Dịch: Kình Lạc
Thứ Bảy lần thứ 3 của tháng 6, trời trong quang mây, một màu xanh ngắt, lọc hết tất cả những màu sắc lẫn vào khác.
Kỳ Phong đưa Bạc Quan Sơ tới chợ hoa lớn nhất Bắc Thành. Khu chợ nằm ở ngoại ô hẻo lánh nhưng lại đông người tụ họp, thường khi đang đi sẽ giẫm lên cành lá bị nông dân cắt tỉa, chúng rơi xuống vũng nước trên mặt đất nên cực kỳ bẩn dính. Rời khỏi thành phố lớn ồn ào ầm ĩ, nơi đây chỉ có hoa.
Kỳ Phong tràn đầy năng lượng: “Giống Nam Thành nhỉ, bà nói xem đúng không?”
Bạc Quan Sơ nhìn lướt qua: “Ừm.”
Trong mắt Bạc Quan Sơ chỉ có hai nơi, một là đô thị phồn hoa, hai là hang cùng ngõ hẻm. Tất nhiên Bạc Quan Sơ chọn vế trước. Từ ngày rời khỏi Nam Thành, cô đã thề rằng, thà làm ma ở phố lớn, còn hơn làm thần ở phố nhỏ.
“Bà có thích hoa không?” Kỳ Phong hỏi cô.
“Ông đưa được loài hoa mà tôi thích trở thành hoa bán chạy nhất cửa hàng thì tôi nói cho ông biết.”
“Nếu bà thích cỏ đuôi chó, vậy tôi phải mở tiệm bán cỏ đuôi chó à, thế cửa hàng của tôi quá tầm thường rồi.”
Hai người cãi qua cãi lại vài câu, Kỳ Phong muốn tìm nhà cung cấp hoa, Bạc Quan Sơ định quay về trong xe chờ.
Nơi này lộn xộn loạn lên khiến Bạc Quan Sơ cảm thấy ngột ngạt.
Tiếng chuông điện thoại vang lên đánh gãy dòng suy nghĩ của cô, cuộc gọi là của Bạc Phương. Mấy người Bạc Phương đã đến Bắc Thành, họ vừa vào khách sạn, bây giờ định nghỉ ngơi một ngày rồi Thứ Hai mới đến bệnh viện.
“Cô đưa mấy người đến?”
“Bốn, cô, Khả Hân và ông bà nội nó.”
Kỳ Phong quay lại rất nhanh, anh ta ngồi lên ghế lái, sau đó ra dấu ok với Bạc Quan Sơ.
“Ký hợp đồng rồi à?”
“Ký rồi, tẹo nữa muốn ăn gì? Anh đây đưa em đi xoã.”
“Ăn người.”
“…”
Lúc trở về đường hơi tắc, Bạc Quan Sơ bực dọc, cô lần mò túi áo nhưng lại không có gì.
Kỳ Phong hỏi cô: “Tìm thuốc à?”
“Ừm.”
“Phía trước có siêu thị, bà nhịn chút nữa đi.”
“Người khác đều khuyên tôi đừng hút, sao ông lại bảo tôi hút.” Lần trước cô đi tìm Vương Liễm, Vương Liễm cương quyết bắt cô cai thuốc, đổi sang biện pháp giải tỏa áp lực nào cũng được.
Chứng nghiện thuốc lá của cô gần như chứng nghiện ma tuý của con nghiện. Nếu hút thuốc không thoả mãn được nhu cầu, chắc cô chuyển sang hít ma tuý mất.
Cuối cùng đường cũng thông thoáng, Kỳ Phong để chân phải lên chân ga, bất đắc dĩ nói: “Ngoại trừ hút thuốc ra thì bà còn cách giải tỏa áp lực khác à?”
“Không có.”
Tối qua Kỳ Phong gọi điện cho bà nội, nghe nói bố chồng Bạc Phương muốn đến Bắc Thành khám bệnh. Mà đôi vợ chồng kia cũng thật vô liêm sỉ, hồi đó bọn họ cũng làm không ít chuyện giậu đổ bìm leo đâu.
Yên lặng chốc lát, Bạc Quan Sơ hỏi: “Ba mẹ ông nghĩ thế nào về việc ông mở cửa hàng hoa với nhà hàng?”
“Bọn họ chẳng nói gì cả, quen chuyện tôi không ở yên một chỗ rồi.”
Tiếng còi ở ngoài cửa kính xe vang lên liên tục, dòng xe càng ngày càng đông đúc, đài phát thanh giao thông thông báo đoạn đường phía trước xảy ra tai nạn xe tông vào đuôi nhau, hiện tại cảnh sát đang xử lý. Những xe ở phía sau hoàn toàn không thể nhúc nhích được.
