Khói Thuốc - Quỳ Thập Nguyệt

Chương 27: Nụ Hôn Kẹo Cao Su




Dịch: Kình Lạc

Beta: Chị Gái 7 Nickname Giấu Tên

Ánh vàng dần nhạt đi, sắc trời không còn sáng nữa, những tia sáng chói lọi từ từ vụt tắt.

“Ngẩng đầu.” Lương Viễn Triêu nói với người ngồi trên mặt đất.

Bạc Quan Sơ ngẩn ngơ, cảm xúc gần như sắp mất khống chế, cô không nghe được bất kỳ lời nào.

Bỗng nhiên Bạc Quan Sơ bị một lực mạnh mẽ kéo lên, vì ngồi xổm trên mặt đất lâu nên khi đột ngột đứng dậy tuần hoàn mạch máu bị ảnh hưởng, trước mắt cô đen kịt, bước chân hơi chếnh choáng, cảm giác như sắp ngã xuống đất nhưng lại bị làn sóng nhiệt nhấn chìm ngay tức khắc.

Trán cô áp vào lồng ngực Lương Viễn Triêu, hơi thở mát lạnh của thiếu niên bất chợt xông vào xoang mũi. Mắt thường cũng có thể thấy mây trên trời đang di chuyển, choáng váng qua đi, tâm trạng lo lắng của Bạc Quan Sơ cuối cùng cũng được xoa dịu, cô dần bình tĩnh lại.

“Bạc Quan Sơ, lời của người không liên quan là rác, đừng nghe, đừng quan tâm.”

Cô nhẹ giọng đáp lại: “Tôi không có cách nào mặc kệ được.”

Cậu không phải là người bị rắn cắn, nên đương nhiên cậu không cảm nhận được nỗi sợ hãi, nỗi đau đến tận xương tuỷ mỗi khi thấy dây thừng.

Lương Viễn Triêu và Bạc Quan Sơ hơi tách ra, cậu buộc cô ngẩng đầu lên nhìn mình: “Người em thích là tôi, em chỉ cần để ý cách nghĩ của tôi là được, về phần người khác, tất cả đều không liên quan.”

Câu nói bất ngờ ấy hệt như sấm bên tai, dọa Bạc Quan Sơ sợ tới mức tim như ngừng đập.

“Ai nói tôi thích anh!” Nỗi lòng thiếu nữ đột nhiên bị chọc thủng, tai Bạc Quan sơ lập tức đỏ ửng.

“Vậy em buông tay ra.”

Không biết hai tay cô đã vòng qua ôm lưng Lương Viễn Triêu từ khi nào, cô ôm chặt lấy cậu.

“Là anh ôm tôi trước!”

“Ừm.” Lương Viễn Triêu thoải mái thừa nhận.

“Bạc Quan Sơ.” Ánh mắt cậu sâu thẳm lại kiên định: “Đừng sợ.”

Nếu em bị nhốt vào ngục tù, vậy dù có chết tôi cũng sẽ khoét thủng nơi ấy, để em nhìn thấy ánh sáng.

Cho nên, đừng sợ.

Cuối cùng Bạc Quan Sơ cũng đợi được rồi, đó không phải là cảm giác vui vẻ khi đạt được, mà đó là cảm giác giữa trời đầy tuyết nhìn thấy sắc vàng ló dạng.

Cô nói: “Được.”

Chuyện của Vương Nhân Thành đã được một năm, có lẽ Bạc Quan Sơ là người bị hại thứ hai, song cũng có thể là người thứ n. Cô thay thế vị trí của Cố Miên, cô chịu hành hạ giày vò, nhưng cô không sợ nguy hiểm; cô chỉ sợ khi tất cả trôi qua, cô sẽ không có một nơi nào đó để có thể nương nhờ.

Đây là lần đầu tiên có người nói với Bạc Quan Sơ rằng đừng sợ, cậu sẽ cho cô ánh sáng, hơn nữa người này còn từng là chàng thiếu niên ghét cô.

Gió tới thổi mây tan, đông đi xuân đến, đừng hỏi con đường phía trước mà hãy tìm cách tiến về phía trước.

“Lương Viễn Triêu.” Sau khi khóc giọng mũi Bạc Quan Sơ hơi nặng, đôi mắt cô ngập nước, Bạc Quan Sơ bất mãn nói: “Anh ôm ai bao giờ chưa?”

Áo khoác Lương Viễn Triêu để mở, sườn mặt Bạc Quan Sơ cọ nhẹ vào chiếc áo len mềm mại bên trong: “Hả? Ôm ai chưa?”

