Mặt trời ngả về tây, bóng cây che khuất bóng hoàng hôn phương xa, in từng vệt lốm đốm trên khung cửa sổ. Lục Minh Quy ngồi dưới chỗ tối ngủ mê, quyển sách trong tay đọc được một nửa.
Không ai dám tùy tiện tiến vào thắp đèn, đợi đến khi bóng đêm âm u lạnh lẽo bao vây, cả người hắn chìm vào trong tĩnh mịch. Thanh Thần cầm một ngọn nến rón rén đi vào trong phòng đặt lên bàn, khom người dọn dẹp mấy thứ linh tinh. Lục Minh Quy vẫn không hay biết, chống tay đỡ đầu, gương mặt vàng vọt thiếu sinh khí. Chỉ mới đây thôi còn cười cười nói nói, nhìn thấy hắn tiều tụy trong lòng đau xót không thôi. Thanh Thần nhẹ nhàng lấy sách từ trong tay hắn, bên trong toàn là phương thuốc cổ, y chữ biết chữ không đọc không hiểu, có lẽ hắn đang tìm cách chăm lo sức khỏe cho sư tôn của mình.
Đang định đổi chén trà khác cho hắn, tay chợt bị ngăn lại, Thanh Thần cười dịu dàng: "Trà lạnh rồi, ta đổi chén khác cho huynh."
Lục Minh Quy thấy miệng hơi khô gật đầu buông tay, nhìn bóng Thanh Thần thoăn thoắt bưng khay trà ra ngoài, trời dần sang thu nên y bắt đầu mặc áo lông tránh lạnh. Trong kho vẫn còn rất nhiều da lông tốt, hắn muốn sai người may áo mới, nhưng chợt nhớ họ có lẽ không còn ở cạnh nhau lâu nữa, nỗi lòng trũng xuống.
Thanh Thần mang trà trở lại, nắm chặt tay hắn: "Tay huynh lạnh quá, trời vào thu rồi đó mặc nhiều áo ấm mới tốt."
Lục Minh Quy kéo người vào lòng dựa sát đầu trên bả vai gầy, người Thanh Thần ẩn hương khí quen thuộc khiến tâm người ta yên lòng. Thế mà hôm nay ngực hắn nặng nề không yên, hương đất bùn nhão dày đặc hơn, hắn không nhịn được hỏi: "Thời gian qua ở đây thế nào? So với lúc trước tự do bay nhảy có tốt không?"
Y không nghĩ ra tại sao hắn hỏi chuyện này, rũ mi mắt ngượng ngùng: "Huynh rất tốt, đối với ta săn sóc, lo toan tỉ mỉ, từ lâu đã quên việc mình trước kia lang bạt thế nào."
Lòng hắn nóng lên luyến tiếc không thôi, sức lực cứ thế cạn kiệt, Thanh Thần không hay biết cầm bình nước nóng trần sơ vỏ cam, cười nói: "Ta muốn làm bánh, lúc đi ngang qua thấy phòng bếp đầy người trông giữ, có chuyện gì à?"
Là do Viên Viên chuyện hạ thuốc lặp lại, tự mình cử người đến giám sát, hắn không tiện giải thích nhiều, uống thêm một chén trà nữa tâm trạng hắn tốt hơn, khẽ nói: "Chiều mai ta dẫn ngươi đi chơi."
Thanh Thần cười rộ lên: "Đi săn đi, mỗi dịp mùa thu ta thường lén đi xem người ta săn thú. Thỉnh thoảng có người săn được mấy con thú nhỏ không ưng tùy tiện vứt đi, chịu khó lần mò mấy canh giờ có thể bán bộn tiền đấy."
Lục Minh Quy cười cười, lúc ngẩng đầu nhìn bóng hình trong gương suýt nữa không nhận ra mình. Thời gian qua lao lực, mặt mày đờ đẫn trì độn, người bên cạnh y mờ nhạt biết bao, giơ tay ra không thể nắm bắt, thì ra chưa bao giờ hắn hết cô độc.
