Trên đời này có rất nhiều chuyện mà Nghê Tử không muốn nghĩ tới, nó chỉ làm cô thêm phiền não.
Một số việc lại quá xa vời với bản thân, mặc dù có tâm, nhưng không đủ sức, để sống tốt cuộc đời của chính mình cũng không phải là điều dễ dàng.
Cho nên cô nỗ lực, biến mình trở thành một bác sĩ có năng lực tốt.
Khi nội tâm cảm giác trống rỗng, theo bản năng sẽ đóng gói mình lại, thậm chí chưa kịp suy xét yếu tố bên ngoài này có ý nghĩa gì đối với chính mình không, sau đó mơ màng hồ đồ, vượt qua nhiều năm như vậy.
Nhưng bất chợt quay đầu nhìn lại, cô vẫn sẽ cảm thấy hoảng sợ như cũ.
Nghê Tử cả đêm vẫn chưa mở miệng nói chuyện, hết miệng chào hỏi một bàn đồ ăn ngon.
Chủ nhiệm Lý và Kiểm Diệc trò chuyện sôi nổi, nói về những gì Kiểm Diệc đã học, kinh nghiệm của anh ở Mỹ, sự khác biệt trong lĩnh vực y tế giữa trong và ngoài nước, mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân, thậm chí còn nói đến đề tài khai cương khoách thổ*, chạm đến "Mộng tưởng" chốn linh thiêng này.
*Mở rộng đất đai, mở rộng tiền đồ.
Kiểm Diệc vẫn không nói nhiều như cũ, nhưng anh không khiến người khác cảm giác được sự lãnh đạm của anh, lời nói có chút tùy tiện ứng phó hai câu, rồi lại có vẻ chu đáo hào phóng.
Xem ra đã thật sự trưởng thành rồi...!
Nghê Tử thầm nghĩ, chuyện này nếu đặt ở trước kia, có người hỏi nhiều như vậy có lẽ anh sẽ lấy điện thoại ra chơi Anipop, sau đó hờ hững, mặc kệ lôi kéo ngũ hành.
Trước đó viện trưởng Cố đã thông báo với văn phòng bệnh viện để sắp xếp chỗ ở cho Kiểm Diệc, nhưng Kiểm Diệc đã từ chối, nhưng viện trưởng Cố vẫn liên tục yêu cầu người đặt trước cho những trường hợp khẩn cấp.
Để thể hiện thành ý của bệnh viện, chủ nhiệm Lý còn đặc biệt đề ra một miệng.
Kiểm Diệc vẫn là câu nói kia: "Không làm phiền đến chú, cháu có nơi để ở rồi."
Thái độ của Nghê Tử cả đêm không nóng không lạnh, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, thỉnh thoảng sẽ có chút thất thần, toàn bộ quá trình cơ hồ quay ót với Kiểm Diệc.
Lúc trở về, chủ nhiệm Lý lịch sự nói "Hay là để chú đưa bác sĩ Kiểm về?"
Kiểm Diệc vẫn là bộ dạng khoái thác "Xin lĩnh tấm lòng [1], không làm phiền" như cũ.
[1] Xin lĩnh tấm lòng: Lời khước từ nhã nhặn để miễn nhận một tặng phẩm hoặc một buổi chiêu đãi, đồng thời tỏ ý cảm ơn.
Nếu đã như vậy, chủ nhiệm Lý cũng không nói gì nữa, rốt cuộc ở cùng anh cả đêm, quả thật mệt đến hoảng, chỉ trộm chỉ đạo Nghê Tử, kêu cô phải giao lưu thân thiện với bác sĩ Kiểm, không cần phải dùng bộ dạng bán thân bất toại như vậy, dọa người chạy, viện trưởng sẽ đến hỏi chuyện cô!!
Sau đó đóng cửa xe, nghênh ngang rời đi.
"...!"
Kể từ khi Kiểm Diệc xuống máy bay, Nghê Tử chỉ có duy nhất một lần nhìn thẳng vào anh, chính là lúc ở cửa sân bay.
So với cảm thấy tức giận, cô càng không biết phải đối mặt với anh như thế nào.
Chín năm.
Cuộc sống cô gió êm sóng lặng chín năm, không còn sức lực mà đi tìm cây khô hồi xuân.
Nghê Tử đi đến ven đường ngăn cản chiếc xe, mở cửa chuẩn bị lên xe, đem người bên cạnh vứt khỏi tầng khí quyển.
Kiểm Diệc kéo cô một chút "Anh tiễn em."
