Khói Bếp Ven Hồ

Chương 29




Hai con chim ưng biển nhỏ này lớn lên rất nhanh, vẫn chưa tới nửa tháng đã lớn hơn một vòng, lông vũ dần dần trở nên cứng, sức ăn cũng càng ngày càng lớn, vừa bắt đầu còn muốn lấy thịt cá vụn cho ăn, hiện giờ cá nhỏ đều là từng con từng con, ngước đầu lên liền nuốt mất.

Mai Sóc xách theo giỏ cá, ống quần bởi vì bị thấm ướt, vén lên trên bắp chân nhỏ, còn chưa về đến cửa nhà đã gặp được Lâm Xước chạy tới phía nàng, nàng đưa tay đỡ hắn, "Sao thế?"

"Cá không còn, bọn nó đói bụng."

Mai Sóc nhếch lông mày lên, "Hết cả rồi?"

"Ừ, đều ăn hết rồi."

Nàng đều để lại cá nhỏ hai ba tấc đút cho hai con chim ưng biển này ăn, tính ra trước kia cũng giữ lại rất nhiều, nàng đưa giỏ cá trong tay cho hắn, "Chọn con nhỏ cho ăn."

"Ừ."

Hắn xách giỏ cá lên, thân thể lại nặng trĩu xuống, Mai Sóc cười lại nhận trở về, "Để ta cầm đi."

"A Sóc, ta cảm thấy bọn nó lớn lên không giống chim ưng biển."

"Bởi vì không phải chim ưng biển bình thường, lớn lên tự nhiên không giống lắm."

Nàng đẩy cửa ra, một con chim lông xám tro vỗ xào xạc bay lên, mở ra hai cánh, trực tiếp đụng về phía trên mặt nàng, Lâm Xước vội vàng giơ tay lên đón qua, chim này dừng ở trên cánh tay hắn, "Còn có một con đâu?"

"Chỗ đó, Tiểu Xác luôn thích đậu ở trên xà nhà."

"Đừng để cho nó ị cứt chim ở trong nhà là được."

"Mới sẽ không, Tiểu Xác và Tiểu Quy cũng biết, nếu làm dơ ở trong phòng ngươi sẽ đánh bọn nó."

Lâm Xước ngồi xổm người xuống bắt con cá nhỏ, trơn nhẵn không lưu dấu tay rơi trên mặt đất, chim ưng biển trên cánh tay nhanh chóng mổ lên nuốt xuống bụng, con trên xà nhà kia cũng bay xuống, đậu ở trên giỏ cá, hai cái móng vuốt quắp mép, đầu đã sắp vói đi vào.

"Đi." Mai Sóc đưa tay xách giỏ cá lên, "Nếu ngươi cho nó ăn tất cả, ta cũng không cần đi họp chợ ngày mai."

Cho ăn cá xong, Lâm Xước ngồi ở trước bàn, mắt to trừng mắt nhỏ với hai con chim này, Mai Sóc vuốt vuốt đầu của hắn, "Ngươi luyện ưng thì luyện, chớ mệt nhọc."

"Ừ, ta biết rõ."

Mai Sóc đi tới sân sau, tuy chim ưng biển không thể coi là ưng, dù sao cũng là loài chim dữ, nàng không biết luyện ưng nhưng cũng từng nghe nói, muốn ưng hoàn toàn nghe lời, chỉ cho ăn là không đủ mà phương pháp luyện ưng chính là nhìn thẳng vào mắt với nó, khiến nó hoàn toàn thần phục. Nghĩ đến ánh mắt trong suốt mềm mại của Lâm Xước, nàng cười thầm lắc đầu, ánh mắt một chút khí thế cũng không có này thật sự được không?

Cũng may hai con chim này vừa sinh ra thấy chính là hắn, bắt đầu đã rất kề cận hắn, chính là phải cho bọn nó biết chủ nhân muốn làm cái gì, còn cần bỏ chút thời gian.

Nàng ngồi xổm người xuống đào đất ở phía trước hàng rào, sau đó trồng vào cành cây khá hơn chút, mới vừa đắp thêm đất xong, cửa sân sau bị đẩy ra, Lâm Xước thấy động tác của nàng lại xoay người đến vại nước phòng bếp múc một thùng nước nhỏ đi ra.

