Khói Thuốc - Quỳ Thập Nguyệt

Chương 59: Nhiếp Ảnh Gia Trần




Dịch: Kình Lạc

Nước giếng tháng 11 lạnh buốt, Bạc Quan Sơ đang giúp bà nội cắt lá dong1.

Nhân viên Triêu Kim cuống quýt đến mức gà bay chó sủa, không chỉ không thấy Lương Viễn Triêu đâu mà ngay cả Thẩm Tu cũng chẳng thấy trả lời tin nhắn. Thời gian trước Kỳ Phong có việc nên quay về Nam Thành, sau khi xử lý xong việc, anh ta định ở đấy vài ngày nên tiện thể gọi Bạc Quan Sơ về chơi cùng.

Bạc Quan Sơ vừa mới cắt lá dong xong thì Kỳ Phong đã tới.

Bà nội vừa lúc đang ở cửa cho chó ăn.

“Bà ơi, Tiểu Sơ đâu ạ?” Kỳ Phong xuống xe.

“Ở bên trong ý. Cái thằng này đúng là càng ngày càng đẹp trai mà, có bạn gái chưa?” Bà nội quan tâm hỏi.

“Có rồi ạ, Tết cháu dẫn em ấy về cho bà xem nhá?”

“Nhất trí luôn.”

Kỳ Phong xách cả đống đồ từ trong cốp xe đi vào.

“Cái thằng này, cháu xách mấy cái này để làm gì!” Bà nội không nhận.

Bạc Quan Sơ thay xong quần áo, đi từ bên trong ra: “Bà nội, bà cứ lấy đi. Đây là công cháu giúp cậu ta tìm bạn gái đấy.”

Bà nội cười toe toét: “Cháu tìm bạn gái cho nó á?”

“Đương nhiên ạ.”

“Ôi chao, giỏi thế cơ.”

Bạc Quan Sơ “ngoe nguẩy cái đuôi” về phía bà nội: “Bà còn không biết cháu gái bà là ai sao.”

Hai người đi ra ngoài, bà nội đuổi theo: “Tiểu Kỳ, cháu không vào đây ngồi chốc lát à? Ăn cơm xong rồi đi.”

Tai bà nội không tốt, Bạc Quan Sơ hạ cửa kính xe xuống rồi hét to: “Hôm nay bọn cháu họp lớp, không ăn cơm ở nhà đâu, lát nữa về thì cháu ăn bánh ú.”

Bà nội nghe thấy liền nói: “Vậy lát nữa nhớ đưa Tiểu Kỳ về cùng ăn nhá!”

“Vâng ạ.”

*

“Bà muốn đi họp lớp à.”

“Không đi.”

Bạc Quan Sơ không ngờ sẽ khéo như thế, mấy ngày cô về lại trùng với ngày họp lớp. Lại Bạch Phong gửi cho cô rất nhiều tin nhắn, nhưng cô chỉ trả lời hai chữ: Không rảnh.

Năm ngoái ba Kỳ Phong mở một khách sạn 5 sao ở Nam Thành.

“Tới chỗ nhà tôi ăn không?” Kỳ Phong hỏi.

“Sao cũng được, đâu tôi cũng đi.”

Kỳ Phong rất ít khi về, nhân viên không nhận ra anh ta là chuyện bình thường. Anh ta chọn một phòng riêng như thường lệ, sau đó gọi một bàn đồ ăn. Lúc chờ đồ lên, Kỳ Phong hỏi Bạc Quan Sơ: “Năm nay bà có thể kết hôn không?”

“Nói thừa.” Bạc Quan Sơ cướp cái ly trên tay anh ta, tự rót cho mình một ly nước cho trơn cổ họng. Tên đàn ông chó má tự nhận là bạn trai kia đã hơn một tuần rồi không liên lạc với cô.

Nhớ tới cuộc trò chuyện giữa Kỳ Phong và bà nội, Bạc Quan Sơ không khỏi tò mò: “Năm nay ông đưa Thư Đường Đường về đón Tết à?”

