Dịch: Kình Lạc
Khi Chu Hằng gặp Bạc Quan Sơ lần nữa thì đã là chuyện của một tuần sau. Vẫn là giữa trưa như cũ, nhưng lần này khác với những lần trước, bởi cô đeo cặp sách tới. Chu Hằng vừa thanh toán cho một khách hàng xong, Bạc Quan Sơ đã đi vào, sau đó chẳng khách khi mà lấy nước uống.
“Tôi nên giúp em thanh toán rồi.” Chu Hằng nói.
Bạc Quan Sơ vặn nắp chai, dùng lực đặt mạnh chai nước khoáng lên trên mặt bàn thuỷ tinh: “Tìm Lương Viễn Triêu thanh toán đi.”
Chu Hằng yên lặng, sau khi sắp xếp lại ngôn ngữ, cậu ta lên tiếng: “Em và A Viễn… xảy ra gì rồi?”
A Viễn… Bạc Quan Sơ đọc thầm hai chữ này trong lòng, cách xưng hô này rất hợp với Lương Viễn Triêu của hiện tại.
“Nam nữ với nhau, anh cảm thấy có thể xảy ra gì?” Bạc Quan Sơ nhướng mày cười, vẻ ngoài của cô mê hoặc lòng người, nhưng người bị mê hoặc không phải là Chu Hằng mà lại là Lương Viễn Triêu vừa mới đến cửa tiệm.
“Có đi hay không?”
Chu Hằng tưởng lời này là nói với mình nên hỏi: “Đi đâu?”
Nào ngờ, Bạc Quan Sơ thuận tay lấy viên kẹo trên kệ hàng đằng sau cậu ta rồi chỉ người ở cửa ý bảo “tính cho cậu ấy nhá”. Sau đó lắc mông đi cùng Lương Viễn Triêu.
“…”
Thì ra hai người đến đây chỉ để khoe khoang tình cảm à? Hay là để ăn cho xuôi? Dù sao cũng không phải là thật lòng tới thăm cậu ta. Chu Hằng đoán không ra nên đành phải gọi điện cho Phó Khâm.
“A Viễn vừa tới.”
Phó Khâm đang tham gia một cuộc thi ở tỉnh khác, cậu ta vừa ăn cơm với giáo viên xong, hiện tại đã về đến khách sạn. Phó Khâm vừa mở khoá cửa vừa nói: “Lâu lắm rồi mình không gặp cậu ấy.”
Chu Hằng nói thêm: “Còn Bạc Quan Sơ nữa, hai người họ cùng tới.”
Vừa nghe thấy chữ hai người cùng nhau, Phó Khâm lập ức ném cặp sách trên tay xuống rồi vểnh tai nghe Chu Hằng nói, cậu ta sợ bản thân bỏ lỡ bất kỳ manh mối nào.
“Hình như bọn họ không đúng lắm… thái độ mà A Viễn đối với Bạc Quan Sơ không còn giống trước đây.”
Là kiểu mất đi vẻ lạnh lùng lúc trước.
Ba người lớn lên cùng nhau, Phó Khâm và Chu Hằng biết rõ Lương Viễn Triêu chẳng thiếu duyên. Người đưa thư tình cho cậu hệt như trà sữa Hương Phiêu Phiêu vậy, số lượng bán ra một năm quấn được mấy vòng trái đất. Kiểu tỏ tình của con gái cũng có đủ loại, dù nói thế nào thì Lương Viễn Triêu cũng luôn có thể dễ dàng đuổi đối phương đi.
Ví dụ như kiểu bình thường nhất.
“Lương Viễn Triêu, mình thích cậu.”
“Cảm ơn vì đã thích tôi, nhưng tôi không thích cậu.”
“…”
Kiểu rụt rè, dịu dàng, khéo léo.
“Lương Viễn Triêu, cậu là trăng sáng trên núi, mình là dòng suối róc rách.”
“Tôi chỉ muốn làm người.”
“…”
Có kiểu mượn danh anh em để thu hoạch trai đẹp.
“Lương Viễn Triêu, từ nay về sau chúng ta tình như thủ túc.”