"Đây là cái gì?"

Nàng nhận lấy, lấy tay vẫy nước xuống, "Lăng tiêu." Thấy hắn không hiểu, lại bổ sung, "Khá giống hoa loa kèn, cái loại có thể leo dây đó."

Hắn cũng ngồi xổm xuống ở bên cạnh nàng, đưa tay sờ sờ cành cây, trong tay Mai Sóc không ngừng, "Không thích hoa sao?"

"Không phải, có điều trồng trái cây không phải tốt hơn sao?"

Trong tay Mai Sóc dừng một chút, thì nghe hắn lại nói, "Cũng sẽ nở hoa, còn có thể ăn."

"Ừ." Nàng cười gật đầu liên tục, "Sao ta không nghĩ tới, quả thật khá hơn." Nàng vẫy vẫy tay, xách theo thùng không đứng lên, dieenddafnleequysddoon thuận thế kéo hắn lên cùng, "Tốt như vậy, ngày mai ngươi và ta cùng đi trấn trên, đi mua chút hạt giống."

"Muốn loại gì?"

"Tùy ngươi, ngươi thích gì?"

"Quả nho, mùa hè còn có thể hóng mát."

"Quả nho gọi rắn, ngươi không sợ à?"

"Vậy, dưa hấu này?" Hắn ngửa lên đầu hỏi.

"Đất nhỏ như vậy."

"Vậy loại gì đây?"

"Thật ra thì quả nho cũng được, ta dựng một cái giá cho ngươi, nếu thật sự có rắn, chúng ta bắt làm canh rắn."

***

"Ngươi sẽ không nhàm chán sao?" Một tay Mai Sóc loại trừ vảy cá thật nhanh, hỏi người bên cạnh thay nàng dội nước rửa sạch sẽ.

Lâm Xước lắc đầu, nàng mở bong bóng cá ra, liên tiếp lấy ra nội tạng, bong bóng cá ném qua trong bàn bên cạnh, bên trong đã tích tụ nửa bồn, bởi vì có người sẽ đặc biệt mua những bong bóng cá này nấu ăn.

Mai Sóc giết cá xong đưa cho Vu An, lau tay sạch sẽ, cầm một chút ở trong chậu thu tiền nhét vào trong tay hắn, "Bản thân tự đi xem một chút, muốn mua cái gì, đừng quên hạt giống, cẩn thận một chút."

Hắn đi ra ngoài mấy bước, lại quay đầu nhìn nàng, thấy nàng đưa tay lại bắt đựơc một con cá nhảy nhót tưng bừng, cúi đầu, sợi tóc che ở trên trán, đao trong tay nhanh chóng cạo mạnh vảy cá, nhìn một lúc lâu, hắn mới quay người lại từ từ đi ra ngoài.

Bởi vì là chợ, dòng người chen chúc, ngày này còn chưa tới giữa trưa, cá đã bán sạch toàn bộ, Mai Sóc thu dọn đồ đạc, "Hôm nay muộn chút ta tự mình trở về."

"Biết, muốn từ từ lắc lư với chính quân nhà ngươi mà."

Nàng cười một tiếng, đắp vải bố lên trên gian hàng, chia nhau đi ra với tỷ muội Vu An, ánh mắt quét bạn hàng chung quanh, đi chưa đến nửa con phố thì thấy một cửa tiệm thợ may trước mặt bày vài búp bê may bằng tơ lụa, làm thành hình dáng chó nhỏ mèo nhỏ, lấy tay sờ một cái, vô cùng mềm mại có lẽ là bên trong nhét bông vải.

"Chủ quán." Trong tay nàng cầm một con chó nhỏ màu trắng, lỗ tai rũ xuống, hai mắt thật to, may được rất sống động, "Cái này bán thế nào?"

"Tiểu thư, ánh mắt ngươi thật là tốt, những búp bê này đã ở cả chỗ này, cái khác đều bị đặt ra rồi, chỉ còn sót con này trong tay ngươi thôi."

"Bán thế nào..." Chữ bán mới ra tiếng, sau lưng truyền đến âm thanh của một chàng trai, "Công tử, chính là chỗ này."

