Khói Thuốc - Quỳ Thập Nguyệt

Chương 53: “Anh Quỳ Xuống Cầu Xin Em, Em Sẽ Cho”




Dịch: Kình Lạc

Ông lão được đẩy ra khỏi phòng bệnh, người nhà vây quanh giường khóc nức nở, bà vợ là người khóc to nhất.

Khi Lương Viễn Triêu từ sân thượng đi xuống, bà lão liếc cái liền thấy ngay Bạc Quan Sơ ở phía sau người đàn ông. Bà ta đẩy đám người đám người ra, sau đó xông đến, dáng vẻ hệt như muốn băm nát cô rồi ăn vào bụng: “Cái loại vô ơn, sao người chết không phải là mày!”

Bà ta vừa gào khóc vừa chỉ vào Bạc Quan Sơ: “Trước kia mày ở nhà tao, ăn cơm nhà tao, dùng đồ nhà tao, bây giờ nhà tao có việc cần nhờ thì mày trở mặt. Trên đời có người trả ơn thế này à!”

“Hễ có gì ngon là thằng em họ kia của mày lại cất như báu vật rồi đưa cho mày ăn đầu tiên, nhà tao có lỗi với mày sao? Mày mua được nhà ở Bắc Thành, vậy mà có 200 nghìn thôi cũng không muốn cho vay, người như mày phải xuống địa ngục mới đúng!”

Những người vây xem bắt đầu chỉ trỏ Bạc Quan Sơ.

Người đàn ông chắn trước mặt Bạc Quan Sơ, chất vấn bà già chua ngoa: “Vết thương trên tay cô ấy là do bà cào?”

“Mày là thằng nào, cút.” Bà ta kéo Lương Viễn Triêu sang một bên.

Y tá trưởng chắn ở giữa, lên tiếng nhắc nhở: “Đây là bệnh viện!”

Bà lão sức lớn, đẩy y tá trưởng ngã xuống đất. Đầu y tá trưởng bị va vào góc tường, đau đến nỗi không mở được mắt.

“Y tá trưởng Vương!”

“Tiểu Hạ, đi gọi bảo vệ!”

Bạc Phương vừa khóc xong, vội lấy tay áo lau nước mắt nước mũi, sau đó nhanh chóng giữ bà ta: “Mẹ!”

Bà lão ném túi thuốc còn lại trong tay đi, Lương Viễn Triêu bước lên chắn theo bản năng, nhưng Bạc Quan Sơ lại dùng sức đẩy anh ra. Túi thuốc nước màu đen nặng trịch quét ra bên tai cô, để lại vết xước dài 5cm trên thái dương.

Bạc Phương không kéo được bà lão, đứa cháu Lý Khả Hân và con trai bà ta – đồng thời cũng là chú của Bạc Quan Sơ – cùng đến giúp Bạc Phương. Còn hai đứa con gái của bà ta và ba mẹ Bạc Quan Sơ lại đứng ở phía sau yên lặng không lên tiếng.

Lý Khả Hân hét lên với bà ta: “Ông nội bị ung thư giai đoạn cuối! Đây là chuyện sớm hay muộn, chị ấy có liên quan gì đâu chứ! Chị ấy nói chị không có tiền, chị ấy không cần lo cho cuộc sống ở chính mình à? Bà tỉnh táo chút đi!”

Bốp…

Lý Khả Hân bị bác gái tát một cái.

“Lý Khả Hân, ông nội nuôi mày lớn, mày có tư cách gì mà nói lời này?”

Lý Khả Hân vừa cười vừa rơi nước mắt: “Chị con đưa cho Lý Hạo Lạc căn nhà 400 nghìn, thế mà vẫn bảo trả ơn không đủ? Mọi người là trùng hút máu à? Lúc trước nhà mình nói chị ấy thế nào? Quên hết rồi sao? Người nói chị ấy là đồ chó ghẻ là ai? Nếu không vì ông nội nuôi con lớn, con cũng không đến chăm sóc đâu! Ông nội ở viện nhiều năm như thế, hai đứa con gái là bác và cô chăm sóc được mấy ngày? Toàn là con và mẹ con ở đây làm người hầu thôi!”

Cô Lý Khả Hân đi đến, sau đó chỉ vào Bạc Quan Sơ, từng chữ từng câu nói ra như lanh lảnh tiếng dao: “Lý Khả Hân, con đừng quên con mang họ Lý. Cô nói cho con biết, nhà con chứa chấp nó, cả đời sau của nó phải làm trâu làm ngựa cho nhà con là điều đương nhiên!”

