Mắt đã không còn nhìn rõ lá phong cuối thu rơi rụng khắp nơi. Nhưng hắn còn đủ tri giác nghe thấy loáng thoáng tiếng của Dương Tu liên tục cầu xin. Không một lời đáp lại, không biết phụ thân đang nhìn hắn bằng ánh mắt như thế nào. Không biết, có một chút đau lòng nào hay không?
Đau đến lặng đi, không sắp xếp được suy nghĩ trong đầu theo quy luật, tất cả hỗn loạn, đại não chỉ đọng lại đau đớn muốn chết ngay lập tức. Máu tươi phun ra, chỉ là bản năng, quờ quạng muốn tìm khăn tay, cuối cùng đưa hai tay lau đi máu trào qua môi. Từng trượng sau lưng như muốn đánh hắn không còn sức thở. Rơi nước mắt gọi: "Đức Tổ..."
Dương Tu bò qua trước mặt, cúi đầu nắm lấy hai tay Tào Thực, thấy hắn run rẩy chỉ vào miệng. Liền vội vàng lấy khăn trong tay áo lau miệng cho hắn. Ngước mắt lên nhìn thấy Tào Tháo chắp tay sau lưng đi đến trước mặt, vội quỳ sang một bên dập đầu xuống.
Cằm bị bóp chặt, hai mắt mờ nhoà ngước lên nhìn vô định, hoàn toàn không có tiêu cự. Trượng ngừng lại, hắn mới vội vàng hô hấp. Mơ hồ nói một chữ: "Đau..."
Lại thở hổn hển, nước mắt từng giọt rơi xuống, giống như bị điều khiển đầu óc, chẳng biết dũng khí ở đâu ra, hắn lại mở miệng: "Đau lòng... vì Đại Hán..."
Phụ thân buông tay ra. Hắn cũng đoán được lúc này người lại sắp nổi cơn lôi đình, chẳng qua nhìn không rõ. Chỉ nghe tiếng cười lạnh, lời buông ra cũng vô tình: "Ngươi còn muốn chống đối sao? Vậy từ hôm nay, ngươi cứ ở yên một chỗ đi, không cần phải ra ngoài nữa. Ngươi biết ta nói được sẽ làm được mà."
"Tiếp tục đi. Đánh gãy chân hắn."
Dương Tu còn tiếp tục cầu xin, cũng bị đuổi ra ngoài. Hai bộ tướng nhìn nhau, rốt cuộc không dám ra tay. Bên dưới là công tử thân thể không cứng cáp gì cho cam, thực sự không thể nào tuân mệnh, chỉ siết chặt trượng, cuối cùng đồng loạt quỳ xuống. Tào Tháo nhìn hai bộ tướng, không nói không rằng, bước đến nhấc trượng lên.
Đời này có lẽ không thể quên, cảm giác đau tưởng chết mà không chết nổi này. Trượng quật xuống hai chân không một chút lưu tình. Hắn chưa bao giờ nghĩ đến, phụ thân có thể ra tay tàn nhẫn như thế. Trong mắt hắn, phụ thân dù có nổi giận đánh hắn nặng đến đâu, cũng sẽ không nhẫn tâm muốn hắn chết. Nhưng thời khắc này, nhịn không nổi mà nghĩ, có khi nào trận cực hình qua đi, hắn cũng giữ không nổi cái mạng hay không? Không biết đã qua bao nhiêu lâu. Đột nhiên không cảm giác được đau đớn rõ ràng nữa. Cũng tốt... tốt nhất là như vậy.
"Công tử!"
Tào Phi từ hành lang bên đó muốn đi đến, bị Tư Mã Ý kéo tay lại. Hắn nhìn Tư Mã Ý, lại nhìn về phía Tào Thực, siết chặt hai tay, cuối cùng mở miệng: "Hắn bất tỉnh rồi. Còn tiếp tục, không mất mạng cũng sẽ tàn phế cả đời."
