Khói Lửa Nhân Gian Chạm Lòng Phàm

Chương 54




Ta biết rằng khi chúng ta chuyển lên núi sống, có người nói chúng ta là kẻ ngốc, cũng có người bảo rằng chúng ta cao thâm khó lường.

Nhưng chỉ có chúng ta mới hiểu rõ, sống trong núi thật sự thoải mái và tự do hơn rất nhiều.

Ngày lên núi, phụ thân dẫn theo bốn huynh trưởng, cùng lục đệ và thất đệ, gùi theo lương thực cho chúng ta dùng trong thời gian tới, còn mang theo mấy chục quả trứng gà.

“Thịt thì không cần mang, Tề Đại giỏi săn bắn, trên núi không thiếu cái ăn.”

Ta cũng đã chuẩn bị những chiếc khóa trường mệnh bằng bạc cho ba đứa cháu sắp sinh, mỗi đứa một cái, không thiên vị ai. Đây là phúc lành của người làm cô cô, gặp lúc khó khăn có thể bán lấy bạc làm lộ phí.

Nhà trên núi đã mấy tháng không có ai ở, khắp nơi đều phủ đầy bụi. Nhìn những dấu chân và vết m.á.u bên ngoài, có lẽ đã có kẻ không cẩn thận đặt chân vào đây, không khéo lại đụng trúng dã thú. Không biết là đã bị dã thú ăn thịt hay đã thoát thân được?

Dù sao chuyện đó cũng chẳng liên quan gì đến ta. Ta chỉ đơn giản làm ít thức ăn, dọn giường nằm qua đêm, sáng hôm sau mới dọn dẹp cẩn thận.

Phụ thân và bốn huynh trưởng giúp chúng ta xới đất, gieo hạt giống, rồi ở lại thêm một đêm trước khi xuống núi. Họ còn vác theo củi, chủ trương không bao giờ đi tay không chuyến nào.

Khi họ vừa rời đi, gia gia đợi Tề Đại trở về, nhìn chúng ta một cái, rồi xách theo túi nhỏ mà bước ra khỏi nhà.

Ta không kìm được mà lớn tiếng gọi: “Gia gia!”

Gia gia dừng chân nhìn ta.

“Bình an trở về.”

Ngàn lời vạn chữ, chỉ cần gia gia bình an trở về là điều quý giá nhất.

Gia gia nghe vậy, mắt thoáng đỏ, nhìn ta với ánh mắt vừa thương yêu, vừa thoải mái, nhưng cũng đầy kiên quyết: “Được, ta nhất định sẽ trở về để các ngươi phụng dưỡng ta đến cuối đời.”

Gia gia rời đi, ta và Tề Đại ủ rũ suốt mấy ngày, chẳng muốn làm gì, chỉ ngồi dựa vào nhau dưới hiên nhà phơi nắng.

Ăn gì cũng chẳng thấy ngon miệng.

Chẳng muốn làm gì cả.

“Tề Đại, chúng ta cứ thế này thì không ổn đâu.”

Cứ chán nản mãi, con người sẽ mất đi ý chí, rồi sa sút.

“Gia gia đâu phải không trở về, chúng ta cứ coi như ông ấy chỉ lên huyện mua rượu, chỉ là chuyến đi hơi dài mà thôi…”

Chính bản thân ta tự trấn an, nhưng cũng thấy khó mà tự thuyết phục được mình.

Tề Đại xoa đầu ta.

“Đi thôi, ta dẫn nàng vào núi dạo chơi.”

“Được.”

Chúng ta vào núi nhưng không săn b.ắ.n nhiều, cũng chẳng lo trồng trọt bao nhiêu.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Ngược lại, ta và Tề Đại thì chăm chỉ "tạo ra đứa con", tiếc là chưa thành công.

Ta hỏi Tề Đại: “Nếu ta mãi không mang thai thì sao?”

“Không sao cả, chỉ cần chúng ta sống bên nhau đến già là được. Còn con cái… thực ra cũng không phải là thứ dễ thương lắm.”

Tề Đại nói vậy, nhưng ánh mắt hắn lại lảng sang chỗ khác.

Hắn nói dối.

Hắn rất thích trẻ con.

Nhìn ba đứa cháu của ta, hắn cưng chiều hết mực, sao có thể nói là không thích con cái?

“Đợi gia gia về, nếu ta vẫn chưa có thai, chúng ta sẽ xuống huyện tìm đại phu khám, có bệnh thì chữa, không bệnh thì cứ kiên nhẫn chờ đợi.”

Tề Đại gật đầu mạnh.

Mùa hè trên núi rất mát mẻ, quả dại thì nhiều, ta thử hết cả những loại có thể ăn và cả những loại không thể ăn.

Đại Hắc cũng thử cùng ta.

Con mèo thì đã học cách săn mồi, nó chạy nhảy khắp nơi theo chúng ta, nhưng vẫn giữ vẻ kiêu ngạo, nhìn chúng ta như nhìn đám nô bộc.

Ba tẩu tẩu đều đã sinh con, trước sau chỉ cách nhau vài ngày, tất cả đều là con trai. Ta và Tề Đại còn đặc biệt xuống núi một chuyến.

Thật là, từ phụ mẫu, bá mẫu, tổ mẫu, rồi người bên nhà tẩu tẩu đều khuyên ta đi khám đại phu xem sao.

Còn nhiệt tình tặng ta vài phương thuốc sinh con.

Nào là ăn tro, ăn thuốc đắng, ta thật sự không chịu nổi.

Đến tháng mười, Tề Đại săn được một con lợn rừng, ta theo hắn xuống núi. Phụ thân và các huynh trưởng muốn vào núi hái tạo giác, ta lấy cớ các tẩu tẩu mới sinh con mà ngăn lại, nói rằng các huynh trưởng không thể rời nhà lúc này.

Phụ mẫu thấy ta kiên quyết không đổi ý, đoán rằng ta đang giấu họ chuyện gì đó.

Mẫu thân kéo ta vào nhà, nhỏ giọng hỏi: “Con nói thật với mẫu thân đi, rốt cuộc là chuyện gì?”

“Mẫu thân, chuyện này người đừng hỏi, hỏi rồi con cũng sẽ không nói. Năm nay đừng vào núi hái tạo giác nữa, đợi sang năm đi.”

Mẫu thân nhìn ta chằm chằm một lúc.

Đặc biệt là nhìn vào bụng ta.

“Được rồi, vậy năm nay sẽ không vào núi nữa.”