Lý Khả Hân lắc đầu: “Mọi người điên hết rồi.”

Lúc Kỳ Phong chạy đến, Bạc Quan Sơ đang lạnh lùng nhìn chằm chằm Bạc Viễn và Thư Tâm đứng ở góc tường. Vậy mà ba mẹ cô chẳng hề nói đỡ cho cô một câu nào.

Khi Bạc Quan Sơ đứng ra, Kỳ Phong có cảm giác mãnh liệt rằng, lần này cô đã hoàn toàn buông bỏ. Bạc Quan Sơ đi đến trước mặt cô của Lý Khả Hân rồi nở nụ cười: “Cả đời làm trâu làm ngựa? Bà đang ảo tưởng gì thế? 400 nghìn không đủ chi phí sinh hoạt một năm à? Bà mạnh miệng như vậy, thế bà nói xem, bà phải làm mấy năm mới tích cóp được 400 nghìn. Ba bà bị bệnh, sao đứa con gái như bà lại không biết bán nhà để chữa bệnh cho ông ta?”

Cô kề sát vào tai người phụ nữ, lời nói rất nhẹ nhưng cũng đủ để tất cả mọi người ở đây nghe thấy: “Nghe nói tuần trước chồng bà vừa mới đổi xe mới, người ba nơi chín suối của bà biết không?”

“Mày!” Người phụ nữ cực kỳ tức giận.

Bà lão cũng hơi sững sờ, hôm qua lúc bà ta gọi điện thoại cho hai đứa con gái, đứa nào cũng nói mình không có tiền.

“Con gái cưng mình nuôi mấy chục năm còn chẳng thèm quan tâm, vậy mà bà còn định trông chờ vào con chó bà nuôi một năm tới chăm sóc?” Bạc Quan Sơ mỉa mai nói: “Suy nghĩ của bà vĩ đại lắm đấy.”

Yến Thật và bác sĩ chữa chính của ông lão vội vàng chạy đến, hai người vừa đi ra từ phòng phẫu thuật thì nghe y tá nói bên này xảy ra chuyện, thế là chẳng kịp đổi dép, cứ thế tới. Tình cảnh hỗn loạn, vài y tá phải giúp kéo người nhà bệnh nhân.

Trưởng khoa Lâm quát lớn: “Sao lại thế này?”

Bà lão thấy thế thì khóc to hơn: “Mày là người giết ông nhà tao, mày là hung thủ giết người! Mày đi chết đi!”

Bạc Quan Sơ ngước mắt, cô nhận ra Yến Thật đang lo lắng nhìn mình.

Y tá trưởng vừa đỡ trán vừa nói sơ qua tình huống tối nay, bệnh của ông lão chuyển biến xấu cũng đã nằm trong dự liệu của trưởng khoa Lâm.

Trưởng khoa Lâm cau mày, vẻ mặt nghiêm túc, chọn người trông có vẻ bình tĩnh nhất: “Con trai của người bệnh là ai? Tôi đề nghị anh khống chế tốt cảm xúc của người nhà mình.”

Hành lang trở lại cái tĩnh lặng, trưởng khoa Lâm cầm báo cáo của người bệnh trên tay: “Bệnh nhân bị ung thư giai đoạn cuối mà có thể sống sót nhiều năm như thế đã là chuyện cực kỳ may mắn, nhưng dù sao cũng là ung thư chứ không phải bệnh khác. Hôm qua tôi đã nói với mấy người rồi, có thể làm phẫu thuật, song cũng không có tác dụng lớn. Huống chi còn rạch một dao trên cơ thể người bệnh, như thế người bệnh chưa chắc đã trụ được. Hơn nữa tôi cũng nói phẫu thuật không hẳn sẽ thành công. Xem ra cơ thể của ông lão chống đỡ tới bây giờ đã là giới hạn, dù phẫu thuật thành công thì sau này ông lão cũng càng ngày càng khó chịu. Tế bào ung thư phát triển rất nhanh, cơ thể càng khỏe, nó càng lớn nhanh và mạnh hơn.”

Nhưng hiển nhiên là bà lão nghe không vào, bà ta lập tức thay đổi đối tượng, nhào vào trưởng khoa Lâm: “Tôi không tin! Người khác có thể sống lâu như thế, vậy tại sao ông nhà tôi lại không cứu được?”

Bạc Quan Sơ thề, bắt đầu từ giây phút cô bước ra khỏi bệnh viện, mấy người trong đó sẽ không còn liên quan gì đến cô nữa.

