Dịch: Kình Lạc
Lần ở villa Liên Vụ đó, Vương Liễm cho rằng trạng thái của Bạc Quan Sơ đang rất tệ nên anh ta đã chuẩn bị làm trị liệu tâm lý cho cô, song cuối cùng hẹn mấy lần nhưng lần nào cũng bị cô từ chối hết. Sau đó Vương Liễm lại bận rộn tới các trường trên khắp cả nước để mở tọa đàm, hai người không liên hệ với nhau cả một khoảng thời gian dài. Nhưng Vương Liễm phát hiện, Bạc Quan Sơ bắt đầu đăng bài lên vòng bạn bè, những bài đăng ấy đều là những khoảnh khắc cuộc sống tươi sáng. Cô xóa hết ảnh nền đen, ảnh đại diện cũng đổi thành mèo của mình.
Tọa đàm tạm thời đến giai đoạn kết thúc, cuối cùng Vương Liễm cũng có thời gian rảnh, ba người tụ họp ở Yến Gia Trà.
Nhân viên mở cửa phòng: “Hai vị, mời vào bên trong.”
Yến Thật đến sớm nhất, khi thấy rõ là ai tới, anh ta hỏi: “Cùng đến à?”
Vương Liễm treo áo khoác đã cởi lên giá móc áo ở cửa: “Gặp ở bãi đỗ xe.”
Lâu lắm rồi Bạc Quan Sơ chưa gặp Yến Thật, cô cảm giác anh ta đã gầy hơn vì thế hỏi: “Gần đây bệnh viện rất bận hả?”
“Ừm, dạo này thay đổi thời tiết nên bệnh nhân tăng nhiều hơn. Ngoại trừ phẫu thuật ra, đôi khi còn phải tới phòng cấp cứu để khám bệnh.” Yến Thật đưa menu cho Bạc Quan Sơ: “Chọn mấy món mà em thích ăn đi, còn lại thì em xem còn muốn ăn gì nữa không.”
Vương Liễm kề sát gần, chỉ vào món mới trên menu, hỏi Yến Thật: “Món cá rô mo Trung Quốc hấp này ăn ngon không?”
“Tôi chưa ăn bao giờ, anh thử xem.”
Bạc Quan Sơ nói với nhân viên phục vụ bên cạnh: “Thêm một phần cá rô mo Trung Quốc hấp.”
Nhân viên cầm iPad nhập đơn: “Có thêm rau thơm không ạ?”
Hấp lại còn rau thơm? Bạc Quan Sơ nhìn Vương Liễm, Vương Liễm lắc đầu.
Sau khi nhân viên rời khỏi, Vương Liễm hỏi Bạc Quan Sơ: “Cô rời khỏi Viện nghiên cứu cũng được một thời gian rồi nhỉ, dạo này đang làm gì?”
“Nằm ở nhà, sau đó cho mèo ăn.”
Vương Liễm nhớ rõ Bạc Quan Sơ từng nói mình không thích động vật: “Cô mua con mèo kia bao nhiêu tiền? Mấy ngày trước cháu gái tôi còn bảo tôi mua cho nó một con.”
“Tôi không mua, nó là mèo hoang trong khu chung cư, bên bất động sản nhất quyết đưa cho tôi.”
Vương Liễm kinh ngạc: “Con mèo đó của cô phải hàng chục nghìn đấy.”
“Có thể nó là thú cưng mới của người giàu nào đó trong khu chung cư, sau đấy người ta không muốn nuôi nó nữa.”
Thôi, giả thiết này cũng khá hợp lý mà.
Ba người hàn huyên rất nhiều, Vương Liễm rõ ràng cảm giác được Bạc Quan Sơ đã thay đổi.
“Gần đây cô thế nào?” Vương Liễm hỏi thẳng cô.
“Chúng ta đều ngồi đây, gặp cũng đã gặp mà nói cũng đã nói, anh cảm thấy gần đây tôi thế nào?”
Sắc mặt Bạc Quan Sơ hồng hào hơn trước kia, tâm tình có vẻ cũng tốt, trạng thái hiện tại tốt hơn bất kỳ thời điểm nào trước kia. Vương Liễm thật sự mừng thầm cho cô.
