Nằm trên giường chán nản chùm chăn kín đầu, xoay người vào trong, nghĩ đến lát nữa phải ăn bát cháo lại bực mình. Ăn đến phát ngán, chán ghét kinh khủng. Tự cười nhạo, không chừng phụ thân muốn bức hắn phát điên ở trong này thật.
Nghe thấy tiếng mở khoá cửa, không quay đầu lại, hỏi Thôi Lệ: "Gì thế? Ra xem ai thế?"
Thôi Lệ ra ngoài một lúc lâu, mãi mới thấy đi vào, ôm theo một hộp gỗ. Thấy hắn nghi hoặc nhìn liền nói: "Người đến nói là ít đồ của Trung lang tướng đưa. Sợ công tử ở đây ăn uống không đầy đủ, không thể tĩnh dưỡng."
Tào Thực nhíu mày, Tử Hoàn đưa đồ đến, đây là chuyện lạ đời gì thế? Chẳng lẽ vẫn còn nghĩ đến tình huynh đệ, sợ hắn trong này chết đói nên tiếp tế đồ ăn? Mở nắp hộp gỗ, nhìn đống châu ngọc bên trong, hắn cũng bị làm cho ngốc luôn. Cười cứng đờ, vừa nhìn Thôi Lệ vừa trỏ vào hộp gỗ: "Đùa ta đấy à?"
Hắn giơ tay bảo Thôi Lệ đỡ dậy, lê cái thân rã rời ra ngoài sân, đứng bên cửa kêu ầm lên: "Tào Tử Hoàn, ta đã thành như thế này rồi, vẫn còn muốn cười nhạo sao? Ôm cái đống này về mà ăn đi! Tên khốn!"
"Đừng nói nữa, huynh ấy bây giờ là Ngũ quan Trung lang tướng, không đắc tội được đâu. Chàng muốn mấy ngày nữa không còn cháo mà ăn à?"
Hắn đành ngậm miệng lại, lủi thủi ngồi xuống bậc thềm, đứng dậy đi được mấy bước là đã mất sức, chân đau kinh khủng. Thành thật mà nói, tĩnh dưỡng trong điều kiện thế này, hắn thực sự sợ sẽ không bình phục được như cũ. Phụ thân không có ở kinh thành, Trung lang tướng nắm quyền kiểm soát Hứa Đô. Quả thực dù bây giờ là ai ở đây, tình cảnh của hắn vẫn như vậy, chẳng có gì khác biệt.
Dương Tu lải nhải suốt một buổi, bây giờ lại đến lượt Đinh Nghi. Hắn vừa trở về Hứa Đô, đang cao hứng, bị đám người này làm cho bực mình. Nghĩ đến Tào Thực càng thêm tức giận. Một câu hai câu là 'Đại Hán', đúng là tên vô dụng khốn kiếp. Lúc đuổi Đinh Nghi ra ngoài, thấy hắn vẫn cố nán lại cầu tình: "Hai tháng nay công tử sức khỏe càng lúc càng yếu đi. Nghe Khổng Phụng nói, về sau khó mà hồi phục. Ăn uống cũng không đủ, đến bây giờ ở trong đó sớm muộn bệnh cũng nặng thêm."
"Tào Vũ còn chưa đến à?"
Tào Vũ nghe tiếng đập bàn, mặt tái mét vội vàng chạy vào trong, chắp tay cúi đầu. Hắn liền bước xuống, cười nắm tay Tào Vũ kéo đi: "Con gái nhỏ của Trương Lỗ cũng thích văn thơ. Mười hai tuổi, thấy cũng đáng yêu lắm. Ta đã bảo với nương của ngươi là chắc chắn hợp với ngươi mà."
Đi ra cửa, quay đầu nhìn Đinh Nghi còn đờ người một chỗ, nhếch miệng nói:
"Bảo hắn lập tức cút đến Lạc Dương. Ta không muốn nhìn thấy mặt hắn nữa."
...
Tào Phi giao cung cho Hạ Hầu Thượng, xuống ngựa lau mồ hôi. Cả ngày không thấy Tư Mã Ý đâu, đang bắt đầu bực mình. Định về thay y phục, sau đó đi gặp Thôi Diễm. Từ khi nhận phong Trung lang tướng, Thôi Diễm đối với hắn vô cùng tận tâm, lại hết lòng khuyên can chuyện không nên làm, từng bước giúp đỡ hắn quản lý triều chính. Thôi Diễm là thúc phụ của Thôi phu nhân, nhưng công tư phân minh, phụ vương hỏi đến, trong những người đưa ý kiến chỉ có Thôi Diễm công khai bản đáp thư, khuyên lập hắn làm Thế tử. Càng làm cho hắn kính trọng.
