Lâm Xước bị nàng lôi kéo, thuận thế ngoan ngoãn đứng lên, “Trong nhà còn có đậu nành không?”
“Có, còn phải dùng đến cái gì?”
“Hoa tiêu, gừng, muối, đường, còn có thể bỏ thịt băm vụn, có điều không bỏ cũng không có quan hệ.” Hai người đi ra khỏi cửa hàng đậu hủ nhỏ kia, Mai Sóc gật đầu, “Vừa vặn, đợi lát nữa trước khi trở về ta cũng muốn cùng kéo thêm chút thịt heo về với Vu An, dù sao trời lạnh, để cũng sẽ không hư.”
Đường này bên cạnh cửa hàng, không giống với những quán nhỏ chuyên để tập hợp tới kia, rất nhiều chỗ đều là mở hàng năm ở trên đường phố này, giống như là y quán gì đó, qua với không qua năm cũng không có quan hệ gì. Nhưng chính là phần lớn những cửa hàng này cũng dán chữ Phúc, treo đèn lồng màu đỏ, có vẻ năm vị mười phần.
Dọc phố còn có vài hộ gia đình, cổng chính đóng chặc, có cái đã dán câu đối xuân lên., Chính là một chỗ hậu viện đại trạch (sân sau nhà lớn) đối diện cửa hàng đậu hủ kia, mọc ra mảng lớn Thúy Trúc xanh um tươi tốt, Lâm Xước nhìn rừng trúc kia, cảm thấy xanh biếc đáng yêu.
Mai Sóc dẫn theo hắn đi về phía một cửa hàng son cách vách, Lâm Xước thấy chàng trai ăn mặc đẹp đẽ bên trong, cứng ngắt đứng ở cửa, “Chúng ta, không cần, không cần mua son.”
“Không mua son à.” Nàng lôi kéo hắn, “Đi mua hộp Tuyết Hoa cao.”
“Mua Tuyết Hoa cao làm cái gì?”
“Chân của ngươi, gót chân cũng bắt đầu khô nứt rồi, cho là ta không biết?”
Lâm Xước cúi đầu, “Ta dùng vải xô quấn một chút, đến ngày ấm áp, sẽ tốt lên nhiều rồi.”
Mai Sóc gõ nhẹ đầu của hắn, tiếp đó lại xoa nhẹ một cái, giọng điệu không cho từ chối, “Không được.”
“Ta...ta không vào.”
“Sao thế?”
Hắn chỉ lắc đầu, Mai Sóc ngước mắt lên nhìn cửa hàng bán son phấn này, không ngờ thấy hai bóng dáng mới gặp phải trước đây không lâu, thân thể hơi thấp xuống, đối diện ánh mắt của hắn, “Rốt cuộc ngươi đang sợ cái gì? Có ta ở đây, chẳng lẽ ngươi còn có thể bị người bắt nạt được hay sao?”
“Đúng, là ca ca.”
Mai Sóc ngẩn ra, đúng lúc Tề công tử và đồng bạn kia cùng đi ra ngoài, mấy người tiểu thị đi theo phía sau vừa vặn không thấy, trong tay cũng xách theo đồ.
“Khâu La, dường như chúng ta lại đụng phải.” Tề công tử kia lướt qua hai người, “Ngươi còn muốn tượng gỗ đó không?”
Hắn cười một tiếng, “Chỉ là một cái tượng gỗ so sánh với hạch điêu có giá trị không rẻ này, làm sao ta sẽ còn để mắt?” Hắn giang hai tay, hạt đào điêu khắc thành một con cá chép nằm ở lòng bàn tay, vảy cá cũng vạch rõ ràng ra ngoài, chuỗi Phỉ Thúy ngọc châu, mài đến tỏa sáng.
“Vậy thì đi thôi.” Hắn ý bảo những tiểu thị kia đuổi theo, “Lần này cuối cùng nàng cũng coi như là lên chút lòng, hợp với trong lòng ngươi là được rồi.”
Khâu La này lấy tay lại, “Đáng tiếc, ta cũng không có một chút hứng thú đối với tiểu thư quần áo lụa là như vậy.”