Tào Phi nhìn xuống, im lặng một lúc lâu, nhắm mắt hít vào một hơi thật sâu. Rốt cuộc gạt tay Tư Mã Ý ra, lẳng lặng bước vội xuống thềm: "Dù sao... dù sao cũng là..."
Lúc dùng hai tay đỡ lấy trượng, bàn tay bật máu, hắn mới biết lực đạo mạnh đến thế như vậy. Thực ra, dù bao nhiêu năm qua đi, đối mặt với thần sắc uy quyền lạnh lẽo này, hắn vẫn bất giác run rẩy. Chưa một lúc nào quên đi những ám ảnh đeo bám từ khi còn rất nhỏ đến thời niên thiếu. Hắn chỉ đoan chính nâng vạt áo quỳ xuống, thấp giọng nói:
"Phụ thân bớt giận. Như thế này sợ là không chống nổi."
Tào Tháo đăm đăm nhìn trưởng tử của hắn, lãnh đạm kiên định, so với nhiều năm về trước đã thay đổi quá nhiều. Chuyện huynh đệ bọn chúng bất hoà mấy năm nay, hắn đương nhiên nhiên nhìn thấu. Hôm nay lại thay Tào Thực cầu tình, khiến cho hắn nhất thời ngạc nhiên. Nhưng lần này đã quyết tâm xử trí đến cùng, rốt cuộc chỉ nhàn nhạt nói:
"Ngày hôm trước, hắn chĩa mũi kiếm kia vào ta vì Phục hậu, vì Hán thất, hắn đã xem như không có người cha này. Vậy thì ta cũng coi như chưa từng có đứa con bất hiếu như vậy."
Tào Phi kinh ngạc quay sang nhìn Tào Thực một cái, trong nội tâm không biết đang loạn thành cái gì. Vốn chỉ cho rằng hắn vào cung lải nhải cầu xin, nhìn thấy Hiến Đế vô sự thì sẽ không gây chuyện gì to tát. Không ngờ thực sự trung đến phát điên rồi. Lòng không yên, ngoài mặt vẫn bình tĩnh dập đầu xuống: "Hắn... bản tính có chút bừa bãi, nhưng cái tính cách này của hắn cũng một phần do phụ thân trước giờ buông thả. Vì vậy ngày hôm nay, phụ thân cũng một phần có lỗi, không phải cũng nên chịu trách nhiệm sao?"
Tào Tháo nhíu mày nhìn, nhưng cuối cùng lại hạ trượng trong tay xuống, quay lưng lại bật cười: "Phải, tử vô giáo, phụ chi quá. Ta cũng tránh không khỏi trách nhiệm, đúng không?"
Tào Phi không dám đáp, cúi đầu chờ đợi lửa giận bùng lên. Nhưng không ngờ phụ thân cũng chỉ nhàn nhạt nói: "Nói hay lắm, lời như vậy cũng dám đem ra tranh luận, được lắm, như vậy mới là con trai của ta chứ?"
Phụ thân rời đi, hắn liền đứng dậy đến cạnh Tào Thực. Nhìn Tào Thực gục xuống, tóc xoã lung tung, hắn bất giác chầm chậm đưa hai tay ra, lại vội vàng thu về. Cứ như vậy quay người bỏ đi.
...
"Nàng... tới đây làm gì?"
Thôi Lệ cúi đầu thổi nguội muỗng cháo, đưa đến bên miệng hắn, đợi hắn ăn vào, nhỏ giọng nói: "Thiếp nghe họ báo tin... sợ chàng ở đây không có ai chăm sóc. Mẫu thân đang bệnh, không thể đến được, thiếp mới vội về đây."
Hắn thở dài, có ý trách nói: "Chỉ làm mấy chuyện vớ vẩn. Bây giờ nàng đến làm cái gì, lại bị giam lỏng ở đây với ta? Nhìn đi, đồ ăn còn không tử tế."
