Trương Trọng Cảnh đắp khăn ấm lên trán Tào Chương, lúc này mới thở dài nói: "Thời tiết khắc nghiệt, mấy ngày trước tam công tử sốt cao còn chưa khỏi hẳn, bây giờ lại nhiễm phong hàn. Nếu không bồi bổ chu đáo, sợ là sẽ trở nặng."
"Nhưng mà... bây giờ quân lương thiếu thốn lắm." Tào Phi bưng bát cháo lên, dùng thìa khuấy qua lại thở dài: "Nó không chịu ăn cháo kê đâu, không biết phải làm thế nào."
Trương Trọng Cảnh rời đi được một lúc, Tào Chương cũng tỉnh. Thấy Tào Phi bưng bát cháo lại gần, lập tức quay mặt đi.
"Cố gắng ăn vào lấy sức, hai ngày nữa nhất định sẽ có cháo yến mạch mà."
"Đệ không ăn."
"Ta biết chúng ta không quen ăn hạt kê của phương bắc, nhưng lúc này mọi người đều phải cố nuốt vào bụng. Lương thảo còn ít, không thể lúc nào cũng ăn yến mạch được."
Một lúc lâu sau lại nghẹn giọng nói: "Nhị ca, một chút yến mạch cũng không được sao?"
Tào Phi chần chừ một hồi, cuối cùng tự mình ăn. Vừa ăn vừa nhìn Tào Chương vẫn không chịu quay đầu lại, trong lòng ngổn ngang. Lương thảo chỉ còn sáu vạn thạch, chắc chắn không thể dùng được đến lúc về đến miền đông. Mà vấn đề quân lương là tối kị. Phụ thân là người tuyệt đối không bao giờ làm trái với quân pháp, sẽ không đồng ý.
Cầm trản đèn dầu nhỏ, đi đến gần, nhìn thấy Nhạc Tiến đi đi lại lại trước cửa. Nhạc Tiến thấy hắn chắp tay: "Nhị công tử. Khuya như vậy, sao còn đến chỗ này?"
"Lúc chiều để quên đồ ở phía sau, ta đi lấy rồi trở về ngay."
Cầm lấy bát đất nung đặt xuống, cầm trản rượu ra ngoài múc một ít nước, quay trở lại nói với Tào Chương: "Đợi một chút. Một khắc là xong rồi."
Trong trướng chỉ có hai người. Tào Phi dùng vải thô buộc vào tay cho đỡ bị bỏng, bưng bát đất hơ trên ngọn nến, một lúc hai tay đã sớm rã rời. Tào Chương cũng dựng người dậy, sắc mặt yếu ớt, lờ mờ nhìn huynh trưởng quỳ dưới đất cười nói: "Ta liều cái mạng này đấy. Ta vẫn không đủ can đảm đi hỏi phụ thân."
Trương Liêu xông vào trong trướng, lao thẳng vào trước giường quỳ xuống. Tào Tháo theo phản xạ mở mắt, bật dậy cầm đoản dao định đâm về phía cổ hắn, nhìn thấy Trương Liêu mới thu dao lại: "Chuyện gì?"
"Chúa công, kho lương cháy!"
Tào Tháo thất kinh, đi giày, tuốt kiếm lao ra ngoài, quát hỏi: "Sao lại cháy? Không lẽ bị tập kích? Lẽ nào là Viên Hi, Viên Thượng!?"
Chạy đến kho lương, Nhạc Tiến cả người nhem nhuốc quỳ phục xuống. Hắn nhìn Nhạc Tiến, trong đầu rối loạn hỏi: "Có phải địch không?"
"Chúa công, không phải địch. Không biết tại sao lại cháy..."
Nghe thấy Hứa Chử nói: "Bỏ rồi, không có nước! Chúng ta thiếu nguồn nước mấy ngày nay rồi!"
Tào Tháo trơ mắt nhìn lửa bùng lên, không biết làm gì, định lao vào bên trong kéo lương thảo ra, lập tức bị cản lại. Trương Liêu quát lên: "Dùng cát dập lửa!"