Tư Mã Ý đi đến, sắc mặt vô cùng khó coi. Cùng Tào Phi trở về biệt viện, lúc ấy mới thở dài nói: "Tứ công tử năm này ở Lạc Dương, vậy mà danh tiếng ở Kiến An lại càng lúc càng lên như diều gặp gió. Lúc nãy ở bên đó, nghe được Nguỵ vương cùng Đinh Dực nói chuyện, đau đầu."
"Nói gì?"
"Hắn nói Lâm Tri hầu bản tính nhân hiếu, xuất phát từ tự nhiên, lại thông minh tài trí, hiếm có trên đời. Hiền tài, quân tử trong thiên hạ giờ đây, bất kể già trẻ, đều sẵn sàng chết chỉ để giao hảo với Lâm Tri hầu. Đây thật sự là phúc trời ban, để quốc tộ có thể kéo dài vĩnh viễn."
Tào Phi khoác y phục, liếc mắt hỏi: "Phụ vương nói gì?"
Tư Mã Ý đập tay xuống bàn, cau mày đáp: "Thừa tướng nói 'Tào Thực, ta rất yêu quý hắn. Như lời khanh, ta muốn lập hắn làm thừa tự, thế nào?' Nguỵ vương còn khen hắn chính trực, không ngại miệng lưỡi người khác mà sẵn sàng ủng hộ hiền tài. Thậm chí còn nói có việc hệ sự, tháng sau sẽ gọi Tứ công tử trở về Hứa Đô."
Tào Phi nghe xong tức đến nỗi ôm ngực thở dốc, từ lúc nào lại thành yêu quý hắn như vậy? Một lời của Đinh Dực, phụ vương đã công khai tỏ ý muốn lập thừa tự, rõ ràng đã có ý như vậy từ trước. Gọi hắn trở về, chẳng lẽ là vì chuyện lập thế tử?
Nhàm chán không có việc gì làm, đang định đến chỗ Quách cơ, lại thấy Tư Mã Ý lao vào trong phòng hốt hoảng nhìn hắn. Tào Phi nhìn Tư Mã Ý, biết có chuyện, nín thở chờ đợi. Tư Mã Ý lắp bắp một hồi mới nói: "Thôi đại nhân... tự sát rồi..."
Thấy Tào Phi sững sờ không nói gì, lại thở dài nói: "Nguỵ vương cho rằng Thôi đại nhân có ý bất mãn chuyện phong vương, giống như Tuân lệnh quân, phản đối Nguỵ vương lấn át thiên tử."
"Không đâu, Thôi đại nhân không bao giờ có ý như vậy. Không phải đâu. Ta... ta đi tìm phụ vương. Không thể nào..."
Hắn vội bước ra cửa, Tư Mã Ý chỉ thấp giọng: "Công tử còn chưa hiểu ra sao?"
"Thôi đại nhân cho rằng mình công chính liêm minh, nên không hề e ngại mà công khai khuyên lập công tử thừa tự. Thế nhưng, Nguỵ vương cho rằng đây là công chính liêm minh sao? Người cũng mất rồi, phải bảo toàn bản thân đã."
Tào Phi chống tay lên cửa, mắt đỏ bừng. Thôi đại nhân không ủng hộ người nhà là Tào Thực mà lại khuyên lập hắn làm thế tử, chẳng qua là trí sĩ lão thần một lòng vị đại nghiệp, công tư phân minh. Nhưng xem ra trong mắt phụ vương, đây lại là công khai đứng về phe hắn. Chẳng lẽ người vì muốn lập Tào Thực thừa tự, nên mới gọi về Hứa Đô, nên mới muốn diệt trừ những người thân tín, những người ủng hộ hắn để dọn đường cho Tào Thực thuận lợi kế vị hay sao?
Hắn đoan chính hành lễ, thấy phụ vương cầm một cuốn trúc thư chăm chú đọc. Ngẩng đầu vẫn tay gọi hắn lại gần. Lúc đến bên bàn, đột nhiên lại mở cuốn trúc thư đưa sang cho hắn đọc. Không nhớ đã từng đọc ở đâu, nhất thời thấy quen thuộc. Phụ vương mỉm cười: "Quen không? Thơ của Tào Thực tìm thấy ở chỗ tiểu thiếp của Hoàng Khuê."