“Tôi là tôi, cậu là cậu.”
“…”
Còn kiểu khiến người khác không thể nhìn thấu.
“Lương Viễn Triêu, tôi muốn đến nhà anh ngồi điều hoà.”
“Mùa đông nhà tôi không bật điều hoà.”
Chu Hằng và Phó Khâm cùng nhận định, Bạc Quan Sơ tuyệt đối không giống với mấy nữ sinh kia, bởi vì cô đã được ngồi điều hoà.
Phó Khâm đã cảm nhận được sự thay đổi của Lương Viễn Triêu từ rất lâu trước, chẳng qua là cậu ta không dám tưởng tượng Lương Viễn Triêu sẽ thích con gái, hơn nữa cậu ta còn không thể tưởng tượng được mẫu con gái mà Lương Viễn Triêu thích sẽ như thế nào.
“Bọn họ cùng nhau rủ cậu đi ăn cơm à?”
Chu Hằng ở đầu bên kia điện thoại lắc đầu: “Không phải, đến một lúc rồi đi, A Viễn tới gọi Bạc Quan Sơ đi.”
“… Gọi em ấy… đi?”
Chu Hằng nghĩ, lần trước Lương Viễn Triêu cũng gọi Bạc Quan Sơ đi, sau đó đưa cô đến nhà cũ của ông nội Chu Hằng, cuối cùng mang rắn ra dọa.
Chu Hằng dám khẳng định: “Lần này khác.”
Phó Khâm xé gói mì ăn liền, bàn tay cầm vỏ đựng hơi khựng lại, cậu ta hỏi Chu Hằng: “Có phải hai người đấy ở bên nhau rồi không.”
Tiệm có khách ghé vào, người đến là một nữ sinh mặc đồng phục THPT số 13, vẻ ngoài xinh đẹp, trên môi nở nụ cười, giơ tay nhấc chân đều lộ ra vẻ dịu dàng.
“Mình thấy Trần Nhã Di.”
“Ai cơ?”
Nữ sinh mang đồ tới trước quầy hàng, sau đó cười với Chu Hằng. Thấy Chu Hằng đang gọi điện thoại, miệng cô ta hơi mấp máp, im lặng hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Chu Hằng để điện thoại ra xa: “10 đồng.”
Nữ sinh đưa tờ 20 đồng, Chu Hằng lấy 10 đồng trả lại, sau đó hỏi: “Cần túi không?”
“Không cần, cảm ơn.”
Đi theo sau cô ta còn có một nữ sinh, chắc là bạn học. Mua đồ xong, hai người không rời đi ngay, Trần Nhã Di đứng ở trước quầy đợi Chu Hằng cúp điện thoại.
Chu Hằng lại hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Trần Nhã Di nói thẳng: “Có.”
“Chuyện gì?”
Cô ta chỉ vào điện thoại của Chu Hằng.
“Không sao, cô nói trước đi.”
Năm đó cả trường cấp hai đều biết Trần Nhã Di thích Lương Viễn Triêu, hiện tại cả trường cấp 3 cũng cảm thấy Trần Nhã Di và Lương Viễn Triêu là cặp đôi trời sinh.
“Chu Hằng, cậu còn nhớ tôi không?”
Phó Khâm, Trần Nhã Di và Lương Viễn Triêu, ba người cùng nhau học chung lớp hồi cấp hai.
Khi đó Chu Hằng ở lớp bên cạnh, hiểu biết của cậu ta về Trần Nhã Di là nghe thấy từ mấy cuộc bàn tán của nữ sinh xung quanh. Sau đó Chu Hằng còn nghe nói Trần Nhã Di vì Lương Viễn Triêu mà từ bỏ THPT số 1 để tới THPT số 13. Tiếc là cô ta quá xinh, trước kia trong thế giới đen trắng của mình, Lương Viễn Triêu sẽ không cho phép sắc thái mạnh mẽ này tồn tại.
Chu Hằng thẳng thắn nói: “Nhớ, Trần Nhã Di.”
