Khom Lưng

Chương 136




Đêm khuya, Trúc Tăng suy nghĩ về chiến sự mà mãi không ngủ được.


Hắn khoác y phục ra ngoài trướng, bây giờ tuyết đã ngừng rơi, bầu trời đen kịt như bát mực, doanh trại kéo dài đến mấy dặm, nhìn không ra điểm cuối.


Cả không gian yên lặng như tờ, từ phương hướng đại trướng chủ soái của Hạnh Tốn vang lên những tiếng đàn ồn ã.


Mặc dù cách một khoảng rất xa mà vẫn loáng thoáng nghe được nó.


Trong tiếng kèn ngân vang, chưa biết chừng đại chiến sẽ bùng nổ tức thời. Vậy mà lại có một thứ tạp âm hoàn toàn không thích hợp.


Trúc Tăng nghiêng tai lắng nghe trong chốc lát, trong lòng như ngũ vị tạp trần.


Vừa mừng vì mình đã kịp thời thoát khỏi trận doanh của Hạnh Tốn, chuyển sang dưới trướng Nhạc Chính Công, trong lòng lại thấp thỏm sầu lo.


Đại chiến đã sắp ập lên đầu, vậy mà Hạnh Tốn lại khinh người ngạo mạn, hàng đêm còn sênh ca[1] không dứt, may mà Nhạc Chính Công vẫn giữ thái độ cẩn thận đối với cuộc đại chiến lần này.


[1] Sênh ca: sênh là khèn (một loại nhạc cụ), ý chỉ ca hát, đàn nhạc.


Mặc dù người đó không nói rõ, nhưng Trúc Tăng nhìn thấu được điểm này.


Tuy số lượng liên quân nhiều gấp đôi quân số của Ngụy Thiệu, khí thế cũng mạnh mẽ vô cùng, nhưng hai người thống lĩnh cao nhất của liên quân, một người thì tự cao tự đại, một người lại nghi ngờ tư lợi, dè dặt chần chừ.


Nếu địch thủ của họ là người bình thường thì không nói, chỉ cần cho binh sĩ ra ngoài cũng có thể đè chết được đối phương.


Nhưng bây giờ, địch thủ mà họ gặp lại là bá chủ của phương Bắc, Ngụy Thiệu.


Dù Trúc Tăng chưa từng gặp gỡ Ngụy Thiệu, nhưng những tin đồn liên quan tới hắn Trúc Tăng cũng nghe ngóng được nhiều.


Nếu Ngụy Thiệu là một địch thủ dễ đối phó, vậy thì một người chỉ mới hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi khó có thể đạt tới địa vị ngày hôm nay.


Không có địa bàn của ai mà hắn không giành được. Cho dù có nhờ vào nền tảng của tổ tiên, hắn cũng đã đánh thắng từng trận một.


Ngụy Thiệu thực sự là một đối thủ đáng gờm.


Hạnh Tốn thì thôi, còn Nhạc Chính Công bên này, Trúc Tăng quyết định phải tìm một cơ hội, nhắc nhở hắn thử xem.


Nếu đã tham dự vào Bắc phạt, nhất định hắn phải toàn lực đối phó, nắm chắc cơ hội này để tiêu diệt sinh lực của Ngụy Thiệu, không để hắn có bất kì cơ hội nào để Đông Sơn tái khởi[2].


[2] Đông Sơn tái khởi: thua keo này ta bày keo khác.


Trúc Tăng lo lắng khôn nguôi, xoay người quay về trại, tắt đèn lên giường.


Trong khi hắn phải lo lắng đến mất ngủ vì cuộc chiến lần này, trong một túp lều khác cách đó không xa, có một người đêm nay chưa chợp mắt.


Cũng là một trong các mưu sĩ của Nhạc Chính Công, dù Trương Yến không được xem là người có khả năng bày mưu nghĩ kế, nhưng từ trước cho tới giờ, hắn vẫn luôn tính toán kế sách cho Nhạc Chính Công, mấy cuộc chiến sự quan trọng giành Hán Trung ngày trước, Trương Yến lập không ít công lao, vì thế mà rất được trọng dụng.


Nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy địa vị của mình đang tràn ngập nguy cơ.


Trúc Tăng nhanh chóng thay thế hắn, nghiễm nhiên trở thành mưu sĩ mà Nhạc Chính Công coi trọng nhất.


Trong cuộc chiến Bắc phạt lần này, theo lập trường của hắn mà nói, đương nhiên hắn cũng hi vọng Nhạc Chính Công sẽ thắng.


Tuy nhiên, hắn cũng hiểu một điều, nếu thật sự đánh bại được Ngụy Thiệu, vậy thì từ nay về sau, sẽ không có ai có thể thay thế được tầm quan trọng của Trúc Tăng ở trước mặt chúa công.


Hắn thấy hơi lo lắng.


Giữa đêm khuya vẫn thắp đèn như cũ, đọc một quyển binh thư trong tay. Bên ngoài trướng vang lên tiếng bước chân xì xào trên nền tuyết, tùy tùng bên ngoài trướng bước vào, báo, mới vừa rồi thủ vệ nha môn báo lại, có một người tự xưng là Vinh Diên, đêm hôm khuya khoắt lao tới đây, muốn được cầu kiến hắn.


Trương Yến ngẩn ra.


Vinh Diên đã từng quen biết với hắn từ ngày xưa, khi họ cùng làm quan ở Lạc Dương khoảng nhiều năm về trước.


Lúc đó Vinh Diên thăng quan đến Đình Úy, vì đắc tội với Hạnh Tốn mà bị ép từ quan rồi lưu vong.