Khi đồ ăn lên gần hết, Vương Liễm uống ngụm nước, chọn bừa đề tài để nói: “Nghe nói tháng 12 này bệnh viện các cậu có dự án viện trợ quốc tế?”
Bạc Quan Sơ đang lật menu: “Bác sĩ không biên giới?”
Yến Thật: “Ừm.”
Vương Liễm rót nước cho hai người: “Tôi nghe một người bạn nói là dự án đó tới Afghanistan.”
“Anh đi không?” Bạc Quan Sơ đột nhiên ngẩng đầu hỏi Yến Thật.
Khoé miệng Yến Thật khẽ nhếch lên, vẫn là khuôn mặt điềm đạm quen thuộc ấy: “Em hy vọng tôi đi không?”
Món cuối cùng là phổi phu thê, Bạc Quan Sơ gắp một miếng bỏ vào miệng, nói không rõ lắm: “Vậy phải hỏi bản thân anh, chuyện như này sao tôi có thể quyết định giúp anh được.”
“Nếu là Lương Viễn Triêu thì sao? Em có hy vọng anh ta đi không?”
Ánh mắt Vương Liễm hết nhìn người này rồi lại nhìn người kia, thấy Bạc Quan Sơ xoa tay, anh ta đứng dậy đi tắt điều hoà. Khi ấy, Vương Liễm nghe thấy người phía sau nói: “Anh ấy không phải bác sĩ.”
“Vậy nếu anh ta là bác sĩ thì sao?” Trên khuôn mặt Yến Thật không còn vẻ tươi cười.
Bạc Quan Sơ cúi đầu dùng bữa: “Anh ấy không có khả năng làm bác sĩ.”
“Tôi nói nếu.”
Vương Liễm kinh ngạc với sự cố chấp của Yến Thật.
Bạc Quan Sơ cũng không lảng tránh, cô dứt khoát nói: “Không hy vọng.”
Quả nhiên như Vương Liễm dự đoán, sự thay đổi của Bạc Quan Sơ có liên quan đến Lương Viễn Triêu.
Lần đầu tiên Yến Thật biết đến Lương Viễn Triêu không phải là do Tiết Cảnh Sơn nói, mà là từ Bạc Quan Sơ. Buổi tối đầu tiên cô “ngủ cùng”, ít nhiều gì cũng hơi không quen nên hai người mượn việc nói chuyện để giảm bớt sự xấu hổ. Bạc Quan Sơ dành một đêm để nói với Yến Thật rằng cô rất yêu một chàng thiếu niên. Yến Thật lúc ấy đã bắt đầu rung động.
Cái gọi là “ngủ cùng” của hai người họ thật ra là kê hai chiếc giường trong phòng ngủ của Yến Thật, ở giữa còn có một tấm rèm ngăn cách. Sau khi mối quan hệ lợi ích của hai người được xác định không lâu, Yến Thật vào bệnh viện, ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi, số lần về nhà cực ít. Nhưng dù có bận thì anh ta cũng vẫn sắp xếp thoả đáng mọi chuyện lớn nhỏ của Bạc Quan Sơ, mà đây còn chẳng phải là nghĩa vụ trong phạm vi hợp đồng nên Bạc Quan Sơ luôn cảm thấy bản thân đã lấy không của anh ta 10 triệu.
Yến Thật châm lửa hút thuốc trước mặt Bạc Quan Sơ.
Vương Liễm sửng sốt: “Cậu cũng bắt đầu hút thuốc từ lúc nào thế?”
Yến Thật không trả lời Vương Liễm, anh ta đưa một điếu cho Bạc Quan Sơ, Bạc Quan Sơ không nhận: “Tôi không hút lâu lắm rồi.”
Vương Liễm đột nhiên nhớ đến lời khuyên lúc trước mình cho Bạc Quan Sơ, song giờ phút này anh ta lại cảm thấy hơi có lỗi với Yến Thật. Yến Thật thích Bạc Quan Sơ, Vương Liễm đã nhìn ra từ lâu.
Trong ba người thì Vương Liễm lớn tuổi nhất, Yến Thật vốn cũng chỉ là người bệnh của anh ta nhưng sau này vì tích cách hai người hợp nhau, nên quan hệ chuyển từ bác sĩ người bệnh thành bạn bè. Chuyện Bạc Quan Sơ làm “bạn ngủ cùng” của Yến Thật, nửa năm sau Vương Liễm mới biết.