Nghê Tử xoay đầu nhìn anh một cái, nói: "Không cần phiền toái như vậy." Sau đó lên xe, đóng cửa lại.
Kiểm Diệc nhìn chiếc xe lái đi, sau đó đi xa, chìm trong dòng xe cộ, anh đứng một lúc nhìn về hướng chiếc xe đang lái đi, cầm điện thoại gọi cho Hà Mục Dương.
Hà Mục Dương vừa nghe máy liền nói: "Haizz, tớ chưa tìm nhà cho cậu được, hay cậu đến chỗ tớ ở hai ngày đi?"
Kiểm Diệc ấn ấn giữa mày, hỏi: "Tớ qua đó bằng cách nào?"
"Tớ đến đón cậu, cậu đang ở đâu? Gửi định hướng cho tớ" Hà Mục Dương nói xong bỗng nhiên lại hỏi: "Đúng rồi, tối nay thế nào? Cửu biệt gặp lại có làm người rơi lệ hay không?"
"Thúc giục cái gì, mẹ kiếp!" Cả đêm bị đối xử lạnh nhạt, Kiểm Diệc cuối cùng cũng bộc phát cảm xúc bất mãn ra.
"Dào? Còn mắng người cơ à?" Hà Mục Dương cười hắc hắc không ngừng "Nghê Tử cho cậu một cái nhìn?"
"...!"
"Cậu xem cậu rời đi nhiều năm như vậy, tớ thấy chuyện này của cậu và Nghê Tử——" Hà Mục Dương kéo dài giọng, âm thâm thở dài, nói: "Huyền*."
*Huyền trong ảo huyền, mơ mộng không thể thành.
"Huyền hay không huyền cũng không phải chuyện của cậu." Kiểm Diệc nói nhạt.
"Thành thành thành, không trêu chọc cậu nữa, hiện tại tớ liền đi ra ngoài, nhớ gửi định vị." Hà Mục Dương vừa nói xong liền cắt đứt cuộc gọi.
Kiểm Diệc kéo cà vạt xuống, đi đến bồn hoa bên cạnh ngồi xuống, tùy tiện ném cà vạt vào túi hành lý, sau đó lấy điếu thuốc ra cắn ở bên miệng, hút một ngụm lúc sau lấy xuống kẹp giữa hai tay, để tàn thuốc bốc khói.
Nửa tiếng sau, Hà Mục Dương đi tới, vừa đi tới đã thấy tàn thuốc vương vãi khắp mặt đất, nói: "Thật sự sợ có một ngày cậu hút thuốc cho đến chết luôn quá, người chỉ sống một đời, tiêu xài một chút."
Kiểm Diệc ngồi xổm xuống, nhặt từng cái tàn thuốc dưới mặt đất lên, sau đó ném vào thùng rác bên cạnh, sau đó cầm túi hành lý lên "Đi thôi."
Hà Mục Dương theo sau hỏi: "Có muốn uống hai ly không?"
Kiểm Diệc nói: "Không được."
...!
Ngày hôm sau Nghê Tử vì tức giận nên đến đặc biệt sớm, vì thế động tác có vẻ chậm chạp, uống sữa chua đến bệnh viện cũng mới bảy giờ, ngồi xuống không được bao lâu, bác sĩ Đồng cũng đã tới.
Bác sĩ Đồng rót một ly nước ấm đi tới, nói: "Nghe nói hôm qua bác sĩ Nghê đi theo chủ nhiệm Lý đi đón người ở sân bay? Vị bác sĩ Kiểm kia thế nào?"
Nghê Tử đem cái ly đưa cho chị ấy, nói: "Là một soái ca, rót giúp em một ly, đa tạ."
"Chị biết là soái ca, ảnh chụp cũng đã xe qua rồi" Bác sĩ Đồng cầm lấy ly của Nghê Tử rót cho cô một ly nước, lại bước đến nói: "Chị chỉ muốn xem em có ấn tượng gì khi gặp mặt anh ta hay không thôi? Cảm giác là người như thế nào?"
"Phong độ nhẹ nhàng, tuấn tú lịch sự."
"Quá mơ hồ...!"
"Một lát nữa anh ta sẽ tới đây" tựa lưng vào ghế cầm ly nói: "Tự mình cảm nhận."
Khi giao ca xong, chủ nhiệm Lý đưa Kiểm Diệc đến, dọc đường đi vẻ mặt ôn hoà, khi đi ngang qua quầy lễ tân, y tá trưởng cảm giác dưới váy mình có một làn gió vui mừng thổi qua.