Nụ cười của Trần Nhã Di càng xán lạn hơn, Chu Hằng cảm thấy nếu cô ta buông bỏ Lương Viễn Triêu thì chắc chắn có thể tìm được một thiếu niên dịu dàng khác, hơn nữa người đó sẽ đối với cô ta tốt hơn.
Trần Nhã Di ngượng ngùng cười, không vòng vo: “Cậu có biết dạo gần đây buổi trưa Lương Viễn Triêu ở đâu không?”
“Tôi không biết.” Chu Hằng trả lời đúng sự thật.
Trước kia trưa đến Lương Viễn Triêu thường xuyên đến chỗ Chu Hằng ăn cơm, nhưng chắc chắn sẽ quay về trường trước giờ nghỉ. Cho dù không đến, cậu cũng sẽ ngồi trong lớp đọc sách. Nhưng gần đây tới tận khi giờ nghỉ kết thúc thì cậu mới về, Trần Nhã Di hỏi đi đâu, Lương Viễn Triêu im lặng không nói.
Thật ra Chu Hằng cũng không biết một tuần nay Lương Viễn Triêu đi đâu, nhưng nếu phải chọn giữa Bạc Quan Sơ và Trần Nhã Di, Chu Hằng chắc chắn sẽ chọn Bạc Quan Sơ. Hơn nửa năm ở chung với nhau, Bạc Quan Sơ ngày nào cũng đến. Chu Hằng thấy rất phiền, mỗi lần cô đều nói cực nhiều, thỉnh thoảng còn trêu chọc khiến cậu ta xấu hổ không biết làm thế nào. Nhưng Chu Hằng lại không ghét cô, ngược lại còn cảm thấy cô và Lương Viễn Triêu chơi cùng nhau là chuyện tốt.
Bạc Quan Sơ là người đầu tiên có thể thay đổi con người Lương Viễn Triêu. Chỉ cần so điểm này thôi thì Trần Nhã Di đã vĩnh viễn không bằng rồi.
Trần Nhã Di dựa sát vào quầy thuỷ tinh, cô ta nhìn chằm chằm Chu Hằng, hai mắt híp lại, bày ra bộ dáng không tin: “Thật vậy à?”
Chu Hằng là người rất dễ thẹn thùng, bị Trần Nhã Di nhìn chằm chằm như vậy, lỗ tai cậu ta lại bất giác đỏ lên: “Thật… đấy…”
“Thật?”
“Ừm.”
Trần Nhã Di lấy đồ vừa mua, sau đó dẫn người đi. Căn tiệm lại quay về với vẻ tĩnh lặng, Chu Hằng ngồi ở cửa, gió lạnh cuồn cuộn thổi đến, bầu trời dần dần u ám. Cậu ta ngó đầu nhìn trời, tầng mây nặng trĩu, xám xịt, hôm qua dự báo thời tiết nói hôm nay có mưa, xem ra sắp mưa thật rồi.
*
Chuông nghỉ trưa của trường THPT số 13 vang lên.
Mọi người ném bài tập trong tay xuống bàn, sau đó dọn sạch mặt bàn, cuối cùng nằm nên trên đó. Chỉ cần ở trường học, bất kể là xuân hạ hay thu đông, lúc nào thần ngủ cũng quấn người, đa phần mọi người sẽ nhân lúc này để đi ngủ.
Cửa sau lớp 12A9 thiếu một người, hàng cuối cùng của lớp 11A7 cũng có một chỗ trống.
Trong thư viện ở phố trước, Lương Viễn Triêu ngồi đối diện với Bạc Quan Sơ. Bạc Quan Sơ lấy quyển luyện tập toán từ trong cặp ra, sau đó hỏi người đối diện: “Hôm nay học gì thế?”
“Hình học giải tích.”
“…”
Bạc Quan Sơ bày ra vẻ mặt trăm ngàn cay đắng.
Lương Viễn Triêu cầm bút chọc mặt cô: “Sao, nó hại em thê thảm à?”
“Ừm.”
Vốn dĩ cô không ghét hình học giải tích đến như vậy, vì dù sao nó với mấy câu hỏi khác cũng giống nhau, cô đọc không hiểu.