Trương Yến và hắn cũng không tính là bạn bè tri kỷ, nhưng bởi vì hai người cùng đam mê con dấu kim thạch, cho nên ngày thường cũng thỉnh thoảng gặp nhau.


Nhớ thời gian đó, hắn cũng từng than thở một hồi trước cảnh ngộ của người này.


Sau đó khi mình quay sang gia nhập dưới trướng Nhạc Chính Công. Từ biệt đã nhiều năm, không ngờ giữa đêm hôm thế này hắn lại tới thăm viếng.


Trầm ngâm một lúc, hắn để cho người hầu dẫn Vinh Diên vào đây.


Vinh Diên vừa vào hắn đã cười nói: “Sau lần từ biệt với Ích Lương huynh ở Lạc Dương, đã nhiều năm không gặp, huynh vẫn khỏe đấy chứ?”


Trương Yến cũng tùy tiện đáp lời, trong lòng hắn đã đoán được ít nhiều, Vinh Diên vừa tới từ trại địch của Ngụy Thiệu.


Chần chừ một lúc.


Do dự có nên cho người vào trói hắn lại hay không.


“Cố nhân đã có lòng đến thăm, chẳng lẽ huynh lại muốn trói đệ lại, đưa tới trước mặt chúa công của huynh để tranh công nữa sao?” Vinh Diên cười thản nhiên.


Trương Yến nóng mặt, vội hỏi: “Trường Lộ đệ hiểu lầm rồi!”


Với giao tình của hai người ngày xưa, cho dù bây giờ ai đã theo chủ nấy, nhưng đúng là hắn không thể trói người kia vậy được. Trương Yến nói tiếp: “Chắc đệ đang dốc sức cho Ngụy Thiệu phải không? Bây giờ hai quân giao chiến, không biết đêm khuya thế này đệ tới tìm ta là có chuyện gì chăng?”


Vinh Diên thay đổi vẻ tươi cười, trịnh trọng hành đại lễ với Trương Yến.


Trương Yến vội đỡ hắn dậy, nói: “Đệ làm đại lễ thế này, sao mà ta dám nhận!”


Vinh Diên thấp giọng nói: “Đệ không dám giấu giếm, lần này đệ đến là muốn đầu quân cho Hán Trung hầu”.


Trương Yến sững sờ.


“Huynh có điều không biết, nhiều năm trước đệ từ bỏ chức quan, nhờ cậy vào Ngụy Thiệu, vốn cứ nghĩ mình đã gặp được một chủ soái tài ba, có thể giúp đệ thực hiện hoài bão của cuộc đời. Nào ngờ Ngụy Thiệu lại chỉ có cái danh, tầm nhìn hạn hẹp, tri thức thì ít ỏi. Hắn không chịu dùng đệ, cho tới bây giờ đệ mới chỉ là tòng sự hành quân. Nhưng mà cũng không sao. Hiện nay hắn không biết lượng sức, muốn dùng ba trăm ngàn binh mã đánh lại liên quân của Hạnh Tốn và Hán Trung hầu, không khác nào lấy trứng chọi với đá, tự chịu diệt vong. Có câu thức thời mới là trang tuấn kiệt. Bây giờ Hạnh Tốn thì không thể đầu quân, Hán Trung hầu lại như mặt trời giữa ban trưa, nhất định sau này sẽ phượng hót cửu thiên, đệ luôn mong ngóng. Chỉ hận sức lực mình nhỏ bé, sẵn sàng góp sức chẳng chối từ. Đệ nghe nói Ích Lương huynh đang là cánh tay trái không thể thiếu của Hán Trung hầu, vì thế giữa đêm hôm khuya khoắt, đệ mới trốn ra khỏi doanh trại của Ngụy Thiệu, muốn tới nhờ vả huynh. Dù sao ngày xưa chúng ta cũng tính là tri kỉ, vì vậy đệ mới tới đây”.


Lấy một tấm bản đồ bằng da dê trải ra trên án, hắn nói: “Lúc đệ còn làm tòng sự hành quân, đệ có thể ra vào trướng chủ soái. Đây là bản đồ mà đệ sao chép lại từ tấm bản đồ kế hoạch tác chiến của Ngụy Thiệu. Trên đó có ghi lại tỉ mỉ tuyến đường điều động và đóng quân, kho lương thảo ở Lê Dương, Phạm Tân, và Hoàng Trì. Đệ nguyện ý dâng tấm bản đồ này lên để thể hiện quyết tâm sẵn sàng góp sức của mình”.


Trương Yến nhìn bản đồ, thấy đánh dấu cực kì tỉ mỉ thì mừng rỡ nói: “Một người tài giỏi như Trường Lộ đệ lại không được trọng dụng, bây giờ đã quay về chính đạo, chúa công nhà ta rất coi trọng người tài, sao có thể từ chối ngoài cửa được?”


Sau khi cất bản đồ, hắn muốn dẫn Vinh Diên tới chỗ Nhạc Chính Công, không ngờ Vinh Diên lại kéo lại.