Chủ nhiệm Lý ngồi nghe giao ca xong, sau đó đứng dậy bắt đầu long trọng giới thiệu với mọi người: "Đây là Kiểm Diệc, bác sĩ Kiểm, vỗ tay."
Sau đó mọi người sôi nổi phối hợp vỗ tay.
Kiểm Diệc: "..."
"Về phần bác sĩ Kiểm, tôi tin rằng mọi người đã hiểu biết đại khái, tôi cũng không nhiều lời nữa, bác sĩ Kiểm mới từ Mỹ trở về, không quen với mọi thứ ở đây, sau này mong mọi người giúp đỡ bác sĩ Kiểm, để cậu ấy nhanh chóng làm quen và thích nghi với bệnh viện chúng ta một cách..." Chủ nhiệm Lý tạm dừng một chút, suy nghĩ một chút, nói: "Nhịp nhàng."
Mọi người cho nhau tươi cười hiểu rõ trong lòng mà không nói ra...!
Sau một hồi giới thiệu, chủ nhiệm Lý liền mang theo Kiểm Diệc đến văn phòng bệnh viện để làm một số thủ tục, sau đó lại đến văn phòng làm việc của viện trưởng.
Nghê Tử kết thúc việc kiểm tra phòng trở lại văn phòng, Kiểm Diệc vẫn chưa trở về.
Cô phân loại hồ sơ, xếp vào trong xe hồ sơ đã chất đầy, sau đó đẩy tới bàn của Kiểm Diệc, vỗ vỗ tay, quay người liền thấy anh vừa lúc mở cửa bước vào.
Nghê Tử chỉ vào thùng xe nói: "Bác sĩ Kiểm từ từ xem, có gì không rõ..." Cô ngược lại chỉ về phía chỗ ngồi bác sĩ Đồng đang phẫu thuật bên kia "Có thể thỉnh giáo bác sĩ Đồng."
Khi Kiểm Diệc đi tới, đi qua vai cô, nhìn cô một cái, duỗi tay cầm một bản sao bệnh án mở ra, sau đó giống như tùy ý hỏi: "Không thể hỏi bác sĩ Nghê sao?"
Nghê Tử quay lại, thấy canh đang cúi gằm mặt nhìn bệnh án, không hỏi thêm câu nào nữa, tựa hồ chỉ là thuận miệng hỏi, cô cũng liền không tiếp lời.
Kiểm Diệc mới đến, phải nắm rõ tình trạng của tất cả các bệnh nhân trong khoa ngoại, một xe bệnh án kia, là lời dặn của bác sĩ, báo cáo, hồ sơ phẫu thuật, đủ để anh xem trong mấy ngày.
Nghê Tử ngồi xuống bắt đầu nhìn lại quá trình mắc bệnh, điều chỉnh lời dặn của bác sĩ, gần đến giờ cô liền đi ra ngoài chuẩn bị cho ca mổ, trận này là phối hợp cùng bác sĩ Trực hoàn thành ca phẫu thuật thoát vị.
Hoàn thành ca phẫu thuật đã 12 giờ rưỡi, cô trở lại văn phòng, Kiểm Diệc vẫn đang hồ sơ, những người khác đã đi ra ngoài ăn cơm và chưa trở về, nhìn dáng vẻ của anh hẳn là chưa bước ra khỏi văn phòng một khắc.
Buổi chiều còn có một ca mổ nữa, trong lúc đó Nghê Tử trở về văn phòng một chuyến, thấy anh vẫn ngồi xem hồ sơ bệnh án như cũ, trên bàn là một chồng hồ sơ, tư thế kia như là ngồi từ buổi sáng đến buổi chiều mà không nhúc nhích.
Cho đến tận 8 giờ tối, Nghê Tử ở cửa văn phòng ngăn bác sĩ Đồng lại, hỏi: "Bác sĩ Kiểm...!Từ sáng đến giờ vẫn luôn ngồi ở bên trong không nhúc nhích sao?"
Bác sĩ Đồng nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Hình như là như vậy, dù sao chị vừa trở về liền có thể thấy anh ta ngồi ở chỗ đó."
"Vậy anh ta đã ăn cơm chưa?"
"Ăn hay chưa thì chị không rõ lắm, lúc ở căn tin chị cũng không thấy anh ta đến." Bác sĩ Đồng thở dài "Có vẻ như cả ngày nay chưa ăn gì, thói quen làm việc này của bác sĩ Kiểm không giống chúng ta?"
"...!"
Nghê Tử thu dọn đồ đạc rồi đi về.
Ngày hôm sau cô lên sớm, vừa bước vào bệnh viện, Kiểm Diệc đột nhiên xuất hiện sau lưng cô, nhanh chân bước theo.