Hiếm lúc nào Bạc Quan Sơ kiên nhẫn như hiện tại, đây là lần đầu cô cảm thấy tắc đường đến tối mịt cũng tốt.
Cô lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh, sau đó gửi tin nhắn cho Lương Viễn Triêu.
[Tắc đường rồi.]
Tắc đường những hai tiếng, hai người đói đến nỗi bụng kêu ùng ục, khi vào nội thành thì vừa lúc 2 giờ chiều.
Trước khi xuống xe, Bạc Quan Sơ nhìn điện thoại, vẫn không có động tĩnh. Đến lúc ăn được lưng lửng, cô bỏ Kỳ Phong ở đấy, còn mình thì tự về.
Kỳ Phòng vội vàng đuổi theo: “Bà đi đâu thế?”
Bạc Quan Sơ khua tay: “Tán người ta.”
Được thôi, Kỳ Phong quay đầu cuốn xéo.
*
Hôm nay người đứng ở quầy tiếp tân của Triêu Kim đã thay đổi, nhìn qua thì nghiêm túc hơn người lần trước. Tác phong làm việc của người lần này đã minh chứng cho trực giác của Bạc Quan Sơ.
“Thưa cô, nếu cô không có hẹn trước thì xin mời về cho.”
Người lần trước cùng lắm là không cho cô vào, nhưng người lần này là trực tiếp đuổi luôn.
“Phiền cô giúp tôi đưa chút đồ này lên.” Bạc Quan Sơ đẩy phần bánh ngọt gói được nửa ra.
Nhân viên tiếp tân không nhận, mặc kệ bàn tay đang vươn ra lúng túng của cô: “Xin lỗi, cô hãy về đi ạ.”
Nếu là bình thường, Bạc Quan Sơ chắc chắn sẽ nói vài lời tranh chấp với cô tiếp tân nghiêm túc này, nhưng hôm nay tâm trạng cô không tốt, trong lòng cực kỳ khó chịu nên cô cố gắng kiềm chế để không tức giận.
Nhân viên tiếp tân mặt không đổi sắc mà trả lại bánh ngọt cho Bạc Quan Sơ.
Vừa ra khỏi công ty, khí nóng đã ập ngay vào mặt, mặt trời hơn 3 giờ cực kỳ nắng gắt, Bạc Quan Sơ đứng ở cửa một lát thì bắt đầu hơi không chịu nổi. Nhưng cô không muốn đi, cô không muốn đi gặp đôi vợ chồng già kia, cô chỉ muốn gặp anh.
Tin nhắn kia vẫn không có hồi âm, Bạc Quan Sơ lại gửi thêm tin nhắn nữa: [Em tới đưa bánh ngọt cho anh.]
Dưới mái hiên có bóng mát, Bạc Quan Sơ đứng ở đó chờ.
Mấy lần bảo vệ đi đến hỏi cô đợi ai, sau khi thấy rõ vẻ mặt u ám của cô thì ngượng ngùng rời đi.
Buổi chiều Lương Viễn Triêu có hai cuộc họp, mãi tới tận 5 giờ mới kết thúc. Hiện tại vừa lúc là thời gian tan tầm, công ty có người lục đục đi về.
Bạc Quan Sơ đứng ở góc tường không ai thấy, tầm khoảng 6 giờ cả toà nhà gần như vắng lặng, chỉ còn lại nhân viên của vài bộ phận ở lại tăng ca.
Lúc trưa Lương Viễn Triêu mở họp thì điện thoại hết pin, mãi không có thời gian nạp, trên đường đi tham gia tiệc anh mới có thời gian nạp trong xe chốc lát. Đến nơi, Quý Phong rút sạc rồi đưa cho anh.
Sau khi khởi động máy, có 3 cuộc gọi nhỡ và 2 tin nhắn.
Tất cả cuộc gọi nhỡ đều là của Thẩm Tu, Lương Viễn Triêu lười gọi lại, anh chỉ gửi cho anh ta một dấu chấm hỏi qua Wechat.
Tin nhắn chưa đọc đến từ một dãy số chưa được lưu. Lịch sử trò chuyện vẫn dừng lại ở tin nhắn cô gửi nhầm lần trước, sau đó mới đến hai tin nhắn mới.
13:17, Tắc đường rồi.
15:09, Em tới đưa bánh ngọt cho anh.
Hiện tại đã là 6 giờ 40, khi Lương Viễn Triêu đang do dự không biết nên trả lời hay không thì Quý Phong nhận được một cuộc điện thoại.
“Bây giờ cô ấy vẫn đang ở dưới công ty à?”
“Ừm, được, tôi biết rồi.”
Quý Phong dừng xe bên đường, nghiêng đầu hỏi: “Bảo vệ nói, có cô gái chờ sếp ở dưới công ty.”
Hai người đều ngầm hiểu, cô gái này là Bạc Quan Sơ.