Đi tới trước màn trướng, hắn vén lên lặng lẽ nhìn ra ngoài, sau đó xoay người tới gần rồi rỉ tai nói nhỏ: “Đệ có một tin tuyệt mật muốn báo cho huynh đài. Mấy ngày trước đệ có nghe trộm được Ngụy Thiệu bí mật bàn bạc với quân sư của hắn Công Tôn Dương ở bên ngoài quân trướng, hai người đó có nhắc tới tên của Trúc Tăng. Khi đó có một thân binh đi tới, đệ sợ bị phát hiện nên vội vàng rời đi, vì thế không nghe được toàn bộ mà chỉ nghe đại khái. Tên Trúc Tăng đó không phục vụ Hạnh Tốn, sau khi rời khỏi Lạc Dương, hắn chạy tới chỗ Ngụy Thiệu trước và được hắn giữ lại, sau đó lại về dưới trướng Hán Trung hầu. Trong lòng đệ nghi ngờ hắn là mật thám mà Ngụy Thiệu phái đi!”


Đầu tiên Trương Yến rất khiếp sợ, sau đó lại mừng rỡ như điên, hắn nắm lấy ống tay áo Vinh Diên: “Thật sao?”:


Vinh Diên nghiêm mặt nói: “Đệ không dám chắc, bởi vì lúc đó đệ không nghe được toàn bộ câu chuyện của hai người. Nhưng trong lòng cũng thấy rất nghi ngờ. Vốn đệ cũng không muốn nói. Nhưng vì chuyện này có dính líu rất nhiều, đệ cũng do dự mãi. Thế là đệ quyết định báo cho huynh đài trước cho thỏa đáng. Nhưng mà đệ nghĩ huynh không nên báo ngay mà cần phải để ý hành động của Trúc Tăng trước đã, nhỡ có hiểu lầm gì lại ảnh hưởng đến thanh danh người khác”.


Trong lòng Trương Yến còn kích động hơn cả lúc mới nhìn thấy tấm bản đồ. Hắn đi nhanh trong trướng mấy vòng, nắm chặt tay phải đánh mạnh vào tay trái như đã hạ quyết tâm, hắn nói dứt khoát: “Đúng như đệ nói, chuyện này rất hệ trọng nên không thể do dự nửa phần! Ta phải tới bẩm báo lập tức với chúa công, để chúa công đề phòng hắn nhiều hơn, nhỡ lại trúng phải gian kế của Ngụy Thiệu”.


Dứt lời, hắn dẫn Vinh Diên bí mật đi tới đại trướng chủ soái.


Nhạc Chính Công cho gọi người vào.


Trương Yến kéo Vinh Diên tới trước mặt hắn, nói rõ ý đồ mà hai người tới đây và hết lời khen ngợi.


Vinh Diên tiến lên bái kiến.


Đại chiến sắp xảy ra, hai bên đều phái mật thám đi thám thính tình hình. Nhạc Chính Công cũng thu được một số thông tin về bố cục hành quân và tác chiến của Ngụy Thiệu, từ đó mới đoán được đại ý mà thôi.


Hắn thắp nến lên nhìn kĩ tấm bản đồ mà Vinh Diên dâng tới, so với tin tình báo mà mình nhận được thì hoàn toàn trùng khớp, hắn biết ngay không phải là đồ giả.


Lý do mà Vinh Diên muốn quy phục dưới trướng của mình cũng hợp tình hợp lý.


Thế là tin ngay.


Không ngờ ngay sau đó Trương Yến lại báo cáo thêm chuyện về Trúc Tăng. Nhạc Chính Công bán tin bán nghi. Hắn trầm ngâm một lát rồi bỗng nhiên trở mặt, cầm tấm bản đồ trong tay ném xuống đất, hắn nói: “Ngụy Thiệu tưởng ta là đứa trẻ ba tuổi có thể lừa gạt được đấy à? Ngươi được hắn ta sai khiến tới đây giả bộ đầu hàng để làm kế ly gián! Thủ đoạn thế này có thể giấu được ta?”


Hắn lớn tiếng quát to, sai người tiến vào bắt trói Vinh Diên lại, đẩy ra ngoài chém đầu trước nha môn.


Trương Yến kinh hãi đến biến sắc, hắn vội vàng xin tha cho Vinh Diên.


Tuy vậy Nhạc Chính Công lại không nói lời này, mặt mày u ám.


Vinh Diên bị thân binh của Nhạc Chính Công trói chặt kéo ra ngoài, hắn không hề giải thích mà chỉ cười thật lớn, lúc đẩy tới nha môn, đao phủ cầm đao kề trước cổ, hắn vẫn còn cười đến không ngậm miệng được.


Nhạc Chính Công sai người kéo hắn về, hắn lạnh lùng nói: “Chết đến nơi rồi mà còn ngông cuồng đến vậy sao? Ngươi nghĩ quân uy của ta ở đâu hả? Có điều từ trước tới giờ ta vẫn coi trọng những con người rắn rỏi, tuy ngươi là mật thám cũng khá hợp ý ta. Nếu ngươi chịu ngoan ngoãn khai ra, ta sẽ tha cho ngươi một mạng!”


Vinh Diên ngừng cười, hắn ngẩng đầu lên đáp lại: “Đã không tin ta thì còn gì để nói? Đáng tiếc, ta còn tưởng ngài là người hổ lược long thao[3], phi anh đẳng mậu[4], là một vị chủ soái hiếm gặp trên đời. Nam nhi phải biết kiến công lập nghiệp là nhiệm vụ hàng đầu, vì thế trong lòng ta mới ngày ngày ngóng trông, mạo hiểm trộm tấm bản đồ của Ngụy Thiệu tới đây. Không ngờ ngài lại lấy lòng dạ hổ sói để nghi ngờ, có tiếng mà không có miếng mà thôi! Tính ra vẫn kém xa Ngụy Thiệu. Ta đã nhìn sai người rồi, hối hận thì đã muộn! Muốn giết thì cứ giết, có gì phải sợ đây?