Kỳ Phong thẳng thắn nói: “Vẫn chưa quyết định, em ấy rất muốn đến nhà tôi đón Tết.”

“Ông không muốn?”

Vẻ mặt Kỳ Phong rối ren: “Thật ra tôi muốn chia tay.”

“Ông là thằng đểu cáng. Giám định hoàn tất.”

Kỳ Phong thở dài tuyệt vọng: “Tôi nghĩ nếu đã đưa về nhà ăn Tết, thì chắc chắn phải đến mức bàn chuyện hôn nhân cưới gả rồi, đúng không? Nhưng em ấy mới 21 tuổi, còn đang học năm ba Đại học. Thật lòng mà nói thì con gái ở độ tuổi này đa phần chưa suy nghĩ chín chắn, bà cảm thấy em ấy sẽ kết hôn với tôi chứ? Qua Tết là tôi đã 30 rồi, tôi cũng muốn kết hôn sinh con.”

Khi hai mấy thì điên cuồng muốn gây dựng sự nghiệp, mặc cho ai khuyên cũng nhất quyết không chịu tìm nửa kia; kết quả tới khi chạm ngưỡng 30 thì bắt đầu lo lắng sốt ruột. Phiền não của Kỳ Phong cũng chính là phiền não bình thường nhất của người trẻ.

Bạc Quan Sơ đột nhiên kề sát điện thoại tới bên miệng anh ta.

Kỳ Phong hoang mang: “Làm gì thế.”

“Lặp lại lần nữa, tôi ghi âm rồi gửi cho Lương Viễn Triêu.”

Kỳ Phong từ chối, cố ý nhắc lại thì lúng túng lắm.

Bạc Quan Sơ nhất quyết bắt anh ta ghi âm: “Câu đầu tiên không cần phải nói, nói hai câu sau.”

Từ chối không có hiệu quả, cuối cùng Kỳ Phong vẫn bị Bạc Quan Sơ ấn đầu ghi âm hết hai câu. Thử mười mấy lần mới lấy lại được giọng điệu ban đầu.

Lúc Kỳ Phong thanh toán, Bạc Quan Sơ đi toilet. Khi đi ngang qua khu phòng riêng, căn phòng 666 cực kỳ ầm ĩ, hệt như đang đánh nhau. Phòng đối diện tìm nhân viên khiếu nại, nhân viên hết cách, tỏ ý rằng mình đã nhắc n lần rồi nhưng chẳng có tác dụng, mấy người trong đấy không nghe.

Bạc Quan Sơ rời khỏi toilet có đi qua phòng 666 lần nữa, cô chạm mặt người đang đẩy cửa ra.

“Cô đến muộn rồi, cô Bạc.” Cánh cửa đằng sau người đàn ông khép lại, người bên trong không thấy cô.

Ngô Sinh? Nam sinh kiêu ngạo ngang ngược trước kia đã thay đổi rất nhiều, nhưng đâu đó trên người vẫn lộ ra khí chất lưu manh. Bên trong phòng mở điều hoà, anh ta uống rượu, nóng quá cởi áo khoác nên hiện tại trên người chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay.

“Tôi không có hứng thú họp lớp, chỉ trùng hợp đi ăn cơm ở đây với bạn mà thôi.” Bạc Quan Sơ dựa vào ký ức mà liếc mắt nhìn: “Xoá hình xăm rồi à?”

Ngô Sinh tựa vào tường, lấy ra một điếu thuốc: “Xoá lâu rồi, có bật lửa không?”

Bạc Quan Sơ hỏi nhân viên, sau đó ném cho anh ta: “Xăm khi nào thế?”

Người đàn ông ngước mắt nhìn biển cấm hút thuốc ở trên tường rồi kẹp thuốc lên tai: “Tới tận lúc tốt nghiệp mà vẫn chưa hỏi, tôi còn tưởng cậu không tò mò đấy.”

Khi học cấp ba, Bạc Quan Sơ từng chú ý đến Ngô Sinh. Người này nhìn như tự cao tự đại, nhưng trên thực tế lại ghi hết mọi thứ vào trong lòng, nhất cử nhất động xung quanh đều nằm trong khống chế của anh ta.

