trước mặt, chẳng khác nào cua bò trong rọ.

Diệt Lưu Diễm, phá Đại Lương, từ nay về sau thiên hạ về một mối, phóng ngựa tới Nam Sơn, một đế quốc mới dựng lên sừng sững từ phế tích, không cần phải đau khổ dứt tay áo đi chinh chiến máu xương, khiến cho người ta càng ngập tràn hi vọng, nhiệt huyết sôi trào.

“Ngụy Nghịch nghe đây! Dân đảo đều là người vô tội, vốn bệ hạ cũng không muốn làm khó, tại sao ngươi lại hùng hổ tới dọa người! Nếu quân sĩ của ngươi tiến gần thêm bước nữa, ta sẽ giết sạch dân đảo, quyết tử chiến với ngươi một trận.”

Lưu Phiến dùng hết sức của mình, lên tiếng gọi to với Ngụy Thiệu cách xa mười mấy trượng, tiếng nói lẫn vào tiếng khóc than cầu khẩn của dân đảo và tiếng gió rền vang.

Ngụy Thiệu ngừng bước.

Hắn ra lệnh cho binh sĩ dừng lại, ngay sau đó, tiếng hô to giết giết từ bốn phía bỗng dưng im bặt.

“Lập tức nhường đường ngay, đưa bệ hạ lên thuyền.”

Lưu Phiến kích động, quơ quơ thanh trường đao trong tay, tiếp tục la to.

Lôi Viêm cầm lấy một bộ cung thủ từ Trương Thiết, kéo căng dây cung ra, sau khi nhắm kĩ, mũi tên bắn ra bay vun vút.

Mũi tên xé trời lướt gió tạo thành một tiếng veo, đâm tới bóng người phía đằng xa, Lưu Phiến bị trúng tên ngay ngực, hắn thét lên một tiếng rồi ngã nhào xuống đất.

“Quân sĩ Lưu Diễm nghe lệnh, chúa công của chúng ta cũng hiểu các ngươi chỉ là người nghe lệnh, thân bất do kỉ, nếu bây giờ quy hàng thì vô tội. Nếu vẫn gắng chống cự thì tru diệt hoàn toàn!”

Giọng Lôi Viêm văng vẳng giữa không trung, không giận mà tự uy.

“Quy hàng!”

“Quy hàng!”

Quân sĩ bốn phía cùng nhau phụ họa, tiếng hô như sấm sét chấn động cả tai người.

Cùng đường bí lối, bốn phía bị bao vây, chủ tướng chết ngay trước mặt mình, mười mấy vệ binh còn lại kiên trì được đến lúc này đây, ý chí cũng tan tành mây khói, trong từng tiếng hô quy hàng thúc giục, họ từ từ lui về phía sau, một tên bỗng xoay người, quỳ sụp xuống trước mặt của Ngụy Thiệu, giơ cao binh khí trong tay, những người còn lại cũng lũ lượt làm theo.

Quân sĩ Ngụy Thiệu hoan hô ồn ào bốn phía, tiếp tục tiến sâu vào bãi đất.

Khuôn mặt Tô Nga Hoàng vặn vẹo, ánh mắt cuồng điên, đột nhiên ả ta đoạt lấy một đứa trẻ con đang khóc oa oa ở trong lòng ngư phụ, giơ cao rồi hét: “Ngụy Thiệu nghe đây, ngươi không cho ta đi, ta sẽ giết chết đứa bé sơ sinh này! Ngươi không sợ vong linh chết oan này sẽ đến ác báo hài nhi của ngươi sao?”

Lôi Viêm giận dữ, hắn quay lại nói với Ngụy Thiệu: “Ác phụ này quá độc. Mạt tướng nên bắn nàng chết trước.”

Ngụy Thiệu nhìn Tô Nga Hoàng trong trạng thái điên cuồng, khẽ lắc đầu.