Trên bàn gỗ bày đầy đồ ăn nhưng chỉ có Bạc Quan Sơ động đũa, Yến Thật nhìn chằm chằm cô ăn.
Vương Liếm hắng giọng định làm dịu bầu không khí: “Tôi nhớ rõ lần đầu tiên gặp cô, cô vẫn là một cô bé. Sau này gặp lại thì cô cũng học nghiên cứu sinh rồi.”
“Lần thứ hai anh gặp tôi cách lần thứ nhất chỉ hơn hai năm, không tới ba năm.” Bạc Quan Sơ vân vê điếu thuốc trên bàn không ai đụng đến.
Vương Liễm bật cười, thuận tiện hỏi chút chuyện lúc trước: “Chuyện lần trước xử lý thế nào? Sau đấy cô có về nhà không?”
Yến Thật lạnh lùng cắt đứt lời Vương Liễm: “Đây là văn phòng của anh à?”
…
“Anh ta cũng là lo lắng cho tôi nên mới nói thôi.” Bạc Quan Sơ gắp miếng thịt để vào trong đĩa của Yến Thật, tiếp đó mới trả lời câu hỏi của Vương Liễm: “Ngày ấy tôi không quay về, bọn họ gửi cho tôi mấy tin nhắn nhưng tôi không muốn trả lời lại. Còn chuyện đó là Lương Viễn Triêu xử lý, tôi cũng không hỏi.”
“Vậy về sau cô có dự định gì không?”
Bạc Quan Sơ dựa vào trên sô pha, nghịch chậu hoa trên bệ cửa sổ, thoải mái thư giãn: “Tôi có người bạn mở tiệm hoa nên cũng đầu tư ít, thỉnh thoảng qua đó xem tiệm. Đa số thời gian thì tốt nhất vẫn là nằm ở nhà, chẳng có ngày nào thoải mái hơn bây giờ cả.”
Mặc dù sắc mặt Yến Thật ở bên cạnh đang khó coi, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của Vương Liễm. Trọng tâm cuộc sống của Bạc Quan Sơ đã lệch đi, cô có thứ để quan tâm hơn, thế giới tối tăm lộn xộn kia cuối cùng cũng bị cô bỏ lại phía sau.
Cả bàn toàn thịt cá, Yến Thật chẳng ăn mấy miếng nhưng lại hút ba điếu thuốc.
Đang ăn được nửa thì nhà hàng của Kỳ Phong có chuyện, anh ta gọi Bạc Quan Sơ tới giúp.
Sau khi Bạc Quan Sơ đi, Vương Liễm mới nói: “Nếu như tình cảm mà Bạc Quan Sơ dành cho Lương Viễn Triêu hơi dao động, thì danh hiệu “vị hôn thê của Yến Thật” mà ông ngoại cậu gán cho lâu như thế cũng không đến nỗi qua bao năm mà cô ấy vẫn không chấp nhận. Từ khi cậu đưa Bạc Quan Sơ đến chỗ tôi để bắt đầu điều trị, tôi đã biết cậu không phải là ‘ánh sáng’ của cô ấy.”
Vương Liễm đã khuyên Yến Thật đừng rung động với Bạc Quan Sơ từ rất lâu trước, nhưng tiếc là thứ tình cảm này vẫn không thể không chế được. Thật ra anh ta biết Yến Thật muốn đi Afghanistan nên mới cố ý nói mấy lời đó.
“Yến Thật, nếu cậu thiếu Bạc Quan Sơ thì vẫn chẳng sao cả, nhưng nếu Bạc Quan Sơ thiếu Lương Viễn Triêu thì sẽ chết. Ngoại trừ tiền ra thì cậu không thể cho Bạc Quan Sơ bất kỳ thứ gì mà cô ấy thật sự cần. Cậu có biết cô ấy thích kẹo vị gì không? Cậu có biết làm thế nào để cô ấy hạnh phúc không? Mấy lời này của tôi hơi khó nghe, nhưng tôi rõ hơn cậu, tôi biết cô ấy đã phải chịu bao nhiêu đau khổ, biết cô ấy khóc bao nhiêu lần. Cuối cùng Bạc Quan Sơ cũng vượt qua rồi, cậu không vui thay cô ấy sao?”