“Lúc trước mà hỏi sẽ bị cậu vung tay đánh một cái đấy nhỉ?”

“Ừm, quả thật có khả năng đấy.” Ngô Sinh chăm chú nhìn cánh tay, trả lời câu hỏi mà Bạc Quan Sơ vừa hỏi: “Hình xăm là xăm từ năm lớp 10.”

Điều hoà ở giữa hành lang kêu vang, Bạc Quan Sơ thẳng thắn bày tỏ: “Trước kia tôi cứ nghĩ vì sao cậu lại giúp tôi, mà cậu còn hay nói mấy lời kỳ quái nữa. Có lúc tôi từng nghi ngờ quan hệ của hai người, nhưng suy nghĩ này vừa lóe lên thì đã bị đánh chết ngay lập tức. Tôi cảm thấy người ngoan ngoãn như Cố Miên sao có thể dính líu đến cậu được.”

Bạc Quan Sơ nói đúng.

Ngô Sinh là một trong những người theo đuổi lớp trưởng tiên nữ, đồng thời cũng là người ngang ngược nhất. Lúc lớp 10 có một khoảng thời gian ngày nào anh ta cũng ở đường giao chặn Cố Miên rồi cướp cặp sách, nói muốn giúp cô làm bài tập. Ngô Sinh nhớ lại hồi ức những ngày ấy mà cũng tự thấy buồn cười. Từ lần đầu tiên nhìn thấy Cố Miên, anh ta đã nhận định bản thân phải lấy cô làm vợ. May mà Cố Miên ngoan nên anh ta mới có thể lừa người về tay.

Ngô Sinh là ngọn cỏ mạnh mẽ bên vách núi. Khi Vương Nhân Thành chết, anh ta ở bên cạnh lay động hoan hô; lúc Cố Miên rầu rĩ nghĩ không thông, anh ta dùng thân xác héo úa của mình để trải một mặt đất hy vọng cho cô.

Ngô Sinh nói: “Chớp mắt một cái mà tôi đã kết hôn với cô ấy 6 năm, thằng con trai 4 tuổi của tôi mà gặp cậu thì cũng gọi là cô rồi. Rảnh thì qua đây chơi, hẳn là cô ấy rất nhớ cậu.”

Ba người họ bằng tuổi nhau, Ngô Sinh vừa đủ tuổi kết hôn theo pháp luật liền lập tức cầu hôn Cố Miên.

*

Kỳ Phong đợi mãi mà chẳng thấy người đâu nên gọi điện thoại thúc giục.

Sau khi về nhà, Bạc Quan Sơ gửi ghi âm của Kỳ Phong cho Lương Viễn Triêu. Đến tận 12 giờ anh mới trả lời tin nhắn.

“Ngủ chưa?”

“Chưa.”

Đầu bên kia trực tiếp gọi video call, bạn trai vừa tắm xong để trần nửa người nằm ở trên giường, mái tóc anh đã dài hơn rất nhiều.

Bạc Quan Sơ nhìn hình ảnh trai đẹp tắm mà thèm chảy nước miếng, người trong video vẫn đang gõ bàn phím: “Đang làm việc à?”

“Ừm.”

Cô để điện thoại dựa vào gối đầu còn mình thì nằm úp sấp, thanh âm mệt mỏi buồn ngủ: “Vậy mà anh vẫn còn gọi video cho em.”

Khuôn mặt Lương Viễn Triêu đột nhiên phóng to trước ống kính, hệt như đang kề sát vào tai cô: “Lâu lắm không gặp, hơi nhớ em rồi, bạn gái.”

Tên đàn ông chó này lại khoác lên mình “bộ quần áo” của mấy tên cặn bã à, Bạc Quan Sơ có rất nhiều cách để đối phó anh: “Thế làm sao bây giờ? Hay là em giải toả từ xa giúp bạn trai nhá?”