Đúng lúc này, Lưu Diễm đứng bên cứng đờ bỗng dưng như sống lại, hắn lạnh giọng: “Ngụy Thiệu, lúc đầu ngươi đã cướp thê tử của ta, bây giờ còn đoạt cả thiên hạ của ta, ta và ngươi không đội trời chung! Hôm nay ta cũng biết mình không địch lại ngươi, nhưng nếu thất bại trong tay ngươi như vậy, ta không những không cam lòng mà còn không khuất phục! Ngươi chỉ dựa vào cơ nghiệp tổ phụ mình để lại để hoành hành thiên hạ. Còn ta đây thì có có gì đâu? Mặc dù xuất thân từ hoàng thất, nhưng từ trước tới nay ta chưa từng dựa giẫm, tất cả đều là do chính bản thân ta gắng sức tạo thành! Ta hận trời xanh bất công! Nếu ta cũng như người, có cơ nghiệp đồ sộ để dựa dẫm, sao có thể thất bại đến mức này cho được? Những cư dân sống trên đảo này, ta cũng không muốn làm khó họ. Ta có thể thả người, nhưng ngươi có dám một mình quyết đấu với ta không? Nếu ta không đánh lại ngươi, có chết cũng không oán!”

Tô Nga Hoàng hoảng hốt, ả ta quay đầu tức giận mắng: “Lưu Diễm, cái đồ vô dụng kia! Ngươi điên rồi phải không? Ngươi muốn chết đừng liên lụy đến ta!”

Dường như Lưu Diễm không nghe thấy, hắn quát tiếp: “Ngụy Thiệu, ngươi có dám nhận lời ta không hả?”

Ngụy Thiệu đưa mắt nhìn bóng người Lưu Diễm dưới ánh trăng một lúc, chợt cười to: “Có gì mà không dám nhận đây?”

Lôi Viêm bên cạnh hắn và đô đốc thủy quân không khỏi giật mình kinh hãi, họ vội khuyên can: “Lưu Diễm chỉ là đồ chết mà thôi! Giết gà lại dùng dao mổ trâu, thân thể chúa công đáng ngàn vàng, không nên ứng chiến!”

Ngụy Thiệu khoát tay áo cao giọng đáp: “Chúng tướng sĩ nghe lệnh, ta và Lưu Diễm sẽ quyết đấu, sinh tử theo mệnh trời, nếu như ta bại trong tay hắn, ta sẽ tự rời đi, mọi người không được ngăn cản hắn!”

Hắn nói xong, tay cầm trường kiếm bước nhanh về mảnh đất trống phía trước.

Lưu Diễm cũng cầm kiếm, trong tiếng la hét nguyền rủa của Tô Nga Hoàng phía sau, đi về phía đó.

….

Ánh trăng như nước, tiếng sóng vỗ bờ. Thanh Phong ra khỏi vỏ, vẽ nên một ánh kiếm lạnh lùng.

Lưu Diễm hét to rồi lao tới Ngụy Thiệu phía đối diện.

Mấy năm nay, ngoài việc khổ tâm tính toán kế sách đại sự, hắn còn phải nằm gai nếm mật, chịu khó tập kiếm, đánh nhau cùng võ sĩ.

Không biết bao đêm dài, hắn chỉ cần nhắm mắt sẽ nhớ tới ngày mình bị Trần Thụy ép xuống mặt tuyết không dậy nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn cướp Tiểu Kiều, nghênh ngang cười lớn rời khỏi đó.

Nếu năm đó mình có thể có được khả năng giống như hôm nay, cảnh tượng sỉ nhục đó sẽ không diễn ra thêm lần nữa.

Mà nam tử ngay trước mắt này đây đã mang đến cho hắn nhục nhã và thù hận, nhiều hơn Trần Thụy năm đó rất nhiều lần.

Hai mắt hắn đỏ oạch, nghiến răng nghiến lợi dùng hết sức toàn thân, vung kiếm chém giết không quan tâm tính mạng.

Giết hắn, cho dù có phải cùng hắn đồng vu quy tận, mình cũng không hối tiếc.

