Khói Phủ Lạc Dương

Chương 17: Huynh đệ như thủ túc




"Chúa công, phu nhân chịu quay về rồi. Còn hai vị Đô uý..."

"Bảo bọn chúng cút về hết đi."

Hắn khoát tay bảo Hứa Chử lui xuống, một mình đi vào trong phòng, nhìn nhi tử nằm trên giường ngủ thiếp đi. Nhẹ nhàng ngồi xuống, nhấc chăn lên nhìn, vết thương trên lưng sưng vù, rướm máu. Xót ruột thở dài, chạm tay lên trán cũng không thấy sốt, mới yên tâm một chút.

"Hứa Chử!"

Hứa Chử nghe tiếng gọi khẽ, rón rén đi vào, thấy Tào Tháo nhẹ nhàng đắp lại chăn cho Tào Thực, mới quay ra hỏi: "Lúc tối Thương Thư về hình như chưa ăn gì phải không?"

"Thất công tử nói là trở về dùng bữa với Hoàn phu nhân."

Tào Tháo gật đầu, đưa tay kéo trường kỉ lại gần giường, muốn ngả lưng một chút. Hứa Chử lại im lặng lui ra ngoài. Vừa ngồi xuống nhắm mắt lại, bỗng dưng nghe thấy tiếng rêи ɾỉ. Hắn lập tức ghé vào bên giường, lo lắng nắm lấy tay Tào Thực.


"Tử Kiến, đau sao?"

Tào Thực hé mắt, khẽ kêu lên, một lúc lâu mới nói: "Lưng con đau quá."

"Phụ thân chú ý một chút thì đã không đánh trúng rồi, ai bảo ngươi lao vào chứ? Nhắm mắt lại ngủ tiếp đi. À, có đói không? Muốn ăn chút gì không?" Tào Tháo sốt sắng xoa bóp nhẹ cánh tay, bả vai cho Tào Thực, một lúc lại lo lắng nhấc chăn lên nhìn xem, thở dài chán nản. Tử Kiến đau một, hắn xót mười. Nhi tử thân thể cũng không cứng cáp gì, người dễ bị bệnh, đánh thẳng vào sống lưng, suốt cả buổi chỉ lo không biết có tổn thương bên trong không.

Tào Thực nghiêng mặt, nước mắt đột nhiên chảy xuống. Tào Tháo còn tưởng hắn đau, lo lắng cúi xuống hỏi: "Sao vậy?"

"Phụ thân... Nhị ca thế nào rồi? Huynh ấy bị thương nặng như vậy..."

Sắc mặt Tào Tháo lập tức tối đi, lạnh nhạt quay mặt đi không nói. Tào Thực lại kéo tay hắn, ánh mắt cực kỳ bất an. Nhìn thấy như vậy, cuối cùng đành nói: "Hắn ở trong chính đường."


Tào Thực nhổm người dậy, vô ý khiến vết thương bị kéo căng, đau đến nỗi toát mồ hôi, trán nổi gân xanh nằm vật xuống. Nhưng đã ngay lập tức mếu máo kéo áo phụ thân: "Phụ thân, người nhốt nhị ca trong đó sao? Vết thương của huynh ấy... Phụ thân, một trượng này trên người con đau lắm, nhị ca sẽ đau đến thế nào chứ?"

Thấy phụ thân chỉ im lặng quay mặt đi, hắn lấy hết can đảm nói ra: "Huynh ấy cũng là cốt nhục của phụ thân mà."

Tào Tháo đứng dậy quay lưng lại, cười khẽ, mắt lại nổi lên tơ máu: "Hắn coi ta là phụ thân sao? Hắn hạ nhục ta như vậy, rõ ràng là muốn phản, muốn chặt cái cổ ta xuống rồi!"

"Phụ thân, nhị ca chỉ nhất thời hồ đồ, huynh ấy không có ý như vậy đâu..."