Trời vừa mát, Lục Minh Quy cưỡi ngựa đưa Thanh Thần vào trong rừng săn thú, mấy con cáo đang độ mập mạp lông dày. Lần đầu tiên Thanh Thần cầm bộ cung tên săn bắn, thân cung cứng cáp đen bóng, trọng lượng rất nặng, y tràn đầy sinh lực hí hoáy sờ tới sờ lui, cứ thấy chỗ nào lộ ra màu cam sẫm màu là hướng đến bắn lung tung. Nghe nói bộ cung này là thứ hắn yêu thích, xưa nay không cho ai động vào, kể cả Lục Đường xin mượn vài lần, hắn đều từ chối thẳng thừng.
Không lần nào nhắm trúng, Thanh Thần vẫn mê tít, ngồi trên lưng ngựa thúc vai hắn: "Huynh biểu diễn cho ta xem đi, nếu bắt được mấy con thú tối nay ta nướng hạt dẻ cho huynh ăn, cố lên!"
Hắn cười khổ, mấy con thú đó sao làm khó được hắn? Nhưng hắn vẫn tỏ ra nghiêm túc nghĩ ngợi, ra điều kiện: "Hai cân mới đủ."
Không tới nửa canh giờ có rất nhiều con thú bị bắt bỏ vào lồng tre, hắn chủ trương bắt sống, bị thương chứ không chết. Thanh Thần nhìn chúng gầm gừ, ánh mắt hung tợn tìm cách nhảy bổ ra ngoài, vỗ tay khen ngợi hắn. Hai người không về vội, ở bên bờ suối bắt cá, rượt đuổi vẩy nước nhau một lúc lâu. Thanh Thần kinh nghiệm đầy mình, tay xách nách mang mấy con cá về chuẩn bị đốt lửa nghỉ lại một đêm trong rừng. Lục Minh Quy ôm bình rượu uống, mắt nhìn trăng tròn treo trên trời, nghe Thanh Thần kể mấy chuyện viễn vông.
Lòng hắn buồn rười rượi, một hồn phách, sống như một sinh mệnh thật thụ, có buồn có vui. Tượng đất cũng được, nhập hồn hồ ly cũng được, y chưa từng làm ra việc gì tổn hại đến hắn, nhưng hắn lại có ý định tước đoạt đi nhiều thứ của y. Một lời thổ lộ, một lời từ biệt hắn cũng không dám nói, trốn tránh trong đớn hèn quyết định cả cuộc đời người khác.
Hắn chưa từng nhầm lẫn, Thanh Thần là hồn phách của sư tôn, là một phần của người nhưng không thể thay thế người. Hắn chạm vào sư tôn, có khúc mắc, có kiêng dè tội lỗi, còn Thanh Thần, hắn chưa có ý định đó. Lúc hai người dựa sát vào nhau, hắn tinh ý nhận ra trong hơi thở của y có mùi bùn đất, điều này nhắc nhở hắn nhìn nhận hiện thực.
Thấy tâm trạng hắn ủ dột, Thanh Thần đề nghị leo lên núi phía tây chơi một lát: "Hay là đi dạo một lát cho tâm trạng muộn phiền tiêu tán. Nghe nói trên núi này có đỗ quyên, buổi đêm gió thổi cháy như lửa, rất là đẹp."
"Trên núi gió thổi lớn lắm." Lục Minh Quy không có tâm trạng đi dạo, toàn thân rã rời: "Vào trong lều ngủ sớm đi."
Thanh Thần hơi thất vọng chui vào trong lều, Lục Minh Quy vẫn ở bên ngoài không nhúc nhích, ngước mắt nhìn vầng trăng dần ẩn mình trong mây. Dường như thấy có lỗi, giọng điệu của hắn yếu đi vài phần: "Thôi được, đi một lát thôi."
Thanh Thần cười hề hề thò đầu ra làm mặt quỷ với hắn.
Mấy ngày sau người trong điện thấy Thanh Thần tinh thần vui vẻ, hay ngồi một góc cười ngốc nghếch, hai má đỏ hồng xấu hổ. Không ít người đoán già đoán non, phải chăng chủ thượng đã hứa hẹn điều gì với Thanh Thần? Biết đâu y sẽ trở thành chủ nhân của họ?
Sau khi thức dậy, nơi đầu tiên mà chủ thượng tới là phòng Thanh Thần, tình cảm sâu đậm hơn trước, cận kề không rời, hai người đi dạo, sáng nghe hát, tối ngắm sao.