“Mình em thôi.”

Thì ra đây chính là cảm giác được ôm, trái tim đập mạnh, muốn ngừng mà không được, nhưng nó lại có thể khiến tâm trạng u ám trở thành hư không.

“Thật à?” Cô ngước khuôn mặt đẫm lệ lên nhìn cậu, sự chờ mong hiện lên nơi khoé mắt.

Bàn tay đặt sau lưng Bạc Quan Sơ di chuyển lên mái tóc mềm mại, Lương Viễn Triêu Sờ đầu cô: “Ừm.”

Bạc Quan Sơ hất tay cậu ra: “Đừng sờ đầu, sờ không cao được.”

“Không hất ra thì cũng chẳng cao thêm đâu.”

“… Cút!”

Lương Viễn Triêu giơ hai tay lên, bày ra vẻ mặt vừa vô tội lại vừa đắc ý: “Là em ôm tôi không buông.”

“…”

Bạc Quan Sơ lập tức buông tay rồi lùi về sau, giữ vững khoảng cách an toàn. Lương Viễn Triêu khoanh tay trước ngực, tâm trạng khá tốt, cậu hỏi cô: “Lạnh không?”

Lúc nãy Bạc Quan Sơ không có cảm giác gì, bây giờ mới phản ứng lại, cô rùng mình: “Hơi hơi.”

“Vậy có muốn ôm chốc lát không?”

Bạc Quan Sơ mở to mắt, đây vẫn là Lương Viễn Triêu mà cô quen à?

“Cái ôm bố thí?”

Lương Viễn Triêu nhướng mày, sửa đúng: “Là phần thưởng.”

Bạc Quan Sơ mím môi, biểu cảm trên mặt không vui lắm, nhưng hành động lại cực kỳ nhanh, cô lao về phía trước: “A! Sao người anh lại ấm thế.”

Mùa đông năm ấy, nụ cười của chàng trai và cô gái hệt như hũ mật đánh đổ.

*

Mục tiêu của Lại Bằng là Lương Viễn Triêu, nhưng cậu đi mất, mấy người còn lại lao vào đánh nhau. Lại Bằng bị thương nghiêm trọng, hắn căm hận bỏ chạy.

Khoé miệng Phó Khâm bị thương, không biết Chu Hằng có bị thương hay không, bề ngoài nhìn cậu ta vẫn rất bình thường.

Tiền Khả Khả không ngờ rằng mình sẽ được chứng kiến một trận ẩu đả, đây cũng là lần đầu tiên cô nàng xem người khác đánh nhau nhưng chẳng có tâm trạng hồ hởi vui vẻ, mà tất cả chỉ toàn là căng thẳng lẫn sợ hãi.

Phó Khâm đi đến sau kệ hàng đầu tiên, cô gái vẫn run rẩy ôm chân ngồi ở đó.

Phó Khâm quay lại quầy hỏi Chu Hằng gì đó, sau đấy quay lại, ngồi xổm xuống. Tiền Khả Khả từ từ khẽ cử động, đánh giá cậu ta.

“Sợ à?”

Tiền Khả Khả gật đầu.

Từ bé đến lớn cô nàng rất ngoan, ngoại trừ đến trường ra thì cô nàng luôn ở nhà đọc sách, rất ít khi ra ngoài, cũng không giao lưu kết bạn. Bạc Quan Sơ chính là người bạn đầu tiên của Tiền Khả Khả.

“Không sao rồi.”

Tiền Khả Khả nhìn Phó Khâm: “Anh bị thương kìa.”

Phó Khâm nhếch khóe miệng, quả thật hơi đau: “Không sao.”

Tầng dưới kệ hàng bày các loại kẹo trái cây, Copico Chips đủ các loại vị và nhiều nhãn hiệu nước khoáng, mì ăn liền khác nhau.

Phó Khâm nhìn lướt qua, sau đó lấy một viên kẹo mềm, nhanh nhẹn xé vỏ, cuối cùng nhét kẹo vào trong miệng Tiền Khả Khả.

Đường bột vị việt quất tan trên đầu lưỡi, chua chua ngọt ngọt. Một lúc lâu sau Tiền Khả Khả mới phản ứng lại, hình như lúc nãy đầu ngón tay Phó Khâm chạm vào môi cô nàng.

Nghĩ đến đây, hai má Tiền Khả Khả bắt đầu đỏ ửng.

Người trước mặt đã đứng dậy, Phó Khâm đi vòng qua phía sau Tiền Khả Khả, Tiền Khả Khả cũng đứng lên. Khi định xoay người, tóc thiếu nữ bị người ta nắm lấy. Có gì đó luồn vào tóc, hơi ấm phả vào da đầu cô nàng.