[3] Hổ lược long thao: mưu lược như hổ, binh pháp như rồng.


[4] Phi anh đẳng mậu: anh hùng tài cao.


“Chúa công, thần có thể lấy tính mạng của mình ra đảm bảo, Trường Lộ đệ không phải là mật thám của Ngụy Thiệu! Vừa rồi đệ ấy chỉ mới nói ra nghi ngờ này trước mặt thần, còn cố gắng ngăn cản không cho thần báo lại với chúa công, nhỡ ảnh hưởng tới thanh danh của Trúc Tăng! Thần có thể làm chứng cho Trường Lộ”.


Trương Yến kích động ra mặt.


Nhạc Chính Công chăm chú nhìn Vinh Diên chốc lát, vẻ mặt u ám dần biết mất, hắn chợt cười ha ha, nhặt lại tấm bản đồ mà mình ném xuống đất, hai tay nắm chặt tay Vinh Diên, vui vẻ nói: “Chẳng qua ta chỉ mới thăm dò mà thôi! Trường Lộ đúng thật là anh hùng, hào khí làm lòng ta kính nể! Sau này ta lại có thêm một lương thần nữa, trời cao thiên vị ta đến vậy!”


Vinh Diên nở nụ cười. Hắn hành lễ bái kiến Nhạc Chính Công, còn nhận được chức quan. Trương Yến nóng ruột nhắc nhở: “Chúa công, chuyện của Trúc Tăng ta không nên trì hoãn. Cần phải lập tức bắt hắn tới đây tra hỏi”.


Nhạc Chính Công trầm ngâm.


Sở dĩ hắn bỏ Lạc Dương mà đổi sang giúp Hạnh Tốn cùng chinh phạt phương Bắc, đó là sách lược nghe theo lời Trúc Tăng.


Đại chiến sắp tới, Ngụy Thiệu ở thế yếu, ngay giữa thời khắc mấu chốt này, bỗng nhiên lại có một người tới quy hàng, mang theo tin tức Trúc Tăng là mật thám.


Đúng là khiến người ta phải cảm thấy nghi ngờ, vì vậy vừa rồi hắn mới cố ý thăm dò.


Mặc dù bây giờ đúng là Vinh Diên thật lòng quy hàng thật, nhưng về chuyện Trúc Tăng là mật thám, Nhạc Chính Công vẫn bán tín bán nghi.


Hoặc phải nói là hắn không muốn tin tưởng.


Nhạc chính Công nói tiếp: “Trường Lộ vừa mới nói đó thôi, hắn không nghe rõ toàn bộ câu chuyện giữa Ngụy Thiệu và Công Tôn Dương. Vì thế không nên động đến người khác vội, tự ta có tính toán”.


Sau đó còn dặn dò mấy ngày tiếp Vinh Diên không nên lộ mặt ra ngoài.


Tuy Trương Yến không cam tâm thật đấy, hắn chỉ hận không thể bắt Trúc Tăng tới ngay, chọc thủng bộ mặt thật của hắn, nhưng mà Trương Yến không có gan nói tiếp. Hắn và Vinh Diên cùng lui ra.


Ngày hôm sau, Nhạc Chính Công cho gọi Trúc Tăng tới đại trướng, hắn không hề nhắc tới chuyện đêm qua, chỉ hỏi về sách lược tác chiến như bình thường, trò chuyện rất vui vẻ.


Trúc Tăng nằm mơ cũng không thể ngờ rằng, mình đã bị người ta chú ý. Nghe Nhạc Chính Công hỏi về cuộc chiến, hắn vội liệt kê các sai lầm trong việc điều quân của Hạnh Tốn, còn khuyên hắn không nên khinh thường quân địch, cần phải tập trung binh tướng chuẩn bị cho đại chiến.


Mặt ngoài Nhạc Chính Công đồng ý, nhưng trong lòng lại âm thầm ngờ vực.


Cứ như thế mấy ngày, bão tuyết đã ngừng hẳn. Nhạc Chính Công tăng cường chuẩn bị cho chiến tranh. Trời vừa sáng, hắn đã nghe tiếng ồn ào náo nhiệt bên ngoài trướng.


Hắn vén màn trướng ra, thấy Đinh Khuất cầm trường kích trong tay, dẫn theo một đội tùy tùng hùng hổ như muốn xông vào trong. Nhóm người đó bị nhi tử của hắn, Nhạc Chính Tuấn dẫn người ra cản lại.


Hai bên giương cung bạt kiếm, như chuẩn bị bùng nổ.


Mặc dù Đinh Khuất có cái danh là dũng mãnh vô địch, nhưng hắn ta lại ngạo mạn vô cùng. Bây giờ Hạnh Tốn đã xưng đế, hắn lại được phong thêm tước vị, vì vậy càng ngông cuồng tự đại.


Vài ngày trước hai quân có xảy ra va chạm, chính là vì Đinh Khuất đã sai người lấy than ở bên mình gây nên.


Hạnh Tốn xưng đế, hắn lại cùng xuất binh với người ta, khó có thể trở mặt ngay lúc này.


Vì thế lúc Nhạc Chính Công nghe tin, hắn không hề ngăn cản mà cứ mặc Đinh Khuất lấy than đi. Trong lòng ghim cái gai này lại.


Lúc này đây, hắn nén cơn giận xuống, kéo Nhạc Chính Tuấn lui lại: “Trời vừa mới sáng, Đinh tướng quân tới đây để làm gì thế nhỉ?”


