Khói Bếp Ven Hồ

Chương 70: Kinh Hồng song tuyệt




Trình Lăng đứng ở trước nôi Mai Tâm Thụy, đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, nói với Thượng Quan Phức đối diện: "Bé hình như đang ra mồ hôi, có phải quá nóng hay không, đừng che ra rôm đấy."

Thượng Quan Phức mới vừa ở cử xong không bao lâu, cũng đưa tay sờ sờ, "Hình như có chút thật, nhưng ta lại không dám quạt cho bé, sợ cảm lạnh."

"Cái này dễ mà." Trình Lăng đi tới cửa, vừa vặn Tần Mặc đi qua ở trước mặt, "Mặc thúc."

"Tứ thiếu quân, chuyện gì?"

"Thúc có thấy Tiểu Sầu?"

"Vừa nãy còn thấy mà, hình như ở ngay bên kia."

"Mặc thúc, thúc gọi bé tới đây, đứng một lúc ở bên cạnh nôi của Tâm Nhi đi."

"Làm cái gì?" Thượng Quan Phức và Tần Mặc cùng nhau khó hiểu hỏi.

"Hạ nhiệt độ." Trình Lăng cắn răng, Thượng Quan Phức hì hì một tiếng bật cười.

"Không phải Trinh Nhi sắp tới, đợi đến lúc con bé và Tiểu Sầu cùng đến Ám Hương Các học điêu khắc. Tiểu Sầu ở với con bé sẽ tốt hơn một chút." Bản thân Thượng Quan Phức cũng cảm giác là mình đang nói bậy, nhưng mà vẫn an ủi, lắc nhè nhẹ nôi.

"Ôi." Một tay Trình Lăng nâng cằm, "Nói đến đây, ta vẫn muốn hỏi ngươi chuyện này."

"Cái gì?"

"Ngươi nói các ngươi đã có mấy đứa con, tại sao ta chỉ có một?"

"Cái này không phải là ngươi nên hỏi lão Tứ nhà ngươi, hỏi ta có ích lợi gì."

"Ngươi cảm thấy ta hỏi nàng, có thể có ích?"

Thượng Quan Phức dừng một chút, "Được rồi, vậy ngươi vẫn là hỏi ta đi."

"Mỗi đêm, các ngươi đều sẽ, ừm, làm việc sao?"

"Trình Lăng," Thượng Quan Phức cúi đầu nhìn qua Mai Tâm Thụy một cái, "Nếu mà con ta lớn lên bị làm hư, ta nhất định tìm ngươi tính sổ."

"Bé mới bao nhiêu, nghe hiểu được cái gì. Ngươi mau trả lời ta."

"Không nhất định, có lúc cũng không làm, có lúc một đêm mấy lần, ngươi hỏi cái này để làm gì?"

"Vậy cũng xấp xỉ." Trình Lăng vẫn nâng cằm lên, "Nhưng vì sao ta cứ không có cơ chứ?"

"Vậy không có cũng tốt, dù sao ngươi cũng có Tiểu Sầu rồi."

"Ôi." Mỗi lần nhắc tới Mai Sầu, chuyện Trình Lăng làm nhiều nhất chính là than thở.

Đêm hôm đó, có một người sau mấy lần mệt rã rời đang nằm ở trên người thê chủ mình, không còn hơi sức nhỏ giọng oán trách, "Nhưng ta sẽ nhớ bé."

"Không phải Bạn Nhi cũng rất ít trở lại."

"Vậy ít nhất một tháng còn có khoảng mấy ngày."

"Vậy ta cũng thường dẫn chàng đi thăm Trinh Nhi, lại nói, không phải Tiểu Nhất vẫn còn ở đây sao?"

Lâm Xước nhẹ nhàng gật đầu, "Ngày mai ta cũng đi."

"Chàng không muốn đi ta cũng phải trói chàng đi."

"Tại sao?"

"Lần này ta phải nán lại mấy ngày."

"Nhưng Tiểu Nhất không chịu đi, bé nói qua mấy ngày là ngày Nam tỷ tỷ của bé về nhà, bé không đi."

Mai Sóc bật cười, "Chàng đó, ta sẽ nói với Vu An. Những ngày tới, Tiểu Nhất sẽ ở với nàng ấy là được."