"Đại ca... đã không còn nữa rồi, mấy năm này nhị ca đối với chúng con là huynh, cũng là cha... Huynh đệ như thủ túc, con không chịu được, nếu phụ thân không nguôi giận, con xin chịu phạt thay nhị ca."


Lời này như dao cắt vào vết thương không thể lành sâu thẳm trong lòng. Hắn buông người ngồi xuống trường kỉ, nhắm mắt im lặng hồi lâu, nhàn nhạt nói: "Được rồi. Đừng khóc nữa, ngủ đi đã."

"Phụ thân sẽ bỏ qua cho nhị ca chứ?"

Hắn quay đầu nhìn Tào Thực một cái, không đáp, lặng lẽ mở cửa ra ngoài. Gió khuya đột ngột ùa vào ống tay áo, cơ thể khẽ run lên. Lững thững đi dọc theo hành lang, nghe tiếng gió len lỏi qua lá cây, thổi qua mành hiên. Hứa Chử im lặng đi theo phía sau. Hắn chống tay lên thành hành lang, cúi đầu xuống thở dài, nói với Hứa Chử: "Đi cùng ta."

Tào Tháo kinh ngạc nhìn Biện phu nhân ngồi bên thềm, tựa vào cửa, y phục cũng mỏng, Thái Kiều đứng bên cạnh bưng theo một bát canh. Lúc đến gần, phu nhân cũng không phát hiện, chỉ nhỏ giọng khóc: "Cả ngày nó chưa ăn cái gì cả, bây giờ nó thế nào rồi ta cũng không biết nữa..."
Thái Kiều nhìn thấy hắn đến gần, vội vàng đỡ Biện phu nhân: "Chúa công..."

Biện phu nhân nhìn thấy hắn, lập tức chạy xuống thềm quỳ xuống kéo tay áo hắn than khóc: "Ta cầu xin ngài, ngài muốn gϊếŧ chết con chúng ta hay sao?"

Hứa Chử vội vàng mở khoá, đi vào đặt nến lên giá trong điện. Tào Phi vẫn nằm nguyên ở chỗ cũ, y phục trên người tan tác, hình như bị lạnh, co người cố kéo thảm lụa trải dưới sàn đắp lên người. Biện phu nhân kéo tấm thảm ra, nhìn cả người hắn không chỗ nào không có vết thương, môi trắng bệch, nếu không phải thân thể thỉnh thoảng khẽ run lên, còn không biết là chưa chết. Đỡ đỡ hắn gượng dậy, bưng bát canh kề vào miệng hắn nghẹn ngào: "Tử Hoàn. Mẫu thân mang canh đến cho con rồi."

Tào Tháo không lại gần, lặng lẽ nhìn Tào Phi yếu ớt mở mắt, cố gắng uống mấy ngụm canh. Mơ màng nhìn thấy hắn, dùng một tay ôm lấy cánh tay bị gãy, kinh sợ rụt người vào lòng mẫu thân run rẩy từng hồi.
Tào Phi không còn sức nói, cũng không còn sức kêu, chỉ còn lại âm thanh rêи ɾỉ nghẹn trong cổ họng. Hắn úp mặt vào tay áo mẫu thân mà khóc, bộ dạng yếu đuối này giống như một đứa trẻ. Biện phu nhân quay đầu phẫn nộ trừng mắt nhìn, vừa ôm lấy hắn vừa đau lòng nói:

"Không sao rồi, mẫu thân ở đây."

Tào Tháo bước ra ngoài, nói với Hứa Chử: "Mời Khổng tiên sinh đến xem đi."

...

"Con không nghỉ ngơi sao còn chạy đến đây? Còn đau không? Đồ ngốc này." Biện phu nhân một tay kéo Tào Thực lại gần, một tay chỉnh lại cổ áo xộc xệch. Thấy hắn có vẻ bình thường, mới đỡ lo hơn chút.

"Con không sao. Nhưng mà nhị ca bất tỉnh mấy ngày rồi, con lo lắng."