Thôi Lệ len lén nhìn hắn, múc thêm một muỗng cháo, có chút tủi thân nói: "Bị nhốt ở đây cũng được, ít nhất còn có thể chăm sóc chàng." Lại nhìn hắn sắc mặt nhợt nhạt, trắng bệch như sứ, trong lòng đau xót, mắt hơi ngấn nước.
"Đừng khóc... Đổng tiên sinh nói, chân chỉ bị gãy một bên. Tĩnh dưỡng khoảng hai tháng nữa là có thể đứng dậy. Không sao đâu."
Hắn ăn thêm được nửa bát cháo, lại mệt mỏi nằm xuống. Khẽ động một chút lại đau buốt kinh khủng, thế này chỉ muốn uống thuốc an thần ngủ thiếp đi. Trong phòng tối tăm lạnh lẽo, nửa tháng nay bức bối muốn điên. Lại lặp lại giống y như năm đó, lần nữa bị vứt bỏ, nhưng mà lần này hắn không còn dám hi vọng nữa.
Tiếng đập cửa gấp gáp, Thôi Lệ nhìn hắn, lại bước ra phía cửa viện khoá kín, hỏi: "Ai đến vậy?"
Dương Tu ở ngoài chỉ vội vã nói vài câu. Thôi Lệ trở vào trong, im lặng một hồi lâu đành nói khẽ: "Công tử, thiếp nói... chàng phải bình tĩnh đã..."
"Nói đi."
"Tuân lệnh quân... Tuân lệnh quân mất rồi."
Tào Thực dùng hết sức lực chống một tay gượng dậy, phun ra một ngụm máu tươi. Đau đầu chóng mặt, cuối cùng gục xuống giường. Lão thần của Đại Hán, những người hắn kính trọng nhất cứ từng người từng người ra đi. Hán triều tương lai phải làm sao? Bệ hạ phải làm thế nào bây giờ? Hắn vô lực áp mặt xuống giường, quên mất nỗi đau đớn đang hành hạ, siết hai tay bi thống bật khóc.
...
"Người ép bệ hạ phong Nguỵ công, ban Cửu tích, muốn phong vương, đây có được coi là chuyên quyền bức đế hay không?"
"Ta phò tá người vì Hán thất, bởi vì trong đêm tối mịt mùng, dù chỉ có một tia sáng mong manh duy nhất, ta vẫn sẽ liều mạng theo tia sáng ấy."
"Có chăng, Văn Nhược hai mươi năm qua đã nhìn lầm."
Phụ thân bước lên thềm một bước, lại ngã quỵ xuống. Tào Phi vội vàng đỡ, đến khi vào đến sảnh đường, phụ thân mới khẽ gạt tay hắn ra, loạng choạng tiến vào. Gia nhân quỳ xuống, phụ thân chỉ lặng lẽ hỏi: "Tại sao... lại đột ngột như vậy?"
"Đại nhân bệnh trở nặng mấy ngày nay, không ăn không uống. Hôm trước Trình đại nhân đến đem theo một hộp hoa quả, đại nhân ở trong phòng mở hộp đựng hoa quả ra nhìn rồi đậy nắp lại, từ lúc ấy chỉ ngồi vừa cười vừa khóc. Sức khỏe không tốt, mấy ngày không ăn lại ra sức uống rượu. Cuối cùng... buổi chiều đã qua đời trong lúc ngủ rồi."
Hộp đựng hoa quả? Tào Tháo đứng dậy chậm rãi tiến đến gần hộp gỗ hình vuông để bên cạnh bài vị, là hộp đựng hoa quả ngày hôm trước bảo Trình Dục đem đến. Hắn xua tay bảo gia nhân lui xuống, từ từ mở nắp hộp đựng hoa quả, cuối cùng ngã quỵ xuống đất bật cười như khóc: "Tuân Úc, thì ra... Tuân Úc à Tuân Úc!"