Mai Sóc dẫn Mai Trinh đi vào hậu viện Ám Hương Các thì Mai Sầu đang nghiêng người dựa vào trên một đống vật liệu gỗ còn cao hơn nàng, nhắm hai mắt. Mai Sóc đi ra ngoài nói chuyện phiếm với mấy Tượng Sư, Mai Trinh nhìn Mai Sầu, đột nhiên cong lên khóe môi, khóe miệng hiện ra một nụ cười xấu xa. Lúc này, Mai Sầu đột nhiên mở mắt ra nhìn sang.

Lần trước, hai người các nàng gặp mặt là vào mấy năm trước, khi đó đều còn nhỏ, sau đó vẫn chưa từng có đơn độc gặp mặt thật sự, cũng không có ấn tượng gì với nhau. Lúc này chính là cao xấp xỉ, hai mắt đối diện, chỉ liếc mắt một cái, trong chớp mắt, một đôi ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, cộng sự bạn xấu cùng một giuộc tốt nhất cứ vậy đã ra đời.

"Hương hoa mai..."

"Hương từ lạnh lẽo mà đến, ta biết rồi, đại thẩm, ngươi có thể bắt đầu, không cần tán dóc nói nhảm." Trên đầu bị vỗ một phát, Mai Trinh quay đầu lại ngước đầu, "Nương, tại sao người đánh con?"

"Ta dạy nửa ngày, con đến cả đao cũng cầm sai rồi."

"Có người quy định con cần phải cầm như thế theo người sao?"

"Không có, nhưng đây là luyện kiến thức cơ bản, đợi đến chừng nào con luyện giỏi rồi, thì con có thể muốn cầm thế nào thì cầm như thế."

"Được rồi." Mai Trinh bĩu môi, cầm cán đao, Mai Sóc và mấy tượng sư chào hỏi một tiếng, "Ta đi trước, các người cứ việc dạy, không cần khách sáo."

Mười năm mài một chiêu kiếm, lúc trước, Mai Đoan Nguyệt bắt đầu học Mai Sóc dạy nàng tám đao Kinh Hồng trước, cũng luyện không dưới mười năm đao pháp điêu khắc gỗ căn bản, nhưng vẫn không hơn Mai Sóc, bởi vì nàng còn phải học dựng lầu. Từ đầu đến cuối Mai Sóc gộp lại gồm cả luyện tập tám đao Kinh Hồng, mãi cho đến lúc hoàn toàn dung hợp thậm chí vượt qua mẫu thân của nàng, là chừng mười sáu mười bảy năm.

Vào lúc Mai Trinh và Mai Sầu hoàn toàn luyện vững chắc kiến thức cơ bản trước, Mai Sóc vẫn chưa định dạy tám đao Kinh Hồng cho hai đứa.

"Nương." Mai Trinh gọi nàng lại.

"Thế nào?"

"Nói dùm cho phụ thân của con, không cần nhớ con. Một ngày nào đó, con sẽ điêu khắc tượng gỗ tốt hơn so với người cho ông."

"Quỷ nhỏ, vậy con cứ chầm chậm giày vò đi."

Mai Sóc cười lắc đầu, ra khỏi Ám Hương Các, trở lại Mai gia. Lâm Xước đang ở Tiền viện vào cửa đợi nàng, "A Sóc, nàng trở lại là tốt rồi."

"Sao thế?"

"Trình Lăng và lão Tứ đang cãi nhau. Đại tỷ, Đại tỷ phu bọn họ đều không có ở đây, ta cũng không biết nên làm sao đây?"

"Cãi nhau?" Lão Tứ biết cãi nhau, Mai Sóc giương mắt nhìn trời, ngày này dường như rất bình thường, phải không?

"Nàng... Rốt cuộc nàng có ý gì? Nàng nói, nếu không phải hôm nay có người nói cho ta biết, có phải nàng còn định tiếp tục gạt ta như vậy hay không? Mai Đoan Nguyệt." Hoàn toàn là tiếng của một mình Trình Lăng, Mai Sóc ôm lấy Lâm Xước, "Đây không gọi cãi nhau."

"Vậy kêu là cái gì?"

"Nhiều nhất chỉ là làm nũng nổi giận, chúng ta đừng để ý, đi thôi."

Nhân tiện, nàng cũng dẫn người trong viện cùng đi. Tiếng Trình Lăng xa xa vẫn còn đang truyền đến, "Mai Đoan Nguyệt, nàng xứng đáng với ta sao, cuối cùng nàng... Ưmh ưmh... Đừng đụng ta, nàng..."

"Mặc thúc, xảy ra chuyện gì?"

