Khói Thuốc - Quỳ Thập Nguyệt

Chương 50: “Ăn Mì Của Tôi, Ngủ Trên Giường Tôi, Vậy Mà Em Lại Nói Với Tôi Rằng Muốn Gả Cho Yến Thật?”




Dịch: Kình Lạc

Gió lớn rít gào, đẩy tung cửa đập mạnh vào tường, trong ống khói phát ra tiếng ù ù trầm thấp hệt như tiếng nức nở trong đêm tối. Không có ánh trăng chiếu sáng, bóng đêm đen kịt hệt như Ngọc Hoàng đại đế làm đổ lọ mực đen.

Lương Viễn Triêu tắm xong, quấn khăn mặt trên đầu, chuẩn bị ra đóng cửa ban công. Song anh lại bất chợt nghe thấy tiếng nói chuyện truyền đến từ ban công cách vách.

Ban công phòng ngủ chính của hai căn nhà nằm cạnh nhau, bên Bạc Quan Sơ lắp đặt thiết bị che mưa, cô nằm trên ghế dựa, điện thoại bị ném lên trên bàn.

Bà lão nói: “Sống ở nhà đẹp như thế mà lại keo kiệt đến vậy.”

“Nói xong chưa?” Bạc Quan Sơ cắn miếng cơm nắm nguội, thật nhạt nhẽo, nhưng vứt đi thì tiếc. Trong lòng cô cũng vì thế mà càng phiền muộn hơn.

Bạc Viễn lên tiếng khuyên nhủ: “Tiểu Sơ, con giúp nhà cô con đi, hoặc là con cứ coi như tiền đó là cho ba vay, có được không?”

Cô không biết Bạc Viễn đã đến Bắc Thành từ lúc nào.

“Con không có tiền.”

“Vậy con cứ gom góp cho ba vay 50 nghìn trước, 50 nghìn còn lại thì ba nghĩ cách sau, thế nhá?”

“Con không có tiền.”

Bạc Viễn bỗng chốc mất kiên nhẫn, ông ta hừ lạnh, nói bằng chất giọng địa phương Nam Thành: “Cái con bé này… thôi, với con thì tình thân cũng chẳng bằng đồng tiền nữa, từ bé đã coi tiền như mạng rồi. Không biết giống ai mà lại thành dáng vẻ thế này.”

Tiền đương nhiên là mạng, không phải bây giờ mấy người họ cũng đang tìm cô vay tiền để cứu mạng ông lão kia à?

Bạc Quan Sơ chống lưỡi lên hàm, tắt loa ngoài rồi cầm điện thoại lên, thẳng thắn nói: “Con không có tấm lòng Bồ Tát giống như ba, người khác cho ba một cái tát mà ba vẫn vuốt mặt nói không sao, không đau lắm. Con không muốn cho ông ta mượn, lúc ông ta nói con là đồ chó ghẻ vô liêm sỉ, rồi tìm đủ mọi cách để đuổi con đi thì ông ta có nghĩ đến ngày bản thân sẽ phải cầu xin con không? Lời này con nói ra cũng không sợ bọn họ nghe thấy, dù hai người già đó có quỳ xuống trước mặt con thì con cũng sẽ không cho ông ta vay tiền. Sớm muộn gì cũng chết, ông ta sống lâu thêm một ngày thì có thể tạo ra bao nhiêu giá trị nữa? Hay là ông ta sống lâu thêm môt ngày thì có thể cống hiến gì cho xã hội?”

“Bạc Quan Sơ!” Bạc Viễn hận không thể cho cô ngay cái bạt tai.

Bạc Quan Sơ không muốn nghe thêm một chữ nào nữa, cô tắt luôn điện thoại, sau đó ném nó lên chiếc giường lớn trong phòng ngủ.

Lương Viễn Triêu nhíu mày đứng cạnh cửa thuỷ tinh ở ban công, mưa hắt vào, sàn phòng ngủ bị ướt một mảng lớn, ngay cả quần ngủ anh vừa thay cũng bị ướt đẫm.

Hình như cô không sống tốt giống giống như trong dự tính của anh.

Lát sau, cách vách yên tĩnh trở lại, anh nghe thấy tiếng mèo kêu.

Giọng nói của cô gái mang theo âm mũi: “Con tới làm gì thế, muộn thế này rồi mà không ngủ, đêm đến là lúc mèo hoạt động à?”

“Meo!”

