Từ Hoảng đánh lui Quan Vũ cứu Phàn Thành, Tào Tháo không thừa thắng truy kích mà để Quan Vũ đi.
Tháng này trời đã trở lạnh, trong noãn các đốt lò vẫn không thấy ấm lên được bao nhiêu. Tào Tháo khoác một cái áo lông dày ngồi ở cạnh cửa sổ. Tào Cán nằm trong lòng hắn ngủ thiếp đi, hai má ửng hồng, nhìn qua có nét giống Tào Phi nhiều năm về trước. Hắn đưa tay chạm nhẹ vào má tiểu nhi tử, cười khổ nói với Hứa Chử: "Nương của nó mất sớm, tuổi thì còn nhỏ như vậy, không biết về sau thế nào." Không đợi Hứa Chử đáp lời, đưa tay đẩy mấy đĩa điểm tâm trên bàn nói: "Ngươi mang cho mấy đứa kia ăn đi. Đang yên lành kéo nhau đến Lạc Dương, phiền chết đi được."
Buổi sáng, mở mắt đã nghe báo Tôn Quyền đưa vật phẩm đến. Có chút ngạc nhiên, vươn vai một cái ngồi dậy. Bình tĩnh rửa mặt xong, còn ghé qua gian phòng bên cạnh. Đột ngột kéo đến, thành ra mấy phòng ở hậu viện còn chưa dọn dẹp. Nhìn cả đám lúc nhúc cuộn vào người nhau ngủ liền bật cười, nhấc cánh tay Tào Huy đang đè lên cổ Tào Nguyên, cẩn thận đắp lại chăn, lúc ấy mới chịu đến triều đường. Bá quan còn đang bàn luận xôn xao, hắn mới để ý đến hộp gỗ hình vuông để trên bàn.
Tào Phi cưỡi ngựa vào trong, hốt hoảng chạy thẳng vào trong phòng nghỉ. Tư Mã Ý kéo hắn ra ngoài, vẫn còn ngoái đầu vào trong.
"Tại sao phụ vương lại phát bệnh?"
"Sau khi mở cái hộp Tôn Quyền dâng đến, Nguỵ vương đột nhiên ôm đầu ngã từ trên điện xuống."
Tào Phi đang lo lắng, quát lên: "Trong đấy rốt cuộc có cái quái gì?!"
Tư Mã Ý ngập ngừng một lúc lâu, cuối cùng ghé vào tai nói khẽ: "Đầu của Quan Vũ."
Thấy hắn kinh ngạc, lại nói tiếp: "Lã Mông trảm Quan Vũ, mang về Đông Ngô. Tôn Quyền biết chúng ta mất Hạ Hầu Uyên, Quan Vũ lúc trước chém Bàng Đức, nên đem nộp thủ cấp đến Lạc Dương cho Nguỵ vương."
Hắn cũng trợn mắt nhìn Tư Mã Ý, hiểu ra vì sao phụ vương phản ứng đến như vậy. Năm xưa phụ vương từng nói vô cùng kính trọng Quan Vũ, đã từng sánh vai chém tướng, tung hoành Hoàng Hà, chỉ tiếc chí không chung hướng.
"Còn nhớ... năm tháng hâm rượu trảm Hoa Hùng, trảm Nhan Lương gϊếŧ Văn Xú không? Ta kính nể huynh như vậy, sao lại chết trong tay lũ sâu bọ đó? Đời này Tào Mạnh Đức ta phụ rất nhiều người, chỉ chưa từng phụ Quan Vân Trường."
Gạt vội một giọt nước mắt, đưa tay sang bên phải. Tào Phi lập tức nắm lấy, Tào Thực thấy vậy đành lùi lại phía sau. Hắn đặt một bức thư lên tay Tào Phi, nói khẽ:
"Sai người đưa các vị phu nhân đến Lạc Dương, gọi Tử Văn trở về. Ngươi tiếp tục lo liệu việc ở Nghiệp Thành, khi nào ta gọi thì lại đến đây. "
Mấy vị công tử vừa đi khỏi hai canh giờ, Tào Tháo ngửa người tựa đầu lên gối, bất giác mở mắt thở dốc, Trương Liêu thấy vậy vội vàng ghé vào bên giường hỏi: "Người thấy mệt sao?"