Nhạc Tiến lao về đằng đó, Trương Liêu cũng vội huy động binh sĩ. Một canh giờ mới dập được lửa, Tào Tháo buông người ngồi bệt xuống đất, nhìn về phía kho lương. Thẫn thờ hỏi: "Thiệt hại bao nhiêu?"
"Chỉ mới cháy bên này, phía bên kia... còn bốn vạn thạch..."
Nhạc Tiến khắp người đều là khói bụi, cúi xuống cầm trản đèn lên, đi ra khỏi kho lương cháy rụi. Suy nghĩ đến cái gì lại ngập ngừng không muốn nói. Chỉ quỳ xuống dập đầu: "Mạt tướng tội đáng muôn chết."
"Lửa ở đâu ra?"
Nhạc Tiến không đáp, hắn lập tức tuốt kiếm kề vào cổ quát: "Lửa ở đâu ra?" Một lúc sau lấy lại bình tĩnh, hạ kiếm xuống thấp giọng: "Ta nóng giận rồi. Gọi các tướng lĩnh đến đây. Chúng ta về hành dinh, từ từ nói."
Nhạc Tiến vẫn chỉ dập đầu xuống không nói lời nào, khiến mọi người kinh ngạc nhìn nhau. Hứa Chử vội vàng huých vai hắn: "Nhạc tướng quân, ngài nói cái gì đi chứ?"
"Ngươi không nói, tất cả các binh sĩ gác đêm nay đều sẽ mất đầu."
Lời này quả nhiên khiến cho Nhạc Tiến chần chừ, cuối cùng đặt trản đèn xuống đất, nói: "Trước khi có lửa, người duy nhất đến gần là nhị công tử. Nhị công tử nói muốn đến tìm đồ, lúc đến cầm theo đèn. Trản đèn này, tìm thấy trong kho lương, có lẽ lửa từ đây."
Mấy vị bộ tướng chỉ biết nhìn nhau, không ai dám nói lời nào. Nhạc Tiến chỉ cúi đầu: "Xin chúa công giáng tội một mình mạt tướng, tha cho các binh sĩ một mạng."
Tào Tháo trầm lặng một lúc lâu, chán nản nói: "Giáng Nhạc Tiến xuống làm binh sĩ. Các binh sĩ gác kho lương, phạt lương bổng một năm... Giải Tào Phi đến đây."
Hứa Chử, Trương Liêu, Nhạc Tiến cùng mấy vị tướng lĩnh lui ra ngoài. Hứa Chử khoác vai hắn thở dài nói: "Xui nhỉ, mới được phong Chiết Xung Tướng quân mà. Thôi không sao, đợi lập công, chúa công sẽ lại phục chức cho ngài."
"Mà này, không phải Thuần Vu Quỳnh về báo thù đấy chứ?"
Nhạc Tiến bực mình hất tay hắn ra, cúi gằm mặt xuống đất rời đi.
(Trận Quan Độ, Nhạc Tiến lập đại công - đốt kho lương của Viên Thiệu, chém tướng Thuần Vu Quỳnh)
...
Tào Phi cầm trản đèn dưới đất lên, run run hỏi: "Phụ thân... rốt cuộc thiệt hại bao nhiêu rồi?"
"Hai vạn thạch lương."
Cả người lạnh toát, hắn không có gan nói thêm câu nào. Phụ thân lạnh lẽo nhìn, trên tay còn đang cầm trường kiếm, khiến cho hắn càng thêm hoảng loạn.
"Ngươi vào đó làm gì?"
Trong đầu rối tung, cuối cùng cũng không dám nói dối: "Tử Văn bị bệnh, không ăn được hạt kê. Sức khỏe suy yếu, con lấy yến mạch cho đệ ấy, vô ý gây hoả hoạn. Con xin chịu tội."