“Thế cũng phải học.”
Lương Viễn Triêu lấy ra một tờ đề, câu hỏi trên tờ đề toàn là hình học giải tích, có hình tròn, có hình hyperbol, có đường parabol, còn có cả hình elip. Cậu trải tờ để ra trước mặt cô: “Biết công thức không?”
Bạc Quan Sơ cúi đầu lấy quyển vở ghi toán ra, sau đó nhỏ giọng trả lời: “Biết, vở có ghi.”
“Mở ra tôi xem.”
Lương Viễn Triêu nhìn sơ qua, công thức được ghi rất đầy đủ, chữ với người cũng giống nhau: “Rất tốt.”
Ngày đầu tiên sau Tết Dương lịch, Lương Viễn Triêu đứng ở tiệm hoa quả chờ Bạc Quan Sơ, cậu nói cậu sẽ dạy bù cho cô. Vì thế buổi trưa mỗi ngày, hai người đều cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đến thư viện. Lương Viễn Triêu ra đề, Bạc Quan Sơ giải đề, giải đề xong cậu lại phân tích, cuối cùng còn tổng kết giúp cô.
Thời gian nghỉ trưa không lâu, kiến thức căn bản của Bạc Quan Sơ lại yếu nên một câu cần rất nhiều thời gian để làm, Lương Viễn Triêu nhìn đồng hồ, nói: “Hôm nay làm ba câu thôi.”
Bạc Quan Sơ gật đầu, ép tờ đề xuống dưới khuỷu tay, cúi đầu đọc đề. Ba phút sau, cô vẫn còn đọc câu hỏi đầu tiên, nhưng ánh mắt thẫn thờ, rõ ràng là không tập trung.
Sau khi Lương Viễn Triêu phát hiện, cậu gõ lên mặt bàn, thanh âm vang lên mang theo sự đe doạ: “Bạc Quan Sơ.”
Bạc Quan Sơ hoàn hồn, cô khẽ đáp lại, sau đó ngẩng đầu nhìn cậu. Nhìn cậu xong, cô tiếp tục nhìn hình vẽ bên cạnh câu hỏi, đó là hình tròn, vậy là cô vội vàng viết phương trình hình tròn, sau đó viết tiếp số liệu trong hình vào, làm đủ các phép tính, cuối cùng viết cả một đoạn dài nhưng không ra kết quả.
Cô chau mày, trực tiếp nhảy sang câu hai.
Câu thứ hai là hình elip, căn cứ vào hình vẽ, tiêu điểm ở trục X, cô viết phương trình: x^2/a^2 + y^2/b^2 = 1, với a>b>0.
Bên tai đột nhiên văng vẳng câu nói của Vương Nhân Thành: “Công thức cơ bản như này mà cũng không viết đúng.”
Cả người Bạc Quan Sơ run lên.
Chiếc bút bị ấn mạnh đâm vào mặt giấy, xuyên thủng tờ đề.
“Bạc Quan Sơ?” Vẻ mặt Lương Viễn Triêu lo lắng.
Bạc Quan Sơ không trả lời câu hỏi này, cô càng cúi đầu thấp hơn, sau đó nắm chặt bút bắt đầu viết. Ngòi bút chạm mặt giấy, Bạc Quan Sơ phát hiện mình không thể viết ra bất kỳ thứ gì. Đôi tay cô liên tục run rẩy, cô sợ hãi, dù cho Lương Viễn Triêu ngồi ở đối diện nhưng nghĩ đến Vương Nhân Thành thì cô vẫn sợ.
“Bạc Quan Sơ.” Lương Viễn Triêu lại gọi cô: “Em nhìn tôi đi.”
Cuối cùng Bạc Quan Sơ mới từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt cô ửng đỏ.
“Sao thế?” Ngay từ đầu cậu đã cảm thấy cô có gì đó không bình thường nên cậu vẫn luôn quan sát cô. Mười mấy phút trôi qua, quyển sách trước mắt không hề được lật ra.
