Tào Chương chống hai tay xuống sàn, run run nén đau, lẩm bẩm nói: "Đệ muốn tòng binh, ngay bây giờ, đi đâu cũng được. Theo các tướng Hạ Hầu Đôn, Tào Nhân, Lý Điển đi thủ thành, ra biên ải cũng được. Bây giờ ở đây làm sao đệ dám ra ngoài ngẩng đầu lên nữa?"
Một lúc lại đưa tay gạt nước mắt: "Mười tám tuổi rồi, còn bị vũ nhục thế này. Không dám ngẩng mặt nhìn người."
Không biết nói gì, khẽ thở dài nhìn sang Tào Thực, hai đầu gối run bần bật, cuối cùng nghiêng người nằm luôn lên đệm, cuộn người lại. Thấy hắn khóc rưng rức nói: "Tử Hoàn, Tử Văn, đệ đau quá. Chết mất."
Tào Phi thở dài đứng dậy: "Đi lấy ít đồ ăn cho hai người."
"Được."
"Đừng!"
Tào Thực kinh ngạc nhìn Tào Chương, thấy hắn chống hai khuỷu tay gần như nằm hẳn xuống, thấp giọng nói: "Phụ thân nói là không được ăn. Còn muốn bị đánh nữa sao? Hơn nữa, hình như bên ngoài có vệ binh."
"Huynh đúng là không có lương tâm mà." Tào Thực lại gục đầu xuống, chợt ngước lên nói vọng theo: "Huynh bảo mẫu thân đến đây đi. Được không? Bọn họ không cản mẫu thân đâu."
Tào Phi vừa ra ngoài, lập tức có tiếng khoá cửa. Cả hai tròn mắt nhìn nhau, không lẽ còn muốn khoá cửa nhốt ở đây hay sao? Đợi đến nửa đêm, cũng không thấy động tĩnh gì. Tào Chương mệt rã rời, khoanh tay gục xuống sàn ngủ. Chỉ còn Tào Thực trằn trọc, một lúc lại ngẩng đầu lên nhìn bài vị, hai mắt đỏ hoe: "Thương Thư, tứ ca có lỗi với đệ."
Qua ngày thứ hai, cửa vẫn khoá lại, không một ai đến. Trong lòng thầm mắng Tào Tử Hoàn, bảo đi cầu cứu mà bây giờ mất dạng, đúng là đồ không có nghĩa khí. Vừa chống tay hơi gượng dậy, đau rát phía sau truyền lên đầu, choáng váng. Trời đã tối rồi, gần hai ngày không có cái gì vào bụng, chóng mặt hoa mắt. Nghe bên ngoài có tiếng bước chân, vội vàng lay Tào Chương dậy.
Tào Thực thở ra một hơi, nhìn Tào Tiết cầm theo hộp đựng đồ ăn vào, đặt xuống đất. Mở nắp bỏ mấy đĩa điểm tâm ra ngoài: "Mẫu thân bảo muội đem cho các huynh."
"Mẫu thân đâu?"
Tào Tiết chỉ lắc đầu đáp: "Mẫu thân không đến. Mẫu thân nói là... phụ thân làm đúng lắm."
Nói xong đứng dậy, cầm một đĩa điểm tâm đặt lên bàn, nhẹ giọng nói: "Thương Thư, muội làm Oản Đậu Hoành cho huynh này."
Tào Chương mệt mỏi mở mắt, vươn tay cầm lấy điểm tâm bỏ vào miệng, nghe Tào Thực chán nản nói: "Đến mẫu thân cũng vứt bỏ chúng ta rồi."
"Nhị ca đâu?"
"Đêm qua Duệ nhi bị sốt, huynh ấy còn ở bên đó trông chừng nó."
...
Hắn lặng lẽ đứng dưới hành lang, nhìn hoa phù dung khẽ đung đưa trong nắng vàng, phù dung sớm nở tối tàn, nhẹ nhàng tự nói tự nghe: "Thắng bại là chuyện thường tình của binh gia. Sinh tử là chuyện thường tình của nhân gia. Sống thêm một ngày không dài, sống bớt đi một ngày... không ngắn."
Tào Phi tiến thêm một bước, khuỵu gối xuống bên cạnh, nhẹ nhàng chạm vào tay phụ thân, thấp giọng nói: "Thất đệ đã đi rồi, phụ thân cũng đừng quá thương tâm. Như vậy, đệ ấy mới có thể yên lòng."
Phụ thân nhìn hắn một lúc lâu, thong dong nở nụ cười. Nhưng nụ cười này lạnh lẽo vô hồn, khiến hắn bất giác run lên. Phụ thân gạt tay hắn ra, chỉ khẽ cong môi: "Thương Thư mất là bất hạnh của ta, nhưng đối với các ngươi, lại là đại hỉ."
