Dịch: Kình Lạc
Beta: Chị Gái 7 Nickname Giấu Tên
Không ai phát hiện Bạc Quan Sơ về muộn, bởi vì Thư Tâm và Bạc Viễn lại cãi nhau. Cô lại quay về với cống ngầm mà cô suýt nữa quên mất.
Ngày hôm sau Bạc Quan Sơ lấy lý do ốm để đẩy lùi lịch hẹn ôn tập với Lương Viễn Triêu.
Rất nhanh đã tới ngày 25, hôm đó trời đầy mây, nhiệt độ xuống thấp nhất trong tuần.
Bạc Quan Sơ ngủ dậy muộn, cô không ăn sáng mà đến trường luôn. Hai ngày thi cuối kỳ không có học sinh trực cổng, chỉ có một giáo viên trực tuần ở đó.
“Nhanh lên nhanh lên, lề mề làm gì nữa?”
“Chạy nhanh đi, em béo béo mặc áo bông đen ở sau kia, em có định thi không hả?”
“Chạy nhanh lên!”
Bạc Quan Sơ không quan tâm đến lời thúc giục của giáo viên trực tuần, cô chậm chạp đi về phía phòng học. Sau lưng đột nhiên bị người ta va mạnh vào, Bạc Quan Sơ lảo đảo, đau run người, cô mắng: “Ai mà không có mắt thế?”
Khi quay đầu nhìn, hoá ra lại là một nam sinh trong lớp học thêm.
Nam sinh gãi mái tóc đen, thành khẩn hối lỗi: “Xin lỗi.”
Cô nhíu mày, trong đôi mắt hiện lên sự mất kiên nhẫn rõ rệt.
Sắp vào thi rồi, cô chẳng muốn ở đây dây dưa với cậu ta. Bạc Quan Sơ nhấc chân bước đi, Kỳ Phong lắc lư đi theo cô cả đoạn đường.
Phía trước là lớp 11A7, Bạc Quan Sơ đột nhiên dừng lại, Kỳ Phong suýt chút nữa giẫm vào giày cô.
“Cậu theo tôi làm gì?”
Kỳ Phong đáp: “Xin lỗi.”
Bạc Quan Sơ càng thấy phiền hơn: “Cậu đã nói rồi mà.”
“Không phải, không phải, tôi muốn mời cậu trà sữa.”
Rốt cuộc là muốn xin lỗi, hay là muốn mượn cớ bắt chuyện?
Bạc Quan Sơ bực bội ngước mắt lên: “Không cần.”
Nam sinh nhất quyết không buông: “Tốt xấu gì thì chúng ta cũng học chung lớp học thêm, cho nhau chút thể diện không được à?”
“Cậu tên Kỳ Phong à?” Lúc học thêm cô có nghe thấy thầy Trịnh Uyên Minh gọi như vậy.
Cậu ta gật đầu: “Hôm nay tan học tôi sẽ tới tìm cậu, mời cậu uống trà sữa, cứ định như thế nhá.”
Không đợi Bạc Quan Sơ từ chối, Kỳ Phong đã như bôi mỡ vào lòng bàn chân, chuồn mất.
“Người vừa rồi…” Bạc Quan Sơ nghe thấy thì ngẩng đầu, người nói là Tiền Khả Khả.
Bạc Quan Sơ: “Chào buổi sáng.”
Tiền Khả Khả đưa một trong hai chiếc bánh bao cho Bạc Quan Sơ. Bạc Quan Sơ còn chưa ăn sáng, đói hoa cả mắt, nhận bánh bao rồi cho vào miệng ngay.
“Người vừa nãy là Kỳ Phong lớp A1 à?” Tiền Khả Khả lơ đãng hỏi.
Bạc Quan Sơ kinh ngạc, vậy mà Tiền Khả Khả lại biết người của lớp A1. Hoá ra cô nàng cũng không phải là chú thỏ nhỏ chẳng để ý đến chuyện bên ngoài, chỉ một lòng đọc sách thánh hiền.
