Khom Lưng Vì Anh

Chương 52




Dịch Tích kêu xong rồi mới cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, cô lật trái lật phải nhìn nó, ấp úng nói: “Đúng là nhẫn? Nhẫn? Sao lại có nhẫn?”

Vẻ mặt của đám quần chúng đứng cạnh nồi lẩu tỏa sáng nhìn chiếc nhẫn kim cương cỡ lớn trong tay Dịch Tích, sau đó lại đồng loạt đem ánh mặt đặt trên người Từ Nam Nho đang “bình tĩnh”.  

Hoàng Vi biết rõ vẫn còn cố hỏi: “Ở đâu ra?”

Dịch Tích nghiêng đầu: “Lấy trong ngực thầy Từ”.

Hoàng Vi và mọi người nhìn nhau, có kịch xem

Mà Dịch Tích cũng bắt chước bọn họ chậm rãi quay đầu nhìn Từ Nam Nho: “Cái này, cho em sao?”

Từ Nam Nho thở dài, có chút bất đắc dĩ đi lên trước: “Ừm, cho em”.

Dịch Tích: “Anh mua nhẫn cho em, lớn như vậy”.

Từ Nam Nho: “Thích không”.

Dịch Tích ngơ ngác gật đầu: “Nhẫn kim cương lớn như vậy, nói không thích thì quá giả rồi...”

Khoé miệng Từ Nam Nho hơi cong lên: “Vậy là tốt rồi”.

Dịch Tích: “Nhưng mà thầy Từ, anh mua cái nhẫn kim cương này để...”

Từ Nam Nho rũ mắt nhìn cô, khóe mắt anh cũng nhìn thấy vẻ mặt bát quái của đám người đứng gần đó, anh vốn là người không thích bày tỏ trước mặt người ngoài, nhưng giờ phút này, cũng không muốn quan tâm đến cái khác nữa.

“Dịch Tích, mấy hôm trước em nói muốn kết hôn. Anh nói, chuyện cầu hôn này hẳn là để anh làm, còn nhớ chứ”.

Dịch Tích gật đầu: “Đây là nhẫn cầu hôn mà anh chuẩn bị sẵn”.

Lâm Mẫn ở cách đó không xa trợn trắng mắt, âm thầm sốt ruột: câm miệng! Cậu có thể câm miệng không! Để mấy lời này cho thanh niên nghiêm túc Từ Nam Nho nói được không!

Dịch Tích: “Đừng nói hôm nay anh muốn cầu hôn?!”

Từ Nam Nho có chút quái dị nhìn cô: “Anh không nghĩ tới vội vàng như vậy”.

“A? Thật là muốn cầu hôn? Với em?!” Giống như sét đánh giữa trời quang, trong nháy mắt Dịch Tích cảm giác bản thân bị giật điện không hề nhẹ.

Từ Nam Nho: “Không với em... Còn với ai?”

Dịch Tích hít sâu một hơi, bị cái ngu của bản thân làm cho nước mắt lưng tròng, hai người quay đầu lại nhìn đám bạn xấu đang vất vả nén cười, tức giận: “Đều tại các người!!”

Mọi người: “…”

Dịch Tích xông lên muốn đánh người: “Ăn lẩu cái gì, ăn ăn ăn, còn uống bia nữa! Một hai phải đòi đến đây uống!”

Lâm Mẫn phụt cười: “Ha ha ha, thật sự không thể trách tớ, ai bảo cậu lanh lẹ như vậy”.

Hoàng Vi: “Cẩn thận một chút, đừng để nhẫn rớt vào nước lẩu!”

Cát Tề Thụy: “Đúng vậy, cái lẩu này còn chưa ăn xong!”

Dịch Tích: “Ăn cái quỷ gì chứ! Nhẫn của tớ mới quan trọng?!”

Chu Hưng Trạch: “Ôi mẹ ơi, Nam Nho ca ca nhà ta muốn cầu hôn?”

“Phắc! Dịch Tích cậu con mẹ nó tránh ra!”

La Kha: “... Mọi người đều bình tĩnh một chút”.

Từ Nam Nho nhìn mấy người ở đằng trước loạn thành một đống, yên lặng đi lên ôm Dịch Tích lại: “Đừng quậy nữa”.

Dịch Tích khổ sở nhét nhẫn vào ngực anh: “Trả cho anh”.

Từ Nam Nho: “Sao vậy?”

“Còn chưa quỳ một gối xuống đất, sao em nhận được”. Dịch Tích bĩu môi, “Hay là bây giờ?”