Phó Khâm: “Đừng nhúc nhích, tóc rối rồi.”

Vừa rồi náo loạn, Tiền Khả Khả chạy đông chạy tây, dây chun trên đầu bị đứt. Lúc Phó Khâm tìm thấy cô nàng, cậu thấy tóc cô nàng tán loạn.

Tiền Khả Khả không giỏi giao tiếp chứ càng đừng nói là giao tiếp với người khác phái, ngoại trừ yêu cầu hoạt động nhóm ở trong lớp ra, cho đến tận bây giờ cô nàng cũng chưa từng dựa vào nam sinh nào gần đến vậy.

Huống chi, người ta còn buộc tóc hộ cô nàng.

“Hả? Tôi… tôi… tự làm được.” Tay Tiền Khả Khả bị Phó Khâm ngăn lại.

“Sắp xong rồi.”

Con gái chải đầu mà không có lược thì thường không gọn gàng vào nếp, mà Phó Khâm lại còn là con trai, Tiền Khả Khả không biết cậu đã buộc đầu mình thành gì, có lẽ sẽ không đẹp lắm.

Trên cửa sổ kính tám ô vuông kiểu xưa in lên góc nghiêng của thiếu nữ, thiếu nữ quay đầu nhìn, sau đó kết luận buộc cũng khá được.

“Cảm ơn.”

Phó Khâm đưa viên kẹo còn lại cho Tiền Khả Khả, cô nàng nhận, đồng thời khom người nhìn bảng giá, một đồng năm.

Phó Khâm bảo cô nàng cất tiền về: “Không cần trả đâu.”

Chu Hằng vượt gió đi tới: “Em ấy không cần trả, vậy cậu trả.”

Chẳng lẽ Chu Hằng thật sự nhớ rõ việc Bạc Quan Sơ chẳng bao giờ trả tiền, nên bây giờ có một đồng năm thôi cũng phải tính rõ ràng?

Chu Hằng bình tĩnh nhìn bọn họ, Tiền Khả Khả giống như đứa trẻ trộm kẹo bị bắt gặp, hai tay luống cuống không biết để đâu.

“Được, mình trả.” Phó Khâm lấy ra tờ 5 đồng, sau đó lại cầm thêm một cây kẹo mút đưa cho Tiền Khả Khả.

“Đủ rồi, tôi ăn không hết.”

“Vậy từ từ ăn.”

Khi Tiền Khả Khả quay về lớp thì đúng lúc loa phát thanh reo chuông. Tiếng chuông là bản nhạc Hành khúc Thổ Nhĩ Kỳ của Mozart.

Bạc Quan Sơ quan sát Tiền Khả Khả nửa tiết, cô nàng không ghi chép, cũng không ngủ, cứ ngây ngẩn nhìn mặt bàn.

Bầu không khí trong tiết của giáo viên Hoá khá thoải mái, thầy giảng hài hước dí dỏm, hơn nữa còn thường xuyên pha trò làm cả lớp cười bò.

Bạc Quan Sơ ném tờ giấy về phía trước, Tiền Khả Khả hoảng sợ, chiếc bút trên bàn rơi xuống đất, cô nàng luống cuống nhìn lên trên bục giảng.

Thầy giáo vẫn đắm chìm trong phương trình hoá học: “Đối với câu hỏi đoán hữu cơ này, trước tiên chúng ta bắt đầu với kết tủa màu nâu đỏ của C. Khi nhìn thấy kết tủa màu nâu đỏ này, phản ứng đầu tiên mà chúng ta nghĩ đến là gì?”

Bên dưới có người đáp: “Sắt hydroxit.”

“Ấy! Đúng rồi. Vậy phản ứng gì kết hợp với phản ứng gì thì sinh ra sắt hydroxit.”

“Natri hydroxit và sắt clorua.”

“Lại đúng nữa rồi!”

“Cho nên, C chắc chắn là sắt hydroxit, vậy thêm chất kiềm B vào thì thành C, vậy trong chất B phải có?”

“Fe3+.”

“Vậy vấn đề đây, phía dưới có một đường, chất B phản ứng với Clo.”

Các học sinh chờ thầy giảng tiếp, giọng thầy vang rất to ở trong lớp. Dường như gió lạnh cũng muốn nghe giảng, cơn gió va đập mạnh lên thuỷ tinh, ý đồ phá cửa luồn vào. Cánh cửa sổ không khép phát ra tiếng lạch cạch, những trang sách của học sinh ngồi gần cửa sổ bị thổi bay, liên tục rơi xuống rồi lại dựng lên, thay đổi thất thường.