Yến Thật tìm thấy Bạc Quan Sơ ở sảnh lớn khoa nội trú, cô lẳng lặng nhìn y tá chạy đi chạy lại. Khi bên cạnh có người ngồi xuống, cô mới hoàn hồn: “Thẻ lúc trước còn dùng không?”

“Thẻ nào?”

Bạc Quan Sơ chợt nhận ra: “Không cần gửi tiền cho tôi đâu, tôi dùng thế là đủ rồi.”

Yến Thật biết đa phần tiền mà hai người họ giao dịch, Bạc Quan Sơ đều tiêu hết cho những người ở đây hôm nay: “Vương Liễm nói gọi cho em như em không nghe, anh ta hỏi em mai có thời gian rảnh không, anh ta đã tìm được một nhà hàng Trung khá ngon rồi.”

“Mai không rảnh.”

Yến Thật hơi dừng lại, anh ta muốn hỏi cô mai có chuyện gì. Nhưng lời đến bên miệng, Yến Thật lại phát hiện mình không nói ra được.

“Tôi đưa em về.”

“Không cần đâu, tôi đợi Lương Viễn Triêu.”

Bầu không khí hoàn toàn cứng đờ, hai người yên lặng ngồi đó. Mãi đến khi người đàn ông kia xuất hiện, Bach Quan Sơ mới như giếng cạn có nước, tổ hỏng lành lại. Đây là lần đầu tiên trong ngày hôm nay cô cười: “Anh ấy đến rồi, tôi đi đây.”

Hai người sóng vai đi ra ngoài, không nắm nay, thậm chí là duy trì khoảng cách an toàn, nhưng Yến Thật vẫn cực kỳ ghen tị.

*

Chiếc xe lái về Xuân Giang Minh Nguyệt, khi chờ đèn đỏ, Lương Viễn Triêu khoác một tay lên cửa xe, tay còn lại để lên vô lăng, anh nhìn Bạc Quan Sơ qua ánh đèn mờ ảo.

Bạc Quan Sơ cong môi cười: “Anh còn nhìn như thế, em sẽ cho là anh muốn em.”

May mà cửa sổ đóng, nếu lời này mà lọt vào tai người đàn ông khác, Lương Viễn Triêu sẽ phát điên.

Đèn đỏ còn 60 giây, Lương Viễn Triêu hùa theo lời trêu ghẹo của cô: “Vậy em cho không?”

Bạc Quan Sơ đột nhiên kề sát lại, bàn tay bất giác mò vào giữa hai chân người đàn ông, suýt chút nữa là chạm đến. Người đàn ông bình tĩnh nhìn chằm chằm Bạc Quan Sơ, cô ngang ngược nói: “Anh quỳ xuống cầu xin em, em sẽ cho.”

Lương Viễn Triêu hất tay cô ra, anh chẳng hề che giấu nụ cười, sau đó đáp trả: “Ai cầu xin ai còn không biết đâu.”

Lá cây bên đường ngoài cửa sổ xanh biếc rực rỡ dưới ánh đèn đường, Bạc Quan Sơ mở cửa sổ, gió lùa vào khiến tâm trí cô tỉnh táo hơn. Lương Viễn Triêu nhìn cô, nhấn ga tăng tốc, bỗng chốc Bạc Quan Sơ cảm thấy bản thân như được sống lại.

Bạc Quan Sơ hỏi: “Anh đã làm gì với bọn họ?”

Vừa nãy ở bệnh viện, Lương Viễn Triêu bảo người đưa cô đi, cô đợi anh ở sảnh lớn một tiếng.

Anh hỏi: “Em lo tôi sẽ làm gì?”

Bạc Quan Sơ thản nhiên đáp: “Sợ anh quá mềm lòng, cảm thấy họ là người có quan hệ với em nên không ra tay được.”

Quả thật Lương Viễn Triêu mềm lòng, anh không hy vọng sau này cô hối hận nhưng lại chẳng có đường cứu vãn. Cho nên anh chỉ giáo huấn bà lão và hai người phụ nữ kia một lát.

*

“Theo Điều 234 Bộ luật Hình sự, người cố ý gây thương tích cho người khác sẽ bị phạt tù có thời hạn không quá ba năm, quản chế hoặc tạm giam.” Đồng thời, Lương Viễn Triêu cũng gọi một cuộc điện thoại: “Luật sư Tưởng, chuẩn bị thủ tục.”

