Khơi Lửa Khắp Chốn - Ô Trình

Chương 3: “Chị không thích em sao?”




“Chị ơi.”

Thời điểm cả hai người không ai mở miệng, Trần Cảnh Hòa phá vỡ sự yên tĩnh quỷ dị này trước tiên: “Em có thể làm bài tập trong phòng khách không ạ?”

“… Có thể.”

Thiếu niên cười rất vui vẻ: “Dạ được, cảm ơn chị ạ.”

“… Làm cho tốt vào.”

Đại khái là di chứng do dính mưa mà không đi tắm ngay, Châu Y cảm thấy hiện tại cả người đều không thoải mái, nhão dính hết cả lên, cô xoay người đi về phía phòng ngủ của mình.

Phòng ngủ vẫn như trước khi cô đi, Châu Y lấy quần áo xong thì đi vào phòng vệ sinh, trong không khí còn sót lại mùi dầu gội đầu vương vấn, khiến tâm tình của Châu Y lên xuống như “tàu lượn siêu tốc.”

Mảnh vải màu xám viền trắng kia, có phải là cái cô đang nghĩ đến không?

Người hiện tại ghé vào bàn phòng khách nhà cô làm bài tập kia, đang thả rông sao?

Châu Y bình tĩnh suy nghĩ, cô cảm thấy rất có khả năng này. Dù sao lúc đầu hai người gặp nhau, Trần Cảnh Hòa hoảng đến luống cuống tay chân, hoàn toàn có thể mặc quần áo lộn xộn.

Cũng may, miếng vải kia không đặt trên giá quần áo của cô, nó đặt ở trên một cái ghế nhỏ trong phòng vệ sinh. Châu Y vội vàng tắm rửa, tạm thời lười nghĩ xem nên xử lý mảnh vải kia như thế nào. Mở vòi hoa sen, nước nóng chảy xuống người khiến Châu Y thoải mái đến híp mắt lại.

Hơi nước lan tỏa trong phòng tắm, ngay cả gương cũng mờ hơi nước.

Tắm rửa xong, Châu Y đi ra từ phòng tắm, một bên lau tóc, một bên nhìn Trần Cảnh Hòa trong phòng khách. Lỗ tai thiếu niên ửng đỏ, cố giả vờ bình tĩnh nhìn bài tập trên bàn, ánh mặt lại không đặt trên đó, không biết đang ngó nghiêng đi đâu.

Châu Y tựa vào cửa nhìn một lúc, phát hiện người này vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào bài tập, hồn như bị đề bài câu đi mất rồi.

“Sao không làm đi, đề rất khó sao?”

“Có, có hơi khó ạ.” Yết hầu Trần Cảnh Hòa lên xuống, mặt không biến sắc kéo gần khoảng cách giữa hai người.



Trần Cảnh Hòa có thể cảm nhận được hơi nóng trên người Châu Y, cùng với mùi sữa tắm dầu gội sau khi tắm xong.

Trên người cậu, và cô đều cùng một mùi hương.

Tóc không nhỏ nước xuống nữa, Châu Y cuộn khăn lông thành một đống đặt trên đùi mình, tuỳ ý hỏi một câu: “Đề nào?”

Trần Cảnh Hòa chỉ vào đề Vật lý đã ngắm rất lâu, nghiêm túc hỏi cô: “Chị ơi, có thể giảng cho em một chút được không?”

Châu Y: “…”

Em trai này đúng thật là không khách khí.

Trần Cảnh Hòa dịch đề sang bên phải, vẻ mặt giống như khao khát kiến thức lắm.

Châu – không chỗ để trốn – Y: “… Chị đọc đề trước đã.”

“Dạ, phiền chị rồi.” Trần Cảnh Hòa còn rất tri kỉ đưa bút cho cô.

Đề Vật lý, khiến cho Châu Y mang lên mặt nạ đau khổ.

Nhưng những lời trước đó bà Châu nói cũng nói ra rồi, đề này cô nhất định phải làm ra!

Giờ phút này, trong mắt Châu Y hiện lên quyết tâm hăng hái chiến đấu với biển đề của lớp 12, hoàn toàn không chú ý đến Trần Cảnh Hòa đang bất động nhìn chằm chằm vào sườn mặt cô.

Châu Y vừa mới tắm xong, đôi mắt nhiễm hơi nước ẩm ướt, làn da trắng nõn, đây là điều mà Trần Cảnh Hòa chưa từng được thấy qua. Tay phải cô cầm bút, nhẹ nhàng khoanh tròn những điều kiện đã biết trên đề bài của cậu.

Hô hấp của Trần Cảnh Hòa rất nhẹ, như sợ hơi thở nóng rực của mình phả vào Châu Y. Có lẽ cậu thật sự rất thích Châu Y, so với tưởng tượng của cậu còn thích hơn.

Rất muốn có được cô.

Đầu óc Châu Y làm việc rất nhanh, đọc đề mấy lần đã có cách làm: “Đại khái thì đề này sẽ làm như vậy. Đầu tiên em tìm lực hướng tâm, sau đó tìm giá trị giới hạn, nhỏ hơn hoặc bằng giá trị giới hạn này là có thể chọn.”



Lo mình giảng quá đơn giản, Châu Y cẩn thận hỏi lại: “Chị nói như vậy có được không, nghe có hiểu không?”

Trần Cảnh Hòa lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn thẳng vào đầu ngón tay của Châu Y: “Có ạ, cảm ơn chị.”

A, ngắm nhập tâm quá rồi.

Muốn ngậm lấy.

“Vậy em tự làm đi, chị đi thay đồ.”

Đề vật lý này quá hại não, Châu Y liếc mắt nhìn mấy đề phía dưới, mẹ ơi, khó quá, muốn chạy.

Trần Cảnh Hòa yên tĩnh rũ mắt, như một đứa trẻ ngoan ngoãn: “Dạ được, làm phiền chị rồi.”

Tóc con trên đầu bé ngoan vểnh hết cả lên, cứ như hoa hướng dương bỗng nhiên không có ánh sáng, chỉ có thể tủi thân cúi đầu.

Làm sao bây giờ, đoá hoa của tổ quốc nhìn qua trông thật héo úa.

“Em, em làm bài trước đi. Làm bài xong chị sẽ cho em ăn bánh kem nhỏ, vị dâu tây đó.”

Châu Y nói xong, phòng khách rơi vào sự yên tĩnh quỷ dị. Trần Cảnh Hòa không nói lời nào, càng không nói, trong lòng Châu Y càng không yên, còn có chút áy náy. Thằng bé cũng chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thành thôi, hình như mình có hơi hung dữ quá thì phải?

Châu Y nhắm mắt lại, mở tủ lạnh lấy ra một cái bánh ngọt nhỏ bà Châu mua cho cô, đặt trước mặt Trần Cảnh Hòa: “Ừm, phải nghe lời người lớn nha. Cho em ăn trước một cái, làm xong cho em ăn thêm cái nữa.”

Giọng điệu và tư thế như đang dỗ trẻ con.

Châu Y: Hu hu hu bánh ngọt nhỏ của tôi.

Bánh ngọt nhỏ rất đẹp, một lớp bơ mềm mại phủ lên tầng bánh ngọt, phía trên còn có cả dâu tây, rắc đường bột.

Trần Cảnh Hòa cúi đầu, giọng điệu cô đơn: “Chị không thích em sao?”