Thầy giáo uyên thâm tự đắm chìm vào cách dạy của bản thân, dù bên dưới có lặng ngắt như tờ, thầy vẫn ở trên bục giảng hăng say giảng bài.

Thầy hứng thú giảng giải, sau đó giọng nói đột nhiên nâng cao: “Như vậy! Trong B có gì!”

“Fe2+.”

“Lại đúng rồi, các em quá thông minh!”

Một nửa học sinh trong lớp thích cách giảng dạy khích lệ như này, bọn họ cùng dô hò với thầy. Nhưng nửa còn lại cảm thấy khác, bọn họ thấy cách dạy này coi bọn họ thành người ngu. Ngô Sinh thuộc nhóm còn lại.

Cậu ta bắt chéo chân, nhìn lên bục giảng bằng vẻ mặt khinh thường. Trên tờ giấy nháp kẹp trong cuốn sách có viết một đáp án, đáp án này hoàn toàn chính xác với đáp án của thầy. Nét chữ trên tờ giấy ấy cũng vô cùng tự nhiên, sống động.

Khi Bạc Quan Sơ ném giấy cho Tiền Khả Khả, Ngô Sinh nhìn thấy. Ánh mắt Ngô Sinh lười biếng lướt qua, sau đó dừng lại hồi lâu, cuối cùng cậu ta còn cười nhạo một tiếng.

Hình như cậu ta đang giúp cô, nhưng hình như cũng không có ý tốt.

Tiền Khả Khả cẩn thận ném tờ giấy lại, hai người truyền như thế tới lúc tan tiết.

Bạc Quan Sơ: Ai đưa cậu về đấy?

Tiền Khả Khả: Phó Khâm.

Bạc Quan Sơ: Cậu không thích Chu Hằng?

Tiền Khả Khả: Không phải anh ta có người anh ta thích rồi à?

Bạc Quan Sơ: Cậu thích Phó Khâm?

Bữa cơm hôm đó, Bạc Quan Sơ phát hiện Tiền Khả Khả năm lần bảy lượt nhìn trộm Phó Khâm, như vậy có thể thấy ở đây chắc chắn có gì đó không thể nói rõ được.

Thấy Tiền Khả Khả mãi không trả lời, Bạc Quan Sơ lấy bút ấn nhẹ vào lưng cô nàng. Vừa hay đã đến lúc tan tiết, Tiền Khả Khả dứt khoát chuyển qua nói chuyện với Bạc Quan Sơ.

“Thích thật à?”

“Mình cảm thấy… anh ấy rất tốt.”

“Gặp một lần đã có thể nhìn ra?”

“Anh ấy… chải tóc cho mình.”

“Chẹp.” Bạc Quan Sơ lắc đầu, người anh em này của Lương Viễn Triêu quả thực không đơn giản.

Vốn dĩ cửa sau bị đóng, sau khi Ngô Sinh mở cửa đi ra ngoài, cậu ta đóng cửa rầm của lại, lực khá mạnh đủ tạo thành cơn gió thổi bay giấy ở trên bàn hai người. Lúc này Bạc Quan Sơ mới nhìn thấy kẹo dẻo ở dưới bài thi của Tiền Khả Khả.

“Cậu mua kẹo?”

“Hả? Ừm.”

“Cho mình một viên đi.”

“Không phải cậu không thích ăn ngọt à?”

“Bỗng nhiên muốn ăn.”

Vẻ mặt Tiền Khả Khả rối rắm, cô nàng cầm viên kẹo nhưng mãi không có động tĩnh gì.

Bạc Quan Sơ phỏng đoán rồi trêu cô nàng: “Tiếc à… Phó Khâm mua à? Tiểu Khả Khả thích kiểu yêu từ cái nhìn đầu tiên à?”

Tiền Khả Khả đỏ mặt, yên lặng.

Thứ sáu lớp 10 và 11 tan học sớm, mỗi lần thế Bạc Quan Sơ đều chờ cậu ở phòng bảo vệ. Hôm nay khi Lương Viễn Triêu đến phòng bảo vệ thì không thấy người đâu. Cậu hỏi bảo vệ thì mới biết cô đã đi rồi.

Sau khi tan học, Bạc Quan Sơ và Tiền Khả Khả đi siêu thị một chuyến. Mua đồ xong, Tiền Khả Khả về nhà, còn Bạc Quan Sơ vừa thổi bong bóng kẹo cao su vừa thuận đường đi về phía trước.