"Tứ thiếu quân phát hiện Tứ tiểu thư nàng đi cầu một thang thuốc, mỗi lần trước chuyện phòng the đều uống, cho nên hắn vẫn không có mang thai nữa, nên ồn ào lên."

Đôi môi Trình Lăng đã hơi sưng đỏ, mắt cũng hồng hồng, "Nàng không muốn đứa bé của ta, có giỏi thì đừng đụng ta."

Mai Đoan Nguyệt vùi đầu ở trước ngực hắn, thật lâu, "Thật xin lỗi." 

"Thật xin lỗi có ích à?"

"Ta không muốn."

"Không muốn cái gì?"

"Chàng mang thai."

Trình Lăng đẩy nàng ra, "Nàng có từng hỏi ta không?"

"Không có."

Nhất thời yên tĩnh, hai người nhìn nhau một lúc lâu, Trình Lăng ôm chăn tách khỏi nàng, "Nàng đi đi." Mai Đoan Nguyệt kéo chăn ra đào hắn lên, thất bại nhìn về phía hắn, "Ta không muốn đứa bé."

"Đây là lý do quỷ gì."

"Có hay không đều giống nhau."

"Nàng nói đều giống như tiếng người sao?" Trình Lăng gào xong, đột nhiên hậu tri hậu giác (chính là độ nhạy cảm đối với sự việc, mãi mới nhận ra) mà nhớ lại, trước đó lời Trình Ly từng nói với hắn, phê mệnh của nàng là vô tâm vô tình, phụ thân cũng được, tỷ muội cũng tốt, thật ra thì nàng cũng không có cảm giác đặc biệt gì, chỉ đối với ngươi là khác biệt.

Hắn cẩn thận từng li từng tí hỏi, "Nàng cảm thấy Tiểu Sầu và tất cả những đứa bé khác trên đường có khác biệt gì không?"

Khiến hắn nổi đóa chính là nàng lại rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, lắc đầu, "Không có."

"Nàng, nàng cút ra ngoài cho ta."

Phong thành, mấy ngày nay vẫn là ngày nắng, ngày Vu Nam trở về Tây Hà thôn, trời lại đang mưa, nhỏ mà dầy đặc. Mai Bạn ở lại thư viện chưa có trở về, nói là nương và phụ thân sẽ tới quê nhà Phong thành rồi.

Tiểu Nhất nhất định cũng đi, Vu Nam thầm nghĩ, đi tới cửa thôn, vừa vặn thấy một bóng người nho nhỏ giữ dù giấy dầu đưa lưng về phía nàng, đột nhiên quay người lại, mắt phượng nhỏ dài híp lại thành một đường kẽ, nâng dù lên, lúm đồng tiền nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện, "Nam tỷ tỷ."

"Làm sao đệ..." Lời nàng còn chưa dứt, cậu đã giơ cái dù thật cao che đến trên đầu của nàng. Vu Nam nhận lấy, cậu khoác lên cánh tay của nàng, vóc người mới chỉ đến ngực nàng, đầu vừa dựa vào trên người nàng, "Ngày mai lại là lễ thành nhân của tỷ, ta nhất định phải trải qua cùng tỷ."

Vu Nam cong lên cánh môi, xoa đầu của cậu, trên sợi tóc có một ít giọt nước nhỏ sáng long lanh, "Tiểu Nhất, cám ơn."

"Không cho nói cám ơn với ta."

"Sao thế?"

"Như vậy rất xa lạ, tỷ không cảm thấy, ta vẫn chưa từng thấy nương ta từng nói cám ơn đối với phụ thân ta."

Nụ cười của Vu Nam càng lúc càng lớn, "Tiểu Nhất, thì ra là quan hệ của chúng ta với nương đệ phụ thân đệ là giống nhau."

Mai Y Nhất sửng sốt một chút, quệt mồm, "Nam tỷ tỷ, tỷ là đồ vô lại."

"Được rồi." Vu Nam đột nhiên xoay người đối diện cậu, thân thể nửa quỳ nửa ngồi xuống, cái dù giơ đến thật cao che ở trên đầu cậu, "Tiểu Nhất, đồng ý ta, chờ đệ trưởng thành, làm tân lang của ta."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mai Y Nhất đỏ rực, tiếp tục lầu bầu, "Đồ vô lại."

Mưa vẫn còn đang dầy đặc dưới đất, làm ra từng gợn sóng một nho nhỏ, dập dờn ở trên mặt hồ Tây Hà, dưới dù bé trai ôm chặt cổ của cô gái trước người, "Ta muốn ở cùng Nam tỷ tỷ cả đời."