Tách, giọt nước mắt rơi trên bài thi khiến nét mực đen vừa viết bị nhoè đi, chữ viết cũng bị lem nhem.
Bạc Quan Sơ lập tức lấy cổ tay áo lau: “Không sao hết.”
Lại một giọt nước mắt nữa rơi xuống.
Cô tiếp tục lau.
Bầu không khí yên lặng khác thường, không có tiếng nức nở, gần như có thể nghe thấy tiếng kim rơi, tiếng nước mắt rơi xuống càng rõ ràng.
Lương Viễn Triêu lặng lẽ nhìn Bạc Quan Sơ bên cạnh vừa rơi nước mắt vừa lau nước mắt. Động tác yên lặng kéo dài một phút, cô nản lòng gần như nằm bò xuống bàn, cằm đặt lên trên khuỷu tay, nước mắt không thể kìm nén mà rơi xuống. Bạc Quan Sơ lười lau, cứ thất thần như vậy nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bầu trời xám xịt, hệt như chạng vạng khi màn đêm sắp buông xuống, không khí cũng trở nên đục ngầu, cơn gió lạnh đến thấu xương quét vào lòng người. Người trên đường vội vàng rời đi, bầu không khí u tối đè nén chậm rãi tiến vào thư viện.
Đôi mắt mệt mỏi của Bạc Quan Sơ hơi hé ra, ánh mắt trở nên mơ hồ vì ngấn lệ, cô loáng thoáng thấy Lương Viễn Triêu đưa khăn giấy tới.
Bạc Quan Sơ lướt qua chiếc khăn giấy, nhìn vào bàn tay thiếu niên. Bàn tay to lớn nổi rõ các đường gân xanh, bốn ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, dù ai nhìn thì cũng muốn sờ thử.
Cô cầm tay cậu lôi lại, sau đó dùng răng nanh cắn mạnh vào cánh tay cậu.
Giờ khắc này, sự thù hận mà Bạc Quan Sơ dành cho Vương Nhân Thành hoàn toàn phát tiết hết lên trên người Lương Viễn Triêu. Bạc Quan Sơ dùng sức cắn mạnh, dù răng nanh đã run rẩy nhưng cô cũng không chịu bỏ ra, hai mắt thiếu nữ đỏ bừng nhìn chằm chằm Lương Viễn Triêu.
Dường như Lương Viễn Triêu không cảm thấy đau, cậu để mặc cho cô cắn. Mãi đến khi mí mắt Bạc Quan Sơ trĩu nặng không mở lên được, sau khi chớp mắt vài lần, nước mắt như những hạt chân trâu nặng nề dính trên hàng lông mi dày dài rơi xuống cánh tay của thiếu niên. Giọt nước mắt ấy nóng rực bỏng rẫy.
Tầm mắt Bạc Quan Sơ mờ đi như bị sương mù che phủ, xuyên qua làn hơi nước, cô thấy một gương mặt góc cạnh sắc sảo, nhưng lại dịu dàng thâm tình.
Lương Viễn Triêu dùng khăn tay lau nước mắt giúp cô, ánh nhìn dần rõ lại. Bạc Quan Sơ từ từ giảm bớt lực, sau đó cúi đầu thì thầm: “Tôi không muốn viết nữa…”
Lương Viễn Triêu ở phía đối diện đứng dậy, cậu cất sách vở trên bàn rồi đi vòng đến bên cạnh Bạc Quan Sơ, nhẹ nhàng gọi tên cô: “Đứng lên đi, chúng ta đi thôi.”
Bạc Quan Sơ khẽ nhíu mày: “Nhưng chưa làm xong đề.”
Đây là bài tập Lương Viễn Triêu soạn ra từ mấy ngày hôm trước, nếu cô không làm xong thì không được đi đâu hết. Lương Viễn Triêu là người cực kỳ có tính nguyên tắc, trong thời gian quy định, việc nên làm bắt buộc phải làm xong.
“Hôm nay nghỉ ngơi.”
“Tôi không sao.”
Vẻ mặt Lương Viễn Triêu không tốt: “Tôi có sao.”