Lá của hàng cây ven đường đã rụng hết, chỉ còn mỗi nhành cây trơ trọi, Lương Viễn Triêu cũng lẻ loi đi trên đường.

Thấy Lương Viễn Triêu, Bạc Quan Sơ cầm cặp lên rồi lao đi, gió bên tai cô thổi ù ù. Bạc Quan Sơ định nhảy lên lưng Lương Viễn Triêu nhân lúc cậu không chú ý.

Lương Viễn Triêu cảm giác có người đến, khi dừng lại, có bàn tay gần như chạm vào vai cậu. Lương Viễn Triêu đột nhiên xoay người, nào ngờ cậu và Bạc Quan Sơ xô vào nhau.

Lúc Bạc Quan sơ chạy đến sau lưng Lương Viễn Triêu, vừa đúng lúc thổi ra một quả bóng kẹo cao su. Cô không ngờ cậu lại quay người, vậy nên quả bóng kẹo cao su kia cứ thế chạm vào môi cậu.

Vốn tưởng rằng là kinh ngạc mừng rỡ, nhưng hiện tại ngay cả hoảng sợ còn chẳng xuất hiện, chỉ có tiếng thở sâu của nhau và tiếng quạ kêu như có như không…

Bốn bỏ lên năm, là hôn rồi.

Lương Viễn Triêu nhíu mày, Bạc Quan Sơ lùi lại theo bản năng, kẹo cao su cũng bị kéo ra.

Thế này hình như… hơi ghê.

Cô lại kề sát vào.

Lương Viễn Triêu: “…”

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, trong lòng Bạc Quan Sơ như có hàng nghìn con thú nhỏ gào thét, vậy mà nụ hôn đầu tiên của cô lại bị bong bóng kẹo cao su phá hỏng. Hơn nữa cái bong bóng đó còn hôn Lương Viễn Triêu trước!

Lương Viễn Triêu tuyệt đối không ngờ rằng Bạc Quan Sơ lại kề sát lần nữa, giữa môi cậu vẫn còn dính kẹo cao su. Mà lúc nãy do khoé môi cậu bị kéo nên giờ hơi nóng.

Bạc Quan Sơ phát hiện, mặt cô đỏ hệt ngôi sao Hằng Tinh bên phía tây, trái tim trong lồng ngực đập vang như trống trận.

Nếu cứ đờ người ở đây thì cũng chẳng phải là cách, Bạc Quan Sơ đột nhiên đưa ra quyết định, cô lấy tay trái che mắt Lương Viễn Triêu, sau đó nhổ kẹo cao su trong miệng ra khăn giấy, cuối cùng gỡ kẹo cao su dính trên miệng cậu từng chút một.

May mà trước khi đi Tiền Khả Khả đã nhét cho cô nửa túi khăn giấy ướt, nên đúng lúc này có thể phát huy ít công dụng.

Khóe miệng Lương Viễn Triêu hơi nhếch lên, cậu chất vấn cô: “Đã chạy lại còn thổi bong bóng kẹo cao su?”

“Chạy dùng chân còn thổi dùng miệng, ảnh hưởng à?” Bạc Quan Sơ chớp mắt, giống như đang chân thành hỏi: “Thế này có tính là đã hôn không?”

Lương Viễn Triêu nghiêm mặt hỏi lại: “Em có biết hôn là gì không?”

“Dù sao cũng là hôn rồi, hơn nữa cả hai đã 17 18 tuổi, hôn một cái cũng chẳng phải chuyện quan trọng gì? Coi như bị ong mật đốt một cái đi nha.”

Rõ ràng trong lòng Bạc Quan Sơ sợ muốn chết, nhưng cô vẫn cố tỏ ra chẳng sao.

Lương Viễn Triêu yên lặng một lúc lâu, cuối cùng nín cười ấn cô vào trong lồng ngực, sau đó dần dần kề sát mặt, hô hấp hai người hoà vào nhau, cậu nói: “Tôi cũng chưa thấy ong mật nào xinh như vậy. Hôn lại một cái đi.”

“Hả?” Bạc Quan Sơ ngây người.

Đôi má trắng nõn dần dần ửng đỏ, Lương Viễn Triêu buông cô ra, rồi cố ý xụ mặt: “Khăn giấy này hôi lắm.”

Khăn giấy ướt Thanh Phong có mùi hương đặc biệt, khiến người thích khi ngửi cảm thấy rất dễ chịu, nhưng Lương Viễn Triêu lại chỉ ngửi thấy mùi thương cực kỳ kém chất lượng.

Bạc Quan Sơ bĩu môi: “Xin lỗi.”