Lương Viễn Triêu xem hết văn kiện cuối cùng, anh gập laptop lại, sau đó cầm điện thoại tới trước mặt, hỏi cô: “Giải tỏa thế nào?”

“Như này.” Cô tắt chiếc đèn ở bên cạnh, Lương Viễn Triêu chỉ nhìn thấy bóng tối đen kịt.

Đột nhiên trong video truyền ra thanh âm chẳng thể miêu tả được.

“Cái đệt.” Lương Viễn Triêu không nhịn được mà chửi tục, Bạc Quan Sơ ở đầu bên kia lại cười không kìm được.

Chờ khi cười xong, Bạc Quan Sơ mới bắt đầu kể chuyện xảy ra hôm nay: “Hôm nay em gặp Ngô Sinh, bây giờ cậu ta làm ba rồi, trước kia em chưa từng nghĩ cậu ta và Cố Miên sẽ là một đôi.”

“Cuộc sống là thế đấy, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.” Lương Viễn Triêu nằm xuống nói chuyện với cô.

“Hiện tại cậu ta đang công tác tại Viện Hàng không vũ trụ số 8, Cố Miên thì mở một trung tâm đào tạo chuyên dạy vẽ cho trẻ em ở Thượng Hải. Em nhớ trước kia cậu ấy học piano.” Bạc Quan Sơ trở mình: “Em phát hiện người dính dáng với em hình như đều rất thảm, may mà bây giờ bọn họ hạnh phúc, nếu không có thể em sẽ xuất gia làm ni cô mất. Ngày ngày tụng kinh niệm phật cầu Phật tổ phù hộ cho bọn họ.”

“Vậy em có vì anh mà hoàn tục không?”

“Đó là một câu hỏi tương đối giá trị, cho em thời gian để ngẫm lại.”

*

Tối hôm trước Bạc Quan Sơ bất ngờ bấm tắt cuộc gọi video của ai kia, ngày hôm sau tỉnh lại, cô phát hiện cái người nghìn năm không đăng lên vòng bạn bè kia lại đăng một trạng thái. Không có câu cap, chỉ có một tấm ảnh.

Bạc Quan Sơ nhìn một lúc lâu cũng không nhận ra đó là đâu, mãi đến khi phía dưới có thêm bình luận.

[Phó Khâm: Cậu về Nam Thành à?]

Bạc Quan Sơ chợt có cảm giác hài lòng thỏa mãn hệt như cá lớn cuối cùng cũng đã căn câu.

Lương Viễn Triêu đến nhà Chu Hằng tìm anh ta, trong phòng rất lạnh: “Vợ cậu không ở nhà hả?”

“Chân mẹ vợ tôi không tốt, cô ấy về thăm rồi. Lần này cậu không về một mình đấy chứ?” Chu Hằng nói.

“Cô ấy về trước rồi.”

Chu Hằng ấn ý mà “à” một tiếng.

“Có phải cậu đã biết chuyện nhà cô ấy từ lâu rồi không.” Lương Viễn Triêu không vòng vo.

Nhìn vẻ mặt Chu Hằng, vậy chắc chắn anh ta đã biết, hơn nữa còn biết nhiều hơn anh. Chu Hằng cũng chẳng quanh co, nói thẳng: “Huỳnh Nguyệt là chủ nhiệm lớp của em họ Bạc Quan Sơ. Năm trước chủ nhiệm lớp đi thăm hỏi các gia đình, Huỳnh Nguyệt thấy trên bàn học thằng nhóc đấy để một tấm ảnh, trên đó có một cô gái rất đẹp nên cô ấy mới thuận miệng hỏi vài câu.”

Lúc Lý Hạo Lạc kể với Cố Huỳnh Nguyệt, lúc kể cậu ta còn khóc. Cậu ta uất ức thay chị họ, thật không thể hiểu, cô gái tốt như thế sao lại cứ phải rơi vào gia đình như này.

“Sao lần trước cậu không nói.”

Chu Hằng có lý chẳng sợ: “Mình ám chỉ cho cậu rồi mà.”