Vu Nam thuận thế ôm thân thể cậu đứng lên, một tay che dù, "Vậy thì trở về thôi, tiểu tân lang."

"Tên vô lại."

Qua mấy ngày này, xác định Mai Trinh thích ứng không có vấn đề, Mai Sóc bèn dẫn Lâm Xước trở về Tây Hà.

Thỉnh thoảng lúc rỗi rãi lại học chút thi thư võ nghệ, mùa hè còn có thể có khối băng thiên nhiên ở bên cạnh hạ nhiệt độ cho, những ngày sau này, Mai Trinh trải qua rất là vừa lòng. Nàng và Mai Sầu cũng trực tiếp ở tại Ám Hương Các, thỉnh thoảng sẽ trở về Mai gia.

Có điều mấy ngày gần đây, ở tại Ám Hương Các không chỉ có nàng và Mai Sầu, còn có Mai Đoan Nguyệt.

Bởi vì chiến tranh lạnh vẫn còn tiếp tục, tối hôm đó, Mai Trinh kéo tỉnh Mai Sầu, "Mặt đơ, dậy."

"Làm gì?" Dưới bóng đêm, Mai Sầu mở mắt ra, lại còn có một luồng hơi lạnh đánh úp phả vào mặt, Mai Trinh chợt kéo nàng qua, "Đi dạy dỗ nương ngươi, làm sao dỗ dành đàn ông."

Trên mặt Mai Sầu không thấy động tĩnh, nhưng mà trong mắt rõ ràng viết hai chữ khinh thường, "Chỉ ngươi?"

"Dù sao cũng mạnh hơn ngươi."

Sáng sớm hôm sau, bởi vì Trình Lăng vẫn ngủ không ngon, nằm lâu chút, lại nghe được trong viện truyền đến tiếng Tần Mặc gọi hắn, "Tứ thiếu quân. Ngươi mau ra đây xem một chút, không xong rồi."

Trình Lăng vội vã ra ngoài, "Chuyện gì?"

"Tứ tiểu thư, nàng, nàng..." Tần Mặc thở hổn hển, Trình Lăng kéo lấy cổ áo của ông, "Nàng thế nào?"

"Tiểu Trinh thiếu chạy tới nói, nói lúc Tứ tiểu thư điêu khắc tượng gỗ, cắt tay mình rồi."

Trình Lăng gấp đến độ sắc mặt chợt tái nhợt, Tần Mặc đuổi theo hắn chạy ra ngoài, "Tứ thiếu quân, nếu không phải là ngươi, Tứ tiểu thư cũng không đến nỗi mất tập trung như vậy, kinh lạc tay phải nàng cũng tàn phế rồi, sau này sợ là cũng không nhúc nhích được đao."

"Không đâu." Hắn cắn răng chạy ra ngoài, "Xe ngựa, thôi, tự ta cưỡi ngựa."

Trình Lăng cưỡi đến Ám Hương Các, lảo đảo xuống ngựa vọt vào hậu viện, tất cả tượng sư của Ám Hương Các liền thấy vị Tứ thiếu quân này tóc không chải, mặt không rửa, quần áo không để ý, chạy một mạch vào.

"Ta không giận nàng, không cần đứa bé thì không cần, thật sự không cần."

Mai Đoan Nguyệt ôm hắn đóng cửa lại, cặp mắt Trình Lăng hồng hồng, nước mắt một giọt tiếp một giọt, cầm lấy tay nàng nhìn kỹ, trừ một đường vết thương thật nhỏ, căn bản không có gì cả, lông mày hắn dựng thẳng, "Nàng lại dám trêu chọc ta." 

Mai Đoan Nguyệt cắn vành tai của hắn, hưởng thụ tự mình đưa tới cửa vuốt ve an ủi, cuối cùng còn vì ổn định xuống lửa giận của phu quân đại nhân vong ân phụ nghĩa mà khai ra người khởi xướng.

"Răng tiện." 

"Làm gì?"

"Xem nàng làm ra chuyện tốt."

Hai cô gái không xê xích bao nhiêu một trái một phải đi ở trên đường, dưới cơn tức giận Trình Lăng phát hiện mình bị mắc lừa, ném luôn hai người ra Ám Hương Các.