Chàng trai mang mũ mạn, đứng ở cách đó không xa, chủ quán kia vừa thấy hắn, lập tức nghênh đón, "Khâu công tử, là ngươi, tiểu điếm có rất nhiều kiểu dáng quần áo mới, muốn đến xem sao?"

"Không cần, ta nghe người ta nói chỗ các ngươi có búp bê làm bằng tơ lụa, cho nên mới đặc biệt tới."

"Cái này, những búp bê kia đều đã được đặt rồi, chỉ còn..."

"Chủ quán, bao nhiêu tiền? Ta muốn." Trong tay Mai Sóc nắm chặt đuôi con chó nhỏ kia nhấc lên.

Chủ quán kia có chút khó khăn nhìn nàng, lại nhìn Khâu La một chút, hắn nhìn Mai Sóc một cái, "Tiểu thư, có thể nhường cho ta không? Ta có thể trả cho ngươi gấp đôi giá tiền."

Nàng lắc đầu, chỉ nói với chủ quán kia: "Rốt cuộc bao nhiêu tiền?"

"Ba đồng bạc."

Nhét bạc vụn vào trong tay nàng, Mai Sóc cầm rồi đi, phía sau Khâu La cúi đầu, tiểu thị bên cạnh an ủi, "Công tử, có lẽ không chỉ nhà này có, chúng ta có thể đi những nơi khác tìm một chút."

"Ngươi còn nhớ nàng không?"

"Cái gì?"

"Cô gái kia, lần trước là cái tượng gỗ kia, lần này lại là búp bê tơ lụa, sao đồ ta thích lại luôn đụng vào trong tay nàng?"

"Cái này." Tiểu thị này nói không ra lời, Khâu La xoay người, "Thôi, chúng ta trở về đi thôi."

Vòng qua góc đường, tiểu thị này chỉ vào cách đó không xa, "Công tử, là cô gái kia kìa, nếu không chúng ta lại hỏi một chút, nàng có chịu nhường lại hay không?"

Khâu La giương mắt nhìn, nàng đang đi về phía trước, trong lúc bất chợt đưa tay chặn ngang giữ chặt một chàng trai phía trước, chàng trai kia hình như bị dọa sợ không nhẹ, xoay người lại thấy nàng, lại nhàn nhạt cười lên, chính là chàng trai đeo tượng gỗ gặp phải ngày đó.

Hắn ôm lấy búp bê tơ lụa, mặt mày tất cả đều là nụ cười, đó là nụ cười được người toàn tâm toàn ý cưng chiều mới có, trong lúc bất chợt Khâu La cảm thấy trong lòng rầu rĩ.

"Khâu công tử." Từ sau lưng truyền đến tiếng vang dội, hắn đang ngẩn ra quay đầu lại, thì thấy một người phụ nữ thân cao thể tráng, sau lưng kéo một chiếc xe đẩy tay, phía trên lại là bày đầy đủ loại búp bê tơ lụa. "Ngươi..."

"Đại tiểu thư nhà ta biết công tử thích những thứ này, đã đặc biệt đặt trong cửa tiệm kia, tất cả đều tặng cho công tử."

Khâu La từ từ đi lên trước, đưa tay cầm lên một con, khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười hiếm thấy. Nữ bại gia này luôn làm chút việc ngốc, vừa bắt đầu cảm thấy nàng quần áo lụa là nhưng dần dần không ghét nổi rồi.

Hắn ngẩng đầu nói với cô gái kia: "Nói cho nàng biết, cứ nói ta cám ơn nàng, ngươi thay ta đưa đến trong nhà đi."

"Được, được." Cô gái kia thụ sủng nhược kinh gật đầu liên tục, lần này trở về nhất định đại tiểu thư sẽ khen nàng có khả năng, còn không thể khen thưởng nàng thật tốt.

Khâu La mang theo tiểu thị tiếp tục đi về phía trước, "Ta hẹn xong với mẹ giữa trưa gặp mặt ở quán trà, ngươi nói lần này bà sẽ đến trễ không?"

"Đại nhân cũng đã đến rồi."

"Làm sao ngươi biết?"

"Bởi vì xe ngựa đã đậu ở chỗ đó rồi."