"Bác sĩ Nghê đã ăn chưa?"
Nghê Tử đi không chú ý, cho nên hoảng sợ, nhìn anh một cái mới đáp: "Rồi." Trả lời xong không tự giác tăng tốc bước đi.
Kiểm Diệc không chút hoang mang mà đi theo "Hộp chocolate của em vẫn còn để ở chỗ anh."
"Tôi thấy bác sĩ Kiểm rất bận, hẳn là không có thời gian ăn cơm, dùng nó lấp đầy dạ dày đi." Cô rẽ vào một góc, đi qua quầy lễ tân.
Y tá thấy bọn họ, chào hỏi: "Bác sĩ Nghê, bác sĩ Kiểm."
Nghê Tử thả chậm bước chân, cười với cô y tá "Xin chào."
Kiểm Diệc vừa mới gật đầu với y tá, người bên người nháy mắt chạy về phía trước, anh cười bất lực, sải đôi chân dài đi theo sau.
Vào đến phòng thay đồ, Nghê Tử một tay chống tay nắm cửa dừng bước chân, quay đầu nhìn người phía sau "Bác sĩ Kiểm muốn đi vào?"
Kiểm Diệc nói: "Anh nhìn em đi vào."
"...!"
Thái độ anh cứ không âm không dương như vậy, Nghê Tử cũng không phát hỏa, cô không thèm để ý đến anh nữa, mở cửa đi vào, cũng không quay đầu liền đóng cửa lại.
Kiểm Diệc đứng ở cửa một lúc, cảm giác có người mới ở đây rời đi.
...!
Kiểm Diệc mất hai ba ngày, để xem nhừng cái nên xem, hiểu những thứ nên hiểu.
Chủ nhiệm Lý suy xét rất lâu, cuối cùng quyết định đưa anh đi phẫu thuật.
Đi theo cuộc phẫu thuật của chủ nhiệm Lý chắc chắn là được lợi rất nhiều.
Chủ nhiệm Lý làm nghề y 20 năm, trải qua vô số ca phẫu thuật lớn nhỏ, chứng kiến không biết bao nhiêu bệnh, bệnh nhân trên bàn mổ đều mắc bệnh nan y, vậy mà ông có thể hoàn thành một cách độc lập mà không cần xin ý kiến hội chẩn.
Việc được mời tham gia cuộc hội chẩn xảy ra khá thường xuyên.
Hôm nay là ca mổ ung thư dạ dày, sau khi mở thông dạ dày phát hiện ra một vật nhỏ trên lá gan.
Trong quá trình phẫu thuật, biểu hiện của Kiểm Diệc làm chủ nhiệm Lý rất hài lòng, phối hợp với nhau như nước chảy mây trôi, một chút cũng không giống người mới, ca phẫu thuật rất thành công, chủ nhiệm Lý tỏ vẻ thực kinh hỉ.
"Nghê Tử, sợ là em sắp thất sủng rồi?" Bác sĩ Đồng đút hai tay vào túi áo blouse trắng, dựa vào bàn văn phòng của Nghê Tử "Bác sĩ Kiểm mới đến này vừa mới nhận chức, đã được chủ nhiệm Lý coi trọng."
"Thêm một người thay em chia sẻ em vô cùng mừng rỡ nhẹ nhõm." Nghê Tử đang ở trước máy tính nhập bệnh án, ánh sáng trắng của màn hình máy tính phản chiếu lên gương mặt trắng nõn của cô, trông có vẻ tái nhợt.
Có vẻ như Kiểm Diệc không cần thời gian thích nghi với môi trường mới, anh vừa tới không bao lâu, tựa hồ đã thiết lập nên chuỗi quan hệ hữu hảo với mọi người, đi chỗ nào đều là ——
Ấy, bác sĩ Kiểm?
Hơ, bác sĩ Kiểm?
Ô, bác sĩ Kiểm?
...!
Hôm nay Nghê Tử trực ca đêm.
Sau khi kiểm tra phòng xong, ký đơn thuốc, giải thích cho y tá phụ trách những bệnh nhân cần đặc biệt lưu ý, sau khi chỉ đạo xong liền quay lại phòng trực.
Bình thường trực ca đêm, Nghê Tử không có thói quen ngủ, sợ bỗng nhiên có tình huống hoặc thông báo khẩn cấp, trạng thái tinh thần khi thức dậy không ấn tượng bằng trạng thái ngủ không ngừng.
