*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tề Minh ngồi ở chỗ ngồi hàng đầu quán kịch, một mình uống rượu buồn bã, giống như không nghe thấy đối với tiếng ca diễn y y nha nha trước mặt, sau lưng bị người vỗ một cái, "Vì sao đến rồi cũng không tới tìm ta?" Bụng Khâu Mạt quá lớn, đi ngang qua một loạt chỗ ngồi ở đó thật là khó khăn.
Những người làm kia thấy Huyện lệnh đại nhân, lập tức tiến lên dời bàn ghế chung quanh ra, dọn dẹp ra một mảng lớn chỗ trống cho hai người.
"Làm sao ngươi có rãnh rỗi tới đây?"
"Chao ôi, tranh thủ lúc rảnh rỗi. Gần đây bị Tề gia này làm cho ta cũng bể đầu sứt trán."
"Tề gia?"
"Đúng rồi, lại nói cũng coi là Bổn gia ngươi, thế nào, không phải có quan hệ thân thích với ngươi chứ?"
"Ta không có thân thích ở trong trấn này."
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Đại tiểu thư Tề gia này dám muốn kết hôn với con trai nhỏ của ta, vốn thật ra là ta cũng không có ý kiến gì, mà tiểu tổ tông Lăng thị không chịu đồng ý. Ôi, ta kẹp ở trong đó, coi như là trong ngoài không được lòng người."
"Ngươi đồng ý không được sao, còn quản hắn khỉ gió có đồng ý hay không?" Tề Minh uống một hớp rượu, giọng nói vẫn là bực bội đến sợ.
"Hắn là từ nhỏ bị chính quân ta nuông chiều, muốn gió có gió, lúc này muốn thật sự buộc hắn gả đi, nhất định không chắc sẽ làm ra chuyện gì." Khâu Mạt nhận lấy trà người làm đưa lên, "Ngươi làm sao vậy? Dáng vẻ buồn bã ỉu xìu."
"Còn không phải là Mai Tam Thiếu"
"Thì sao, một chút tiến triển cũng không có à?"
"Đừng nói nữa, trơn bóng không lưu dấu tay, lần đó ta xin nàng giúp ta sửa nóc nhà, nói bóng nói gió cũng bị nàng dẫn qua, nếu không thì giả bộ ngu." Nàng quơ quơ bầu rượu trống rỗng trong tay, ý bảo người làm bên cạnh đổi, "Còn có chàng trai mà nàng cưới được, một chút đồ trang sức không thích, cái gì cũng không chịu lấy, ta cũng không có biện pháp nào."
"Cõi đời này, thật không có những người khác biết điêu khắc Cửu Hoàng Triêu Phượng sao?"
Tề Minh lắc đầu liên tục, "Không có." Nàng tiếp tục uống rượu, Khâu Mạt đè lại bầu rượu, "Chẳng qua ngược lại gần đây ta nghe được tin tức, ngươi nhất định sẽ có hứng thú."
"Cái gì?"
"Mai đại thiếu về Phong thành."
"Thật?"
"Nghe nói là vậy."
"Xem ra, ta nên đi Phong thành một chuyến." Tề Minh đột nhiên đứng lên, con hát trên đài sợ hết hồn, âm thanh dừng lại.
"Các nàng là tỷ muội mình, nàng ấy sẽ giúp ngươi?"
"Ngươi quên sao? Mai Sóc, nàng lại là ngẩng đầu ra khỏi nhà."
***
Đêm lạnh như nước, trăng sáng lập loè ở trong mây, Mai Sóc không cẩn thận giẫm một phát trên người tuyết ở cạnh cửa, đạp bụng bẹp xuống, nàng gãi đầu, "Lần này nguy rồi." Đây chính là Tiểu Xước Nhi chất đống một buổi chiều mới tích tụ ra được.
Nàng ngồi xổm người xuống, vốc một đống tuyết trắng, lấp lên vào đó, lấy tay vỗ phẳng lại, lúc này mới đứng dậy.
Ở trong màn đêm câu đối đám cưới trên cửa không thấy rõ chữ, nàng đưa tay bóc xuống, đẩy cửa đi vào, nhưng mà khắp nơi đều tối đen như mực.
"Tiểu Xước Nhi, ngươi đang ở đâu? Sao không thắp ánh nến?"