Nghĩ đến lần trước Tiền Khả Khả nói Vương Nhân Thành không phải là loại tốt đẹp gì, Bạc Quan Sơ nhận ra cô nàng chính là kho báu, càng đào xuống thì càng ngạc nhiên mừng rỡ.
Cô cắn bánh bao, híp mắt nhìn Tiền Khả Khả, Tiền Khả Khả bị cô nhìn đến mức sợ hãi.
Tiền Khả Khả: “Cậu…”
“Tiền Khả Khả, đột nhiên mình hiểu ra một câu nói.” Bạc Quan Sơ cầm bánh bao, nghiêm túc nói: “Đừng nhìn mặt mà bắt hình dong.”
Nữ sinh nghe thấy thì sửng sốt.
Bạc Quan Sơ khoác vai Tiền Khả Khả, hơi cúi đầu kề sát vào tai cô nàng, quả quyết nói: “Tiểu Khả Khả, sau vỏ bọc ngoan ngoãn như cừu này của cậu, chắc không phải là con sói đuôi lớn đâu nhỉ?”
Mặt Tiền Khả Khả lập tức đỏ lên: “Đừng đùa mình. Không thì trả bánh bao đây!”
“Ái chà!” Bạc Quan Sơ nhéo khuôn mặt cô nàng: “Ghê đấy.”
Hai người cùng nhau vào lớp, cảnh tượng này bị Hà Chi nhìn thấy.
Ngày đầu tiên thi ngữ văn và tổ hợp tự nhiên, ngày thứ hai thi anh và toán.
Buổi chiều sau khi thi tổ hợp tự nhiên xong là 4 giờ, trong lớp loạn cào cào, một nửa đang thảo luận đáp án, một nửa lại dọn đồ vội vã về nhà. Bạc Quan Sơ và Tiền Khả Khả thuộc nửa sau.
Sắp nghỉ đông, đồ phải mang đi hơi nhiều, Bạc Quan Sơ định chia làm hai ngày đem về. Cô ngồi xổm xuống đất, lôi hết sách trong ngăn bàn ra.
Khi đang lấy sách ra, Bạc Quan Sơ thoáng thấy Hà Chi cầm bài thi đến chỗ của Ngô Sinh.
Ngô Sinh vẫn ngang ngược kiểu “tao là ông lớn của mày đấy”, cậu ta gác chân lên bàn, mũi chân chĩa vào Hà Chi: “Có chuyện gì?”
Hà Chi nhìn cậu ta: “Câu số 5 môn vật lý, cậu chọn gì?”
Ngô Sinh ra vẻ suy tư, sau đó lại nói bằng giọng điệu như thường: “Tôi chọn gì cần cậu lo à? Cậu là giáo viên chấm thi?”
Lời này bị không ít người nghe thấy, Hà Chi xấu hổ, nên đành phải kiên trì nói tiếp: “Tôi chỉ hỏi thôi, tôi muốn xem chúng ta có chọn giống nhau không, tôi không chắc câu hỏi đó.”
Những chữ này được nói ra từ miệng Hà Chi, vậy cũng đủ hèn mọn rồi. Tiếc là Ngô Sinh chẳng thèm nghe, ngược lại còn liếc thoáng qua Bạc Quan Sơ, sau đó nhấc mông khỏi ghế, chống hai tay lên bàn, cúi đầu nhìn Hà Chi. Cảm giác áp bức bủa vây, cậu ta lên tiếng: “Vậy để tôi nói cho cậu biết, câu hỏi đó tôi rất chắc chắn.”
Hà Chi đang đợi Ngô Sinh trả lời, nhưng cậu ta lại chuyển đề tài: “Nếu như tôi và cậu làm không giống nhau, thế cậu định lén đi sửa đáp án à?”
“Ngô Sinh! Cậu có gì ghê gớm đâu chứ!” Hà Chi bị chọc giận không nhẹ, cậu ta ném bài thi lại, sau đó rời đi.