Ngẩng đầu lên thấy phụ thân đã bước đến trước mặt, một cước đá văng hắn. Ho khan quỳ dậy, mắt ánh nước, chỉ nghĩ đến hai vạn thạch lương kia là để bao nhiêu con người cầm cự. Vậy mà một trản đèn này, đã huỷ hết. Giương mắt nhìn phụ thân tuốt kiếm, theo bản năng né tránh, mũi kiếm chỉ cắt lướt qua cánh tay. Hứa Chử bên ngoài nghe tiếng động vội chạy vào, giữ lấy kiếm hất văng ra.
Tào Tháo lùi lại phía sau hai bước, nhìn quanh, cầm lấy thanh gỗ chèn trên bản đồ, xông tới như phát điên mà đánh xuống.
"Ngươi không chỉ đốt cái kho lương của ta đâu, ngươi trộm lương thảo. Trộm quân lương dù có một hạt cũng là tội chết! Ngoài kia có bao nhiêu binh sĩ chết đói, chết rét, ngươi không còn liêm sỉ sao? Tên nghiệp chướng này!"
"Ngươi còn mặt mũi xin tội? Sao ngươi không xin một thanh kiếm đi?"
Hứa Chử không dám cản, chỉ đứng một bên đề phòng bất trắc. Nhìn Tào Phi không nói một lời nào, chỉ dùng hai tay giơ lên chắn. Trong giây lát, nhìn thấy nước mắt trên khoé mắt hắn trượt xuống. Không biết sau lưng trúng bao nhiêu thước, thanh gỗ bỗng dưng rơi xuống đất. Hắn thất kinh quỳ dậy, nén đau lê đầu gối lại gần: "Phụ thân!"
Phụ thân lảo đảo ngã xuống, Hứa Chử cũng vội vàng đỡ. Hắn còn chưa kịp lại gần, chỉ thấy phụ thân đẩy Hứa Chử ra, thét lớn: "Người đâu, lôi hắn ra ngoài! Đánh hai trăm roi!"
"Phụ thân!"
Tào Phi vừa hoảng vừa sợ, bị kéo ra ngoài cũng không biết cầu xin cái gì. Chưa kịp định thần đã bị cởϊ áσ ngoài đè xuống, nghe thấy bên tai: "Công tử, đắc tội."
Roi như vũ bão, phá tan da thịt. Trời khuya, trước mắt cũng tối sầm. Ngẩng đầu nhìn về phía trướng chỉ thấy ánh đuốc lập loè. Trương Liêu không nhịn được, quay đầu định đi vào trong: "Mạt tướng đi cầu xin chúa công."
"Đừng..."
"A!" Tào Phi nghiến răng, vai giật mạnh, lưng nóng bỏng như bị dội dầu sôi. Hắn dồn sức hô hấp, gằn giọng: "Trương tướng quân! Xin... dừng bước... Đây là quân pháp!"
Bảy mươi roi cắt da cắt thịt, máu tươi ướt đẫm trên lưng, vệ binh giữ tay hắn càng chặt. Hắn biết bản thân không tự chủ mà quẫy đạp. Mặc dù trong lòng chỉ có một ý niệm chấp nhận, chịu tội, cơ thể lại chẳng theo ý mình, chịu không nổi cái đau giày vò muốn tan xương nát thịt này. Bất giác, hắn giống như trở lại ngày hôm đó, nỗi đau từ thiết trượng, xương tay muốn vỡ nát, cận kề cái chết. Tình cảnh này khiến thần trí hoảng loạn muốn thoát ra.
Trương Liêu lập tức đi vào trong trướng, nhìn Tào Tháo nhắm mắt tựa vào ghế sau án thư, quỳ xuống: "Chúa công, xin chúa công khai ân."
Hắn vẫn lẳng lặng không đáp. Trương Liêu nhìn sang Hứa Chử, lại nói tiếp: "Đã đánh bảy mươi roi. Vết thương trên lưng công tử, thực sự không thể chịu thêm roi nữa."