“À, hoá ra con là cú mèo.”

“Meo meo!” Mẹ mới là cú mèo! Cả nhà mẹ là cú mèo ấy!

Tay Bạc Quan Sơ đặt lên đầu bé mèo: “Đúng là một đám vô lại nhỉ? Đặc biệt là Lương Viễn Triêu, mẹ nó, đúng là tên… khốn… nạn!”

Ánh Trăng liên tục lắc đầu, ý muốn thoát khỏi móng vuốt của cô.

Bàn tay đang cầm khăn của Lương Viễn Triêu hơi khựng lại, anh quay nửa người rồi quyết định đi vào nhà.

“Làm gì, con không đồng ý?  Hôm nay dù lão Thiên Vương có đến đây thì Lương Viễn Triêu cũng vẫn không phải loại tốt đẹp gì đâu!”

“Meo… meo…”

Cô tự nhủ thầm: “Tên đểu cáng! Có cái lò vi sóng thôi mà cũng không cho mượn.”

Cả ngày nay Bạc Quan Sơ chưa ăn gì, nếu không phải mưa to thì cô cũng không đến mức phải mua hai phần cơm nắm ăn tạm.

“Đi ngậm nửa bao thuốc qua đây cho mẹ.”

Dường như bé mèo cảm nhận được cảm xúc của Bạc Quan Sơ, nên dù không tình nguyện thì nó vẫn ngoan ngoãn đi ngậm thuốc đến.

Mùi thuốc lá ẩm ướt bay tới bên phía Lương Viễn Triêu.

Tất cả tin tức trên đài địa phương đều là trận mưa lớn này này, lần gần nhất đưa tin nhiều như thế là trận lũ lụt năm 1998. Trời mưa suốt hai tuần liên tiếp, cả Bắc Thành chìm trong biển nước, không biết lần này sẽ ra sao.

Đột nhiên có tia sét màu tím cắt ngang chân trời, sau đó kéo theo tiếng nổ lớn khiến người ta kinh hãi.

“Bụp…” Chiếc đèn bàn trên đầu giường chợt tối sầm.

Bạc Quan Sơ khó chịu tới mức hoảng loạn, trong bóng đêm, tiếng hít thở lại càng nặng nề hơn, đèn thuỷ tinh cũng không có phản ứng. Cô đã cắm sạc điện thoại từ nãy, nhưng giờ màu sắc pin vẫn là màu đỏ, hiển thị chỉ còn 1% pin.

Vậy mà lại sạc không vào.

Bên bất động sản phản ứng rất mau lẹ, họ nhanh chóng thông báo cho từng chủ nhà.

Bạc Quan Sơ nhận được tin nhắn của người bên bất động sản: “Cô Bạc, chúng tôi xin lỗi, dây cáp điện ở khu chung cư đã bị hỏng. Vì tính an toàn nên chúng tôi quyết định sáng mai sẽ gọi thợ điện đến sửa.”

Khung chat hiển thị đối phương vẫn còn đang nhập.

Tất cả sự tức giận của Bạc Quan Sơ đều phát tiết hết lên bàn phím: “Giá trung bình của căn nhà này là 90 nghìn/m2, nhưng ngay cả một cái cột thu lôi thôi mà khu chung cư cũng không có.”

“Dự báo thời tiết đã nói từ trước rằng máy ngày nay sẽ có mưa to đến rất to, mấy người bất động sản các anh dùng Nokia hết à?”

“Hay là anh chưa đóng phí tin nhắn dự báo thời tiết?”

“Có cần tôi đăng ký gói tháng cho các anh không? Hay là đăng ký gói năm luôn?”

Đối phương vẫn đang nhập…

Mãi một lúc lâu sau, bên đó mới gửi đến một câu: “Chúng tôi xin lỗi, cô Bạc, xin lỗi vì đã gây phiền phức cho cô.”

Điện thoại chợt đen thui, 1% pin cuối cùng đã hết.

Trái tim Bạc Quan Sơ như rớt xuống đáy vực, mẹ nó, mấy chuyện tồi tệ này cứ chồng chất lên nhau, chúng dồn ép muốn bóp nghẹt cô.

Trong góc phòng ngủ, ổ mèo trống không.

“Ánh Trăng?” Bạc Quan Sơ thử gọi một tiếng, nhưng không nhận được phản hồi.

“Ánh Trăng?” Cô đứng dậy đi đến phòng khách.