"Ôi, quả nhiên thói đời hiện tại này, không làm được người tốt." Mai Trinh quay người lại, cũng như hát tuồng lắc đầu, "Tốt bụng không có báo đáp tốt, thắp hương chọc quỷ kêu." Hát hai tiếng, lại hỏi: "Mặt đơ, đao pháp cắt, đao pháp gọt, đao pháp lạng, đao pháp cạo, đao pháp đâm, đao pháp khoét, sáu loại đao pháp căn bản này, ngươi thích nhất loại nào?"

"Khoét đao."

"Ta thích nhất gọt đao, Đại di nói trong tám đao Kinh Hồng dùng kỹ xảo nhiều nhất là đao pháp gọt." Mai Trinh vẫn là xoay lại bước đi, lời nói vừa kết thúc, sau lưng một chiếc xe đẩy tay chứa đầy rau cải đẩy đi tới, Mai Sầu lanh tay lẹ mắt kéo nàng qua, tránh ra xe kia. Mai Trinh quay người lại, người kéo xe đưa lưng về phía nàng đó lại là một bé trai chỉ cỡ tương đương với Tô Trù.

Hai người cùng đi qua, lại phát hiện phía sau xe kia còn có một người đang đẩy xe. Mai Trinh khó mà tin nổi nhìn cậu, nhìn lại một chút người trước mặt đó, kéo kéo Mai Sầu, "Mặt đơ, giống nhau như đúc nè."

Mai Sầu nhàn nhạt đáp lời, "Đi rồi."

Mai Trinh sóng vai với nàng đang muốn tránh ra, bé trai kéo xe trước đụng vào nàng kia đột nhiên lên tiếng gọi nàng lại, Mai Trinh quay đầu lại, "Thế nào?"

Trên mặt cậu vẫn còn đang nhỏ giọt mồ hôi, "Thật xin lỗi, ta không thấy."

"Không có việc gì." Mai Trinh phất tay một cái, cậu chỉ chỉ rau dưa trên xe, âm thanh mềm mại khí thế non nớt, nhưng hết lần này tới lần khác lại giả vờ từng trải, "Vậy ngươi lấy chút gì đi, xem như ta bồi thường."

"Như vậy à." Mai Trinh nhìn một chút, cầm hai cây cà rốt, "Vậy thì cái này được rồi."

Đứa bé trai kia gật đầu một cái, lại trở về kéo xe, bé trai sau xe cũng bắt đầu đẩy xe.

"Răng rắc." Cà rốt này rất sạch sẽ, mặt trên còn có chút nước, giống như là mới vừa rửa, Mai Trinh cắn một cái, "Ngọt vô cùng, ngươi muốn nếm thử một chút không?"

"Tự ngươi ăn."

Mai Trinh nhún vai một cái, gặm cà rốt. Bé trai đẩy xe phía sau kia đang đi qua bên cạnh Mai Sầu, trên tay rõ ràng bởi vì dùng sức quá độ có vài dấu màu đỏ, giọt mồ hôi trên trán nhỏ xuống.

"Đệ đệ, nếu không nghỉ ngơi một lát?" Bé trai trước mặt hỏi.

Phía sau lắc đầu, "Không cần, chúng ta đi nhanh một chút đi."

Gặp gỡ lần đầu một năm kia, Mai Sầu chín tuổi, Mai Trinh tám tuổi, Ảnh Kinh Hồng và Ảnh Du Long đều vừa mới sáu tuổi ——

Tác giả có lời muốn nói: lại chỉnh lý một lần:

Vu Nam (chuẩn thê chủ tương lai của Tiểu Y Nhất) nữ, mười sáu tuổi

Mai Bạn (Mai Sóc & Lâm Xước) nữ, mười hai tuổi

Mai Trinh (Mai Sóc & Lâm Xước) nữ, tám tuổi

Mai Y Nhất (Mai Sóc & Lâm Xước) nam, tám tuổi

Tô Đoạn (Mai Triều & Tô Cẩm) nam, mười tuổi

Tô Trù (Mai Triều & Tô Cẩm) nam, năm tuổi

Mai Sầu (Mai Đoan Nguyệt & Trình Lăng) nữ, chín tuổi

Mai Thụy (Mai Kỳ & Thượng Quan Phức) nữ, chín tuổi

Mai Hiểu Thụy (Mai Kỳ & Thượng Quan Phức) nữ, sáu tuổi

Mai Tâm Thụy (Mai Kỳ & Thượng Quan Phức) nam, một tuổi

Ảnh Kinh Hồng nam, sáu tuổi

Ảnh Du Long nam, sáu tuổi