Lúc này Khâu La mới phát hiện ra, trang@d#d#l#q#d@bubble xe ngựa của mẫu thân đã dừng ở cửa quán trà, hắn đi lên lầu hai vào trong một phòng trang nhã, lại thấy mẫu thân đang tựa vào cửa sổ tự lẩm bẩm, "Sao Mai Tam thiếu vẫn còn ở nơi này, không phải Tề Minh tìm đại thiếu đến dẫn nàng đi về sao?"

"Mẹ."

"Con đã đến rồi."

"Mẹ nói cái gì đấy? Tam Thiếu đại thiếu làm sao?"

"Mai Tam Thiếu của Mai gia Phong thành "

"Là ai?"

"Ừ, tự con nhìn."

Khâu La đi tới trước cửa sổ nhìn theo phương hướng đầu ngón tay Khâu Mạt chỉ, lại là nàng ta.

"Ta nên viết lá thư cho Tề Minh." Nàng xoay người trở lại trước cái bàn tròn, Khâu La đi tới ngồi xuống bên cạnh nàng, hỏi, "Người mà Minh di muốn tìm chính là nàng sao?"

"Không sai."

"Nàng kia, chính là Tam Thiếu Mai gia nghe nói chạm trổ đệ nhất thiên hạ kia?"

"Đúng vậy." Khâu Mạt đứng lên, "Hôm nay mẹ không uống trà cùng con, ta phải trở về viết thơ cho Tề Minh."

"Được, mẹ đi trước đi." Đầu ngón tay hắn đánh vòng ở mép ly trà, thì ra nàng chính là Tam Thiếu Mai gia.

***

Vừa dựa vào tường, vừa dựa vào hàng rào, trong miệng Mai Sóc cắn sợi dây, đang buộc  cái giá, Lâm Xước đứng ở một bên, muốn giúp một tay lại không giúp được cái gì, trên bả vai bên cạnh đậu con chim ưng biển được gọi là Tiểu Quy.

"Tại sao hôm nay ngươi không đi đánh cá?"

Nàng dành ra một cái tay kéo sợi dây cắn ở trong miệng ra, "Nghỉ một ngày." Nàng ngẩng đầu lên, "Ta xin mày xuống có được hay không? Biết mày có thể bay, bộ dạng mày đậu như vậy làm sao ta làm?"

Lâm Xước cười ngón út tay phải cuộn lại đưa đến khóe miệng nhẹ nhàng thổi một hơi, một con chim ưng biển khác cũng bay đến trên vai hắn, "Ta phát hiện trên đầu bọn nó còn có trong cổ bắt đầu mọc lông vũ màu trắng."

"Cho nên gọi là chim cốc mặt ngọc chứ sao."

Nàng buông tay ra, vỗ vỗ cái giá, "Không sai biệt lắm, hạt giống đâu?"

"Chủ quán kia nói gieo giống ra quả nho không ngọt, bảo ta dùng cành ngắn trồng."

"Cũng được."

"A Sóc, ngươi đi nghỉ ngơi đi, ta làm là được." Hắn vỗ vỗ hai con chim trên vai, một con rất nhanh bay đi, đậu ở trên hàng rào, một con khác lại không chịu động. Mai Sóc đi lên trước đưa tay phải ra, nó vẫn không nhúc nhích, "Cho mày đậu là tốt lắm rồi, còn chọn." Nàng duỗi tay muốn tới bắt, con kia cũng hoạt động bay khỏi.

Mai Sóc liếc mắt, "Cũng biết quấn người, lúc nào nuôi mập thì ta giết hầm cách thủy canh chim uống." Vừa cúi đầu, vừa đối diện ánh mắt kinh ngạc của Lâm Xước quay người lại ngồi chồm hổm trên mặt đất.

"Ta đùa giỡn." Nói thì nói như thế, nàng vẫn là hung tợn trợn mắt nhìn hai con chim này một cái, quấn hắn cả ngày, sức ăn còn càng lúc càng lớn, hại cá mà nàng có thể cầm đi bán càng ngày càng ít, thời gian đánh cá mỗi ngày cũng đành phải không ngừng dài thêm. Liên luỵ, thời gian ở cùng Tiểu Xước Nhi lại càng ngày càng ngắn.