“A…” Bạc Quan Sơ không cẩn thận va phải sô pha, đầu ngón chân đau tới mức tê dại.

Cơn gió điên cuồng cuốn theo mưa lớn như vô số chiếc roi chẳng có quy luật mà hung hăng quất vào cửa sổ, cây lớn bị gió thổi ngả nghiêng, lung lay sắp đổ.

Dường như sau lưng có người cầm dao chĩa về phía này, người đó muốn đâm cô. Bạc Quan Sơ không dám động, hình như hắn định đi tới gần.

Đây là nhà cô, nhà cô mà, bây giờ làm gì có ai xuất hiện ở đây chứ.

Không đúng, bọn họ có thể đột nhập được.

Phía sau nhất định có người cầm dao.





“Bụp bụp bụp!”

“Bụp bụp bụp!” 

Tiếng đập cửa dồn dập khiến Lương Viễn Triêu giật mình làm rơi con dao trên tay xuống.

“Lương Viễn Triêu!”

Là tiếng của Bạc Quan Sơ.

Anh bước nhanh đến chỗ lối ra vào, sau đó mở cửa. Bạc Quan Sơ bất chợt ngã nhào xuống, ngồi bệt xuống đất. Cô nhìn vào phòng bếp kiểu mở, nơi ấy có ngọn nến đang bập bùng lay động, hình bóng người đàn ông in đầy lên mặt tường. Nỗi sợ hãi biến mất.

Lương Viễn Triêu tựa lên tường, tầm mắt rơi xuống đỉnh đầu cô. Đôi mắt cô gái trống rỗng, đầu tóc lộn xộn.

“Em có thể mượn phòng ngủ của anh một lúc không?”

Anh nâng ngón tay chỉ về hướng phòng ngủ.

Bạc Quan Sơ lê cơ thể mệt mỏi bước vào. Linh hồn vui tươi, hoạt bát, đầy sức đống, tinh quái đã biến mất, hiện tại chỉ còn cái xác trống không.

Lương Viễn Triêu đau lòng.

Trên giường lớn, chiếc chăn đơn màu xám hơn nhô lên, Lương Viễn Triêu nhẹ đẩy cửa, Bạc Quan Sơ khẽ rùng mình sau đó lập tức tỉnh giấc. Phải thiếu cảm giác an toàn đến mức nào thì cô mới mẫn cảm như thế.

Nghe thấy tiếng bước chân của anh đến gần, nhưng Bạc Quan Sơ buồn ngủ đến nỗi không mở mắt được, cuối cùng đành nhắm mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em ngủ một lúc thôi, ngủ một lúc rồi em đi.”

Lương Viễn Triêu vỗ chăn: “Ngồi dậy.”

Bạc Quan Sơ túm chặt chăn, giấu nửa đầu vào trong: “Em ngủ một lát thôi, xin anh đấy, một lát thôi.”

Lương Viễn Triêu vẫn kéo chăn xuống: “Ngồi dậy trước đi.”

Đột nhiên có gì đó nóng hổi thấm ướt mu bàn tay, Lương Viễn Triêu sững sờ phút chốc. Lúc này cô gái cũng đã xuống giường.

“Bạc Quan Sơ.”

Cô đi ra ngoài.

“Bạc Quan Sơ!”

Dường như cô không nghe thấy.

Khi chạy đến thì thấy Bạc Quan Sơ nằm trên sô pha, anh nhẹ nhàng thở ra.

“A Viễn, em mệt mỏi quá.” Cô mơ mơ màng màng nói, không biết là nói mớ hay là đang nói với anh thật.

“Trước kia em luôn nghĩ, nếu như có ngày em chết, có phải bọn họ cũng sẽ nói là do em không mạnh mẽ nên mới thế hay không.”

Cô sống quá mệt mỏi, quá vất vả. Xung quanh có đủ loại giọng điệu, giọng điệu đó có tốt có xấu, có nghi ngờ có trách cứ. Thoạt nhìn cuộc sống ấy rất hào nhoáng, nhưng thật ra nó lại là thứ nghiền nát tia hy vọng cuối cùng của cô. Bạc Quan Sơ nằm rạp trên mặt đất, cả người toàn máu, có giọng nói bảo cô đứng dậy phản kháng, vì thế cô đứng lên, nhưng sau đó lại bị đạp ngã rồi quỳ mạnh xuống thêm lần nữa. Lặp đi lặp lại vài lần, dường như cô đã học được cách chấp nhận và cúi đầu.