Ngược lại, Viên Viên từ không quan tâm chuyển sang dùng ánh mắt ghi hận kẻ thù nhìn Thanh Thần. Thấy họ thập thò chỉ mặt từng người mắng: "Nhiệm vụ của ngươi là gì, bớt làm trò vô bổ lại. Suốt ngày lưu tâm động tĩnh của chủ nhân, ai được quan tâm liên quan gì đến các ngươi?"
Lúc gặp Lục Minh Quy không quên đá xéo: "Cứ dây dưa không ngớt, làm nhanh đi, còn muốn cho y ra đi có thể diện à?"
Ánh mắt Lục Minh Quy tản mạn tùy ý, đối với Viên Viên rất nhượng bộ: "Ta tự biết chừng mực."
Viên Viên gật đầu rời đi.
Lục Minh Quy mang bánh trở về, Thanh Thần nhìn y bằng ánh mắt tội nghiệp đáng thương vò vạt áo. Hắn đứng trước ngách cửa thẩn thờ giây lát, nhớ đến chuyện chính, từ trong mộng bừng tỉnh thầm hạ quyết tâm lòng dạ trở nên sắt đá.
"Viên Viên tính khí nóng nảy, ăn nói khó nghe, đừng để ý làm gì."
Gương mặt Thanh Thần ôn nhuận, sáng sủa, y nhanh chóng che giấu nỗi niềm hoang mang, lúc cười mang theo chút ngọt ngào: "Huynh mang bánh về trễ quá ta đói."
Hai người ở bên hiên dùng bữa ngắm cơn mưa rào rơi trên hồ, Thẩm Huyền Quân đứng trên thành nhìn thấy bóng lưng của họ, Thanh Thần lúc chỉ về phía xa, lúc lại hướng về phía ngoắc tay ghé sát nhau thì thầm. Vừa sáng ăn phải cây nhân sâm khô cằn, tâm trạng của y không tốt, Viên Viên ở cạnh khuyên răn: "Người đừng suy nghĩ nhiều, nếu hắn không làm, thuộc hạ sẽ tự mình xử lý."
Y hít thở một hồi mới khoẻ hơn một chút tự bưng chén thuốc lên uống: "Nếu hắn muốn ngăn cản chúng ta không thể làm được gì, những chuyện ta làm e là không thể bưng bít thêm nữa, trải qua nhiều chuyện đại sư huynh ắt đã sinh nghi ngờ. Thân thể tra như này, đến lúc trở mặt không đánh nổi một đòn."
Viên Viên rũ mi mắt, quả thật gần đây phía tiên giới im hơi lặng tiếng đến đáng ngờ. Hắn không thăm dò được tin tức, phía Đông vừa xảy ra chiến loạn, thần kiếm xuất thế, chỉ mong họ đừng quá chú tâm nơi này.
"Chủ nhân, thuộc hạ vẫn thấy người không nên nói ra những lời kia cho hắn nghe." Trước nay người luôn kiêu ngạo không chịu cúi đầu, nhưng những lời đó có thật chỉ toàn là suy tính không? Hắn không ưa Lục Minh Quy nhưng cũng không muốn người lẻ loi chống chọi với thế gian này: "Ván cờ này đã an bài rất lâu, người cũng đã thắng rồi, tha cho hắn cũng như tha cho chính mình, được không?"
Thẩm Huyền Quân ngẩn người, lắc đầu: "Ta thấy không thoải mái, trong tâm chưa từng yên ổn. Có nhiều việc vẫn chưa làm xong, ngươi biết không ta ức nghẹn ngàn năm qua, không thể buông tay được." Trong lòng y tràn đầy thống khổ không rõ nguyên do, hơi thở mỏng manh yếu đuối hẳn đi, ánh mắt loé lên tia quyết tuyệt: "Cho nên ta đã hạ quyết tâm phải làm tới cùng. Cũng đừng trách ta độc ác, từ nhỏ đã cô đơn, không biết được nhân tình thế thái ấm lạnh ra sao, những điểm tốt đẹp của hắn đều đã quên sạch sẽ rồi."