Tào Phi lê đầu gối về phía trước nhìn vào, thấy hộp đựng hoa quả trống rỗng, càng thêm mơ hồ không hiểu gì. Phụ thân bật cười nhìn hắn, nhưng mắt lại ngấn lệ: "Tử Hoàn, hắn chết vì hộp đựng hoa quả, chỉ vì ta quên bỏ hoa quả vào trong hộp! Hắn chết vì... vì đau lòng, vì lo nghĩ, Tử Hoàn à..."
Phụ thân ôm chặt lấy hắn, gục xuống vai hắn một hồi lâu, thấp giọng: "Hắn cho rằng ta muốn hắn chết..."
Tuân Uẩn cùng Tuân Vũ bước vào trong, quỳ xuống dập đầu nói: "Thân phụ vào buổi trưa trước khi qua đời, dặn dò gửi đến Nguỵ công một lời."
Tào Tháo đứng dậy đến trước mặt Tuân Uẩn, khuỵ gối xuống lặng lẽ lắng nghe. Tuân Uẩn hai mắt ửng đỏ, ngẩng đầu lên nhẹ nhàng nói, phong thái giống như Tuân Úc năm đó, ngày Tuân Úc tìm hắn ở Duyện Châu.
"Thứ cho tại hạ, không thể cùng minh công chung đường."
Hắn nhắm lại hai mắt, một lúc sau khẽ chạm tay lên đầu Tuân Uẩn cùng Tuân Vũ, đưa một tay cho Tào Phi đỡ ra ngoài. Hắn bất giác nhớ về ngày ấy, ánh mắt kia hiên ngang kiên định, không một chút khuất phục, nhún nhường.
"Năm xưa minh công phụng thiên tử lệnh chư hầu, minh công cùng tại hạ lập lời thề, nguyện mãi mãi là Hán thần. Ngày hôm nay Văn Nhược vẫn ở đây, chỉ có minh công đã không còn muốn đi cùng Văn Nhược nữa."
"Thiên hạ đại loạn không ngừng, còn tấm lòng trung nghĩa cũng chia cắt muôn nơi. Đời này tại hạ, đến cuối có được gì?"
Hắn ngẩng đầu, lắc đầu thở dài, ánh mắt xa xăm: "Ta có thể phụng sự Hán thất, mãi mãi làm Hán thần. Chẳng qua, những tưởng chúng ta tương giao tương tri hai mươi năm, là có thể khuynh tâm thác kí..."
"Văn Nhược, đời này... ta vẫn là Hán thần."
——
Hộp hoa quả rỗng: Tuân Úc đổ bệnh không ăn uống mấy ngày. Tuân Úc cho rằng Tào Tháo ngụ ý hộp rỗng là 'Hán thất đã vong, ngươi cũng không còn Hán lộc để nhận nữa'.
Sở dĩ Tuân Úc một lòng theo Tào Tháo vì ban đầu Tào Tháo là người tiên phong hành thích quyền thần Đổng Trác, tuy thất bại phải bỏ trốn nhưng gây tiếng vang trong giới sĩ phu, có thể nói là bậc anh hùng thời loạn. Tào Tháo đã cưu mang Hán Hiến Đế trong lúc các chư hầu phân tranh, Tuân Úc tin tưởng Tào Tháo sẽ phục hưng Đại Hán. Nhưng cuối cùng quyền lực ngày một cao, Tào Tháo đã đi chệch khỏi lý tưởng ban đầu của hai người, tham vọng vương tước, Tuân Úc vì lo nghĩ nhà Hán sẽ bị lật đổ mà đổ bệnh qua đời. Tuân Văn Nhược mãi mãi không biết rằng, đến cuối cùng, minh công cả đời chỉ xưng vương mà không xưng đế.
Sau này trưởng tử của Tuân Úc - Tuân Uẩn lấy con gái của Tào Tháo, có mối quan hệ thân thiết với Tào Thực.
———-
Thực ra đến những chương này toi đã viết xong hết bản thảo các khúc cuối từ lâu rồi, vì sắp ôn thi nên tranh thủ từ trước. Tham khảo ý kiến, muốn tôi đăng một phát hết hay đăng từng chương một?