“Xin lỗi.”

Trái tim Lương Viễn Triêu hệt như bị người ta dùng lực bóp chặt trong, cực kỳ khó chịu.

Anh vươn tay vuốt ve đầu cô: “Tôi nấu mì, em ăn không.”

“Mì trứng cà chua à?”

“Ừm.”

“Ăn xong có thể ngủ ở nhà anh không?”

“Có thể.”

“A Viễn, anh còn thích em không?” Bạc Quan Sơ cầm đũa đâm cà chua: “Nếu anh không nói, em sẽ đi kết hôn với Yến Thật.”

Người đàn ông mãi không lên tiếng, tiếng sấm ngừng lại, anh đột nhiên cất lời: “Ăn mì của tôi, ngủ trên giường tôi, vậy mà em lại nói với tôi rằng muốn gả cho Yến Thật?”

Bạc Quan Sơ nở nụ cười, trước kia anh cũng đã từng nói vậy, hình như thiếu niên năm ấy đã dần trở lại rồi.

*

Trận mưa như trút nước này kéo dài khoảng hai tuần, ngày nắng lên, cả thành phố như sống lại.

Hai tuần nay Bạc Qua Sơ chỉ làm ổ ở nhà, không chịu đi đâu. Một ngày 3 bữa đều đặt đồ ăn ngoài, rác cũng là anh shipper vứt cho. Cô không nhận bất kỳ cuộc gọi nào, tin nhắn cũng chẳng trả lời ai, ngoại trừ Vương Liễm.

Trong hai tuần này, người duy nhất cô liên lạc là bác sĩ tâm lý có uy tín hàng đầu trong nước – Vương Liễm.

Đề nghị cuối cùng mà Vương Liễm đưa ra là: “Cô có thể thử yêu một người, cái tôi nói chính là tình yêu, đây cũng là phương pháp đơn giản mà hữu hiệu nhất. Phương pháp này sẽ rời đi lực chú ý và tình cảm của cô, thiết lập lại tháp quan hệ gần xa. Những gì không buông bỏ được thì đừng ép bản thân phải buông bỏ, cứ để nó trôi qua là được.”

Đây là lần đầu duy nhất Bạc Quan Sơ hợp tác trên phương diện tinh thần, vì chính cô cũng thật sự khao khát tình yêu.

Hôm nay Thẩm Tu xung phong tổ chức một buổi hẹn, anh ta mời mấy người lên khu villa Liên Vụ chơi. Lương Viễn Triêu là người thứ hai đến, xung quanh ngoại trừ Thẩm Tu ra thì chẳng có một bóng ma nào: “Người đâu?”

Thẩm Tu bắt chéo chân, nằm trên ghế dựa, anh ta hất cằm: “Đấy, đến rồi.”

Quý Phong: “Sếp.”

Tô Mộc đi theo sau Quý Phong, cô nàng rất sợ boss lớn này, tiếng chào hỏi còn hơi run run: “Chào sếp Lương.”

Vị boss lớn không ai bì nổi kia “ừm” một tiếng.

“Này, ngồi đi ngồi đi” Thẩm Tu trịnh trọng mời mọi người: “Anh, từ lúc em nhậm chức tới nay vẫn chưa có cái gì chào mừng cả, tổ chức hoạt động theo nhóm nhỏ chắc không sao đâu nhỉ?”

Người đàn ông uống một ngụm nước, thản nhiên nói: “Tuỳ chú mày.”

Tô Mộc yên lặng giơ tay.

Thẩm Tu nhíu mày: “Cô nói đi.”

“Chắc không phải có mỗi tôi là nữ nhỉ?”

“Nếu coi cô là nữ, vậy thì có hai người.”

Cơn tức của Tô Mộc tăng lên mức 20%.

“Còn có thêm chị gái xinh đẹp nữa.” Thẩm Tu vừa nói xong, chị gái xinh đẹp này đã gọi đến.

“Tôi đi nhầm đường rồi, bản đồ chỉ đường bị lỗi không mở được. Tôi cũng không biết vị trí cụ thể, mà xe hết xăng rồi.”

Thanh âm của cô gái truyền ra từ trong ống nghe, ngoại trừ Tô Mộc, tất cả mọi người đều biết chị gái xinh đẹp kia là ai.

“Chị đi đến đâu rồi?” Thẩm Tu nhìn Lương Viễn Triêu, người đàn ông thản nhiên chăm chú nhìn điện thoại.