Nhưng mà, dường như trời cao cũng chê cười trào phúng, ngay cả thời khắc cuối cùng đây vẫn giống như trước đó.

Ảo tưởng điên cuồng của Lưu Diễm lại bị cắt đứt dưới kiếm của Ngụy Thiệu.

Theo tiếng kim loại vỡ chói tai, trường kiếm trong tay Lưu Diễm bị chặt đứt, thân kiếm nứt làm ba đoạn, bắn văng tung tóe, một đoạn trong đó bất ngờ cắm vào đầu gối chân trái của Lưu Diễm.

Lưu Diễm nhắm mắt rồi lại mở mắt ra, nhìn trường kiếm Ngụy Thiệu cầm trong tay, sừng sững đứng ngay trước mặt mình.

Dưới ánh trăng, hai mắt hắn như tỏa ra vẻ sắc bén thăm thẳm, khiến cho Lưu Diễm liên tưởng đến Vô Thường tới lấy mạng.

Hàm răng hắn bắt đầu hơi run rẩy.

Những cảm xúc khẳng khái, bi thương, phẫn nộ, cho đến dũng khí khi hắn quyết đấu với Ngụy Thiệu lúc nãy đều nhanh chóng vụt bay.

Hắn không muốn lộ ra vẻ sợ hãi, thế nhưng ngay lúc này, hắn bỗng dưng hối hận.

Tô Nga Hoàng nói đúng, lấy tính mạng dân đảo ra uy hiếp, nói không chừng hắn có thể chạy đi, ngày sau trở về còn cơ hội…

Trong lòng hắn bỗng lóe lên một ý nghĩ như thế.

Thế nhưng, ý nghĩ này còn chưa kịp thành hình, ngực đã cảm thấy cơn đau nhói, trường kiếm trong tay Ngụy Thiệu xuyên vào tim hắn.

Hắn có thể cảm giác được rõ ràng, lưỡi kiếm sắc bén tỏa ra cả hơi thở tử vong, đâm rách xiêm y của mình, đâm vào da thịt.

“Man Man là vị hôn thê của Lưu Diễm ta… Thiên hạ cũng là thiên hạ của Lưu gia.”

Hắn đứng thẳng tắp, sắc mặt tái nhợt, từng chữ từng chữ run rẩy gằn ra từ kẽ răng.

Ngụy Thiệu lạnh lùng nhìn gương mặt vặn vẹo đau đớn của hắn, lưỡi kiếm chuẩn xác len vào giữa xương sườn, từ từ đâm thẳng trái tim đang còn đập, từng tấc, từng tấc một, ngay khi mũi kiếm sắp chạm đến nơi kia, đột nhiên hắn lại ngừng kiếm lại.

“Lưu Diễm.”

Tiếng Ngụy Thiệu lạnh như băng, bay vào tai Lưu Diễm.

“Ta không dám nói Ngụy Thiệu ta có tài cán gì cả, nhưng ta lại xứng đáng với Man Man hơn ngươi, cũng có tư cách làm Hoàng đế thiên hạ này hơn ngươi. Nhưng có một việc ta không bao giờ làm, đó là vì lợi ích bản thân mà coi trời bằng vung, cấu kết với dân tộc Hung Nô, đất của người Hán mà dâng cho ngoại tộc.”

“Dù ngươi tự xưng là đế vương triều Hán, nhưng ở trong mắt ta lại chẳng đáng chút nào. Sở dĩ ta tự mình vượt biển đến đây truy kích ngươi, bởi vì không tự tay giết ngươi, ta sẽ không chịu nổi.”

Lời còn chưa dứt, hắn dùng sức đâm mạnh lưỡi kiếm vào sâu, xuyên thẳng phía sau lưng.

Một tay Lưu Diễm đè chặt lấy nơi máu không ngừng ứa ra trước lồng ngực, hai mắt trợn tròn, môi mấp máy, cơ thể run lên dữ dội.