"Tử Hoàn đâu rồi?"
"Nguỵ vương!"
"Tử Hoàn của ta đâu rồi?"
Hứa Chử vội vàng nói: "Thế tử đang từ Nghiệp Thành trở về Lạc Dương."
"Tử Kiến đã đến chưa?"
"Tứ công tử đang đến rồi."
Tào Tháo gật đầu, lại thở dài: "Trường An xa như vậy... Xem ra không kịp gặp Tử Văn lần cuối."
Hứa Chử bật khóc thành tiếng. Trương Liêu cả đời xông pha trận mạc, đao thương cắt thịt không biết thế nào là rơi nước mắt, lúc này cũng nghẹn ngào, xưng hô vẫn giống như năm nào: "Chúa công, mạt tướng... ra ngoài xem công tử đến chưa."
Hứa Chử, Trương Liêu lui ra ngoài, nghe thấy tiếng bước chân nhẹ, hắn không mở mắt, chỉ nói: "Thế tử, đến rồi thì vào đi."
Tào Phi cởϊ áσ choàng giao cho cấm vệ, chầm chậm bước vào trong. Phụ vương nằm trên giường, cảm giác không có vẻ gì là mệt mỏi, vẫn toát ra khí thế của mãnh tướng khiến hắn kiêng dè. Tào Phi ngồi xuống cạnh giường, bối rối một lúc, cuối cùng mở lời: "Phụ vương..."
Tào Tháo cười, mở mắt nhìn hắn, chống tay ngồi dậy. Tào Phi hoảng hốt vội đỡ phụ vương tựa vào giường, lại cúi đầu xuống. Nghe thấy phụ vương khẽ gọi: "Tử Hoàn."
Hắn ngẩng đầu, giật mình thấy phụ vương đưa tay xoa nhẹ lên tóc hắn, một tay lần xuống dưới gối, thấp giọng: "Ta để đâu rồi?"
Nhìn hộp thiếp vàng trên tay, hắn run run mở khoá. Sững sờ nhìn chiếu thư màu minh hoàng ngay ngắn bên trong, ngoài ra còn có một chiếu thư khác, kinh ngạc ngẩng đầu. Phụ vương cười: "Trả cho ngươi đấy. Còn có di chiếu, ta tự tay viết, sợ tướng lĩnh không phục tùng, có kẻ bất tuân. Ngươi có di chiếu do đích thân ta viết, có thể hiệu triệu hùng binh cùng các tướng trung thành với ta, như vậy, nếu như Tào Chương làm chuyện ngu xuẩn gì, cũng đừng chấp nhặt với nó."
"Phụ vương..."
"Vất vả cho ngươi. Sau này ngươi là huynh trưởng trong nhà, dưới ngươi nhiều đệ đệ, muội muội, nhất định phải chiếu cố chúng nó."
Tào Phi gật gật đầu, vội nắm lấy tay phụ vương. Nhiều năm qua, chẳng nhớ rõ lần cuối nắm tay phụ vương là khi nào, lần cuối phụ vương cầm lấy tay mình là khi nào. Như quay về ngày xưa ấy, lẳng lặng rơi nước mắt, phụ vương lại đưa tay gạt nước mắt trên mặt hắn, nhàn nhạt nói:
"Lúc ấy Tôn Quyền ngỏ ý khuyên ta xưng đế, thằng nhãi con này muốn nướng ta trên lò lửa đấy. Xem ra, ta đành học theo Chu Văn vương vậy."
(Học theo Chu Văn vương: ngụ ý 'Ta không thể làm hoàng đế, để con trai ta làm hoàng đế."
Tào Phi nghe xong thoáng giật mình, thấy phụ vương siết tay hắn kéo lại gần nói: "Ta chọn ngươi vì ngươi có chí, có mưu, có nhẫn, có bạo, còn là cao thủ ẩn mình. Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, Tư Mã Ý cần phải dùng, nhưng cũng phải đề phòng. Một khi ngươi lơ là, không biết cơ nghiệp này vào tay ai đâu."