Rõ ràng bà lão hơi hoảng loạn: “Mày lừa ai thế? Bị thương có chút xíu như mà có thể bắt tao vào tù à? Vậy hơn nửa người trên cái đất Trung Quốc này sắp phải vào tù ngồi rồi, mày ỷ thế hiếp người vì tao không hiểu luật pháp à, tao sẽ kiện nó tội giết người, cho nó bị xử bắn luôn!”

Để cấu thành tội cố ý gây thương tích thì cần phải gây ra hậu quả thương tích từ mức độ nhẹ trở lên với nạn nhân, mà mức độ nhẹ này tương tương với việc gãy ngón tay út. Rõ ràng vết thương của Bạc Quan Sơ không đến mức độ nhẹ.

Lương Viễn Triêu nói: “Bà đã từng nghe câu ‘có tiền mua tiên cũng được’ bao giờ chưa? Tôi muốn kiện bà, cho bà ngồi nhà giam mấy ngày thì cũng chỉ là chuyện đơn giản tôi nói vài câu là xong. Nếu cô ấy còn phải chịu thêm bất kỳ oan ức nào từ chỗ bà, tôi sẽ khiến bà nhắm mắt không bao giờ tỉnh lại được. Còn có hai người con rể của bà, có lẽ ngày mai không cần đi làm đâu.”

Cô và bác của Lý Khả Hân lập tức nhảy ra: “Mày nói cái gì?”

Anh chẳng muốn nhiều lời, thẳng thừng ném danh thiếp: “Các người có thể kiện tuỳ ý kiện tôi, lúc ấy xem tôi có sợ hay không.”

*

Chiếc xe chạy vào hầm để xe của Xuân Giang Minh Nguyệt, Lương Viễn Triêu đỗ xe rồi bật đèn trên đỉnh xe lên, sau đó nghiêng người nhìn Bạc Quan Sơ, giọng điệu khó chịu: “Cô Bạc, người mang họ Yến này quả đúng là âm hồn không tan.”

Ánh đèn mờ nhạt khiến bầu không khí càng thêm u tối, Bạc Quan Sơ tựa trên ghế, đắc ý nhếch khóe miệng: “Đó là đơn vị công tác của người ta, gì mà âm hồn không tan. Hơn nữa anh ta tới tìm em là muốn đưa em về nhà thôi.”

Tạch, đèn bên trong bị tắt, tiếp theo là ‘rầm’ một tiếng, cửa xe bị đóng lại, vị trí lái trống không. Đèn điều khiển bằng giọng nói ở hầm để xe sáng lên theo bước chân người đàn ông.

Bạc Quan Sơ cũng xuống xe, tiếng giày cao gót vang lên lanh lảnh trong hầm để xe mênh mông có vẻ vô cùng đắc ý, cô nói tiếp: “Anh ta còn muốn cho em tiền.”

Thang máy vừa hay dừng ở tầng hầm hai, hai người bước vào. Lương Viễn Triêu tựa lên bức tường phía sau, tay đút túi quần, nhìn cô rồi cười nhạt. Có lẽ kiếp trước người đàn ông này là hồ ly tinh, đôi mắt kia mê hoặc hút lòng người, hệt như đang dùng phép thuật để quyến rũ cô.

Bạc Quan Sơ phớt lờ camera HD trong thang máy, cô bước tới dồn anh vào rồi bắt đầu hôn. Hôm nay nay cô đi giày cao gót đế thấp, nhón chân lên mới miễn cưỡng hôn được một chút: “Cúi đầu.”

Lương Viễn Triêu lại đứng thẳng người, nghiêm túc chỉnh lại cổ tay áo vest: “Cô Bạc, dựa vào khả năng của mình đi, sao em lại đòi hỏi như thế?”

Được, dựa vào khả năng mình.

Bạc Quan Sơ khom người, “xoẹt” một tiếng, chiếc váy bị cô xé từ bắp chân lên tới đùi, để lộ ra đôi chân trắng nõn thẳng tắp, mép nội y như ẩn như hiện.

Cô nhìn thẳng vào anh.

Đệt! Lương Viễn Triêu cởi áo vest ném lên đầu Bạc Quan Sơ, giây tiếp theo, Bạc Quan Sơ cảm thấy mình đang bay lên không.

*

Cô gái xinh đẹp quyến rũ ngồi trên tủ giày nhà Lương Viễn Triêu, người đàn ông dù gấp gáp nhưng vẫn ung dung nhìn cô: “Xé đã chưa? Chưa đã thì tiếp tục.”

“Cảm giác xé váy này không tồi, anh muốn thử không?” Bạc Quan Sơ coi anh là cá, điên cuồng rải mồi câu.

Dù biết vậy, nhưng Lương Viễn Triêu lại cắn câu.