Nếu đã quên, sao người biết hắn từng có điểm tốt đẹp hay xấu xa?
Viên Viên cúi đầu, người đã từng tin tưởng, cam tâm tình nguyện trao hết con tim. Sự phản bội năm ấy đã để lại vết tích không thể xoá nhoà, tình yêu đã phai nhạt nhưng hận ý còn đấy, cõi lòng ấm ức không trút ra được. Hắn càng khuyên nhủ càng làm người thấy con uất nghẹn mà thôi, nút thắt này không phải người nào cũng gỡ được.
Tưởng Hoàng ở cạnh nghe thấy những lời này chợt như thấy chính mình trong y. Hắn cũng từng mải mê theo đuổi thù hận, tâm tình trồi sụt, tự mình lừa mình đến mức rơi vào bước đường vạn kiếp bất phục.
Thẩm Huyền Quân trằn trọc cả đêm qua, dường như ngả bài với hắn những uất ức trong kiếp trước rồi, tim cũng yếu mềm đi. Bấy lâu y vẫn giữ bí mật ấy làm liều thuốc độc ép bản thân đến cực hạn, trút ra hết rồi, bản thân bỗng có cảm giác không giáp. Sau đêm thổ lộ Lục Minh Quy không đến nữa, trong đầu Thẩm Huyền Quân lóe lên vài suy nghĩ quái gỡ, tự hỏi nếu hắn đến sẽ ra sao? Y có dám đối diện với ánh mắt hắn?
Mang theo thù oán từ kiếp trước, trong hận liệu có yêu? Khi nghĩ đến việc chối bỏ hết thảy, nói với hắn thù này phải trả, chính y cũng hoang mang, tại sao, tại sao mình lại kích động, tại sao lại thấy nhục nhã cáu gắt?
Rồi một đêm nọ Viên Viên đỡ y về phòng, chợt nghe người thì thầm khe khẽ trong cơn mê: "Ta vừa muốn hắn ra tay, vừa không muốn hắn ra tay."
Viên Viên ngơ ngác, không rõ mình có nghe lầm không?
Chủ nhân ngủ không ngon, đêm đêm nằm mơ thấy ác mộng, tần suất ngày càng nhiều, Viên Viên ở bên giường túc trực canh chừng. Thuốc an thần đổi hết chén này đến chén khác, khắp viện toàn mùi đắng khiến người ta buồn nôn, lúc người ngủ say Lục Minh Quy có đến hai lần truyền linh lực, nói: "Nỗi niềm chất chứa mới sinh tâm bệnh, thuốc thang vô ích. Ngày mai ta đưa sư tôn đến đảo Linh Long dưỡng bệnh, ngươi chuẩn bị đồ cần thiết mang theo đi."
"Có đưa Thanh Thần theo không?" Viên Viên nắm trọng điểm rất nhanh.
Lục Minh Quy gật đầu: "Có chứ, ta đi thăm sư tôn trước."
Thẩm Huyền Quân tỉnh dậy đã là lúc nửa đêm, hắn đang ngồi ở cạnh giường suy tư, nghe tiếng động vội vàng chẩn mạch. Y vắt tay lên trán nhìn bóng dáng hắn lờ mờ trong đêm, cười khẽ: "Lúc ngủ và lúc thức bắt mạch sẽ khác nhau sao?"
"Khác chứ." Tưởng Hoàng vỗ mu bàn tay y, cười dịu dàng: "Người nghỉ ngơi thêm đi mai chúng ta ra đảo sớm."
"Không ngủ lại được nữa." Y liếm môi: "Muốn ăn cái gì đó."
Lục Minh Quy nấu một bát mì rồi dỗ y ngủ lại, hắn không ngủ được đếm tiếng đồng hồ nước tiếng sau dài hơn tiếng trước.
Tưởng Hoàng dõi mắt nhìn hai người ở trên thuyền, muốn đi đến đảo Linh Long phải qua một con sông lớn, đang dịp buôn bán thuyền lớn thuyền bé ngược xuôi không ngừng. Hắn đột nhiên nhớ đến lúc cùng ca ca đi ra đảo chơi, hai người ở trên thuyền ngắm bình minh, tia nắng nhạt ấm áp chiếu lên gương mặt ca ca, đọng lại trong ánh mắt hắn gương mặt ửng hồng.
