Lúc Tào Phi chạy đến đã thấy cả hai vật lộn trên đất, nhưng sức Tào Thực vốn dĩ không đọ được với kẻ khoẻ mạnh như Tào Chương. Hắn giơ tay đấm Tào Thực một cái đến chảy máu mũi, Tào Phi mới kinh hãi chạy lại lôi hắn ra. Chẳng qua, sức Tào Phi cũng không bằng thằng nhãi này. Bất lực cố cản nắm đấm của Tào Chương nhưng vẫn không cách nào lôi hắn ra khỏi người Tào Thực.
Phía sau có tiếng bước chân gấp gáp, ngẩng đầu thấy phụ thân một tay túm cổ áo Tào Chương ném mạnh một cái ra xa. Cúi đầu bế Tào Thực lên, nhìn đứa nhỏ bị kinh sợ, trên mặt lãnh trọn cú đấm gãy xương mũi, một bên má sưng vù, vội vàng hỏi:
"Tử Kiến! Có sao không?"
Tào Tháo lo lắng ôm chặt hài tử đang khóc oà vào lòng, chạy vội về phía viện: "Người đâu! Tử Kiến, có sao không? Nói cho phụ thân nghe, đau ở đâu?"
Tào Phi nhìn hắn hồi lâu, mới nghiến răng nói: "Đồ chết tiệt này! Phụ thân nhất định không tha cho ngươi!"
"Ai bảo nó cố tình chọc tức đệ? Tại sao phá đồ của đệ? Đệ đã nói không được động vào cuốn binh thư của đệ, nó còn cố tình trêu tức, giờ hay rồi, rơi xuống nước ướt hết rồi! Là lỗi của nó!"
"Đệ ấy còn nhỏ mà."
"Nhỏ cái chết tiệt gì? Đệ hơn nó mấy tuổi? Đệ tính là nhỏ không?"
Tào Phi nhìn đệ đệ một cái, biết hắn uỷ khuất, càng không biết nên an ủi thế nào. Vốn dĩ cũng là người không biết ăn nói, vụng về vỗ vỗ vai hắn một cái, nhẹ giọng nói: "Nhưng đệ đánh đệ ấy là sai. Bây giờ, phụ thân hỏi đến thì làm thế nào?"
Tào Phi túm hắn đứng lên, kéo về phía Tây viện, vội vàng nói: "Đi mau, tìm mẫu thân."
Biện phu nhân ngồi cạnh bàn cẩn thận từng mũi kim thêu khăn tay, thỉnh thoảng để mắt đến Tào Tiết đang chơi với đệ đệ nhỏ. Khẽ mỉm cười một cái, càng lúc càng ra dáng tỷ tỷ, đi mới chập chững, tay chân còn vụng về đã biết thay mẫu thân dỗ đệ đệ. Vừa bỏ khung thêu xuống bàn, chưa kịp đứng dậy đã thấy hai đứa kia xồng xộc chạy vào trong, kinh ngạc hỏi: "Chuyện gì thế?"
Tào Phi kéo theo Tào Chương đã sợ đến xanh mặt, vội nói: "Mẫu thân nghĩ cách đi, nó đánh Tử Kiến bầm dập mặt mày, phụ thân sẽ không tha cho nó. Mẫu thân, làm sao bây giờ?"
Tào Phi chạy theo níu lại: "Mẫu thân! Tử Kiến bên đó có phụ thân rồi, không sao đâu. Nhưng còn Tử Văn... mẫu thân cứu đệ ấy đi!"
Biện phu nhân hơi tức giận quay đầu nhìn Tào Chương, trừng mắt với hắn. Nhìn nhi tử nước mắt lưng tròng, mặt tái nhợt đứng đó, giận không thể đánh cho hắn một cái. Gạt tay Tào Phi định bước ra cửa, bỗng dưng lại bị Tào Chương chạy theo bám lấy khóc oà lên:
"Mẫu thân cứu con với. Con không nên đánh đệ đệ. Mẫu thân cứu con, phụ thân sẽ đánh chết con. Mẫu thân..."
Thở dài kéo tay hắn vào trong, ấn vào tủ đồ, vội vàng nói: "Trốn đi. Đừng lên tiếng." Lúc ra ngoài dặn dò: "A Tiết, không được nói tam ca ở đây, biết chưa?" Nói xong bình tĩnh ngồi xuống ghế, cầm khung thêu lên, nén lại trong lòng đang nóng như lửa đốt, lo lắng cho Tử Kiến. Tào Phi cũng gượng gạo đến bên giường ngồi, một tay đong đưa cái nôi nhìn tiểu đệ, kéo Tào Tiết ngồi vào lòng mình.