Nói xong mới phát hiện đám người bên cạnh vừa hít khí lạnh, Dịch Tích vội sửa lại lời nói: “Thôi vậy! Không cần bây giờ, chờ bọn họ về rồi để lại cho chúng ta thế giới của hai người”.

Mọi người: “Này…”

Đám người vốn dĩ mang theo ánh mắt sáng ngời muốn nhìn người luôn lạnh lùng như Từ Nam Nho làm chuyện mà người bình thường làm, nhưng Dịch Tích lại nói một câu đuổi bọn họ về, đặc biệt là người quen từ nhỏ với Từ Nam Nho là Chu Hưng Trạch, nghe được lời này hoàn toàn không đồng ý: “Đừng đừng! Ngay bây giờ sao! Để chúng tôi mở mang tầm mắt!”

Dịch Tích: “… Này thì có gì để mở mang tầm mắt?”

Thật ra thì, Dịch Tích cũng cảm thấy hình ảnh kia khá đẹp.

“Dịch Tích”.

“Ừm?” Dịch Tích quay đầu lại nhìn Từ Nam Nho, người kia ánh mắt trong veo, nhẹ giọng nói: “Em còn tỉnh táo không?”

Dịch Tích sửng sốt một chút: “Em, em tất nhiên là tỉnh táo, em không say!”

“Tỉnh táo thì tốt”.

Ngay khi Dịch Tích đang nghĩ lời nói của anh có ý gì, chợt thấy người đàn ông trước mặt quỳ gối, sắc mặt của anh không hề gợn sóng, chỉ là không hề chớp mắt nhìn cô, chìm vào hồ nước tĩnh mịch.  

“Bọn họ đều là bạn bè của anh và em, có mặt cũng tốt”. Từ Nam Nho cất giọng giữa lúc mọi người đang nín thở, “Anh vốn nghĩ mấy ngày sau mới thực hiện việc này, nhưng nếu đã bị em phát hiện, cũng không giấu được nữa”.

Dịch Tích không nhúc nhích nhìn anh, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi: “Anh, anh đứng lên trước đi...”

“Không phải nói chưa quỳ sao”. Từ Nam Nho mỉm cười.

Dịch Tích: “Thật ra thì em cũng không quan tâm mấy hình thức này...”

“Nhưng những lời này anh cần phải nói”. Từ Nam Nho lấy chiếc nhẫn kim cương trong hộp ra, đưa tay nắm lấy tay cô, “Dịch Tích, đời này của anh chỉ sợ là không thể không có em, cho nên, gả cho anh nhé?”

Toàn bộ căn nhà đều rơi vào yên tĩnh, Dịch Tích cảm giác đầu óc ong ong, rốt cuộc cũng thừa nhận bản thân có chút say, giờ phút này máu trong người bắt đầu sôi trào, ngay cả bàn tay bị anh cầm lấy cũng run nhẹ.

“Nếu, nếu em không đồng ý với anh, thì sẽ thế nào”.

Từ Nam Nho trầm tư trong chốc lát, lúc ngẩng đầu lên, đôi mắt kia như mang theo dòng nước vô hạn mà dập dờn trước mắt Dịch Tích: “Qua vài ngày nữa anh lại cầu hôn thêm một lần?”

Lời nói của anh làm dịu đi cảm giác khẩn trương của Dịch Tích, chân mày cô nhẹ nhàng cong lên, lập tức đẩy ngả Từ Nam Nho xuống nền đất: “Nhưng em không thể để anh quỳ trước mặt đám người muốn xem kịch này được, không thì lần sau hai ta ở riêng với nhau được không”.

Từ Nam Nho bị đè trên mặt đất, sau khi nghe xong lại nhướng mày: “Được, mỗi ngày đều quỳ”.

Chu Hưng Trạch: “Đúng là sống lâu thì gặp nhiều chuyện lạ…”

Lâm Mẫn: “Buồn nôn chết mất”.

La Kha: “Hai người có muốn đứng lên nói chuyện không?”

… …

Tuy rằng đám người xem náo nhiệt vẫn nói nhảm, nhưng trong mắt đều tràn đầy vẻ vui mừng, từ đầu đến giờ bọn họ cũng coi như là nhân chứng cho cuộc tình của Dịch Tích và Từ Nam Nho, nhìn thấy hai người sắp tu thành chính quả thì trong lòng đều chúc phúc cho hai người.