Một lời này như sét đánh giữa trời quang, hắn sững sờ nhìn phụ thân, lại nhìn xuống bàn tay mình. Không biết nói cái gì, không biết làm cái gì.
"Sao ta lại quên mất, Hoa Hâm và Tân Tỳ, đều rất thích con trai thứ hai này của ta chứ?" Phụ thân nhìn hắn từ trên xuống dưới, lời nói chứa đầy mỉa mai. Cả người lạnh toát, vai run lên. Nhìn theo phụ thân lãnh đạm đứng dậy, loạng choạng bước đi. Bầu trời hôm ấy như đổ sập.
Tào Phi thẫn thờ bước vào trong viện, không biết mắt mình đã ngập nước. Tư Mã Ý đợi sẵn ở trong, nhìn thấy hắn vội vàng chạy ra. Hắn lập tức dùng tay áo chấm lên mắt, bình tĩnh hỏi: "Sao ngươi lại đến đây?"
Tư Mã Ý nhìn hắn, hỏi: "Công tử vừa đi đâu?"
Lời này có chút kì lạ, hắn cũng không để ý, chỉ đáp: "Tào Xung mất, phụ thân đang đau lòng. Ta đến an ủi vài câu."
"Thừa tướng có nói gì không?"
Tào Phi hơi giật mình, trước mắt là Tư Mã Ý, hắn không hề giấu giếm, thấp giọng: "Người nói Tào Xung mất là bất hạnh của người, nhưng là niềm vui của chúng ta."
Tư Mã Ý tỏ ra vô cùng bất an: "Không lẽ Thừa tướng cũng đã nghe chuyện này rồi?"
"Chuyện gì?"
Mấy ngày nay mệt mỏi rã rời, lo liệu tang lễ, để mắt tới mấy đệ đệ, còn phải trông chừng Tào Duệ bị bệnh, còn tâm tư nào để ý chuyện khác. Tư Mã Ý tỏ ra lo lắng như vậy, hắn cũng có chút bất an.
Tư Mã Ý đấm mạnh tay xuống bàn, gằn giọng nói: "Công tử có biết, hai ngày nay bên ngoài đồn cái gì không? Bọn họ nói công tử về thành, bệnh tình của thất công tử liền vô phương cứu chữa. Như vậy nghĩa là gì!?"
Tào Phi ngồi sụp xuống đất, lời nói cũng loạn lên: "Sao có thể? Lúc ta đi Liễu Thành, thất đệ đã bị bệnh rồi. Sao có thể là ta! Rốt cuộc là kẻ nào đồn!"
Tư Mã Ý ngồi xuống nắm lấy vai hắn: "Bên ngoài đều nói, thất công tử bị bệnh từ trước, nhưng từ khi Thừa tướng có ý lập kế vị, bệnh tình mới ngày càng trở nặng. Lời này còn có thể nhắm đến ai? Bây giờ hỏi bất cứ ai cũng biết lời này."
"Khốn khiếp! Không phải ta làm! Phụ thân... lời phụ thân nói hôm nay... Lẽ nào... Ta phải đi nói với phụ thân!"
Tào Phi sững sờ đứng bên ngoài, nhìn cửa đóng chặt. Hứa Chử chỉ bảo hắn trở về, nhưng hắn vẫn đứng ở đấy một hồi lâu. Tuân Úc đi đến, nói: "Thừa tướng đang bi thương, công tử có chuyện gì muốn nói, lúc này thừa tướng cũng không muốn nghe. Công tử cố chấp càng khiến thừa tướng bực tức. Chi bằng đợi mấy ngày rồi nói."
Hắn ngồi xuống bên thềm, mẫu thân khuyên nhủ cũng không chịu vào trong. Tào Tiết im lặng ngồi xuống bên cạnh. Hắn đợi một lúc mới tự mỉa mai hỏi: "Muội chưa nghe lời đồn mấy ngày nay sao?"
"Lời như thế sao có thể tin?"
Hắn ngạc nhiên quay sang nhìn, cười nhạt một tiếng. Tào Tiết vừa lật mấy tờ giấy trong tay, vừa nhẹ nhàng nói: "Thương Thư là người thông minh nhất, không ai có thể hại huynh ấy. Hơn nữa, huynh ấy từng nói với muội từ rất lâu, huynh ấy tự biết thân thể của mình như thế nào. Vì vậy mấy lời ngoài kia, muội không tin. Phụ thân là người thấu tình đạt lý, cũng sẽ không tin."
Hắn cười tự giễu: "Phụ thân là người trí dũng vô song. Thế nhưng có lẽ, không phải lúc nào cũng sẽ tin vào sự thật..."
——
Vote tin hay không tin? =))