Ý định ban đầu của Lương Viễn Triêu là tới hỏi mượn xe Chu Hằng, nhận tiện hàn huyên một lúc. Trên đường anh gọi điện thoại vài lần nhưng chẳng ai nhấc máy, đối phương không hề có động tĩnh.

“Một phút mà nhìn điện thoại những năm lần, là đang đợi tin nhắn của ai à? Nhớ em ấy thì gọi điện thoại đi, giấu giấu diếm diếm cứ như yêu đương vụng trộm.” Chu Hằng ỷ mình đã kết hôn nên mỗi lần gặp Lương Viễn Triêu, anh ta đều đâm anh một nhát.

“Cút, đi thôi.”

Anh trở lại căn nhà ở mãi sâu trong ngõ, cầm chiếc chìa khoá ông Trần đưa cho mở cửa. Vì lâu không có người ở nên cỏ dại trong sân đã cao nửa mét. Bài trí trong phòng vẫn y nguyên như lúc đi, chẳng qua là đã tích thêm một tầng bụi dày thôi.

Rất nhiều đồ bên trong có thể coi là đồ cổ, ví dụ như điện thoại thời dân quốc, hay là ti vi đen trắng không có điều khiển từ xa. Ông Trần đã không động vào máy ảnh nhiều năm, nếu không phải lần này Lương Viễn Triêu nỗ lực thuyết phục ông chơi lại thì ông cũng chẳng muốn chụp, thà rằng ngồi trên máy mạt chược tự động còn vui hơn.

Giờ cơm qua đi, Bạc Quan Sơ vẫn nằm trên giường, cô loáng thoáng nghe thấy bà nội nói lát nữa ba mẹ và cả nhà cô của cô sẽ qua đây. Nghe xong, Bạc Quan Sơ lập tức gọi điện thoại cho Lương Viễn Triêu: “Anh ở đâu?”

“Chỗ ông Trần.”

Bạc Quan Sơ vừa nghiêng đầu kẹp điện thoại vừa mặc nội y: “Ông Trần nào?”

“Ông Trần nhiếp ảnh gia.” Lương Viễn Triêu giúp cô nhớ lại.

“Anh ở đấy làm gì?” Bạc Quan Sơ tuỳ ý buộc tóc đuôi ngựa, rửa mặt, cuối cùng vội vàng ra ngoài.

Lương Viễn Triêu không nói cho cô, anh chỉ nói: “Đến đây rồi em sẽ biết.”

Nhà bà nội ở nông thôn, Bạc Quan Sơ đến đường giao thì đặt xe riêng để về phố sau. Diện mạo của phố sau không có gì thay đổi, nhưng không còn hơi thở phố phường như lúc nhỏ nữa, tiếng rao to của những người bán hàng rong đã biến mất trong sự biến đổi của thời thế.

Cô nhanh chóng tìm được con ngõ mà ông Trần ở, cánh cổng gỉ sét đến mức sắp không đẩy được nữa. Lương Viễn Triêu đứng trên ban công lầu hai nhìn cô.

“Đi thẳng vào đi, cầu thang ở bên tay phải.”

Trong nhà có mùi ẩm mốc rất nồng, Bạc Quan Sơ phẩy phẩy trước mũi: “Em nghe người ta nói ông Trần đã chuyển khỏi nơi này nhiều năm lắm rồi, cháu ông ấy đón tới thành phố lớn. Không phải ông Trần thích nhất là tự do à? Sao lại rời khỏi căn nhà cũ mà bản thân trấn giữ hơn 30 năm thế.”

Bạc Quan Sơ không thể nói rõ là cảm xúc gì, khi ấy trong lòng cô chỉ bội phục duy nhất hai người, một là Lương Viễn Triêu, hai là ông Trần.

Nhiếp ảnh gia Trần, thật là một cái tên phong cách. Ông ấy chính là mây đơn hạc nội trong thế giới coi trọng vật chất.

Lương Viễn Triêu nói: “Người càng già càng khao khát tình thân.”

“Nhưng em nhớ là ông ấy có một đứa cháu, sau này đứa cháu ấy tới Tân Cương viện trợ mà.” Bạc Quan Sơ hỏi tiếp.

