Biện phu nhân nhìn Tào Tiết oà khóc chạy đi, lại nhìn Tào Hoa nhu thuận đứng ở đó, cuối cùng chỉ biết rơi nước mắt: "Ta chỉ có hai đứa con gái, người còn muốn đem cả hai đứa chúng nó làm tặng phẩm hay sao?"
"Hoa nhi nó mới có mười bốn tuổi, con gái mệnh khổ của ta!"
Tào Hoa chỉ nắm lấy góc áo mẫu thân, nhỏ giọng nói: "Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy. Mẫu thân... người đừng làm phụ thân tức giận."
Biện phu nhân siết chặt Tào Hoa trong lòng khóc than: "Tiểu Phù, con ngoan, mẫu thân có lỗi với con..."
Tào Thực cùng Tào Chương chạy theo. Lúc đuổi kịp chỉ thấy Tào Tiết ngồi sụp xuống cạnh giả sơn, ôm mặt khóc. Không biết an ủi thế nào, đành nói: "Đừng khóc, ta thấy cũng được mà, vào cung ăn sung mặc sướng, kẻ hầu người hạ tốt biết bao..."
"Huynh im miệng đi!"
Tào Chương bị quát lại, nhất thời phát cáu lên. Tào Thực giữ tay hắn lại, sau đó tự mình đến bên cạnh Tào Tiết ngồi xuống nói: "Phụ thân đã quyết rồi, bây giờ không thay đổi được gì đâu. Làm nương nương không phải cũng tốt sao?"
Nhất thời không biết phải làm sao. Muội muội trời sinh kiêu ngạo, tính tình ngang bướng, hoàng cung sau bốn bức tường kia ngột ngạt gò bó trong quy củ lễ nghi. Nhưng mà, trong mắt phụ thân, điều quan trọng nhất trước mắt chỉ là củng cố quyền lực, thao túng hoàng đế trong tay. Phận nữ nhi, những điều này chỉ nhỏ bé không khác gì cát bụi, làm sao có thể để vào trong mắt?
Tào Chương đang sẵn bực mình, cợt nhả mở miệng nói: "Thiếp thì làm sao? Làm thiếp của hoàng đế không phải hơn chính thất của người khác à? Đầy người muốn gả vào còn không được."
"Có giỏi đi mà gả!"
Tào Chương tức nhưng bật cười, kéo Tào Thực khoác vai hắn nói: "Ta với Tử Kiến mà là con gái, bọn ta vào cung làm phi tần từ lâu rồi!"
"Muội không đi! Nói với phụ thân, muội không nhập cung, không làm thiếp. Nếu như muốn kết thông gia với họ Lưu, phụ thân tự đi mà gả."
Nói xong đứng dậy lao về phía biệt viện, mặc kệ Tào Phi ở đằng sau quát lên: "Ngươi làm càn!" Lại nhìn Tào Chương đang khoác vai Tào Thực, lạnh lùng lườm một cái rồi bỏ đi. Quả nhiên một lúc sau thấy phụ thân cùng mẫu thân đi vào trong viện, cửa phòng khoá trái mở không được. Mẫu thân dùng tay gõ vào cửa, nhẹ giọng gọi nhũ danh: "Đại Phù, con ngoan, mở cửa cho mẫu thân được không?"
Tào Chương vô tình mở miệng nói: "Nó bảo không muốn làm thiếp, phụ thân muốn gả thì tự đi mà gả."
"Tỷ tỷ ngươi, muội muội ngươi đều không nói câu nào. Chỉ có một mình ngươi làm càn! Sao ta lại sinh ra đứa con gái như ngươi?"
Tào Tiết lau nước mắt, ngẩng đầu lên nhìn, cãi lại: "Bởi vì họ quá nhu nhược. Phụ thân tưởng rằng đại tỷ, tứ muội muốn hay sao? Không có ai muốn làm một quân cờ để phụ thân lôi ra làm công cụ chính trị hết! Đối với người, nữ nhi của người cuối cùng cũng chỉ là đồ vật để rao bán mà thôi."
Tào Tháo nghe xong mặt đỏ bừng bừng, ôm ngực thở dốc, liếc mắt tìm kiếm. Cuối cùng vớ lấy cái chổi lông gà đánh mạnh mấy cái trúng lưng với cánh tay. Biện phu nhân lẫn Tào Thực, Tào Chương đều nhào đến ngăn. Mẫu tử mấy người chỉ biết ôm lấy nhau che chắn, chỉ có Tào Phi không chút biến sắc đứng ngoài cửa.
"Phụ thân, phụ thân! Muội ấy là nữ nhi, phụ thân!"
Tào Tháo dùng cán chổi lông gà chỉ vào Tào Tiết đang nức nở rụt người vào lòng Biện phu nhân, vừa thở dốc vừa nói: "Ta cho ngươi biết, không muốn làm thiếp đúng không? Nếu ngươi không gả cho hoàng đế, ta cũng sẽ gả ngươi cho kẻ khác làm thiếp!"
"Từ bây giờ cho đến ngày phong Phu nhân, không được ra khỏi phòng. Không được gặp bất cứ ai. Ngươi còn làm càn, ta đánh gãy chân ngươi! Nghe rõ chưa!?"
...
Tào Thực đẩy một cái, cửa không bị chốt vẫn mở hé ra được, chỉ là bị xích sắt buộc hai cánh cửa lại. Cúi xuống khẽ đẩy hộp đồ ăn qua khoảng trống ở giữa, nhìn Tào Tiết ngồi một góc không thắp đèn, nhẹ giọng: "Ăn đi, mẫu thân nấu. Còn có bánh phù dung Tiểu Vũ bảo đem cho muội."