"Con nhớ rõ rồi."
"Mấy năm nay các ngươi bất hoà, ta đều nhìn rõ. Có những chuyện ngươi làm, ta mắt nhắm mắt mở cho qua. Đến hôm nay, ta vẫn hi vọng ngươi sẽ không dồn chúng nó vào đường cùng. Tào Chương hữu dũng vô mưu, Tào Thực là tên mọt sách phù phiếm, Tào Hùng, Tào Vũ nhu nhược, Tào Lâm, Tào Bưu ham chơi không tài cán, đám còn lại thì không uy hiếp đến ngươi. Ngươi sẽ không ra tay với chúng nó chứ?"
Hắn kinh ngạc đến nỗi tay cứng dờ, sau lưng lạnh toát, mồ hôi vã ra nhớp nháp dưới cổ. Cuối cùng vội vàng dập đầu xuống: "Con sẽ không đâu. Con hứa mà, dù thế nào cũng là đệ đệ của con. Con sẽ không...."
"Ta tin."
Dặn dò một lúc lâu, đột nhiên Tào Thực đẩy mạnh cửa lao vào trong, nhìn thấy Tào Phi, hơi chùn bước lại. Tào Tháo chỉ im lặng nhìn không nói, cuối cùng không khí cũng lặng đi. Tào Phi đứng dậy cúi đầu: "Nhi tử cáo lui trước, phụ vương nghỉ ngơi đi."
Tào Tháo đưa tay xoa đầu nhi tử một cái, lúc Tào Phi bước đi lại nói thêm một câu: "Tào Cán... ba tuổi mất mẹ, năm tuổi mất cha. Sau này lại mệt cho ngươi rồi." Đưa mắt nhìn trưởng tử chậm rãi bước ra đến cửa, còn quay đầu lặng lẽ nhìn lại lần nữa, nước mắt trượt dài trên má. Hắn ôn hoà cười, gật đầu một cái, lúc ấy mới rời đi. Lúc này Tào Thực quỳ xuống bên giường siết chặt tay hắn khóc nức nở. Tào Tháo cười nhẹ, hỏi: "Sao lại khóc?"
Tào Thực nức nở nói không nên lời, chỉ thấy phụ vương cúi người ôm hắn vào lòng, nhẹ nhàng hỏi: "Sợ rồi? Không còn ai bảo vệ nữa rồi? Mấy ngày trước ngươi lại gây chuyện gì, mà hắn ban trượng cho ngươi vậy?"
"Con chỉ sơ suất chuyện thống kê số thực ấp của vương công, đã phát hiện sửa lại kịp thời rồi, huynh ấy phạt con cũng được, nhưng lại giáng chức mấy vị Ngự sử. Bất luận chuyện nhỏ nhặt gì, chỉ cần là con mắc lỗi, huynh ấy đều tìm cách luận tội con. Vì vậy lúc đó con mới bức xúc phản bác."
Mắt nhìn nhi tử run run không đáp, mới ôn nhu nói bên tai hắn: "Phụ vương sai rồi. Không nên cho ngươi hi vọng, không nên chiều hư ngươi. Con người ngươi chỉ có thể sống cùng thi phú, không phải binh quyền." Thở dài một hơi, nói tiếp: "Ta vẫn nên để người giỏi làm quân chủ thì làm quân chủ, người giỏi cầm binh thì cầm binh, người giỏi làm thơ... vẫn nên tiếp tục làm thơ thôi."
Tào Thực oà lên khóc, ôm chặt cha không rời, nghẹn ngào mãi mới nói được mấy câu: "Con không thích binh quyền gì hết. Phụ vương đừng bỏ con. Con sợ lắm, con sợ nhị ca, con sợ không có phụ vương."
"Nhớ lời phụ vương... Từ bây giờ, nhị ca ngươi vừa là huynh trưởng, vừa là cha, cũng là quân chủ của ngươi, tuyệt đối phải ngoan ngoãn nghe lời. Sau này, dù cho hắn đánh ngươi mắng ngươi, cũng giống như phụ vương giáo huấn ngươi, không được phép ngỗ nghịch. Ta không thể bảo vệ ngươi nữa rồi."