Lương Viễn Triêu để chìa khoá vào lòng bàn tay cô: “Bởi vì anh là cháu ông ấy.”

Bạc Quan Sơ sững sờ khoảng một phút, sau đó chợt hoàn hồn lại. Kể từ lúc Lương Viễn Triêu nói mình ở chỗ ông Trần, cô nên nhận ra là có vấn đề mới đúng. Theo lý thuyết mà nói, anh chỉ gặp ông Trần đúng một lần đó, sao lại có thể bỗng nhiên tới đây. Hiếm khi nào mà chỉ số thông minh của cô giảm xuống như thế.

Lương Viễn Triêu thấy bộ dạng khó hiểu của cô, giải thích: “Sau khi ông bà nội anh ly hôn, bà nội mang theo ba anh và chú tới Thượng Hải, rồi sửa họ cho hai anh em, bà nội anh họ Lương. Sau này vì công việc nên ba anh chuyển về lại Nam Thành.”

“Vậy sao anh biết được?”

“Chú nói cho anh biết.”

Bạc Quan Sơ đã tới đây rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên cô nghiêm túc thưởng thức căn nhà này. Hoa văn trạm trổ tinh xảo trên cửa sổ có thể so với tác phẩm nghệ thuật, tất cả đồ trang trí bên trong đẹp đẽ chẳng tìm được chỗ xấu. Không thể phủ nhận, ông Trần đích xác có thiên phú nghệ thuật, chỉ tiếc là sinh không đúng thời đại. Nhưng có lẽ ông Trần cũng không cảm thấy tiếc nuối, bởi vì từ trước đến nay cuộc sống chưa bao giờ áp đặt được ông, mà là ông tạo ra cuộc sống.

“Cho nên giờ ông ấy ở Bắc Thành?”

Lương Viễn Triêu gật đầu.”

Anh vào phòng làm việc của ông Trần thu dọn lại máy ảnh, trong đó có rất nhiều loại đã thành tuyệt bản. Bạc Quan Sơ thu dọn giúp anh, cuối cùng chất đầy hai thùng lớn.

Xe ô tô dừng ở ngoài ngõ, Lương Viễn Triêu nhấc thùng lên xe, hỏi cô: “Muốn đi dạo không?”

“Có.”

Những viên gạch trên mặt đất không biết đã bong bao nhiêu lớp, nguyện vọng thời niên thiếu mà Bạc Quan Sơ ước cuối cùng cũng thành sự thực, cuối cùng cô cũng đã bước ra khỏi bóng tối để hướng về ánh sáng.

Cô hỏi: “Lúc anh đón ông ấy, ông ấy không cả mang máy ảnh bảo bối của mình đi. Thế giờ ông ấy đang làm gì?”

Lương Viễn Triêu bất đắc dĩ lắc đầu: “Chơi mạt chược.”

Quả nhiên ông Trần tận hưởng nhân sinh.

Hơn mười năm qua đi, nơi đổ nát này thay đổi cực ít, nếu không để ý kỹ, có lẽ cũng khó mà có thể nhận ra.

Cửa tiệm nhỏ treo đầy kẹo QQ trước kia đã mở rộng thêm, thoạt nhìn giản đơn thô sơ nhưng đồ trên kệ hàng lại được bày rất đầy đủ, tuy nhiên mấy đồ đó lại rất bình thường. Tầng thứ hai tủ lạnh để vài chai Sprite giả, cửa tiệm này hơi giống bản sao của cửa tiệm nhà Chu Hằng lúc trước. Trên tường căn tiệm có một dòng chữ được viết bằng sơn đen: “Cắt gấu quần, may cúc áo, sửa khoá kéo.”

Bên ngoài có một người đàn ông mồ hôi nhễ nhại đang dỡ hàng, thấy hai người, người đàn ông đó lập tức nở nụ cười tiếp đón.

Khi Lương Viễn Triêu và Bạc Quan Sơ chuẩn bị rời đi, ông ấy đột nhiên giữ chặt ống tay áo Bạc Quan Sơ: “Cô gái, có phải chúng ta từng gặp nhau rồi không?”