Vương Liễm hỏi có khi nào cô muốn rời khỏi thế giới này không. Câu trả lời của Bạc Quan Sơ là: Tôi muốn nói với cuộc sống chết tiệt này rằng ‘tôi yêu bạn’, thân thể không chết, trái tim cũng bất tử.
Dù Vương Liễm đứng từ góc độ bác sĩ hay là góc độ bạn bè, thì anh ta cũng không hy vọng Bạc Quan Sơ sẽ trở lại khoảng thời gian trước. Cô nhất định phải bước đi, đi thẳng về phía trước, phải đi đến nơi xán lạn, hoà mình vào ánh sáng.
“Tôi là bác sĩ tâm lý của cô ấy, tôi có thể cảm nhận được nỗi đau mà cô ấy kể cho tôi nghe không bằng một nửa nỗi đau trong lòng. Yến Thật, rốt cuộc cậu đối với cô ấy là thích, yêu, hay đau lòng muốn chăm sóc?”
Còn một câu mà Vương Liễm chưa nói, tình yêu thời niên thiếu sẽ khắc sâu trong tim suốt đời.
Vương Liễm không phải là người có tính cách dễ xúc động, nếu đổi thành người khác thì anh ta cũng sẽ không đứng ra. Nhưng là Bạc Quan Sơ, anh ta thật sự hy vọng cô hạnh phúc. Yến Thật là một người đàn ông tốt, anh ta sẽ tìm được người phụ nữ mà mình yêu, nhưng cả đời này Bạc Quan Sơ chỉ có thể ở bên cạnh Lương Viễn Triêu.
*
Cái mà Kỳ Phong gọi là có chuyện, chính là gọi cô tới để thử đồ ăn.
“Không phải tôi đã nói là trưa tôi có hẹn ăn với người khác à?” Bạc Quan Sơ ngồi xuống trước một đống đĩa nhỏ, gì mà gan ngỗng, bít tết, cô không có khẩu vị.
“Tôi biết chứ, nên tôi mới sợ bà ăn no quá không ăn được nữa, bởi vậy tôi mới căn chuẩn thời gian gọi điện thoại cho bà đấy.”
Bạc Quan Sơ thay tất cả nhân viên trong cửa hàng nói lên nghi hoặc: “Bạn gái ông đâu?”
“Hôm nay em ấy có tiết.”
Niệm tình Kỳ Phong không thích mèo nhưng vẫn mua 5 hộp pate cho Ánh Trăng, cô sẽ nếm thử.
Bạc Quan Sơ là người rất kén chọn về khoản ăn uống, đầu bếp ở bên cạnh bị cô nói đến mức tự cảm giác rằng bản thân sắp bị sa thải.
Sau khi thử hết, Bạc Quan Sơ và Kỳ Phong tới một quán cà phê, Kỳ Phong gọi cho cô một ly Latte: “Khi nào thì lớp cấp ba của bọn bà họp?”
Bạc Quan Sơ lấy điện thoại ra nhìn thông báo nhóm: “15 tháng 12.”
“Tiền Khả Khả có tới không?” Kỳ Phong không biết chuyện kia nên chỉ cho là mất liên lạc bình thường.
Bạc Quan Sơ lướt vòng bạn bè, phần danh bạ có thêm một bạn mới, cô nhấn vào, người gửi lời mời là Tiền Khả Khả. Bạc Quan Sơ chợt lo lắng, bàn tay bất giác đổ mồ hôi, sau khi chấp nhận cũng không dám chào hỏi trước.
Kỳ Phong gõ mặt bàn: “Bà làm gì thế? Mặt nghiêm trọng vậy.”
“Cậu ấy ở nước ngoài, chắc là không về đâu.”
“Cậu ấy đi du học à?”
Thấy thời gian không còn sớm lắm, Bạc Quan Sơ không muốn nói với anh ta nữa: “Tôi đi đây.”
Kỳ Phong mới uống được ba ngụm cà phê: “Bà vội vàng đi thế làm gì?”