Đinh Khuất nhanh chân đi tới trước mặt Nhạc Chính Công, ngạo nghễ nói: “Ta phụng chỉ của bệ hạ, tới đây yêu cầu đầu một người”.


Nhạc Chính Công hơi run: “Nghĩa là sao?”


Đinh Khuất cười gằn: “Hán Trung hầu nghĩ có thể lừa gạt được bệ hạ hay sao? Trúc Tăng có lỗi với bệ hạ, bí mật chạy tới chỗ của ngài. Ngài lại dám bao che?”


Nhạc Chính Công sử dụng Trúc Tăng, hắn cũng nghĩ tới chuyện Hạnh Tốn ngay bên cạnh, vì vậy dù là trong quân yến hay gặp mặt bàn bạc, chưa bao giờ hắn để Trúc Tăng ló mặt ra.


Không ngờ Hạnh Tốn lại biết được.


Nhạc Chính Công thoáng suy nghĩ rồi nói: “Thì ra là vậy, trước kia Trúc Tăng bất cẩn đắc tội với bệ hạ, ta cũng thấy hoảng sợ vô cùng. Đợi ta gọi hắn tới tự viết một bức thư nhận tội, sau đó sẽ trình lên cho bệ hạ ngự lãm. Tướng quân cứ về trước đi”.


Đinh Khuất xoay cây trường kích trong tay, tiếng trường kích quay vòng như xé gió, hắn quát to: “Ngươi chỉ là một chư hầu mà dám không tuân lệnh bệ hạ?”


Nhạc Chính Công có hùng binh thiết giáp ở trong tay, bây giờ hắn dẫn binh tới đây, tất cả đều là vì để cùng đánh Ngụy Thiệu, ngay cả Hạnh Tốn hắn còn không thèm ngó, huống hồ tên Đinh Khuất này đây?


Lúc trước đã nhẫn nhịn một lần. Tên Đinh Khuất này lại được voi đòi tiên, hắn cười gằn: “Tướng quân uy vũ quá! Ngày đó đánh trận đầu với Ngụy Thiệu ở Hổ Lao, danh tiếng anh hùng của tướng quân khắp thiên hạ này có ai mà không biết. Ta cũng rất bội phục”.


Ở trận chiến đầu tiên tại Hổ Lao ngày đó, Đinh Khuất bị đánh đến tơi bời, may mắn có thể quay về được. Mặc dù hắn tự nhận là do nhất thời khinh địch gây nên, nhưng cuối cùng vẫn vô cùng nhục nhã. Sau này hắn mới phải liều mạng để bảo vệ Hạnh Tốn thoát khỏi vòng vây, nhờ đó mới cứu vãn lại chút ít mặt mũi.


Ấy vậy mà ngay lúc này đây, trước mặt mọi người Nhạc Chính Công lại lộ.t trần mặt hắn, sau một lúc xấu hổ, Đinh Khuất bừng cơn giận.


Hắn nhìn quanh bốn phía, xung quanh đều là người của Nhạc Chính Công. Hắn ngẫm nghĩ một phen, bỏ lại một đống câu tà ác rồi oán hận bước nhanh trong tiếng cười lớn ở phía sau.


“Phụ thân, tên tiểu nhân vô nghĩa vô liêm sỉ thế này, mình để ý đến hắn ta làm gì! Vừa rồi con còn định đánh đuổi hắn ra ngoài”.


Nhạc Chính Tuấn xả được cơn giận trong lòng, cười khoái chí.


Nhạc Chính Công dặn hắn gia tăng canh phòng ngoài doanh trại, đề phòng Đinh Khuất quay lại gây sự rồi xoay người vào trong.


Trúc Tăng nghe nói Đinh Khuất dẫn người tới đây lấy đầu mình, trong lòng còn sợ hãi, hắn vội vàng tìm tới tạ ơn Nhạc Chính Công.


Thấy ngài ấy không nói một lời mà chỉ nhìn mình đăm đăm, ánh mắt đầy quái dị, hắn chần chừ một lúc rồi hỏi: “Chúa công lo bảo vệ ta sẽ đắc tội với Hạnh Tốn hay sao?”


Giọng của Nhạc Chính Công thoáng đổi: “Ta nghe nói, trước khi đầu quân cho ta, ngươi định cống hiến sức lực cho Ngụy Thiệu?”


Trúc Tăng sững sờ: “Chúa công minh giám. Không bao giờ có chuyện này đâu”.


“Vậy mà ta lại có mật báo, ngươi chính là mật thám mà Ngụy Thiệu phái tới thăm dò bên cạnh ta?”


Trúc Tăng giật nảy mình, cuống quýt hô oan.


Nhạc Chính Công nghe hắn tự giải thích xong vẫn nửa tin nửa ngờ, đuổi hắn đi ra ngoài.


Trúc Tăng bất đắc dĩ đành phải ra ngoài trước.


Hắn vừa đi, đám người Trương Yến La Hiền lại kéo nhau đi vào.


Đại chiến sắp xảy ra, mọi người vội vàng khuyên Nhạc Chính Công không nên trở mặt với Hạnh Tốn vì chuyện của Trúc Tăng.


Nhạc Chính Công chần chừ không quyết định, đúng lúc này, ngoài trướng có tin báo khẩn cấp đưa về.


Hắn mở ra xem mà giật nảy.


Đây là thư của trưởng tử Nhạc Chính Khải đang phòng thủ ở Hán Trung gửi tới.


Trong thư viết, Dương Tín, Quách Thuyên liên hợp thành đại quân, chuẩn bị dẫn binh tới Lương Châu, bây giờ đã đi qua Lư Thị, xông thẳng tới cửa ải Thanh Nê Hoa Sơn, khí thế hung hăng, chỉ sợ sẽ không phòng thủ nổi, xin phụ thân lui binh cứu viện.