“Cậu lái xe tới bữa tiệc trước đi.”
“Vâng.” Quý Phong xuống xe, Lương Viễn Triêu ngồi vào ghế lái. Trên đường quay về công ty, anh dần tăng tốc, suýt chút nữa đã vượt quá tốc độ.
Bắt đầu từ lúc 6 giờ, Bạc Phương gọi cho Bạc Quan Sơ 4 cuộc điện thoại, hỏi cô có quay về nội thành không, ông bà nội Khả Hân nói muốn ra ngoài ăn cơm nên bảo cô tìm giúp một nơi nào đó.
7 giờ, Bạc Phương lại gọi thêm lần nữa: “Tiểu Sơ, cháu đến đâu rồi?”
“Đang trên đường.”
“Bao lâu nữa thì về?”
“Tắc đường, ít nhất phải nửa tiếng nữa, cô cứ ăn trước đi. Cô bảo Khả Hân tìm quán nào đấy có đánh giá tốt rồi đi theo bản đồ tới đó.”
Khi Bạc Quan Sơ nói chuyện, trong điện thoại truyền đến giọng địa phương. Tuy ở xa, nhưng cô vẫn nghe rất rõ ràng.
“Một ngày rồi còn chưa về? Không phải trưa nói là sẽ về à, bây giờ còn ở trên đường, không muốn mời chúng ta ăn cơm thì thôi đi, đằng này nhà cũng chẳng muốn cho chúng ta ở, trước kia nó mặt dày ở nhà chúng ta những một năm đấy.”
Lý Khả Hân cắt đứt lời nói của bà ta: “Bà đừng nói nữa!”
“Sao bà lại không được nói nữa! Bà nói sai à? Bà không được nói chị gái gì đó của con? Nó giúp con được cái gì chưa? Con giống như đứa ngốc bị nó lợi dụng ý, nó không có lương tâm như thế mà con không thấy à!”
Bà ta tức tối nói sa sả, chồng bà ta cũng chen vào một câu: “Đúng là không biết điều gì cả.”
Kẻ xướng người hoạ khiến Bạc Quan Sơ ghê tởm.
Bạc Phương lên tiếng: “Cháu đừng để ý đến hai người họ, đi trên đường nhớ phải cẩn thận, hôm nay đừng đến đây nữa.”
“Vâng.”
Nhoáng cái đã qua 10 năm, 10 năm trôi qua cũng là 10 năm bị nói. Theo lý thì Bạc Quan Sơ hẳn đã chết lặng từ lâu, nhưng giờ nghe thấy lời đó lần nữa, cô lại tức giận muốn đánh người.
Đứng suốt mấy tiếng, Bạc Quan Sơ mệt lử, cô chuẩn bị lên đường về nhà.
Chiếc Maybach chợt dừng lại trước mặt, Lương Viễn Triêu xuống xe. Anh thấy cô đang xoa chân, bánh ngọt bị để bừa lên trên mặt đất.
“Anh đến rồi à.” Lời này truyền đến tai, trong lòng Lương Viễn Triêu chấn động. Bạc Quan Sơ năm mười mấy tuổi ngồi trước cửa nhà anh chơi với con kiến, chờ anh về nhà.
Trong khoảnh khắc hốt hoảng ấy, suýt chút nữa Lương Viễn Triêu đã cho rằng bọn họ thật sự quay về quá khứ, anh hỏi: “Đợi bao lâu rồi?”
“3 tiếng rưỡi.”
Cô dựa vào bên tường, tóc xõa xuống trước ngực, trên đầu ngón tay là điếu thuốc vừa châm, ánh mắt mơ hồ hoà cùng làn khói.
Tất cả đều đã thay đổi.
Lương Viễn Triêu bị lôi về thực tại, thanh âm của anh không hề có độ ấm: “Tìm tôi có việc à?”
Bạc Quan Sơ đưa túi đồ ra: “Phần bánh ngọt này ăn rất ngon, anh nếm thử đi. Nếu không thích thì cứ vứt.”
Lương Viễn Triêu nhận lấy gói đồ, sau đó đi vào bước, rồi thả tay. “Rầm” một tiếng, gói bánh rơi vào trong thùng rác.
Cơn giận mà Bạc Quan Sơ tích tụ cả một ngày đột nhiên bùng lên.
Đôi giày cao gót phát ra thanh âm nhịp nhàng, tay phải cô cầm điếu thuốc buông thõng xuống mép quần, tay trái kéo cà-vạt của Lương Viễn Triêu. Cô nghiến răng, Lương Viễn Triêu bị lôi cúi xuống phía trước: “Nếm thử mà anh cũng không nếm, em có thể đầu độc anh à?”
Người đàn ông kề sát tai cô, giọng nói mang theo ý lạnh: “Vì không thích.”