Cuối cùng cũng không kiềm chế được, một giọt lệ từ khoé mắt lẳng lặng lăn xuống: "Phụ vương lo lắng cho ngươi nhất. Phụ vương không còn, ngươi phải làm thế nào bây giờ?"
Tả hữu đại thần đứng ngoài cửa, có người đã bật khóc. Lúc này bên ngoài có tiếng khóc lóc của phụ nữ, Tào Tháo nhẹ giọng buông tay ra, dỗ dành: "Để phụ vương nói chuyện với bọn họ."
Tào Thực nén lại tiếng khóc, cúi đầu lui ra quỳ ngoài cửa. Thấy mẫu thân cùng các vị phu nhân khác vội vàng đi vào trong. Bọn họ đều khóc oà lên quỳ sụp xuống bên giường. Tào Tháo cười nói: "Ồn ào cái gì? Phiền chết đi được."
Biện phu nhân chỉ lẳng lặng tiến lên trước ngồi xuống giường, hai mắt đỏ ửng, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay giơ tay. Tào Tháo cũng nắm lấy tay phu nhân ngắm nhìn hồi lâu: "Bao nhiêu năm qua, phu nhân thay ta quán xuyến gia sự, đối đãi với thiếp thất lẫn hạ nhân không bạc, trọng tình trọng nghĩa. Hôm nay, để kẻ vô tâm này nói một lời cảm tạ với phu nhân đi."
Biện phu nhân cúi đầu, đặt gò má lên lòng bàn tay hắn, từ từ nhắm mắt lại. Tào Tháo nghiêng người xoay ra, tựa cánh tay lên thành giường, một tay chống cằm nhíu mắt nhìn một lượt cười ha hả: "Chết mà được mỹ nhân tiễn đưa thế này, còn tiếc cái gì nữa?"
Các vị phu nhân đều khóc ầm lên, Hoàn phu nhân dùng khăn tay lau nước mắt: "Đại vương đừng nói như vậy. Đời này hầu hạ đại vương đến ngày hôm nay, người không còn, thiếp làm sao có thể sống tiếp?"
Tào Tháo mắng khẽ: "Nói linh tinh. Ở đây có nhiều người tuổi còn rất trẻ, là ta khiến các nàng thiệt thòi. Sau khi ta chết, ai tái giá cứ tái giá, còn nếu không, Đồng Tước Đài ta xây xong rồi, các nàng cứ vào đó mà ở. Ta đã bảo bọn họ bán hết đồ đạc, tiền bạc châu ngọc chia ra mỗi người một ít, sau này phòng thân."
Hắn ngửa cổ, thoả mãn cười: "Đời này của Tào Mạnh Đức ta, hoan lạc cùng người đẹp như vậy là phúc ba kiếp rồi."
Cuối cùng ngửa người tựa vào giường, mắt nhìn xa xăm vô hồn, tay siết chặt tay Biện phu nhân, lời nói mang theo chút hoang mang lo lắng: "Nhìn lại cả một đời oanh liệt, xem ra ta day dứt nhất vẫn là Đinh phu nhân. Nếu ta xuống dưới đó gặp Ngang nhi, nó hỏi ta 'mẹ con đâu?', ta biết phải trả lời thế nào?"
Trước khi chết, mới có thể ngẫm lại cả đời. Nhớ những năm tháng cùng Viên Thiệu, Trương Mạc quậy quá khắp nơi. Năm đó liên minh diệt Đổng Trác thế nào. Nhớ Quan Độ, Xích Bích, nhớ Hán Trung, nhớ những kẻ đã ngã xuống nơi sa trường, dù là tướng của mình hay tướng địch. Một chốc thoáng qua, nhìn thấy rất nhiều bóng hình xưa cũ lẫn lộn ùa về. Phụng Hiếu, Văn Nhược còn ngồi tranh luận, có bóng người ung dung phe phẩy quạt lông vũ, lại nghe thấy loáng thoáng vài câu nói, 'nhân trung Lữ Bố, mã trung Xích Thố", "Túc hạ bất tử, cô bất đắc an." Còn có... một ly rượu trên bàn, bên ngoài sấm chớp rền vang, người kia đánh rơi đôi đũa, hắn cười lớn hỏi: "Anh hùng cũng sợ sấm sao?"