Lúc này Tào Tháo mới ngẩng đầu, hai mắt đầy tia máu, vớ mấy thứ trên bàn ném thẳng xuống đất, quát lớn: "Đánh xuống dưới. Đánh đủ hai trăm roi! Tự ý lấy cắp lương thảo, xưa nay là tội chém đầu! Hai trăm roi này là khoan dung với hắn!"
Trương Liêu đành cúi đầu ra ngoài, ra hiệu tiếp tục. Vệ binh theo lệnh đánh xuống thân dưới. Tào Phi trước mắt không nhìn rõ cái gì, chỉ còn cảm nhận được từng roi bỏng rát kinh hoàng, gió lạnh buốt cắt vào thân thể, thế nhưng mồ hôi vẫn cứ tuôn ra.
Một câu một chữ xin tha, hắn chỉ cảm thấy tư cách nói ra cũng không có. Vô vọng rơi nước mắt, gọi nhỏ hai tiếng: "Phụ thân..."
Cuối cùng nhịn không được, đập mạnh đầu xuống mặt gỗ, khàn giọng: "Phụ thân... khai ân!"
Trương Liêu thầm đếm đến một trăm hai mươi roi, không biết làm thế nào, nhìn Hứa Chử ra ngoài vội vàng nói khẽ: "Từ tướng quân ở đâu?"
Hứa Chử gắt lên: "Tìm Từ Hoảng làm gì, đều là một đám võ phu cả, khuyên được cái gì? Tuân Úc! Tuân Úc!"
Trương Liêu vội ra hiệu ngừng tay, cúi xuống trấn an: "Đợi mạt tướng tìm Tuân Úc." Lại nhìn vệ binh thấp giọng: "Ngừng tay một lúc, tội đâu ta chịu."
Hứa Chử quay trở lại trong trướng, thấy chủ tướng từ từ đứng dậy, mặt không huyết sắc: "Sao các ngươi dám ngừng tay? Ta bảo các ngươi đánh đủ hai trăm roi!"
"Chúa công bớt giận." Tuân Úc đi vào, quỳ xuống chắp hai tay, bình tĩnh nói. Thấy Tào Tháo định lao ra ngoài, vội vàng nắm lấy tay hắn giữ lại, vẫn nhẹ giọng: "Chúa công trước giờ đều nghe tại hạ nói hết câu. Lần này có thể nghe xong rồi quyết được không?"
Tào Tháo đứng yên không nói gì, Tuân Úc mới tiếp tục khuyên nhủ: "Lương thảo đã cháy rồi, bây giờ giáng tội lên người nhị công tử, cũng không thể giải quyết được gì. Toàn quân lâm vào tình cảnh gian nan, chúa công đối với quân sĩ hết lòng, công tử cũng đối với quân sĩ không bạc. Hôm nay vô tình phạm sai, là vì tuổi nhỏ vô tri, nhất thời hồ đồ."
"Bây giờ cái gì cũng thiếu thốn, thời tiết khắc nghiệt, công tử chịu qua trận đại hình này chỉ sợ không giữ được mạng. Chúa công âu cũng là người làm cha, khoan dung với công tử, quân sĩ cũng sẽ không thể nào bất bình."
Hắn nhắm mắt lại, một lúc mới mở mắt ra cúi xuống nhìn Tuân Úc: "Văn Nhược, ta không chỉ là người làm cha đâu. Ngươi biết không, đại tướng quân không cầm binh, mà là cầm tướng. Dưới ta không chỉ là binh sĩ mà còn là tướng quân. Nếu ta không như vậy, tướng nào nghe theo ta, binh nào theo tướng của ta?"
"Chúa công, con trẻ dại dột. Trận Liễu Thành, công tử cũng lập công, xin chúa công khoan dung."
Hắn ngồi phục xuống, dùng tay đấm mạnh xuống đất, hai mắt đỏ hoe: "Văn Nhược, ta điên mất. Hứa Chử, Trương Liêu, ta thực sự phát điên mất. Ta đã mất Phụng Hiếu rồi, còn lâm vào tình cảnh thế này..."
"Ta phải làm thế nào bây giờ?"