Không thích mà thôi.
Bạc Quan Sơ hệt như bị ai đó dội một gáo nước lên đầu khi đang ở trên đường.
*
Trong bữa tiệc, thời điểm Lương Viễn Triêu đến thì cả đám người đang uống rượu vui vẻ, anh ngồi xuống, Quý Phong bắt đầu báo cáo.
Xuân Giang Minh Nguyệt, Bạc Quan Sơ ngồi khoanh chân trên ban công, bên chân là bánh ngọt mà cô đã nhặt về. Cô vẫn chưa ăn tối nên tuỳ ý lấy vài miếng đưa vào miệng. Cuối cùng Bạc Quan Sơ cũng đã hiểu cặn kẽ về từ “đồ ăn vô vị” này.
Hôm nay Bạc Quan Sơ cực kỳ ghét nghe điện thoại, cô vừa mới bật điện thoại sang chế độ yên lặng thì Thư Tâm đã gọi đến, lời đầu tiên đã mắng té tát.
“Mày sao thế hả? Ngay cả bữa cơm thôi mà cũng không dẫn họ đi ăn được, mày quên lúc trước nhà mình đã cầu xin nhà cô mày bao nhiêu chuyện à? Cô mày chẳng kêu ca gì mà giúp luôn, mày còn không vừa ý gì nữa.”
Sao lời này nghe thế nào cũng thấy sai nhỉ. Vốn dĩ cô có một ngôi nhà, nhưng đêm mưa to ấy trần nhà bị rỉ nước, tới khi màn đêm buông xuống, ngôi nhà đổ nát chỉ còn một người đơn độc chính là nhà cô. Rõ ràng là do ba mẹ không làm gì nên cô mới phải ăn nhờ ở đậu tại nhà người ta, thế nhưng cuối cùng tất cả đều là lỗi của cô.
“Ngày mai đưa họ đi ăn cơm, sau đó đi chơi ngắm cảnh, nghe thấy chưa?”
Bạc Quan Sơ yên lặng một lúc lâu.
“Bạc Quan Sơ, mày mới kiếm được mấy đồng mà tự cao tự đại thế? Không có cô mày, mày đã là ăn mày từ lâu rồi.”
Bạc Quan Sơ cười nhạo: “Ai cũng có tư cách nói con, nhưng chỉ có mẹ là không.”
“Mày nói gì? Mày nói lại lần nữa tao nghe! Đồ mất dạy… alo… alo!”
Thư Tâm cầm điện thoại, tức tới mức bốc hoả.
Bạc Viễn ở bên cạnh nghe không nổi nữa, nói Thư Tâm vài câu: “Em cứ nói chuyện đàng hoàng từ tốn với nó thì làm sao? Bắc Thành có thể so được với nơi nhỏ bé như Nam Thành này à? Tắc đường mấy tiếng là chuyện bình thường. Nó cũng không phải là người cả ngày chỉ chơi bời lêu lổng, con gái ở ngoài ra sức làm việc nào có dễ bao giờ.”
Cơn giận của Thư Tâm không những không giảm xuống mà còn tăng lên, bà ta chỉ ra ngoài cửa sổ, hùng hổ mắng mỏ: “Nó sống không dễ dàng vậy thì có ai sống trên đời này được thuận lợi dễ dàng?”
Bạc Viễn thở dài.
Trước kia Bạc Quan Sơ nghe mấy lời này sẽ lén lút trốn vào một góc khóc. Nhưng kể từ khi mua nhà và sống một mình, mười ngày nửa tháng chẳng gặp nhau lấy một lần, cuối cùng cô cảm thấy những lời đó có nói thì cũng chẳng sao cả. Mẹ cô thích nói thế nào thì nói, dù sao cô cũng chẳng làm theo.
Bạc Quan Sơ chuyển cho Lý Khả Hân 500 tệ, Lý Khả Hân chuyển lại.
[Chị, chị đừng để ý đến bà nội em, bà ấy có vấn đề đấy.]
[Em cũng chẳng buồn nghe bà ấy nói.]
[Hôm nào chị được nghỉ thì chúng ta cùng nhau đi dạo phố nhá.]
Bạc Quan Sơ: [Được.]
Hôm nay Yến Thật không có ca trực, bây giờ anh ta đàn ngồi trong phòng làm việc đọc sách y, điện thoại trên bàn rung lên không ngừng.
Anh ta nhìn thoáng qua màn hình, ấn nghe: “Ăn tối chưa?”
“Ăn rồi.”
Bạc Quan Sơ bóp nát miếng bánh ngọt mới cắn được một nửa trên tay: “Yến Thật, giúp tôi một chuyện.”
Yến Thật gấp sách lại, nghe cô nói: “Em nói đi.”
“Giúp tôi điều tra một người.”