Nhẹ nhàng cảm thán: "Cố nhân lần lượt ra đi, như lá thu rụng trong gió. Lưu Huyền Đức, ta không muốn tranh Hán Trung nữa. Đợi ngươi bên đó, chúng ta lại... uống rượu... luận anh hùng..."
Dứt lời nhắm mắt lại. Các vị phu nhân khóc thành tiếng, triều thần bên ngoài đồng loạt quỳ xuống. Tào Thực lao vào trong, cuối cùng liên tục dập đầu xuống. Mẫu thân nắm lấy tay phụ vương, không khóc, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, ánh mắt ôn nhu lưu luyến không rời.
———
Nói theo "nhân sinh thất thập cổ lai hy", Tào Tháo được xem là đã sống đủ. Tàn nhẫn mà không bạo ngược, lạnh lùng mà không vô tình. Con người phóng khoáng như Tào Tháo, lúc ấy ắt hẳn cũng không bàn đến công tội, được mất nữa. Điều làm người ta ngạc nhiên là phút lâm chung nhà chính trị kiệt xuất ấy chẳng bàn gì về chính trị, toàn dặn dò mấy chuyện vụn vặt như thê thiếp, con nhỏ trong nhà. Người đời sau xem thường việc này. Như Tô Đông Pha thẳng thắn cho rằng Tào Tháo bình sinh ra vẻ hào kiệt, chết mới lộ ra là kẻ phàm phu quyến luyến khuê phòng.
Tào Tháo không giống Lưu Bị, sầu khổ vì chiến sự, chết trong trăm sự lo âu về thiên hạ, mà là chết ung dung. Cả đời nam chinh bắc chiến, vậy mà so với những di ngôn hùng tráng của các nhân vật tiếng tăm khác, trăn trối về đại nghiệp cơ đồ, thì di ngôn của Tào Tháo lại chân thật bình dị đến thế. Lo cho thê thiếp sau không được đối đãi tử tế, sướt mướt chia tiền bạc để phòng thân. Phó thác con côi còn thơ dại. Lại bộc bạch nỗi day dứt về người vợ kết tóc thuở hàn vi cùng con trai đã khuất. Hoá ra, đến đại gian hùng cũng có lúc yếu đuối như thế.
Lục Cơ đời Tây Tấn viết: "Thương vợ con nuối tiếc, hận cuối đời mới hiểu."; "Đau lòng thay. Mới tự mình gánh vác cả thiên hạ, mà nay phải gửi gắm con thơ cho người khác." (Điếu Nguỵ Vũ Đế văn). Dù 'người khác' ở đây cũng là con trai mình, nhưng vẫn khiến hậu thể cảm thương cho tấm lòng của một kẻ làm cha không thể thôi lo nghĩ cho nhi tử.
Lỗ Tấn viết: "Vô tình vị tất chân hào kiệt,
Liên tử như hà bất trượng phu?"
Vô tình chưa hẳn đã là hào kiệt thực sự.
Thương con, sao lại không phải trượng phu?
Tào Mạnh Đức sống một đời chân tình, làm cha thương con, như Hạng Vũ biệt Cơ, Tuyên Đế không quên Hứa Bình Quân hoàng hậu, ấy đều là kẻ có tình nghĩa, là hào kiệt, là đại trượng phu. Sao lại không phải bậc anh hùng?
[Cảm thấy rất có lỗi với độc giả của mình. Mình cũng không muốn để mấy đứa nhỏ mất cha, nhưng nếu kết thúc truyện khi tụi nhỏ còn cha, thì sẽ không thể hoà giải với nhau được. Cái lúc mình viết chương này, mình rất buồn, nhưng bây giờ đọc lại thì cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Xin lỗi mọi người nhiều lắm]