“Ở hầm cầu.”

Thẩm Tu mờ mịt: “Hầm cầu chỗ nào cơ?”

Bạc Quan Sơ: “Nên tôi mới nói là tôi đi nhầm đường đấy.”

Thẩm Tu để điện thoại ra xa: “Anh, làm sao giờ?”

Lương Viễn Triêu cầm chìa khóa xe: “Bảo cô ấy chờ ở đó.”

Nếu Bạc Quan Sơ biết Thẩm Tu cũng gọi Lương Viễn Triêu tới, vậy cô cần gì phải lái xe đến, đi nhờ xe anh không phải tốt hơn à?

Không tới nửa tiếng, chiếc Maybach quen thuộc đã đỗ ở sau Bạc Quan Sơ. Cô ngậm thuốc, cầm đồ đạc, khoá cửa xe rồi đi về phía chiếc Maybach.

Cửa ghế sau bị mở ra: “Cần em hút xong rồi lên không?”

Cô mặc chiếc váy mà hôm kỷ niệm trường đã mặc, giày cao gót đổi sang đôi giày đế thấp, mái tóc xoăn dài không che khất được xương quai xanh gợi cảm của. Hôm nay Bạc Quan Sơ “ngứa tay” trang điểm, hiện tại cô hệt như yêu tinh đang nhìn Lương Viễn Triêu.

“Ngồi phía trước.”

Bạc Quan Sơ không nói hai lời, cô dụi thuốc rồi lên xe, sau đó đóng cửa sau vào: “Em không ngồi chỗ Trần Nhã Di đã ngồi.”

Lương Viễn Triêu cong khoé môi: “Chỗ em đang ngồi hiện tại, Trần Nhã Di cũng đã từng ngồi.”

“…”

Cô đi xuống, vòng qua đầu xe tới ghế lái, khoác tay lên cửa xe: “Xuống để em lái, anh ngồi sang bên kia.”

Lương Viễn Triêu để tay lên vô-lăng, ung dung nhìn cô: “Đây là xe của tôi.”

“Bây giờ anh đi xuống, tương lai con em còn có thể mang họ Lương.”

Ngón tay đặt trên vô-lăng của Lương Viễn Triêu khẽ gõ nhẹ, tâm tình anh rất tốt: “Em uy hiếp tôi?”

“Vậy anh sợ không?”

Anh khẽ cười, nói: “Không đùa em nữa, xe này mới mua, hôm nay mới lái lần đầu.”

Bạc Quan Sơ thắt dây an toàn xong, cô chống tay lên cửa sổ, nghiêng người nhìn anh: “Bây giờ giá trị con người của Tổng Giám đốc Lương khủng khiếp quá, Maybach đỉnh thế này nói đổi là đổi luôn.”

Ánh mắt trời xuyên qua kính thuỷ tinh rơi vào trong xe, Bạc Quan Sơ uể oải kề sát tới gần anh, vì hơi chói nên khẽ nheo mắt: “Làm gì mà không nói thế?”

“Đây là em đang châm chọc hay ca ngợi?”

“Đương nhiên là ca ngợi rồi, em biết ánh mắt em không bao giờ sai, người đàn ông mà Bạc Quan Sơ em nhìn trúng nhất định phải ưu tú.”

Lương Viễn Triêu lái đi, sau đó rẽ vào đường núi bên phải, anh nhìn cô: “Cho nên Yến Thật và Kỳ Phong rất ưu tú à?”

“Anh muốn nghe lời thật lòng hay nói dối?”

Đã tới villa Liên Vụ.

Bạc Quan Sơ kinh ngạc: “Gần vậy á? Sao vừa rồi lâu thế anh mới tới?”

Lương Viễn Triêu: “Vì tôi ngồi trong xe ngẫm nghĩ 15 phút xem rốt cuộc có cần đến đón em không?”

“?”

“Tự ngẫm xem làm thế được bao giá trị, giá trị thể hiện ở đâu?”

“Đúng là bộ mặt xấu xí của tư bản.” Bạc Quan Sơ xuống xe. Trước khi đóng cửa, cô hơi nhướng mày, nói tiếp: “Nhưng mà em vẫn có niềm tin vững chắc rằng, cuối cùng tầng lớp dân chúng ở dưới sẽ dành thắng lợi.”

Lương Viễn Triêu cười nhẹ, không phản bác.