Song, điều kỳ quái lại là, trước khi Hà Chi mang cặp sách đi khỏi lớp, cậu ta trừng Bạc Quan Sơ một cái.
Bạc Quan Sơ: “…”
Cmn, liên quan mẹ gì tới bà?
Gần đây tâm tình Bạc Quan Sơ không tốt, bị Hà Chi kích thích, cô rất muốn đi tới kéo tóc cậu ta, rồi tát thêm mất cái bạt tai.
Ngô Sinh đá ghế vào gầm bàn, cầm cặp sách ra ngoài. Thấy vậy, Bạc Quan Sơ lập tức duỗi chân ngăn cậu ta.
“Cậu cũng có chuyện?”
“Đừng gây thù chuốc oán cho bà đây.”
Ngô Sinh mỉm cười, ánh mắt trêu đùa: “Cậu xinh như thế, nhìn một cái cũng sai sao? Người ta không có não, cậu cũng không có não nốt?”
Mượn danh nghĩa khen để mắng cô à, khá đấy.
“Ngô Sinh, cậu không nhìn ra à? Cậu ta thích cậu.”
“Xấu, ông đây thấy chướng mắt.”
*
Đi trên con đường rợp bóng cây của trường, gió thổi ù ù, hai người đút tay vào túi áo, cổ rụt vào trong cổ áo.
Tiền Khả Khả nhìn về phía trước, lời nói tan vào làn khói trắng khi thở ra: “Ngô Sinh cố ý đấy, cậu ta không thích cậu.”
“Xin rửa tai lắng nghe.”
Bạc Quan Sơ rất thích Tiền Khả Khả phát biểu quan điểm, sau vẻ bề ngoài ngốc nghếch dễ thương của cô nàng là một trái tim cực kỳ cơ trí.
“Ánh mắt cậu ta nhìn cậu không giống Lương Viễn Triêu, ánh mắt giống Lương Viễn Triêu mới là thích.”
Cuối cùng, Tiền Khả Khả còn tò mò hỏi: “Hai người ở bên nhau à?”
“Hai bọn mình…”
“Bạc Quan Sơ!” Cuộc nói chuyện bị người ta đánh gãy.
Kỳ Phong đội mũ lưỡi trai, đôi tai lạnh đến mức đỏ ửng do chạy nhanh tới, cậu ta thở hổn hển, nói: “Không phải đã nói là tôi sẽ đi tìm cậu à? Sao cậu lại đi trước, tôi đợi ở cửa lớp các cậu lâu lắm đấy.”
“Tôi đâu đồng ý với cậu.” Bạc Quan Sơ nói.
Tiền Khả Khả có người tới đón, Bạc Quan Sơ khua tay bảo cô nàng đi trước đi.
Kỳ Phong chủ động dẫn đường: “Đi thôi, tôi biết một quán trà sữa uống cực kỳ ngon.”
“Kỳ Phong, cậu muốn làm gì.”
“Mời cậu uống trà sữa!” Cậu ta biết Bạc Quan Sơ hỏi gì, nhưng cố ý tránh né.
Trong 4 nam sinh ở lớp học thêm, chỉ có Kỳ Phong là bạn cùng trường với cô, hơn nữa cậu ta còn là “máy bay chiến đấu” tuổi nổi loạn điển hình, lúc nào cũng nhiệt tình hoà nhã với người khác. Bạc Quan Sơ khá ấn tượng với cậu ta.
Trường khác vẫn chưa tan học, người trong quán trà sữa không nhiều, đợi qua hai người là đến bọn họ.
“Cậu muốn uống gì?”
“Tôi không uống.”
Kỳ Phong cười nhẹ, không hỏi ý kiến cô nữa, mà tự chủ trương mua cho cô một ly trà sữa trân châu nóng.
“Này, cho đấy.”
Kỳ Phong đưa cốc trà sữa, Bạc Quan Sơ không nhận.
Cậu ta dứt khoát bước một bước to, kéo gần khoảng cách, sau đó nhét ống hút vào miệng cô. Động tác nhanh chóng, Bạc Quan Sơ không kịp đẩy ra.