Bạc Quan Sơ xách túi, cầm ly latte: “Đến Triêu Kim không thể phá sản để thăm người hàng xóm đang vất vả làm việc của tôi.”
Kỳ Phong mất ba giây mới kịp phản ứng, hoá ra là Lương Viễn Triêu. Nghĩ đến đây, anh ta lạc quan bắt đầu nghĩ đến việc chuẩn bị tiền mừng.
Bạc Quan Sơ sợ sẽ bị lễ tân ngăn lại như lần trước nên lần này cô gọi điện thoại cho Lương Viễn Triêu trước, kết quả không ai nghe máy. Vì thế cô quay sang gửi tin nhắn wechat cho Tô Mộc.
Tô Mộc đưa Bạc Quan Sơ đến phòng làm việc của tổng giám đốc, trong thang máy chỉ có hai người.
“Cô và Thẩm Tu thế nào rồi?” Bạc Quan Sơ đột nhiên hỏi.
Tô Mộc không kịp phản ứng, con số màu đỏ liên tục nhảy lên, cô nàng ngẫm nghĩ: “Không thế nào cả, con người anh ta rất phiền.”
“Cô không thích cậu ta à?” Bạc Quan Sơ thẳng thắn thì rất đáng sợ.
“Cũng không phải, chỉ là anh ta thích làm phiền tôi, thích làm tôi tức giận thôi.” Tô Mộc vừa nói xong, thang máy vừa hay lên tầng đỉnh.
Bạc Quan Sơ đứng ở giữa cửa, quay đầu hỏi Tô Mộc: “Công ty các cô cho phép yêu đương công sở không?”
“Hả…” To Mộc nuốt nước miếng: “Em cũng không biết.”
Bạc Quan Sơ cho cô nàng một “liều thuốc an thần”: “Lương Viễn Triêu không cho các cô yêu đương, vậy tôi sẽ tự tay đâm anh ấy.”
Tô Mộc gào thét trong lòng, nhất định phải cho chị gái này ‘lên chức’ nhá! Đồ chó Trần Nhã Di kia có thể nhanh chóng biến đi được không.
Cốc cốc cốc…
“Mời vào.” Lương Viễn Triêu nhìn máy tính cả ngày nên mắt hơi cay. Anh nhắm mắt nhẹ nhàng ấn huyệt tình minh, người vào mãi không lên tiếng, vì thế anh hỏi: “Phải ký gì?”
“Sếp cố gắng thế này cơ mà, chẳng trách công ty sẽ không phá sản.” Bạc Quan Sơ thản nhiên tự đắc dựa vào bàn làm việc.
Lương Viễn Triêu suýt chút nữa đã tưởng rằng bản thân mệt quá nên sinh ra ảo giác: “Sao em lại tới đây?”
“Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, em đến khảo sát thực địa một chút, nhìn xem phải làm thế nào mới có thể đánh gục được công ty của anh, để anh ngoan ngoãn quay về gặp bà nội cùng em.”
Lương Viễn Triêu nở nụ cười bất đắc dĩ.
Bạc Quan Sơ đi đến bên cạnh ghế của anh: “Ngửa đầu đi.”
Lương Viễn Triêu thấy cô lấy thứ gì đó từ trong túi ra: “Em còn mang theo thuốc nhỏ mắt bên người à?”
“Lo trước khỏi hoạ.” Nói xong, Bạc Quan Sơ đẩy mí mắt anh lên, mỗi mắt nhỏ hai giọt.
Thuốc nhỏ mắt này mát lạnh không kém gì dầu gió, Lương Viễn Triêu nghe thấy bên tai có người cười khẽ, thế nhưng lại chẳng thể mở mắt được: “Bạc Quan Sơ, em nhỏ cho anh thuốc nhỏ mắt gì thế?”
“Mua bên Nhật Bản đấy, chuyên dùng để chống mỏi.”
Bạc Quan Sơ cười thích thú, Lương Viễn Triêu cảm thấy bên trong nụ cười ấy có quỷ. Khi anh đang định bắt lấy cô để chất vấn thì trên đùi lại chợt nặng thêm, đồng thời đôi môi cô cũng dán lên, Bạc Quan Sơ chủ động đưa đầu lưỡi tiến vào. Thị giác không nhạy, giác quan khác càng được phóng đại hơn, Lương Viễn Triêu lần mò điều khiển từ xa trên bàn, đóng cửa chớp.