Theo ánh trăng ngoài cửa sổ, nàng mơ hồ thấy hắn đang đứng ở bên giường thả mành vải, "Hôm nay là mùng mười."
"Mùng mười thế nào?"
"Mùng mười là ngày con chuột gả con, *d&d#l@q^d<.com> thắp ánh nến sẽ bị dọa đến bọn nó."
Mai Sóc nhấc mành lên đi tới, lần này thật sự là đưa tay không thấy được năm ngón rồi, nàng đưa tay sờ tới mặt của hắn, tiện kéo thân thể hắn qua, "Đây chỉ là một truyền thuyết."
"Có lẽ là thật đấy?" Hắn ngưỡng mặt lên, thật ra thì cái gì cũng không thấy, "Trước kia phụ thân từng nói, rất nhiều việc chỉ là chúng ta không tin mà thôi, không có nghĩa là nó không tồn tại."
Mai Sóc ngẩn ra, đưa tay chính xác không nhầm búng xuống trán của hắn, "Thật muốn biết cha ngươi là hạng người gì, có thể dạy dỗ ngươi như vậy..."
Lời nàng nói chưa hoàn tất, ôm lấy hắn, Lâm Xước không nhịn được hỏi nói: "Như vậy cái gì?"
Mai Sóc không trả lời hắn, chỉ cười nói, "Nếu không thể hù đến bọn nó, vậy chúng ta làm chút chuyện không cần thắp ánh nến là được rồi."
Sau đêm tân hôn đó, hai ngày nay nàng cũng không chạm vào hắn, nàng lục lọi từ cổ áo xuống phía dưới cởi quần áo hắn, không cần nhìn cũng đoán được hiện tại trên mặt hắn hiện ra đỏ ửng.
Trong nhà tối thui vang lên tiếng xiêm áo xột xoạt và tiếng rên rỉ nhàn nhạt.
...
Mai Sóc lật người, thuận tay ôm lên trên người hắn, đưa tay cuốn tóc bên tai hắn, "Nguyên tiêu, muốn đi hội đèn lồng không?"
"Muốn." Tiếng nói thật thấp, còn đang hơi thở hổn hển, mang theo lười biếng khó che giấu sau ân ái, nghe được trong lòng Mai Sóc lại nhộn nhạo, đưa tay xoa trên da thịt mông mảy non mềm của hắn. Không bao lâu, tiếng hít thở nặng nề của hắn truyền đến, vậy mà đã ngủ thiếp đi.
Mai Sóc buông hắn xuống, đắp kín mền, ôm cơ thể mềm mại của hắn, vốn tưởng rằng sẽ khó có thể ngủ, chưa từng nghĩ rằng mới vừa dính vào gối đầu một lúc thì cũng ngủ thiếp đi.
***
Mười lăm tháng giêng Tết Nguyên Tiêu, lại kêu lên Nguyên Tiết, một buổi sáng tinh mơ thì có thể thấy đèn lầu được bắt đầu dựng lên, còn có người múa sư đang tập luyện, quán rượu quán cơm cũng bắt đầu bán bánh trôi, dầu chùy, bánh gạo nếp, canh nát.
Mai Sóc ôm Lâm Xước từ trên xe đẩy tay xuống, "Lão Mã, đa tạ."
"Không khách khí, dù sao cũng là thuận đường."
Tạm biệt Mã Anh, nàng lôi kéo tay Lâm Xước, "Ta nói còn quá sớm đấy."
Hắn cúi thấp đầu, ngượng ngùng nhỏ giọng nói, "Ta không ngủ được."
"Bánh trôi tươi sốt, bánh trôi làm tế điện, 0di33xn0dafnl330fys0doon mới ra lò, nguyên liệu nhân bánh nóng hổi, vừng, bánh đậu, hạch đào, sơn tra..."
Tiếng la truyền đến từng đợt, "Bánh trôi trân châu, Kim Quế Viên tử, bánh trôi bí đỏ, bánh trôi rượu cất..." Cũng là hai gia đình đối diện quán cơm nhỏ, một người kêu một tiếng, một người khác thì cố gắng muốn đè tới.
"Muốn đi ăn chút không?"
Lâm Xước gật đầu, hai người đi tới một nhà trong đó ngồi xuống, người làm kia lập tức nhanh nhẹn lau bàn sạch sẽ, "Hai vị muốn cái gì? Hễ là nhà đối diện có, chỗ này ta đều có tất cả."