Trương Yến kinh hãi đến biến sắc, hắn nói: “Chúa công, chúng ta mắc mưu rồi. Trúc Tăng đúng là gian tế mà Ngụy Thiệu phái tới. Hắn khuyên chúa công dẫn binh theo Hạnh Tốn, hợp lực cùng giết chết Ngụy Thiệu, thực ra lại là kế điệu hổ ly sơn. Nhân lúc Hán Trung ta phòng bị lỏng lẻo mà muốn cướp Lương Châu. Lương Châu là cơ nghiệp của chúa công, tuyệt đối không thể có sai lầm”.


Nhạc Chính Công nhớ lại mấy ngày nay, Trúc Tăng vẫn luôn khuyên nhủ trước mặt mình, bảo hắn không thể lui binh được, cần tập trung toàn lực vào trận chiến lần này. Bỗng nhiên hắn nhất thời tỉnh ngộ, không còn chút nghi ngờ nào nữa, mắng chửi: “Thằng oắt Ngụy Thiệu, lòng dạ hiểm ác! Lập gian kế dụ ta tới giúp lão tặc Hạnh Tốn, không ngờ sau lưng ta hắn lại mơ tưởng tới cơ nghiệp của mình”.


Trong phút chốc lòng dạ rối bời, vừa giận vừa hối hận, hắn sai người trói Trúc Tăng lại ngay, chém đầu ở nha môn. Sau đó lại vội vàng cho gọi mưu thần tới họp ở đại trướng, bàn bạc kế sách.


Mọi người biết được tin thì tức giận ngất trời, trong lúc bàn bạc chưa đưa ra kết luận, bên ngoài nha môn lại có người tới báo, họ nói đang định chém đầu Trúc Tăng thì có một đội nhân mã mặc trang phục quân đội của Hạnh Tốn tới cướp Trúc Tăng đi. Lúc đầu họ còn tưởng là người của Hạnh Tốn, sau khi đuổi theo mới phát hiện nhóm người đó đi về phía trại địch đối diện sông Hoàng Hà của Ngụy Thiệu.


Chỉ sợ bị lừa nên không ai đuổi nữa, quay về bẩm báo ngay.


Nhạc Chính Công như ói ra máu phổi, hắn lật nhào chiếc bàn ngay trước mặt, ra lệnh tấn công vào đại doanh Ngụy Thiệu.


Sau khi được nhóm người Trương Yến tận tình khuyên nhủ, họ nói Ngụy Thiệu nham hiểm đã đi đến bước này, có lẽ đã có phòng bị sẵn, không nên tùy tiện xuất quân.


Một lát sau, lửa giận trong lồng ngực Nhạc Chính Công mới dần dần bình tĩnh. Hắn bước quanh doanh trướng mấy vòng rồi nói: “Chư vị nói rất có lý. Mối thù này ta sẽ ghi nhớ kĩ, sau này tính sau! Truyền lệnh cho ta, nhanh chóng nhổ trại về Hán Trung!”



Nói về Hạnh Tốn, sau khi biết tin tên Trúc Tăng trốn thoát lại được Nhạc Chính Công sử dụng, sao hắn có thể xem như không? Trời vừa sáng, Hạnh Tốn phái Đinh Khuất dẫn người tới Tây doanh. Đinh Khuất tới đó lại bị họ chế nhạo, sao có thể nuốt được cơn giận này. Lúc trở về hắn ta lại thêm mắm dặm muối ở trước mặt Hạnh Tốn, nói mặc dù trên danh nghĩa Nhạc Chính Công đang nương nhờ bệ hạ, nhưng thực ra hắn ngông cuồng tự đại, ỷ vào mấy nhóm binh mà đến cả nhi tử của hắn cũng mắt cao hơn đầu, chẳng xem bệ hạ ra gì cả.


Hạnh Tốn không vui, hắn cho người đi gọi Nhạc Chính Công tới gặp mình đối chất. Nào ngờ có tin báo, doanh trại phía Tây có hành động lạ thường. Hạnh Tốn vội vàng phái người đến xem chuyện ra sao.


Chốc lát sao lại có tin tức tới, Nhạc Chính Công dám tự mình quyết định, hạ lệnh nhổ trại về Hán Trung.


Hạnh Tốn giận tím mặt, hắn lập tức sai Đinh Khuất đến bắt Nhạc Chính Công tới đây.


Nhạc Chính Công vừa quyết ý lui binh về cứu, nào còn quan tâm Hạnh Tốn nghĩ thế nào, sau đó còn phái Nhạc Chính Tuấn dẫn theo một phó tướng bảo vệ nơi giáp ranh giữa hai doanh trại, tăng cường lui tới.


Đinh Khuất muốn phá rào xông qua, Nhạc Chính Tuấn cũng không phải dạng vừa, sao có thể cho tên này qua được, hai bên lập tức xảy ra tranh đấu, đao kích giao nhau.


Vốn là liên quân đóng hai phía Đông Tây, bây giờ lại tự chém giết nhau, máu nhuộm hàng rào.


Hạnh Tốn nghe tin thì càng nổi giận hơn, ném gãy cả ngọn đèn. Hắn hạ lệnh chấn chỉnh hàng ngũ, đuổi theo Nhạc Chính Công để đánh cho một trận.