Hắn giật bắn cả người, không khỏi chột dạ. Hoàng Khuê bại lộ âm mưu phản nghịch, trước khi chết còn vu cáo hòng để phụ vương nghi ngờ hắn. Ngày đó một mực đổ tội cho Tào Thực, chẳng phải phụ thân tin sao? Thậm chí sai sứ giả đến Lạc Dương ban ba mươi trượng. Nếu không phải phụ vương tin, tại sao phải làm như vậy?
"Tào Thực giao du với Hoàng Khuê là thật, nhưng ngày đó ngươi kiên định nói hắn câu kết Hoàng Khuê muốn tranh giành thừa tự, bây giờ ta hỏi lại lần nữa, có phải thật không?"
Tào Phi run bần bật, nhưng mấp máy miệng đáp: "Tứ đệ... quả thực... câu kết Hoàng Khuê..."
Lời chưa dứt, phụ vương đứng dậy, rút trường kiếm trên giá, từ từ tiến đến. Tri giác nhanh nhạy, lập tức cúi đầu, lưỡi kiếm sắc bén chém văng trâm ngọc trên đầu, tóc dài xoã tung che mặt. Hắn sợ đến cực điểm, chỉ nghĩ không lẽ phụ vương đã tra ra cái gì. Nhưng lại nhớ lời Tư Mã Ý, chết cũng không được nhận tội.
"Ngươi mưu hại đệ đệ."
"Con không có. Tứ đệ thực sự âm mưu câu kết với Hoàng Khuê, vật chứng đều đủ, sao có thể nói là mưu hại?"
"Tử Hoàn, bây giờ ngươi nhận sai, phụ vương sẽ không truy cứu nữa. Con người ai cũng phạm sai lầm, chỉ cần ngươi thành thật với phụ vương, sai lầm của ngươi phụ vương đều bỏ qua hết."
Tào Phi ngước mắt lên, mồ hôi lạnh túa ra. Kẻ làm chuyện sai trái tránh không nổi có tật giật mình. Lời này càng làm hắn lung lay, thế nhưng phụ vương tâm ý thâm sâu khó đoán, hắn chỉ dám tin tưởng lời của Tư Mã Ý, chỉ cần là một cơ hội, cũng phải nắm bắt bằng được. Mình không thể vượt được, thì phải làm cho kẻ khác ngã trước.
Lưỡi kiếm kề vào cổ, nhanh chóng hiện ra một đường máu, hắn thở dốc, lại khẽ cười nói tiếp: "Hắn mưu đồ là thật. Có chém chết con cũng sẽ nói như vậy thôi. Con không vu oan cho hắn."
"Vậy bây giờ ta chặt cái cổ ngươi xuống trước."
Phụ vương vung tay dứt khoát một đường. Lúc nhận ra lưỡi kiếm dừng lại cạnh cổ, hắn thậm chí kinh ngạc bản thân vẫn nén không chịu nhận.
Tào Tháo trao kiếm vào vỏ, nhìn Tào Phi sớm sợ đến nỗi móng tay bấu vào tay đã bật máu. Hắn đột nhiên bật cười: "Ra ngoài đi."
Vừa mở cửa bước ra ngoài đi được một đoạn, nhìn quanh không có người, chân lập tức nhũn ra, quỳ phục xuống hoảng sợ bật khóc. Nhưng lại vội vàng lau nước mắt, thở dốc ôm lấy ngực, cảm giác như tim sắp vỡ tung ra. Đứng dậy lao như điên về phía viện của mình, Tư Mã Ý đứng dậy đỡ hắn, thấy hắn mặt cắt không còn giọt máu, xem chừng suýt chút nữa ngất xỉu: "Trọng Đạt, ta bại rồi."
Tư Mã Y nghe đến án Hoàng Khuê, mặt cũng tái mét: "Công tử có nhận không?"
"Không nhận. Ta chỉ nói là Tào Thực làm. Nhưng phụ vương gọi hắn trở về, chính là vì người nhìn thấu án Hoàng Khuê rồi. Ta bại rồi."
Tào Tháo nhìn Trình Dục sau bình phong bước ra, bật cười ha hả: "Chết đến nơi cũng không chịu nhận tội, nhất quyết đổ tội cho Tào Thực."
"Thừa tướng có truy cứu không?"
Hắn chỉ thản nhiên cười: "Không muốn truy cứu. Xem ra lần trước Tào Thực phải chịu trượng oan rồi."
"Tứ công tử bị oan, lại dễ dàng bỏ qua ư?"