Biện phu nhân đi đến bên giường, đau lòng nhìn Tào Phi bất sở vi động, ba ngày rồi không chịu ăn gì, uống được bát canh vào lại nôn ra hết.
"Đúng là đồ vô lương tâm mà. Không có con với Thương Thư, chỉ sợ nhị ca con mất mạng rồi. Thế mà mấy ngày không chịu đến thăm nó một lần."

Tào Chương luyện kiếm xong, người đầy mồ hôi đi vào, vứt kiếm sang một bên nói: "Con thấy phụ thân mấy ngày nay hình như đến chỗ Tần phu nhân, Chu cơ, Lý cơ, mẫu thân đi không, con đưa mẫu thân đi?"

"Huynh đừng gây chuyện nữa."

Biện phu nhân nhìn ra, mặt trắng bệch như thấy quỷ, hừng hực khí thế đi về phía cửa. Tào Thực, Tào Chương kinh ngạc ngoảnh lại thấy phụ thân đang định đi vào, bị mẫu thân đẩy thẳng ra ngoài.

"Ngài ra ngoài cho ta! Đồ vô lương tâm! Tào Mạnh Đức, ngài đúng là đồ không còn nhân tính mà. Muốn moi tim ngài ra xem là máu hay là đá nữa. Không phải đang vui vẻ với Chu cơ, Lý cơ sao? Đi, đi cho khuất mắt mẫu tử chúng ta!"
"Tử Hoàn sao rồi?"

Biện phu nhân đẩy hắn ta đến ngoài sân, mới lạnh lùng đáp: "Bị ngài đánh sắp chết rồi! Ba ngày qua không nhìn nó được một cái, bây giờ đến làm gì?"

Tào Tháo vốn dĩ còn chưa hết giận, lúc này càng bực mình, nhịn không được quát lớn: "Được! Ta cũng chỉ sợ hắn chết thật, ta lại mang tiếng gϊếŧ con thôi. Thứ nghiệp chướng." Nói xong mặc dù cảm thấy lỡ lời, vẫn không nhún nhường vung tay áo bỏ đi, để lại Biện phu nhân đứng đó đấm ngực khóc lóc: "Có người cha nào tàn ác như thế không? Sau này đừng có đến nữa!"

"Nhị ca tỉnh rồi, mẫu thân."

Tào Phi nghe xong mấy lời lúc nãy bên ngoài, nghiêng đầu, thở dài mệt mỏi nói: "Để ta yên tĩnh một mình được không?"

Biện phu nhân thấy vậy vội kéo Tào Chương, Tào Thực ra ngoài để hắn nghỉ ngơi. Vừa mới nhắm mắt lại được một lúc lại nghe tiếng mở cửa. Hắn bực mình nói vọng ra: "Ta đã nói rất mệt... đừng làm phiền."
"Vậy... ta về trước, công tử nghỉ ngơi đi."

"Đừng đừng..." Tào Phi lập tức quay đầu, nhẹ nhàng nhìn về phía bình phong che khuất tầm mắt: "Sao nàng lại đến rồi?"

Chân Phục bưng khay gỗ, bên trên có đặt một cái bát canh nóng, để lên bàn xong ngồi xuống ghế. Lúc này mới nhìn sang Tào Phi, thấy hắn mặt không còn chút sức sống, suy nhược trầm trọng, áy náy nói: "Là vì ta đúng không?"

"Không. Thôi bỏ đi, mất mặt quá... Nhưng mà, nàng chịu... đến đây, ta mới thấy lạ đấy..."

Chân Phục ngập ngừng nói: "Không đâu, là vì hài tử lo cho phụ thân nó."

Tào Phi nghe vậy thoáng cười, yếu ớt vẫy tay nói: "Thật là, ta vẫn chưa... cảm thấy quen lắm... Sao lại thế này nhỉ, ta vẫn cảm thấy... không giống thật lắm."

"Ta không nghĩ ta... sắp làm cha đâu, cảm thấy như sắp có đệ đệ... Thật đấy..."