Khói Lửa Nhân Gian Chạm Lòng Phàm

Chương 17




Sáng hôm sau khi ta tỉnh dậy, Tề Đại đã nấu xong cháo bí đỏ, dưa muối cũng đã được cắt sẵn.

"Nương tử dậy rồi, lại đây ăn sáng."

Ta mới ăn được một miếng, hắn đã nhìn ta đầy mong chờ. Ta không nhịn được mà khen ngợi: "Cháo chàng nấu rất ngon, ta thích."

Hắn cười ngây ngô như đứa trẻ, mắt sáng rực lên.

"Ngày mai ta sẽ lại nấu tiếp."

"Được."

Sau bữa sáng, ta cho Đại Hắc ăn xong, rồi bắt đầu dọn dẹp gian phòng của gia gia.

Vừa dọn quần áo đã phát hiện ra một tổ chuột.

Ta hoảng hốt chạy khỏi phòng, bảo Tề Đại lôi hết quần áo ra, rồi chuyển toàn bộ đồ đạc trong phòng ra ngoài.

Hắn dọn dẹp bên trong, lũ chuột chạy tán loạn khắp nơi, Đại Hắc đuổi theo đập từng con, nhanh chóng đã có hơn chục con chuột nằm la liệt trước mặt ta.

Phân chuột cũng bị quét ra không ít.

Tề Đại ngơ ngác hỏi: "Bình thường ta cũng quét dọn mà, sao lại nhiều phân chuột thế này?"

Ta hiểu quá rõ cách đàn ông dọn dẹp, chỉ là quét qua chỗ nhìn thấy được, hoặc dọn đường mình hay đi lại, còn góc khuất hay ổ chuột thì bỏ qua.

Phải nuôi mèo thôi, nhất định phải nuôi mèo.

"Khi nào sửa nhà xong, chúng ta nuôi hai con mèo nhé."

Tề Đại gật đầu mạnh.

Giặt quần áo cũng là việc hắn chủ động giành làm, xát tạo giác ra để lấy bọt, rồi giặt ở con suối ngay trước nhà.

Nước chảy liên tục, giặt đồ thật sự tiện lợi.

Còn ta thì phụ trách phơi đồ.

Giữa trưa, hắn ra ngoài một lúc, mang về một con gà rừng. Ta bảo hắn làm thịt, nấu món gà kho ăn cùng cơm.

Hắn ăn đến mức no căng, Đại Hắc cũng không chừa lại chút xương nào, ăn sạch sành sanh. Xong rồi cả hai nhìn ta cười ngây ngốc.

"Chúng ta ăn tối nữa chứ?" Ta thử hỏi.

Tề Đại gật đầu mạnh, Đại Hắc cũng sủa theo phụ họa.

"Chẳng lẽ bữa trưa chàng chưa ăn no sao?"

Tề Đại hơi ngại ngùng: "No rồi, nhưng mà vẫn chưa đã miệng."

Thôi được.

Ba con gà rừng cũng chẳng có bao nhiêu thịt, ta kho gà, rồi xào nội tạng gà, còn luộc một ít mì.

Ta nhìn hắn và Đại Hắc ăn đến mức căng bụng, đi cũng không muốn nổi nữa.

Không nhịn được ta bật cười mắng: "Đúng là đồ ngốc, người ngốc, chó ngốc."

Tề Đại là một người đàn ông đơn giản, tính tình thẳng thắn và tốt bụng, tuy có chút ngốc nghếch nhưng lại rất chăm chỉ, lo việc giặt giũ, quét dọn, nhóm lửa và thái rau.

Hắn nói với ta rằng sẽ đi săn gà rừng, ta nghĩ chắc cũng chỉ vài con thôi. Nhưng cuối cùng hắn mang về đến hơn mười con.

“Gia gia nói có nhiều người đến, bảo ta làm nhiều cơm một chút. Trong rừng, gà rừng và thỏ nhiều vô kể.”

Hắn nhớ rất rõ điều đó. Thế thì cứ làm hết đi, dù sao hắn cũng mang về được.

“Hôm nay chúng ta ăn gà, ngày mai chàng bắt thỏ, ta sẽ nấu món thịt thỏ cho chàng.”

Tề Đại gật đầu thật mạnh. Ta chia nửa số gà để hầm canh, nửa còn lại thì làm món gà kho, nấu thêm một nồi cơm lớn, chờ khi gia gia và mọi người tới sẽ xào nốt phần lòng gà nữa là xong.

Khi thấy hắn và con Đại Hắc bước vào nhà, ta liền thưởng cho mỗi người một cái đùi gà.

“Nương tử cũng ăn đi.”

“Ta có phần rồi.”

Sao ta có thể để mình bị thiệt thòi được chứ?

Ngồi dưới ánh hoàng hôn, thưởng thức đùi gà, bên cạnh là người mình yêu thương, trước mặt là chú chó tinh nghịch, dễ thương. Không phải lo lắng về ba bữa cơm, cũng chẳng có cha mẹ chồng xét nét hay chị dâu gây chuyện, cuộc sống này thật yên bình.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Gâu gâu…”

Tiếng Đại Hắc sủa vang, ta biết ngay là gia gia và mọi người đã trở về.

Ta vội vàng hạ cây cầu tre xuống. Không ngờ rằng, không chỉ có phụ thân và bốn huynh trưởng đến mà ngay cả mẫu thân cũng lên theo.

“Mẫu thân!”

“A Mãn!”

“Sao mẫu thân lại lên tận đây?”

“Gia gia nói nhà con sắp sửa chữa, ta nghĩ một mình con nấu cơm sẽ bận rộn lắm, nên lên đây giúp đỡ.”

Ta liền khoác tay mẫu thân, làm nũng: “Cảm ơn mẫu thân, mẫu thân thật tuyệt.”

“Con bé này…” Mẫu thân dịu dàng điểm nhẹ lên trán ta, ánh mắt đầy yêu thương, rồi nói: “Mau đi mang nước ra cho mọi người, đi cả chặng đường dài chắc ai cũng khát rồi.”

“Con đi ngay đây.”

Tề Đại đã múc sẵn nước cho mọi người uống. Gia gia hỏi: “Bữa tối chuẩn bị xong chưa?”

“Xong rồi, có thể ăn ngay được.”

Cơm trắng, gà kho, gà hầm, lòng gà xào và canh bí đỏ làm món giải ngấy. Bữa ăn hôm nay thực sự rất phong phú.

Sau bữa cơm, mẫu thân hỏi ta: “Cơm canh hôm nay là con nấu à?”

Ta đảo mắt nhanh chóng nghĩ ra cách trả lời: “Là Tề Đại chỉ đạo con nấu đấy, hắn có công thức riêng. Mẫu thân nhớ đừng nói cho ai biết nha.”

Mẫu thân gật đầu ngay: “Yên tâm, ta sẽ không nói ra đâu.”

“Công thức bí truyền của nhà hắn đúng là ngon thật, nấu ra món nào cũng thơm ngon khó cưỡng.”

“Con đã học được hết rồi, sau này ngày nào con cũng sẽ nấu cho mẫu thân ăn.”

“Ngày nào cũng ăn thì không được đâu. Đợi khi nhà các con xây xong, chúng ta phải xuống núi thôi.”