Dù đóng kịp, nhưng cảnh tượng ấy vẫn bị Trần Nhã Di nhìn thấy.
Cô ta đi lên là vì muốn tìm Lương Viễn Triêu ký tên, cửa chớp từ từ đóng lại, Trần Nhã Di giẫm lên đôi giày cao gót 10cm bước đi. Người ở bên trong hôn đến mức quên trời quên đất, hoàn toàn không nghe thấy tiếng giày mang theo căm phẫn ở bên ngoài.
Hôn khoảng chừng 5 phút, Lương Viễn Triêu mới miễn cưỡng mở mắt ra, bên khoé mắt vẫn còn sót chút chất lỏng sót lại.
Bạc Quan Sơ cảm thấy hài lòng thỏa mãn, cô lau đi giúp anh: “Anh thế này hệt như bị em chà đạp vậy.”
Anh nói: “Chẳng lẽ không phải à?”
Hộp thuốc nhỏ mắt vừa nãy bị Lương Viễn Triêu nắm chặt trong tay, anh cầm lên xem lại.
Bạc Quan Sơ giải thích: “Thuốc nhỏ mắt thật mà, vốn dĩ lúc nhỏ là nó sẽ có cảm giác như bị mù á.”
Lương Viễn Triêu không nghe cô ngụy biện: “Anh thấy em không phải là lo trước khỏi hoạ, mà là chuẩn bị rồi mới tới.”
“Thế thì sao, anh làm gì được em? Không phải vẫn ngoan ngoãn đóng cửa sổ à?” Bạc Quan Sơ liếc nhìn cửa sổ, vẻ mặt đắc ý, hệt như thiên nga đen kiêu ngạo không mang theo bất kỳ sự lưỡng lự do dự nào mà đi về nhà.
Cô rời đi, bỏ lại Lương Viễn Triêu vừa vuốt ve khoé miệng còn sót chút hơi ấm vừa tiếp tục đọc hợp đồng.
Buổi tối, Bạc Quan Sơ chán chường nằm trên giường nghe nhạc, thỉnh thoảng lại nhấn vào xem ảnh đại diện của Tiền Khả Khả. Tiền Khả Khả chỉ đăng một bài lên vòng bạn bè, bài này là từ hai năm trước: Dù cho đêm có tối đến mấy, hãy tin rằng bầu trời sẽ sáng.
Bạc Quan Sơ tháo tai nghe xuống, ngẩn người nhìn trần nhà.
Thế giới này lộn xộn rối bời, rất nhiều người lương thiện không thể sống thành bộ dạng mà họ muốn.
11 giờ, Tiền Khả Khả gửi một tin nhắn: [Cậu đã ngủ chưa?]
Giọng điệu quen thuộc giống như hai người chưa bao giờ chia cách, mũi Bạc Quan Sơ hơi cay: [Chưa ngủ.]
Tiền Khả Khả: [Cậu biết hết rồi chứ?]
Bạc Quan Sơ: [Ừm.]
Tiền Khả Khả cho rằng là Lương Viễn Triêu lén lút nói ra.
Bạc Quan Sơ: [Gần đây cậu thế nào?]
Tiền Khả Khả: [Rất tốt.]
Cô nàng gửi đến vài tấm ảnh: [Phong cảnh bên này rất đẹp, chạng vạng ngày nào Phó Khâm cũng đưa mình đi tản bộ.]
Ảnh chụp hiển nhiên là Tiền Khả Khả ngồi trên xe lăn chụp. Bạc Quan Sơ gõ lại xoá, xoá lại gõ, cứ lặp lại như thế, cuối cùng chẳng gửi đi gì.
Sau cùng vẫn là Tiền Khả Khả dứt khoát gửi tin nhắn đến: [Đợi mình khoẻ hơn, cậu tới thăm mình nhá.]
[Được.]
Đêm đó, Bạc Quan Sơ còn phát hiện một bí mật không tính là bí mật. Ảnh nền vòng bạn bè của Ngô Sinh là một tấm ảnh cưới, cô chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra được cô gái bên trong, Cố Miên.