Ngụy Thiệu rút kiếm, dòng máu nóng theo mũi kiếm văng tung tóe ra ngoài, Lưu Diễm hô to một tiếng rồi ngửa mặt ngã xuống.

Ngụy Thiệu hơi cúi đầu, mặt không đổi sắc nhìn cơ thể co giật của hắn trên mặt đất.

Mãi đến tận khi cơ thể đó dần bất động, hắn khép mắt như thở một hơi dài, lúc mở mắt ra, tầm nhìn tìm đến Tô Nga Hoàng đang ngồi co quắp trên nền đất.

Mái tóc của ả rối tung mù, làn váy bám đầy bùn bẩn, trong tay ả còn giữ chặt đứa trẻ con vẫn còn khóc nỉ non, trước ánh mắt lạnh lùng chăm chú của Ngụy Thiệu, ả ta hoảng sợ bất giác lùi về sau, lùi được mấy bước lại giãy giụa đứng lên, quay đầu bỏ chạy, nhưng rồi lại bị quân sĩ phía sau lưng chặn đường.

Nàng ta nức nở không thành tiếng, quỳ xuống bò tới chỗ Ngụy Thiệu, bàn tay lấm lem bùn đất run rẩy vươn ra nắm cổ chân của hắn.

“Nhị lang, thiếp biết lỗi rồi! Chỉ trách trước kia thiếp mê muội thần trí, làm ra những chuyện không bằng heo bằng chó… Nhưng dù thiếp có làm gì đi nữa, tất cả đều xuất phát từ lòng ái mộ của thiếp với chàng mà… Nhị lang, từ trước tới nay chàng chưa từng trách phạt thiếp quá nặng, xin chàng nhớ tới tình cảm của ngày xưa, tha cho thiếp đi.”

Nàng ngửa đầu nhìn Ngụy Thiệu, nước mắt lăn qua tấm mặt nạ bằng vàng đã bị biến dạng kia, rơi xuống.

Ngụy Thiệu từ từ cúi người xuống, ngón tay sờ tới gò má của người kia, rồi đột ngột giật phăng tấm mặt nạ, năm ngón tay siết chặt, tấm mặt nạ hình cánh bướm trong tay hắn méo mó thành một đống.

Tô Nga Hoàng hét lên một tiếng, cuống quýt che mặt mình.

Ngụy Thiệu dửng dưng nhìn nàng ta, năm ngón tay xòe ra, mặt nạ vàng lăn lóc trên mặt đất.

Hắn xoay người bước đi.

“Chư vị hương dân nghe rõ, Trung Nguyên đã bình định, thiên hạ quy về một mối, sau này sẽ không còn chiến loạn xảy ra! Nếu mọi người muốn trở về quê hương thì có thể theo chiến hạm của chúa công lên bờ.”

Lôi Viêm ra lệnh cho quân sĩ tháo dây thừng trói buộc người dân đảo, nói vậy.

Lúc đầu mọi người còn không dám tin tưởng, nhưng ngay sau đó đã phấn khích châu đầu ghé tai nhau, nhìn theo bóng lưng của Ngụy Thiệu rồi lũ lượt quỳ xuống, hét to cảm tạ, họ dìu dắt nhau chạy về nhà thu dọn dụng cụ cùng lên thuyền rời đảo, trở về quê hương.

Tiểu Kiều ngủ thẳng tới nửa đêm, bỗng nhiên tỉnh lại tinh thần lại thấp thỏm không yên, giống như đã xảy ra chuyện gì.

Hai tay chạm phải Phì Phì đang ngủ say bên cạnh.

Nàng nhích gần tới cơ thể mềm mại ấm áp của nữ nhi, tựa đầu mình cạnh đầu con.

Trong hơi thở tràn ngập mùi hương của nữ nhi quen thuộc, nàng mới dần bình tĩnh.

Lần thứ hai nhắm mắt.

Có lẽ Ngụy Thiệu sẽ trở về rất nhanh….

Trước khi ngủ thiếp đi, trong lòng nàng bỗng sinh một cảm giác như vậy.