Dòng nước nóng từ dưới ống hút tràn vào khoang miệng, cuối cùng đi thẳng xuống dạ dày. Cái lạnh tích tụ cả một ngày bị xua tan đi hơn nửa.
Cảnh này bị Lương Viễn Triêu ở đằng xa nhìn thấy lại thành: Kỳ Phong nở nụ cười nhẹ nhàng mua trà sữa cho nữ sinh, thuận tiện cắm ống hút trước, sau đó dùng tư thế nửa ôm đưa cho nữ sinh ấy, nữ sinh được đưa trà sữa cũng không từ chối.
Khi Bạc Quan Sơ uống hơi thứ hai, một bóng dáng quen thuộc đi lướt qua.
“Tôi có việc, đi trước đây.”
Kỳ Phong ngăn cản cô: “Ấy, nghỉ đông cậu có đi học thêm không?”
Bạc Quan Sơ hơi dừng lại: “Không học thêm.”
Tiền ở đâu cho cô đến lớp học thêm chứ.
“Vậy cậu ở đâu?”
“Kỳ Phong.” Bạc Quan Sơ nhìn thẳng vào mắt cậu ta: “Chúng ta không thân, đừng đến làm phiền tôi.”
Nếu như khuất phục theo lời cô, vậy cậu ta không tên Kỳ Phong nữa.
“Gạo nấu thành cơm là chín.” Ý mà Kỳ Phong muốn biểu đạt là từ từ làm quen thì sẽ tự nhiên thân thuộc, nhưng buột miệng nói ra lại thành ý nghĩa khác.
Bầu không khí hơi khó xử, Bạc Quan Sơ giận dữ nhìn cậu ta hai, ba giây, sau đó rời đi.
Bạc Quan Sơ chạy hết tốc lực, cô sợ Lương Viễn Triêu đi quá nhanh.
Bước vào con ngõ có cây lựu, Lương Viễn Triêu dựa dưới tàng cây, cúi đầu nhìn con mèo lười béo ú bên chân.
Vốn dĩ con mèo lười béo ú tựa bên chân Lương Viễn Triêu, nhưng sau đó nó lắc lư đặt mông ngồi lên trên giày thể thao của Lương Viễn Triêu, còn thân mình thì dựa vào chân cậu.
Lương Viễn Triêu đứng thẳng lưng, mặc kệ nó nhờn láo.
Bạc Quan Sơ nấp ở cuối ngõ nhìn cảnh tượng này rất lâu. Thiếu niên sạch sẽ, chú mèo lười biếng, và cả cây lựu chờ năm mới nảy mầm mới, tất cả hợp lại tạo nên một bức tranh giản đơn mà ấm áp. Áo lông của thiếu niên để mở, bên trong là đồng phục trường THPT số 13, tóc cắt ngắn. Bạc Quan Sơ từng vuốt ve đầu cậu, mái tóc ấy không giống với mái tóc con trai vừa thô vừa cứng trong tưởng tượng của cô, tóc cậu sờ vào hơi mềm, có lẽ là di truyền từ mẹ.
Lương Viễn Triêu đứng rất lâu, cậu khẽ động chân, con mèo vẫn đè nặng không chịu đi. Nhưng khi ngẩng đầu lên, cậu lại bất chợt thấy cái đầu nhô ra ở cuối ngõ.
Bạc Quan Sơ lập tức lùi lại.
Cảm giác có tật giật mình chợt ập tới, Bạc Quan Sơ vội vàng chạy ra, song, lúc này Lương Viễn Triêu đã quay lưng rời đi.
“Lương Viễn Triêu…”
Cậu không dừng lại.
“Lương Viễn Triêu…”
Cậu vẫn không dừng, nhưng bước chân đã chậm hơn chút.
Bạc Quan Sơ chạy rất nhanh, suýt chút nữa làm đổ cốc trà sữa trong tay.