Từ Nam Nho đỡ Dịch Tích dậy, cô có vẻ như đứng không vững, Từ Nam Nho trực tiếp để cô dựa vào ngực mình, sau đó nói với những người khác: “Tôi đỡ cô ấy vào ngủ, mọi người cứ tiếp tục”.

Vốn dĩ ý tứ của Từ Nam Nho là đưa cô về phòng nằm rồi lại quay ra, nhưng mọi người rất ăn ý hiểu chữ “ngủ” trong miệng lý giải thành hai người muốn “ngủ”.

Hoàng Vi lập tức từ ghế trên nhảy dựng lên: “Không tiếp tục không tiếp tục, em và Cát Tề Thụy cũng muốn về nhà! Tạm biệt thầy!”

Lâm Mẫn: “Tôi cũng muốn đi, chưa ăn no đã bị cẩu lương của hai người làm cho no”.

Chu Hưng Trạch: “Anh đưa em về”.

La Kha: “Khụ khụ, tốt nhất tôi cũng về đây”.

Từ Nam Nho: “...”

Mọi người về khá nhanh, cũng không biết xấu hổ mà để lại tàn cuộc trên bàn.

Từ Nam Nho mặc kệ, bế ngang Dịch Tích đi vào phòng, vừa đặt lên giường, người kia lại vòng sang cổ anh kêu một tiếng: “Em chưa tắm”.

“Ngủ trước đi”.

“Không phải anh thích sạch sẽ sao”.

“Không sao”.

“Không được”. Dịch Tích không chịu xuống khỏi người anh, “Em muốn đi tắm, anh ôm em đi”.

“Dịch…”

“Nhanh lên nhanh lên”.

Từ Nam Nho bị cô quấn lấy mà hết cách, đành đổi hướng ôm cô đi vào phòng tắm trong phòng anh.  

“Em ngồi đây, đừng lộn xộn”. Từ Nam Nho đặt cô lên cái bục cạnh bồn rửa mặt. Dịch Tích gật đầu, ngoan ngoãn ngồi im, nhìn anh xả nước.

“Từ Nam Nho”.

“Ừm”.

“Nếu không phải là em, anh sẽ về nhà họ Ngôn chứ”.

Bóng dáng Từ Nam Nho cứng lại, anh chậm rãi quay đầu nhìn cô: “Cái gì?”

“Rõ ràng anh thích cuộc sống trước kia, bây giờ lại muốn đi vào cái hoàn cảnh lộn xộn kia của nhà họ Ngôn, nếu không phải ông em nói với anh mấy lời kia, anh sẽ không về có đúng không”. Nước ấm chỉ vừa mới xả ra, nhưng mắt Dịch Tích lại có một tầng sương mù.

Từ Nam Nho thấy cô chợt có dáng vẻ đau lòng như vậy: “Dịch Tích, anh vẫn phải quay về, chỉ là vấn đề thời gian”.

“Có đúng như vậy không?”

“Thật ra thì ông nội đã gọi anh từ lâu rồi, chỉ là anh luôn không đồng ý”.

Dịch Tích: “Vậy sao bây giờ anh lại đồng ý”.

“Trước đó không phải nói rồi sao, chán rồi”. Từ Nam Nho nâng mặt cô, giống như đang nâng một con búp bê, “Cuộc sống vẫn sẽ thay đổi một chút, có đúng không”.

Dịch Tích: “Vậy anh không cảm thấy mệt sao?”

Từ Nam Nho: “Đối với anh mà nói thì cũng không khác lắm, ở nơi nào, làm gì, cũng không khác lắm. Trước kia cảm thấy không giống nhau bởi vì không có em, nhưng bây giờ có em, ở đâu cũng giống nhau”.

Nhưng nếu chọn nhà họ Ngôn có thể làm chúng ta ở bên nhau dễ dàng hơn một chút, thì tại sao lại không chọn. Chúng ta đã lãng phí nhiều năm như vậy, anh không muốn lãng phí thêm nữa.

Hơi nóng trong phòng tắm bốc lên, làm tầm mắt Dịch Tích trở nên mơ màng. Cô chậm rãi dựa vào vai Từ Nam Nho: “Thầy à, ngày mai chúng ta đi lãnh chứng được không?”

Từ Nam Nho: “Nói cho người nhà em biết trước”.

Dịch Tích: “Nhất định phải nói trước sao...”

“Ừm, phải chứ”.

“Vậy có cần nói với người nhà anh không”.

Từ Nam Nho sau khi nghe xong lại cười một cái: “Anh nghe nói trước đó có người ở nhà anh đã công bố tin này rồi, còn nói là vị hôn thê của anh”.