Tang Thường vội vàng khuyên can: “Chẳng lẽ bệ hạ không thấy có chuyện quan trọng hơn hay sao? Bệ hạ muốn Bắc phạt lấy đầu của Ngụy Thiệu. Bây giờ sự nghiệp còn chưa thành, nếu lúc này giao chiến với Tây doanh thì đúng là nội loạn, hai bên đều thiệt hại như nhau, Ngụy Thiệu lại ngư ông đắc lợi! Nếu Nhạc Chính Công muốn đi thì cứ để hắn đi. Chờ đến khi bệ hạ tiêu diệt được Ngụy Thiệu, ta lại chỉ huy đi chinh phạt Hán Trung, bắt sống Nhạc Chính Công, trị tội hắn dám lâm trận mà bỏ chạy!”


Những người còn lại cũng tận tình khuyên bảo.


Hạnh Tốn nghe vậy thì kìm nén nỗi uất hận trong lòng, cho người rút quân về doanh trại, tăng cường đề phòng Ngụy Thiệu lợi dụng để tập kích quân doanh.



Ngay đêm đó, vì Nhạc Chính Công phải đi gấp nên không kịp mang theo lương thảo và quân nhu, một mồi lửa thiêu trụi sạch.


Chỉ trong một đêm, lều trại Tây doanh khắp núi đồi biến mất, ánh lửa hừng hực trong màn tuyết.


Từ phía quân doanh của Ngụy Thiệu nằm đối diện Hoàng Hà, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy rõ.


Trong đại trướng chủ soái của Ngụy Thiệu, tiếng cười như sấm dậy.


Ngụy Thiệu ngồi phía trên, Công Tôn Dương, Lý Điển, Lý Sùng, Trương Kiệm, Vệ Quyền chia ra ngồi bên dưới, đề cập đến trận hỏa hoạn ở Tây doanh đối diện, cười cười nói nói.


“Vinh Diên có an toàn không?”


Ngụy Thiệu cười xong thì đáp: “Nên sớm về mới phải. Nếu không qua vài ngày nữa, đợi tới khi Nhạc Chính Công biết được Dương Tín và Quách Thuyên chỉ dẫn năm ngàn binh mã mà phô trương thanh thế, chỉ sợ hắn sẽ gặp bất lợi”.


“Chúa công yên tâm”. Công Tôn Dương vội nói, “Ta đã bàn bạc với hắn rồi. Hắn có được sự tín nhiệm của Nhạc Chính Công nên bây giờ tính mạng không có gì nguy hiểm, không cần phải đi ngay. Nếu đi có khi lại khiến Nhạc Chính Công nghi ngờ, khi ấy kiếm củi ba năm lại đốt mất một giờ. Chờ tới khi có thời cơ thích hợp rồi quay về doanh trại”.


Ngụy Thiệu gật đầu: “Lần này Nhạc Chính Công trúng kế đều là nhờ Vinh Diên can đảm, có thể nói là có công trạng lớn. Quân sư nhớ kĩ đóng góp này của hắn, sau khi đánh xong sẽ luận công phong thưởng”.


Công Tôn Dương đáp lại.


Lúc này thân binh cũng tới báo, Trúc Tăng đã được đưa tới rồi.


Ngụy Thiệu cho người đưa hắn vào.


Trúc Tăng bị trói chéo hai tay, trong lều văng vẳng tiếng cười đùa, hắn được dẫn vào đại trướng của chủ soái.


Nhìn thấy khoảng mười người ngồi phân ra trong lều, đèn đuốc sáng trưng soi đến tận tấm bình phong bằng gỗ tử đàn ngăn cách trước sau.


Phía trên bức bình phong là hình ảnh mây khói trời xanh, hổ gầm trên núi. Một con mãnh hổ uy phong gầm gừ trấn giữ cả ngọn đồi cao cao.


Mặc dù không hề nghe thấy tiếng, nhưng dường như chấn động cả khu rừng, giống như thể chỉ một khắc tiếp theo, nó sẽ nhảy xuống giơ nanh muốn cắn, khí thế bức người, khiến cho người khác không dám nhìn thêm nữa.


Quanh tấm hổ bình, một chồng công văn bằng cuộn tre chất đầy cao hơn đỉnh.


Ở giữa là bàn của tướng quân, được chia ra lệnh tiễn và hổ phù.


Phía sau án là một nam tử khoảng chừng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, không đội mũ chiến đấu, tóc vấn đội kim quan đen nhánh, trên người hắn mặc một bộ chiến giáp Kỳ Lân, khoác áo của chủ soái, eo đeo bảo kiếm, khí thế như mình rồng thân báo.


Khuôn mặt tinh anh và nghiêm nghị, hắn hơi nghiêng người trò chuyện vui vẻ với một nam tử gầy gò có ba chỏm râu ở cạnh bên, thái độ tự nhiên và phóng khoáng.


Nghe người ta báo đã đưa Trúc Tăng tới, nam tử này ngừng lại quay mặt sang, ánh mắt liếc nhìn.


Trúc Tăng đoán nam tử trẻ tuổi này ắt hẳn là Ngụy Thiệu.


Nhưng hắn lại không ngờ rằng, bá chủ phương Bắc Ngụy Thiệu trong lời đồn lại là một nhân vật xuất chúng như rồng như phượng vậy.


Càng nhìn càng sững.


Mãi đến tận khi nam tử trẻ tuổi đó ngừng cười nói, cả người ngồi thẳng, ánh mắt nhìn sang phía mình.


Quanh người hắn như xuất hiện hơi thở của chiến trường, phả ngay vào mặt.


Hắn rùng mình không dám đối mắt với người ngồi sau án.