Lương Viễn Triêu liếc nhìn, cậu thấy cô đã uống được hơn nửa, trong lòng chợt khó chịu không vui: “Sao hôm nay lại muốn uống trà sữa thế.”
“Hả?” Bạc Quan Sơ cho rằng cậu không phát hiện: “Bạn học cho.”
“Bạn nam?”
Bạc Quan Sơ lắc đầu: “Nữ.”
Lương Viễn Triêu không vạch trần cô: “Tiền Khả Khả?”
“Ừm.” Bạc Quan Sơ cảm ơn Tiểu Khả Khả từ tận đáy lòng vì trượng nghĩa gánh tội giúp, Tiểu Khả Khả vạn tuế.
Nửa sau đoạn đường Lương Viễn Triêu không nói lời nào, Bạc Quan Sơ nhận thấy bầu không khí không đúng nên bắt đầu tìm chủ đề để nói.
“A Viễn, tôi lạnh.”
Giọng của thiếu niên trong trẻo mà lạnh lùng: “Lấy trà sữa chườm vào.”
Bạc Quan Sơ thử vươn tay vào trong túi áo bên trái cậu, cô chạm vào ngón tay lạnh như sắt của Lương Viễn Triêu: “Sao hôm nay không mang túi chườm nóng?”
“Không muốn mang.”
Trà sữa trên tay không nóng như lúc nãy nữa, nhưng so với cánh tay lạnh như sắt của cậu thì vẫn ấm hơn.
Bạc Quan Sơ cưỡng ép đưa trà sữa cho Lương Viễn Triêu, cô vừa buông tay ra, cậu lập tức nắm chặt tay lại, trà sữa rơi “bụp” xuống mặt đất.
Trà sữa chảy ra từ lỗ trên miệng cốc, Bạc Quan Sơ nhanh chóng nhặt lên, sau đó dùng giấy lau chút trà sữa đã đổ ra. May mà không vỡ, nếu không cả đống bừa bãi thế này thì thật sự không biết nên xử lý như thế nào.
Bạc Quan Sơ cho rằng Lương Viễn Triêu không cẩn thận, nhưng khi ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt cậu, cô mới biết là cậu cố ý.
“Tiếc à?”
Một cốc trà sữa mà thôi, có gì phải tiếc chứ.
Giây tiếp theo, cô bị một lực mạnh mẽ ép vào tường, cậu chất vấn: “Ai mua trà sữa cho em?”
Bạc Quan Sơ cho rằng cậu đi thẳng qua là vì không thấy cô, giờ thì xong rồi, Lương Viễn Triêu không thích người khác lừa cậu.
Lương Viễn Triêu nắm cằm cô, nghiến răng: “Tôi hỏi em, người mua trà sữa cho em là ai?”
“Bạn học.” Nhận ra bản thân trả lời ngắn quá, cô bổ sung thêm: “Bạn học lớp học thêm, lớp 11A1, tên Kỳ Phong.”
Nói thế này rõ ràng rồi nhỉ.
Bộ dạng tức giận của Lương Viễn Triêu, Bạc Quan Sơ thấy mà sợ.
“Cậu ta nói muốn mua trà sữa cho em, em từ chối, nhưng sau đó em lạnh quá, cậu ta lại kiên quyết đưa cho em nên em mới nhận…” Nói đến đoạn sau, giọng cô càng ngày càng nhỏ đi.
“Không phải cậu ta thích em chứ?” Lông mày Lương Viễn Triêu không giãn ra chút nào.
Học cùng lớp học thêm lâu như thế, nếu Kỳ Phong thật sự có ý với cô, thì lớp học thêm hẳn là nơi tốt nhất để làm quen mới đúng, nhưng cậu ta không hề làm vậy.
Bạc Quan Sơ định trả lời, nhưng cô chợt nghĩ đến gì đó, đuôi mắt hơi ngước lên, ném đi vẻ sợ sệt vừa nãy: “Chủ tịch Lương, anh lấy thân phận gì để can thiệp vào mối quan hệ xã giao của tôi?”