Tào Tháo liếc mắt nhìn trường kiếm, khoé môi từ từ cong lên: "Cái tính khí kiên nhẫn, nham hiểm này của hắn, ta thích."
Lại lạnh lùng nói: "Trọng Đức, ngươi cùng Tuân Úc theo ta nhiều năm, ắt hẳn bây giờ vẫn là ngươi hiểu lòng ta nhất... Tên cẩu đông tây kia, phong lưu thành thói cũng không tránh khỏi liên quan, đáng lắm. Lần này ta muốn hắn tận mắt nhìn thấy."
Lúc này Trình Dục dường như đã hiểu ra, lần này gọi Tào Thực từ Lạc Dương trở về là một mũi tên trúng hai đích.
...
Ngồi uống rượu với Tào Lâm, nghe hắn than vãn hết chuyện này đến chuyện khác. Đúng lúc nhìn thấy Chân phu nhân phía đình viện trong hoa viên, nhất thời quên nghe Tào Lâm nói. Nghĩ đến mấy bài thơ viết lúc ở Lạc Dương, cao hứng đột nhiên muốn đem tặng. Nói về thơ phú của hắn, ngoài Dương Tu là người thấu hiểu nhất, xem ra chỉ có Chân phu nhân.
Tào Lâm thấy hắn nhìn về phía đó, buột miệng: "Nhị tẩu như thế này mà... nhị ca đúng là bị trúng tà mới không quan tâm tẩu ấy."
Tào Thực bị kéo trở lại, nghe xong hơi suy tư. Chuyện phu thê bọn họ mấy năm này đột nhiên xích mích cũng không rõ ngọn ngành. Lại vô tình nhớ đến mình thi thoảng gặp lại trò chuyện, luận văn thơ, khẽ giật mình một cái. Chắc không phải tại hắn chứ, dù sao cũng nói chuyện phiếm thôi mà.
"Nghe nói nhị ca suốt ngày ở chỗ Quách cơ thôi. Đệ thì không quan tâm lắm, nhưng con hổ cái kia nhà đệ, suốt ngày lải nhải nói Quách cơ đó là con hồ ly tinh."
"Ha ha, ta đi nói với thập đệ muội, ngươi cẩn thận muội ấy nửa đêm bóp cổ ngươi đấy."
Đúng lúc, Trình Dục đến.
Hắn cẩn thận đứng ở đại điện, không hề ngẩng đầu lên. Sau lưng Đinh Nghi cùng Dương Tu còn đang rì rầm nói chuyện, hắn cũng không để ý lắm. Từ ngày trở về từ Lạc Dương, hôm nay phụ vương mới triệu kiến. Một năm này ở Lạc Dương học hỏi được khá nhiều, cảm thấy mình xử lý chính sự cộng thêm lo liệu cho nhân dân trong thành cũng khá ổn thoả. Thật ra, cố gắng như vậy, cũng chỉ hi vọng phụ vương nhìn đến hắn một chút. Dương Tu ngày đêm lo nghĩ chuyện thừa tự, nhưng cái hi vọng này, hắn thực sự đã chôn sâu xuống từ trận Xích Bích rồi. Được hay không cũng không quan trọng nữa.
Phụ vương ngồi trên cao, nhìn xuống các đại thần. Nhưng ánh mắt không hề quét qua người hắn. Cuối cùng đưa chiếu thư cho nội quan, chống tay từ từ đứng dậy.
Tào Phi cúi đầu nhắm mắt lại, mặc kệ Tư Mã Ý phía sau liên tục nhắc nhở. Làm gì còn tâm trí mà quản. Muốn lập Tào Thực, còn để mình ở đây làm trò cười cho người khác xem. Bây giờ, chỉ cảm thấy chẳng cần cái gì nữa, đều vô dụng hết, gì cũng không có.
"Ta nhận quốc ân, được phong Nguỵ vương, chưa lập thế tử. Hôm nay trước quần thần, còn có các tướng lĩnh, ta xuống chiếu lập người kế thừa vương nghiệp, hi vọng ngày sau tiếp nối ta vì quốc tộ dài lâu."
Quả nhiên ai cũng nhìn nhau, Đinh Nghi tự tin cười nhìn sang Dương Tu, chờ đợi một lúc, nghe Tào Tháo trầm giọng nói tiếp: "Ngũ quan Trung lang tướng Tào Phi, tư chất thông hơn người, có tài có trí, nhân hậu khoan dung. Ta lập làm Nguỵ thế tử, mong ngày sau các ngươi đều dốc lòng phò trợ, vì xã tắc góp công lao."