Tào Tiết không đáp, hắn ngồi xuống ngoài cửa, nói: "Đến đây, tứ ca nói chuyện với muội. Được không? Không chừng nói xong, muội sẽ thoải mái hơn đấy."
Đợi một lúc lâu không có tiếng đáp lại, Tào Thực đứng dậy định rời đi. Bỗng dưng nghe thấy có tiếng nghẹn ngào gọi: "Tứ ca..."
Hắn nhìn Tào Tiết chầm chậm tiến lại gần ngồi xuống, mở hộp bánh ra trước. Cả ngày không ăn gì, cuối cùng vẫn đói không chịu được. Tào Thực im lặng một lúc lâu, mở miệng hỏi: "Muội ghét hoàng cung tẻ nhạt trói buộc đúng không?"
Tào Tiết không đáp, chỉ lặng lẽ ăn. Hắn mỉm cười, cũng cầm một cái bánh lên cắn một miếng. Nhẹ nhàng nói: "Muội làm phi tần của bệ hạ, người cũng sẽ đối xử tốt với muội."
"Ngài ấy là hoàng đế bù nhìn, nhu nhược vô năng. Muội không muốn gả cho người như thế."
Tào Thực chỉ cười, nói tiếp: "Ta thân thiết với bệ hạ nhiều năm nay. Cảm thấy bệ hạ cũng rất tốt. Không hề nhu nhược như người khác nói, là người có trí dũng, có hoài bão. Nhưng thực quyền không có trong tay, cuối cùng chẳng qua là trời phụ người tài."
Lúc này Tào Tiết mới ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn. Thấy trong mắt hắn có một tia u sầu, một tia bất lực. Tào Thực thở dài một hơi, nhìn ra phía xa: "Nếu không phải vì bản lĩnh hơn người, năm xưa Đổng Trác sao lại thích bệ hạ hơn Thiếu Đế, phế Thiếu Đế lập người làm hoàng đế? Chỉ là điểm xuất phát của bệ hạ đã kém hơn người khác, từ nhỏ rơi vào tay quyền thần Đổng Trác, Lý Thôi, Quách Dĩ,... không thể làm chủ vận mệnh, không thể thay đổi thế cục, lực bất tòng tâm."
Những lời này khiến cho ấn tượng về Lưu Hiệp trong lòng có chút lung lay. Trước giờ chưa từng thấy mặt mũi hoàng đế, trong đầu chỉ nghĩ là một tên nhát gan, vô dụng, không làm được trò trống gì. Đến phụ thân còn tỏ ra khinh thường đến thế. Vậy nhưng tứ ca xưa nay, lời nói ra không thể nào là giả.
"Năm xưa muội bị thất lạc được tìm về, bệ hạ đến phủ, là người ngẫu hứng đặt tên huý cho muội. À, bệ hạ cũng vô cùng giỏi thi phú, phong cách phóng khoáng có chút giống... Thương Thư. Muội nhất định sẽ thích bệ hạ."
"Tứ ca, thật sao?"
Tào Thực ôn hoà mỉm cười, đưa một tay vào trong xoa nhẹ lên mặt muội muội: "Tứ ca có bao giờ lừa muội chưa?"
"Nhưng mà... làm phi tần, muội rất sợ... Còn có hoàng hậu..."
Lúc này Tào Thực đặt tay xuống vai Tào Tiết trấn an nói: "Phụ thân chúng ta quyền hành cao như vậy, ai dám làm khó dễ muội chứ? Hơn nữa hồi ở Hứa Xương, ta bình thường gặp bệ hạ, cũng thường ở một chỗ với hoàng hậu. Không phải người xấu, đối với phi tần cũng không ghen ghét đố kị."
Tào Tiết cười khổ, nói: "Sinh ra trong nhà quyền quý hay nghèo khổ, nữ nhi đến cuối cùng vẫn chỉ giống như đồ vật mà thôi. Thương Thư nói nữ nhi cũng không thua kém nam nhi, nhưng mà người trong thiên hạ thì không cho là phải."
Nói chuyện một lúc lâu, thấy Tào Tiết đã buông lỏng hơn, có vẻ bị thuyết phục. Lúc này đưa tay vào nắm lấy tay Tào Tiết, ánh mắt đầy cưng chiều, nhẹ nhàng hỏi: "Còn đau không?"
Thấy Tào Tiết gật đầu, lại để một hộp nhỏ hình vuông xuống đất: "Tự bôi thuốc được không? Không thì gọi Tiểu Hoa đến."
"Không sao. Muội tự làm được."
...
"Đồng ý rồi?"
Tào Thực vừa cười vừa gật đầu, thấy phụ thân còn đang sững người, đến sát bên cạnh nói khẽ: "Đồng ý rồi."
"Ngươi làm gì mà nó đồng ý thế?"
"Con nói mấy câu là được rồi. Không phải con biết cách lấy lòng người sao? Vậy... phụ thân, con đi mở khoá cửa nhé?"
Hắn lườm Tào Thực một cái, chỉ hừ một tiếng. Tào Thực thấy thế cười cười nhanh chóng chạy ra ngoài. Nghe thấy phụ thân thở dài: "Nói với nó, phụ thân... lúc đó tức giận, đáng lẽ không nên làm như vậy."
...
Năm Kiến An thứ mười tám, Tào Tiết cùng tỷ tỷ Tào Hiến và muội muội Tào Hoa gả cho Lưu Hiệp, cùng nhập cung Hán, sơ phong Phu nhân. Một năm sau tấn phong Quý nhân.