"Làm sao ta biết nhà đối diện có cái gì?" Mai Sóc buồn cười nói.
"Nói như thế này hễ là ăn vặt tết Nguyên Tiêu, chỗ này ta đều có."
"Vậy thì tới hai chén canh nát, hai cái dầu chùy."
"Tốt lắm, ta lập tức làm tại chỗ, rất nhanh sẽ có thể ăn rồi."
Lâm Xước xoay người, có chút hăng hái nhìn tới nàng bao lên nguyên liệu nhân bánh ở giữa bột mềm, nặn thành hình cây búa, làm hai cái bỏ vào trong nước sôi, chỉ chốc lát viên chùy nổi lên, nàng lập tức vớt lên ném vào trong một chậu nước giếng lạnh lẽo bên cạnh, đồng thời đổ dầu vào trong nồi, sau khi sôi trào ném viên chùy vào chiên giòn.
Xèo xèo giọt nước sôi bắn bọt lên, không bao lâu, dầu chùy chiên vàng rực bóng lưỡng được đặt ở trong đĩa nhỏ đưa lên, còn có hai chén điểm tâm vị ngọt sền sệt dùng bột khoai lang và bột củ sen trộn cùng nhau, bỏ thêm hạt sen, trái nhãn, táo đỏ.
Lâm Xước chưa từng ăn canh nát và dầu chùy, tò mò cắn một cái, vừa giòn vừa thơm, mang theo một chút xíu chua ngọt của sơn tra, nước bọt đầy miệng. Tiếp theo hắn múc một miếng canh nát đưa vào trong miệng, hương vị canh nát ngọt ngào mềm dính gần như muốn dính lên đôi môi.
Mai Sóc nhìn hắn, ý cười thỏa mãn đầy mặt, mình cũng múc miếng đưa vào trong miệng, mới vừa nuốt xuống, lại nghe phía ngoài truyền tới tiếng một cô gái tức giận, "Tại sao nàng muốn dựng một tháp đèn thì chúng ta phải nhường lại toàn bộ chỗ, chúng ta có còn làm ăn hay không?"
"Đại thẩm à, xin ngươi bớt giận, mảnh đất này vốn đều là Tề gia, là gia đình cho bà thu tô mướn ra ngoài, bà thu tô lại cho chúng ta mướn."
"Đây là thế nào?" Mai Sóc hỏi người làm kia, nàng lau cái bàn bên cạnh, "Đại tiểu thư Tề gia muốn dựng tháp đèn ở mảnh đất trống lớn trước mặt này, những chỗ kia lúc đầu là gian hàng nên cũng phải lấy đi. Đây không phải là những người kia không muốn, đều đang ầm ĩ đấy. Chỉ là đất này vốn của người ta, ầm ĩ có ích gì đâu?"
Nàng vừa dứt lời, một đỉnh cỗ kiệu dừng ở trước mặt đám người kia, người phụ nữ mới vừa lớn tiếng nói, "Tề Minh Châu, người này tính là cái gì?"
Hai bên mỗi một tiểu thị vén lên màn kiệu, một cô gái tuổi còn trẻ mặc áo gấm đi ra, Kim Hoàn buộc tóc, lướt qua người trước mặt một cái, "Đây là đất nhà ta, ta muốn dựng tháp đèn ở chỗ này, có vấn đề sao?"
"Vậy ngươi còn để chúng ta làm ăn hay không?"
"Ít làm một ngày, sẽ chết sao?"
"Hôm nay là tết Nguyên Tiêu, loại đại tiểu thư như ngươi sống trong nhung lụa làm sao biết ngày này quan trọng bao nhiêu đối với chúng ta."
"Vậy cũng không biết đấy, dù sao mảnh đất này, hôm nay là ta dùng chắc rồi." Nàng buông hết lời, xoay người lại đi vào trong kiệu, mấy kiệu nương (người phụ nữ nâng kiệu) nâng kiệu lên, hai tiểu thị đi theo bên kiệu, đi đến phía trước. Đi qua trước mặt quán cơm này, Lâm Xước đột nhiên lên tiếng nói, "Ca ca."
"Hả?"
"Ta thấy ca ca."
"Thấy thì thấy thôi." Nàng đẩy cái chén trước mặt hắn, "Sắp nguội rồi, nhanh ăn đi."