Trong lòng tuyệt vọng.


Biết Ngụy Thiệu đặt bẫy liên hoàn mưu hại mình như vậy, cuối cùng Nhạc Chính Công lại mắc mưu lùi binh, chắc hắn cũng đoán được người đề nghị Nhạc Chính Công xuất binh giúp Hạnh Tốn là mình.


Có lẽ sẽ hận mình thấu xương.


Cứ mơ màng rơi vào tay của hắn, chỉ chờ cho tan xương róc thịt.


Nhưng không ngờ Ngụy Thiệu lại đứng dậy đi tới bên cạnh hắn, tự tay cởi dây thừng đang trói chặt lấy mình, cười nói: “Để hóa giải mối nguy của quân doanh mà ta đã khiến Tử Dực vất vả rồi. Ngươi có trách ta không?”


Trúc Tăng ngước mắt, nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Ngụy Thiệu thì nhất thời kinh ngạc.


Những người ngồi kia cũng đều đang nhìn mình, trên mặt rõ ý cười.


Vệ Quyền nói: “Chúa công biết huynh là người có tài, không đành lòng để huynh bị chặt đầu dưới đao nên mới cố ý cho người đi cứu viện”.


Trúc Tăng như tỉnh giấc chiêm bao, hắn vội vàng quỳ xuống dập đầu lạy rồi nói: “Được Yên hầu đánh giá cao, bỏ qua hiềm khích mà trọng dụng, Trúc Tăng nguyện quy hàng dưới trướng, báo đáp ân huệ của Yên hầu”.


Ngụy Thiệu cười ha ha, hào khí can vân, hắn sai người lấy rượu ra mời. Sau một hồi giới thiệu thì cho thân binh dẫn Trúc Tăng đi xuống.


Mấy người còn lại trong trướng cũng lục tục rời đi, cuối cùng chỉ còn lại Công Tôn Dương, hắn mới hỏi chuyện ở Duyện Châu.


Trong thời gian đại quân Hạnh Tốn dừng ở đây, giằng co cùng Ngụy Thiệu, Chu Quần Nhâm Thành từng tấn công Duyện Châu lại tới áp sát lần thứ hai.


Kiều Bình dẫn quân phản kích, Chu Quần bị đánh lùi.


Hạnh Tốn không cam lòng nên tăng cường nhân mã, phát động tấn công thêm lần nữa. Sau đó Lục Mâu tướng quân dẫn binh tới giúp đỡ Duyện Châu.


Ác chiến qua đi, không chỉ bảo vệ được Duyện Châu, mà Chu Quần cũng mất mạng cùng với loạn quân.


Hôm qua tin tức này được đưa tới trước án của Ngụy Thiệu.


“Chúa công không cần phải bận lòng thêm nữa”. Công Tôn Dương nói: “Qua hai trận chiến này, có thể thấy trong hai ba năm qua, Duyện Châu đã sẵn sàng ra trận, không còn suy yếu như xưa nữa. Không những thế còn có Bỉ Trệ cùng giúp đỡ, nhất định sẽ không còn hiểm nguy. Bây giờ liên quân sụp đổ, khí trời cũng từ từ tốt hơn, thời cơ chiến đấu ngay trước mặt, chúa công cần phải toàn lực đối phó với Hạnh Tốn”.


Hai người lại bàn bạc chiến sự, không biết màn đêm đã thăm thẳm bao giờ.


Ngụy Thiệu đích thân đưa Công Tôn Dương về lều trại.


Lúc định về đại trướng chủ soái, không hiểu sao hắn lại cảm thấy lòng thấp thỏm, Ngụy Thiệu xoay người, bàn chân đạp lên lớp tuyết đọng dưới đất, xì xèo đi về hướng nha môn.


Mấy binh sĩ ngoài cửa thấy hắn tới thì vội chào quân lễ.


Ngụy Thiệu khẽ vuốt cằm, cởi áo khoác trên người mình xuống, khoác lên trên người lính quèn với khuôn mặt chưa hết nét trẻ con, chỉ tầm mười sáu mười bảy tuổi. Hắn vỗ vai cậu một cái rồi tự mình ra ngoài, leo lên một gò đất đầy tuyết ở cạnh bên, quay đầu nhìn về phía dòng sông Hoàng Hà bị bóng đêm nuốt chửng và bình nguyên hoang dã, hít một hơi lạnh lại trong lành.


Ngay lúc đó, trong lòng hắn bỗng sinh ra cảm giác giữa thiên hạ bao la rộng lớn này, ngoài ta ra còn ai là hào kiệt.


Hắn từ từ thở ra một hơi dài, cuối cùng, tầm mắt hướng về bầu trời đêm xa xăm nơi đất Bắc, yên lặng một lúc lâu.


Có lẽ nàng ấy sắp sinh rồi.


Chắc mình không kịp quay về ở cạnh nàng, cùng nhau đón mừng con chào đời.


Nhưng nhất định, hắn sẽ giành lấy thắng lợi này làm món quà đẹp nhất, tặng cho nàng và đứa bé của họ sắp tới nhân gian.



Trong ánh mắt hâm mộ của bạn bè, cậu thiếu niên được Quân hầu khoác áo cố gắng kìm nén tâm tình đang kích động, ngưỡng mộ nhìn bóng người xa xa nơi mỏm đất đằng kia, như thể hòa mình cùng đêm tối.


Được chiến đấu vì Quân hầu, dù cho máu đỏ nhuộm cát vàng, cậu cũng không hối tiếc.


Trong lòng cậu thiếu niên tự nhủ.