Hôm nay thời tiết trong trẻo, đứng trên thuyền có thể thấy cảnh đẹp ven bờ. Thẩm Huyền Quân dựa gối mềm uống chén canh nóng, còn phải uống trà thảo dược ổn định tỳ vị, tuy tốt nhưng rất đắng, uống vào ăn mấy thứ khác đều không thấy ngon.
Lục Minh Quy thấy Thẩm Huyền Quân nhăn mặt bỏ cái chén qua một bên ôm ngực điều tiết hơi thở, trong chén vẫn còn một nửa, hắn hơi lo lắng: "Vừa mới đổi vài vị thuốc, người không uống được ta đổi loại khác."
Thẩm Huyền Quân xua tay, mang tiếng là thượng tiên mà cả chén thuốc uống cũng không xong, người ngoài nhìn vào cười thối mặt. Đợi một lát thấy ngực êm ái, y lẳng lặng nuốt hết số thuốc còn lại vào trong bụng. Lục Minh Quy mỉm cười hài lòng, nhận chén thuốc sạch trơn đưa cho người hầu dọn dẹp: "Trên đảo có nhiều cảnh đẹp, rừng cây hoang dã nhiều trái dại, thích thì thả cần câu cá."
Lặn lội đường xa chủ yếu tìm thêm một viên linh thạch nhập trận, qua miệng hắn lại như đang đi du ngoạn, Thẩm Huyền Quân im lặng ngồi nghe, tâm trí có chút mơ màng tưởng chừng có ai đó đang gọi hồn. Thấy sắc mặt y không tốt, Lục Minh Quy ngồi dậy trải chăn đệm gọn gàng, thắp thêm một lư hương tiết an thần.
Hai ngày sau sức khỏe của y tốt hơn nhiều, thường ra mũi thuyền hóng gió mát. Những lúc như thế Thanh Thần sẽ tránh mặt, dùng bữa xong vầng trăng đã lên cao, ánh trăng như họa, một mình y trèo thuyền con ra ngoài ngắm cảnh, ban đầu Lục Minh Quy không đồng ý, giằng co qua lại một hồi, Viên Viên theo sau đuôi thuyền hộ tống hắn mới yên tâm. Buổi tối trên sông vô cùng yên tĩnh, y lắng nghe tiếng nước hai bên bờ xuôi dòng, một nửa hồn trôi mất.
Lênh đênh trên sông nửa canh giờ Thẩm Huyền Quân ngủ lúc nào không hay, Lục Minh Quy đưa y lên thuyền lớn xông thảo dược xua lạnh. Sau bức rèm Thanh Thần có thể nhìn thấy từng cử chỉ dịu dàng thân mật của hắn, ánh mắt này hắn chưa từng dùng để nhìn mình.
Lục Minh Quy nhét tay Thẩm Huyền Quân vào trong chăn, thở dài: "Trốn ở đó làm gì?"
Thanh Thần cúi đầu lúng túng vò vạt áo: "Ta muốn uống chút rượu nên sang tìm huynh, ai ngờ trong phòng không có ai mới đi lung tung tìm thôi."
Lục Minh Quy muốn nói gì đó cổ tay đột nhiên bị nắm lại, Thẩm Huyền Quân mơ màng lẩm bẩm: "Đừng đi, đừng đi mà..."
Sắc mặt Lục Minh Quy tái nhợt nắm lấy tay y vỗ về: "Ta ở đây."
Toàn thân Thẩm Huyền Quân lạnh lẽo chìm đắm trong cơn ác mộng riêng mình, trong lao ngục ẩm ướt mốc meo, nếu là trước kia có lẽ y vẫn chịu được. Nhưng giờ đây trong bụng có một sinh mệnh đang hình thành, không thể ngày đêm chịu nhục hình, tiết trời ngày càng lạnh, bụng dưới quặn thắt. Y nhiều lần cầu xin lính ngục cho mình thêm mấy bộ quần áo, cũ nát cũng được, bọn họ chỉ trơ mắt nhìn, buông lời mỉa mai chế nhạo.