Dịch Tích nghịch nút áo trên ngực anh: “Dù sao cũng không phải tin tức giả, công bố một chút cũng chẳng sao”.

“Nói cũng đúng”. Từ Nam Nho ôm cô xuống dưới, “Nước xong rồi, lại đây”.

“Anh cởi quần áo giúp em”.

Từ Nam Nho: “... Được”.

Từ Nam Nho cởi quần áo giúp cô, Dịch Tích trần trụi đứng trong phòng tắm, bởi vì máy sưởi và hơi nước bốc lên, cô không hề cảm thấy lạnh.  

“Từ Nam Nho, anh có muốn tắm không”. Dịch Tích dán lên người anh, ngẩng đầu nhìn anh, “Không thì, tắm chung đi”.

Từ Nam Nho rũ mắt, da thịt trắng nõn trơn bóng của cô cứ vậy mà lọt vào mắt anh.

“Muốn tắm chung không, lâu như vậy không gặp rồi, anh không muốn... Ưm”.

Lời còn chưa dứt, cô đã bị anh ép vào chỗ ngồi cạnh bồn rửa mặt.

“Được”.

Anh đã sớm không nhịn được.

Dịch Tích ngoan ngoãn để anh đè lên, cô hơi ngửa đầu, tùy ý để anh tàn sát bừa bãi trên môi mình, sau đó di chuyển đến cổ, hõm vai...

Tiếp theo, tay anh lướt xuống dưới tiến vào chỗ trơn nhẵn kia, cô lại như mèo con phát ra vài tiếng “ưm”.

Vẻ mặt Từ Nam Nho khó nhịn, ôm lấy eo cô lật người cô lại.

Tuy Dịch Tích đưa lưng về phía anh, vì đứng trước gương nên cô có thể nhìn thấy anh rõ ràng, đương nhiên cô cũng thấy sắc mặt ửng hồng, đôi mắt mất hồn của mình.

Dịch Tích lập tức nhắm mắt, cảnh tượng này, cũng quá mắc cỡ rồi...

“Tích Tích, mở mắt”. Anh đưa tay đến trước mặt cô, sắc mặt Dịch Tích đỏ bừng, cô cắn chặt răng, mở mắt ra một lần nữa nhìn chính mình trong gương.

Người phụ nữ trong gương cả người trần trụi, nhưng người đàn ông một chút lộn xộn cũng không có, áo sơ mi bằng phẳng, hoàn toàn tương phản với người phụ nữ.  

Trang nghiêm mà mỹ loạn.

Hơi thở của Dịch Tích có chút khó khăn, gần như bị nuốt chửng bởi dáng vẻ mê ly lại lạnh lùng này của anh.

Cô nhếch mông lên cọ vào đùi anh: “Anh có tới không...”

Từ Nam Nho nhìn dáng vẻ trêu người của cô, thân thể căng chặt nhanh chóng nổ mạnh. Theo tiếng tháo bỏ dây nịt, anh không chút do dự tiến vào thân thể cô.  

Không hề báo trước, thẳng cho đến cuối.

Dịch Tích bị đâm mà suýt chút nữa đụng vào gương, trong cổ họng cô phát ra một tiếng hô như khóc nức nở do hoảng sợ, đôi tay gắt gao bám vào bồn, hai cái chân thon dài đứng trên mặt đất hơi run lên.

Từ Nam Nho không cho cô thời gian thích ứng, một lần lại một lần, đâm đến mức cô lung lay sắp ngã.

… …

Sau khi kết thúc, hai người đi tắm cùng nhau, đúng hơn là, Từ Nam Nho giúp cô tắm rửa. Dịch Tích giống như con hồ ly nhỏ rúc trong ngực anh để anh ôm lên giường.  

“Ưm... Anh đừng sờ nữa”.

Từ Nam Nho dựa vào tai cô: “Thêm một lần nữa được không”.

Dịch Tích ở phòng tắm đã bị anh giày vò đến mức eo lưng đều đau: “... Không được”.

Từ Nam Nho cọ vào cô hồi lâu, Dịch Tích lại mơ mơ màng màng bị anh đè dưới thân.

Cuối cùng lúc kết thúc, anh nói: “Buổi tối tha cho em, ngày mai tiếp tục”.

Dịch Tích mệt đến mức thở không ra hơi: “Không muốn!”

“Nhưng em nói mỗi ngày đều quỳ”.

“?”

“Anh cũng đồng ý với em rồi”.

“...”