Khói Lửa Nhân Gian Chạm Lòng Phàm

Chương 46




Gia gia dẫn chúng ta đến cửa hàng may sẵn, quần áo ở đây đều là loại vải thô, mỗi người hai bộ áo quần, thêm cả giày vải.

Một bà lão trong số đó nói bà biết may áo quần, cũng biết khâu đế giày.

Bà kia cũng vội nói mình biết làm.

"Vậy mua thêm vài cuộn vải về nhé."

Những cuộn vải mà gia gia nói đều là một tấm vải dài, mỗi tấm dài chừng ba bốn chục mét, có thể may được nhiều bộ áo quần. Tất cả đều là vải bông mịn, đủ loại màu sắc, nhiều tấm còn thêu hoa cỏ, chim chóc, bướm bay, giá cả thỏa thuận xong, chưởng quầy cửa hàng vải lập tức tặng thêm vài bao vải vụn, kim chỉ, kéo, đê khâu, và mười cái khung thêu lớn nhỏ khác nhau.

Gia gia vuốt râu, hỏi: "Chưởng quầy, ở đây có màn vải không?"

"Có, có chứ ạ."

"Ta lấy hai cái màn trơn. A Mãn, con thích màu sắc, hoa văn gì thì tự mình chọn. Không cần tiết kiệm, kiếm tiền là để tiêu mà."

Tề Đại cũng khuyến khích ta chọn.

Đã bảo ta tiêu tiền thì ta tiêu vậy.

Màu hồng nhạt rất đẹp, nền xanh hoa trắng cũng đẹp, vài cái làm từ lụa cũng rất đẹp.

Chưởng quầy lập tức khen mắt nhìn của ta thật tinh tế, gia gia liền bảo lấy hết.

"..."

Có tiền thật sự có thể phóng khoáng.

Đến khi mua đồ sắt, gia gia nhìn thấy gì cũng muốn. Nồi sắt, lò, ấm, d.a.o phay, d.a.o băm, d.a.o cong, kẹp lửa, rìu sắt, thậm chí còn mua thêm mấy thanh đại đao đắt tiền, ba mươi cái đầu mũi tên sắt, một mũi thương đỏ, và một con d.a.o găm sắc bén.

Chưởng quầy của tiệm đồ sắt giật mình, có phần lo lắng không muốn bán, nhưng gia gia rút ra thỏi vàng đưa tới.

"Chưởng quầy cứ yên tâm, những thứ này mua về, ta tuyệt đối không làm việc xấu. Nhà ta có chút của cải, cũng phải sắm sửa vài món đồ để phòng thân. Thế đạo này, nhìn thì có vẻ yên ổn, nhưng ai biết khi nào hiểm nguy kéo đến..."

Tiền bạc lay động lòng người.

Chưởng quầy tiệm sắt do dự một lát, rồi cũng bán.

Đồ mua nhiều, họ cũng đồng ý ngày mai sẽ giúp chuyển đến nhà, tiện thể kiểm chứng xem lời gia gia có đúng không.

Tiếp đó là mua lương thực, sau khi ra ngoài, gia gia cười bảo: "A Mãn à, lương thực đã mua xong, ta sẽ đi mua một con lừa, sắm một chiếc xe lừa, rồi về thẳng khách điếm. Hiếm khi lên huyện thành, con và Tề Đại cứ dạo chơi thoải mái, muốn mua gì thì cứ mua."

Nói xong, gia gia liền rời đi, lục đệ và thất đệ nhìn ta, rồi nhìn gia gia, sau đó vội vàng chạy theo.

"Ta vẫn luôn nghĩ mình mua nhiều rồi, nhưng so với gia gia, quả thật ta phải cúi đầu bái phục."

Tề Đại chẳng có cảm xúc gì, chỉ nghiêm túc nói: "Đợi ta kiếm được nhiều bạc, nàng cũng có thể mua thỏa thích."

Cái tên ngốc này, lúc nào cũng nói những lời khiến ta xúc động.

"Bây giờ chúng ta cũng có bạc, cũng có thể mua thỏa thích mà."

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Tất nhiên, ta không mua bừa bãi như gia gia, bất kể có cần hay không, cứ mua trước đã.

Ta chỉ mua những thứ cần thiết, có thể dùng được.

"Đã đến đây rồi, không thể về tay không, đi thôi, chúng ta cũng mua vài thứ mang về. Ta cũng muốn học thêu thùa, may vá, đến lúc đó làm nón, may giày cho chàng và gia gia."

"Được."

So với việc gia gia mua sắm rộng rãi, ta mua sắm những thứ nhỏ nhặt hơn.

Bát đũa, chén đĩa, không cần quá đẹp, chỉ cần dùng được là đủ. Nhà nông gặp dịp cưới hỏi, bát đĩa đều phải cho hàng xóm mượn.

Ta mua đủ bát đĩa để đãi tiệc mười bàn.

Đồ sứ men xanh đặt trên kệ trông thật đẹp mắt, ta liền hỏi giá, rẻ đến mức khiến ta kinh ngạc.

Những món đồ này, nếu để đến đời sau, giá trị sẽ tăng lên không ít, hiện giờ lại rẻ như bắp cải.

Ta không kìm lòng được.

Mua.

Bình hoa, khay đựng trái cây, ấm trà, từ kích cỡ đến hoa văn đều phải chọn đủ bộ.

Bát đĩa cũng phải mua vài bộ, lỡ đông khách thì vẫn đủ bàn tiệc.

Nhìn đống đồ to như vậy, chưởng quầy cười tươi không thấy mắt đâu, ta hơi kinh ngạc.

Nhìn sang Tề Đại, thấy hắn đang cười, ánh mắt đầy vẻ cưng chiều.

Ta bỗng nghĩ đến một câu nói.

Người ở chung một nhà, luôn có những đặc điểm giống nhau.

Gia gia đã mua, ta cũng không chịu thua, chỉ là không khí phách bằng gia gia thôi.

Chọn xong đồ, tính tổng số tiền, đương nhiên không thể thiếu màn mặc cả đôi chút.

Chưởng quầy là người tinh tường, bạc cũng không ít, nhưng vẫn tặng thêm vài món cho ta. Nào là ống đựng đũa bằng sứ xanh, giỏ hoa, khay đựng trái cây, hộp bút và cả hộp trang sức khảm sứ xanh hoa trắng.

Ông ta còn mang ra một chiếc gương, bảo là vật của Tây Dương, soi rất rõ nét.

Ta vừa nhìn đã thích ngay, hỏi giá thì năm mươi lượng, quá đắt đỏ, nên lập tức từ chối.

Tề Đại lại muốn ta mua.

"Thứ này không giúp no bụng, cũng chẳng làm ấm thân, nhà có gương đồng là đủ rồi. Năm mươi lượng, có thể mua bao nhiêu thịt, bao nhiêu lương thực. Chúng ta vẫn nên thực tế, không thể tiêu pha quá đà được."