Ngoài kia vẫn còn vọng đến tiếng cổ nhạc, trong cung yến tiệc phồn hoa đều chọn nơi phúc địa cao sang, cớ sao lại có âm thanh ca múa truyền nơi đen tối dơ bẩn này được? Hắn đang vui mừng sao, biết y mang thai trong mắt hắn toàn hận ý, hắn không cam tâm trước số phận bỡn cợt. Nhân sinh chìm nổi, họ vẫn ràng buộc với nhau trong vòng xoáy đau khổ, niềm vui của hắn không thể có sự tồn tại của y được.
Lục Minh Quy thấy người không hồi đáp, vẫn nắm chặt tay mình miệng lẩm bẩm mấy lời đứt quãng, hắn ghé đầu lắng nghe, dường như đang khóc. Lục Minh Quy hoảng sợ đỡ y dậy, sư tôn chưa từng khóc trước mặt hắn, môi không nhịn được mấp máy: "Sư tôn..."
Bóng hai người đó đan vào nhau sau bức rèm sa, nghe tiếng hắn gọi, người hầu bước vào thắp nến, dâng canh an thần động tác vô cùng thành thục.
Thanh Thần lặng lẽ đi ra ngoài, đi mãi, đi mãi, đến khi ngồi sụp bên góc thuyền khóc. Y khóc khàn cả giọng, hai bả vai run rẩy, từng giọt từng giọt rơi trên mu bàn tay lạnh thấu. Vốn tưởng có cơ hội xoay chuyển, tự cầu chính mình giành lấy tình yêu, giờ đây y đã hiểu ra, hiểu ra hết thảy.
Ánh trăng mờ, bóng cây ngổn ngang, Thanh Thần trở mình nhìn ra mặt nước đen ngòm tới khi trời sáng. Lục Minh Quy tìm thấy y ở sau đuôi thuyền, nhìn bộ dạng ngốc nghếch thất thần bước chân hơi chững lại, muốn đưa tay ra đỡ nhưng trong khoảnh khắc hắn kìm lại được, đứng thẳng người: "Về phòng nghỉ trước đi."
Thanh Thần lảo đảo đứng dậy, gió thổi tâm can vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.
Thẩm Huyền Quân trở mình ngồi dậy mới biết thuyền đến đảo nửa canh giờ rồi.
Giấc mơ đêm qua rất kỳ quái, xa xôi, bởi vì nó mà y như bị lột một lớp da, càng thêm tiều tụy xanh xao. Xúc cảm tâm hóa tàn tro trong mơ sao lại chân thật đến thế, ở trước mắt hắn không có chút tôn nghiêm nào. Tình ý hết lòng hết dạ trao gửi, hắn không nguyện ý đón nhận, không phải không hiểu. Hắn từng nâng niu, từng thâm tình ôm ấp rồi lại đem hết những gì y chắt chiu cho hắn ra chà đạp.
Thẩm Huyền Quân cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều đau nhói, ngực tràn đầy hơi lạnh lẽo. Phải chăng đây là điềm báo cơ thể này đã đến cực hạn, quá khứ mà y luôn khắc ghi cũng dần biến dạng méo mó giống giấc mơ kia?
Y không biết, nhưng Tưởng Hoàng biết rõ, kiếp này kiếp trước trộn lẫn đều do những người trong cuộc như họ tìm mọi cách sửa chữa lỗi lầm.
Lục Minh Quy mang bữa sáng đến, thấy sư tôn ngồi thất thần bên cửa sổ nhỏ điều khí, trên người mồ hôi ướt đẫm. Nghe tiếng bước chân, tay người nắm lại cố giấu đau đớn tựa sóng cuồn, sắc mặt hòa hoãn dần, có điều khi mở mắt chỉ thấy mệt mỏi, chán chường. Y không nhìn hắn, sợ ánh mắt của mình sẽ bán đứng tâm tình, chính mắt nhìn thấy bản thân trong giấc mộng, chính tai nghe được những lời cầu xin từ miệng mình, trong lòng vẫn không muốn tin.
Y không muốn ném bỏ kiêu ngạo, tự tôn của mình, ngàn năm qua đã làm hồ nước tù đọng đủ rồi: "Đi thôi, ta không thể chờ được nữa."