Khi chán thì đọc tạp chí Y học, vẫn còn cảm thấy chán, thì vẫn còn bộ đề thi thử môn Anh cấp 6 đang nằm yên lặng trong ngăn kéo chờ cô tùy thời lâm hạnh.
Trong đêm khuya thanh vắng, có tiếng gõ cửa phòng trực, hai cái, cô mở cửa còn chưa kịp nói, nhìn thấy người xuất hiện ở cửa, cô cúi gằm mặt không nói một tiếng, tiếp tục xem tạp chí.
Sau khi Kiểm Diệc đi vào liền đóng cửa lại, đặt một chén cháo trên tay lên mặt bàn "Ăn chút gì đi."
Nghê Tử cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Tôi không đói."
"Ăn một chút, thời gian còn sớm." Kiểm Diệc đẩy cháo qua một chút.
"Bác sĩ Kiểm nhàn rỗi vậy sao?" Nghê Tử liếc nhìn thời gian ở góc dưới bên phải màn hình máy tính, hai giờ sáng.
Hai giờ sáng mua cháo chạy đến bệnh viện làm gì?
Xem ra là rất nhàn rỗi.
Kiểm Diệc "Ừm" một tiếng, rồi kéo ghế ngồi xuống.
Nghê Tử: "...!"
Nhạc chuông điện thoại đột ngột vang lên trong không gian yên tĩnh, là thông báo khẩn cấp.
Khám ruột thừa gấp.
Nghê Tử bỏ tạp chí xuống, vội vàng chạy qua.
Sau khi kết thúc phẫu thuật trở lại phòng trực, phát hiện Kiểm Diệc vẫn chưa rời đi, ngồi ở trên ghế, cầm bút làm đề tiếng Anh cấp 6...!
Kiểm Diệc thấy cô đã trở về sau ca mổ, gác bút, đứng dậy rót ly nước cho cô, đưa qua.
Nghê Tử đi lại ngồi xuống vị trí ban đầu, chén cháo vẫn còn trên bàn, có lẽ đã nguội.
Kiểm Diệc đặt chiếc ly lên bàn đẩy nó cho nàng, sau đó bỏ tay vào trong túi, nói: "Anh sẽ mua cho em một phần khác."
"Đừng mua, tôi không đói bụng." Nghê Tử cầm điện thoại nhìn thời gian, cùng tạp chí tiếp tục đọc.
Cả hai cùng im lặng, cô ngồi, anh đứng, giằng co lẫn nhau.
Sau khi anh trở về, trong lòng cô kỳ thật không có tức giận gì.
"Kiểm Diệc, anh như vậy không thích hợp" Nghê Tử nhìn chằm chằm vào tạp chí, ánh mắt như muốn chui vào một chữ nào đó, cô phục hồi tinh thần lại, ngẩng đầu nhìn anh nói: "Tôi không cần anh đưa đồ ăn khuya."
"Vậy sao?" Điều mà Kiểm Diệc sợ nhất là cô tâm bình khí hòa nói từng lời với anh.
Anh lại ngồi xuống, cầm lấy cái chén trên bàn đưa cho cô, thấy cô ngồi yên không nhúc nhích, nhấp một ngụm, thấp giọng chậm rãi nói: "Trai chưa vợ, gái chưa chồng, có cái gì không thích hợp?"
Nghê Tử nhéo một góc bìa tạp chí, mím chặt môi.
Kiểm Diệc nhấp một ngụm nước sôi để nguội chậm rãi nuốt xuống, ánh mắt dừng ở trên lỗ tai cô, cô buộc tóc đuôi ngựa, qua một lúc lâu đã có chút lỏng, bên tai rơi vài sợi tóc vừa mỏng vừa mềm, anh đặt cái ly xuống, giơ tay giúp cô móc mớ tóc vương vãi ra sau tai.
Nghê Tử muốn nghiêng đầu né tránh, anh duỗi tay nắm cằm cô, khom lưng tới gần cô nói: "Chín năm, thay đổi quá lớn, sau này chúng ta sẽ tùy cơ ứng biến."
...!
*Tác giả có lời muốn nói: Kiểm ca muốn truy hồi Nghê Tử không quá dễ dàng, nhưng cũng sẽ không ngược, phần lớn là rải đường.
Nội dung của phần hai không nhiều bằng phần đầu, chuyển biến tốt liền thu ~
Ngủ ngon ~
*Hoài: Hôm qua có kêu là khóa wordpress tránh bão á mn mà nay thấy nhiều nhà không khóa cái mình cũng yên tâm, mở lại đăng chương tiếp.
Xin lỗi vì sự lằng nhằng này ????????♀️.