Tào Tháo lo lắng đi ra đi vào, Tào Thực được xử lý vết thương xong đã ngủ say, lúc này mới yên tâm ra ngoài. Lửa giận trong lòng bùng lên, nghĩ đến nhi tử mình nâng niu như trân bảo bị đánh bầm dập mặt mày, nghiến răng nói: "Đi tìm tên khốn khiếp Tào Chương cho ta."
Biện phu nhân mất tập trung, thỉnh thoảng lại nhìn ra phía cửa, quả nhiên thấy Tào Tháo bước vào liền đứng dậy, chưa kịp mở lời đã nghe thấy hắn nhìn quanh một lượt hỏi: "Tử Văn đâu?"
"Tử Văn? Thiếp cũng không biết, hôm nay còn chưa thấy đến đây. Làm sao thế?"
Tào Tháo không quan tâm, cao giọng hỏi: "Tử Hoàn, Tử Văn đâu? Lúc nãy ngươi ở cùng nó mà"
Tào Phi giật bắn cả người, đáp: "Sau lúc đó con đến đây luôn, cũng không biết đệ ấy đi đâu cả."
Tào Tháo đập bàn rầm một cái, nhìn quanh bên ngoài không thấy có chỗ nào có thể trốn, lập tức định xông vào gian trong. Biện phu nhân vội vàng chặn lại, sống chết không chịu cho hắn bước vào.
"Đây là phòng của thiếp! Sao chàng tự tiện nói soát là soát được? Thiếp đâu phải phạm nhân, để thể diện của thiếp ở chỗ nào?"
Thấy phu nhân như thế cũng không thể nào xông vào tìm, lập tức kéo tay Tào Tiết ra khỏi người Tào Phi, cúi xuống hỏi: "Tam ca con có ở đây không?"
Tào Tiết lắc lắc đầu, hắn lại quát lớn: "Không được nói dối! Nói dối, phụ thân sẽ phạt con, nghĩ cho kĩ rồi trả lời."
Quả nhiên tiểu nha đầu bị doạ sợ, mếu máo chỉ tay vào trong nói: "Ca ca ở trong..."
Tào Tháo nhìn Biện phu nhân, lại nhìn Tào Phi, cuối cùng nhẹ nhàng xoa đầu con gái nhỏ dỗ dành. Đứng dậy xông vào bên trong, lần này Biện phu nhân cản không nổi. Rốt cuộc Tào Chương vẫn bị lôi từ trong tủ đồ ra ngoài, Biện phu nhân vội vàng lao đến ôm chặt lấy nhi tử, vẫn không lại sức bị đẩy ra. Tào Chương vùng dậy, ôm chặt lấy tay mẫu thân khóc lóc, cuối cùng vẫn bị kéo một đường thẳng ra ngoài.
"Không để cho ai vào!"
Tào Chương bị hất ngã ra sân, thấy phụ thân hít sâu một hơi, phân phó nói: "Đi lấy mộc côn." Hắn hoảng hốt bò lên mấy bước ôm lấy chân phụ thân:
"Phụ thân, phụ thân đừng mà!"
Tào Tháo cúi đầu nhìn xuống hỏi: "Sao đánh Tử Kiến thành như vậy?"
"Con... cuốn binh thư của con... đã nói không được động vào. Nó muốn trêu chọc, giật lấy chạy đi, nó còn đùa dai cuối cùng làm sách của con rơi xuống nước hỏng hết..."
"Cho nên, ngươi đấm nó gãy mũi luôn rồi?"
Tào Chương ngẩng đầu lên, thấy phụ thân cười một cái, chẳng qua nụ cười cứng ngắc khẽ cong lên, khiến cho hắn nhất thời khiếp đảm.
"Đánh nó đến mức bất tỉnh nửa ngày luôn rồi?"
"Được lắm, rất có khí phách của tướng lĩnh. Đã vậy hôm nay ta cũng dùng quân pháp với tướng quân luôn vậy."
——————
Có 25 thằng con với 8 đứa con gái lận. Nói vậy để các cô không cảm thấy lạ khi nhắc đến nhiều đệ đệ, muội muội khác thôi, ngoài mấy đứa chính cũng không nhắc đến nhiều lắm nên không cần để ý :)
Khum thua kém gì hoàng đế.