Mày Lương Viễn Triêu nhíu lại, anh kéo cô sang bên cạnh.

Lúc đó, một người phụ nữ chạy từ trong nhà ra. Người đó nhìn chằm chằm Bạc Quan Sơ một lúc lâu, muốn nhận nhưng chẳng dám nhận. Bạc Quan Sơ mở miệng gọi một tiếng “cô Linh”.

Người phụ nữ mừng rỡ vỗ tay: “Cháu là Tiểu Sơ đúng không? Có phải tên Tiểu Sơ không?”

Bạc Quan Sơ cười, đáp lại: “Vâng.”

Đôi vợ chồng già rất nhiệt tình, họ liên tục mời Bạc Quan Sơ và Lương Viễn Triêu vào trong nhà.

“Không phải lúc trước cô ở bên kia Hồ Tịch à?” Bạc Quan Sơ hỏi.

“Haizz…” Hai người than thở không thôi.

Cô Linh là người may vá nhiều năm, tay nghề rất giỏi. Mười năm trước người may quần áo bên cô nhiều đến nỗi phải xếp hàng từ đông sang tây thành phố. Cô Linh nói, tổ tiên nhà cô đều làm nghề này, ông cha còn từng may long bào cho Hoàng thượng. Nhưng tiếc là cô không cạnh tranh được với máy móc. Trong thời đại sản xuất nhanh, ở thành phố nhỏ như Nam Thành chẳng còn mấy người chỉ vì một bộ quần áo mà đợi cả mười ngày nửa tháng. Công việc kinh doanh càng ngày càng ảm đạm, cuối cùng cô phải chuyển đến bên này mở một cửa hàng nhỏ để tiếp tục duy trì sinh kế.

“Nhiều năm không gặp mà đã lớn tướng rồi.” Cô Linh nháy mắt ra hiệu, đè thấp giọng xuống: “Bộ quần áo lúc đó là làm cho cậu ấy hả?”

Bạc Quan Sơ gật đầu, cô Linh rất đáng yêu.

Cô Linh vừa nghe xong thì lập tức kéo Lương Viễn Triêu tới, sau đó bắt đầu lảm nhảm: “Bộ vest hồi đó Tiểu Sơ nó tặng cho cậu chính là do tôi làm. Khi ấy con bé không có tiền, nhưng vì may vest cho cậu nên nó đã làm thêm cho tôi hai tháng, từ xe chỉ luồn kim cho đến chạy vặt nấu cơm. Cô gái tốt như thế dù có đốt đèn lồng thì cũng khó mà tìm đấy.”

Ánh mắt Lương Viễn Triêu dán lên người cô, không che được ý cười.

Cô Linh bảo họ ở lại ăn cơm xong rồi đi, Bạc Quan Sơ từ chối.

Lương Viễn Triêu đưa cô về quê: “Anh muốn vào trong ngồi không?”

“Lần sau đi, lát nữa anh bay về Bắc Thành rồi.” Thật ra cũng chẳng vội lắm, nhưng lần đầu gặp mặt mà đi tay không thì không hay.

“Vậy anh đi đường nhớ cẩn thận.”

Bạc Quan Sơ vừa chạm tay vào tay nắm cửa bên trong xe, ‘cạch’ một tiếng, Lương Viễn Triêu khoá cửa lại.

Người đàn ông vừa cười vừa nhìn cô, Bạc Quan Sơ biết anh đang nghĩ gì nên kề mặt sát gần, hỏi: “Anh còn giữ bộ vest kia không?”

“Còn giữ.”

“Ừm, ngoan lắm.” Cô hôn lên mặt anh. Khi Lương Viễn Triêu định hôn cô, cô tự mở khoá trung tâm, sau đó rời đi mà chẳng quay đầu lại.

__________

Chú thích:
  1. 粽叶: Lá dong này cũng thuộc họ lá dong giống của Việt Nam, nhưng khác. Lá này dùng để gói bánh ú.