Lâm Xước thấy một tay để không của Lâm Ảnh siết thật chặt vạt áo, dáng vẻ giống như là rất khổ sở. Hai người đàn ông kia từ từ tránh ra, tiếng Tề công tử này vẫn còn đang truyền đến, “Chừa chút mặt mũi có được hay không, nói thế nào nàng ấy cũng là tỷ tỷ ta.”
Những tiểu thị kia cùng đi phía sau, tầm mắt Lâm Xước vẫn theo bóng lưng bọn họ xa dần, cho đến tiếng nói Mai Sóc vang lên, “Nếu ngươi thích, ta cũng có thể điêu khắc.”
“Cái gì?” Hắn không hiểu quay đầu lại.
“Hạch điêu.” Nàng nhìn hắn, trong mắt ý vị không rõ, “Hạt đào, hạt hạnh, hạt trám, dù là quả ngà voi, chỉ cần ngươi muốn, ta đều có thể khắc cho ngươi.”
Bởi vì điêu khắc khó khăn, từng cái hạch điêu thượng hạng đều rao giá không rẻ, hạch điêu thường thấy nhất có ba loại nguyên liệu, hạt đào, hạt hạnh, hạt trám, trong đó lại lấy hạt trám làm đầu lên, về phần khắc quả ngà voi, vậy càng là Thượng Phẩm trong Thượng Phẩm, toàn thân màu trắng ngà voi, xuống đao dễ nứt, chính là điêu sư tốt nhất, cũng ít có thể thành công khắc ra tác phẩm tinh tế tỉ mỉ.
Hai năm trước, đã từng có người ở kinh đô lấy giá trên trời mua lại hơn mười hai quả ngà voi khắc cầm tinh, mỗi một cái nghe nói ngay cả bộ lông trên người cũng trông rất sống động, đều là Trân Phẩm tuyệt thế. Đáng tiếc không có ai biết những ngà voi quả khắc này rốt cuộc làm ra từ tay người nào, có đìêu trong lỗ tai một con heo nguyên bảo cuối cùng khắc một đóa hoa mai nho nhỏ.
“Ta rất thích cái này mà.” Hắn nắm tượng gỗ nhỏ trước ngực mình, tiếp đó cúi đầu, “Đây là, là ngươi khắc.”
Mai Sóc sửng sốt một chút, ngay sau đó nâng lên khóe môi, trong mắt sóng nước mềm mại lại nhộn nhạo lên, rốt cuộc nàng đang suy nghĩ gì? Đây là Tiểu Xước Nhi của nàng đấy, làm sao sẽ quan tâm những vấn đề có đáng tiền hay không, trong mắt hắn, chỉ cần là nàng tự tay khắc, tượng gỗ hạch điêu lại sẽ khác nhau ở chỗ nào?
“Được rồi, bọn họ đi rồi, có thể đi vào?”
Lâm Xước có chút ngượng ngùng gật đầu, đi tới bên trong, lại nói, “Dường như dáng vẻ ca ca xem ra rất khổ sở.”
“Đừng đi trông nom.” Nàng đi tới trước quầy, cúi đầu nhìn hộp sứ bình sứ khéo léo tinh sảo, nhưng đều là các loại phấn. “Chủ quán, có Tuyết Hoa cao không?”
“Có có, đương nhiên là có.” Chủ quán kia bưng ra một đống hộp sứ, mở ra một cái, thuốc cao phấn trắng tinh tế, hiện ra một tầng bóng loáng sáng lên “Ngửi cái này một chút, bỏ thêm hoa lài, là trơn bóng nhất rồi, thoa lên đảm bảo giữa mùa đông cũng trắng trẻo mũm mĩm.” Mai Sóc nhận lấy, đi tới phía trước mũi Lâm Xước, “Ngươi ngửi chút.”
Lâm Xước hít mũi, nghiêng đầu sang chỗ khác bèn bắt đầu nhảy mũi, Mai Sóc cười trả lại, “Xem ra hắn không thích mùi này.”
“Vậy thì dạng gì? Hương Hoa hồng.”
“Đồ này của người là bôi lên mặt?” Mai Sóc vừa nhận lấy, vừa nói.
“Toàn thân cũng có thể.”
“Hắt xì, hắt xì.” Lại là hai cái nhảy mũi, Mai Sóc đành chịu nhìn chủ quán kia, “Ngươi có loại nào là mùi vị nhạt nhất không?”
Chủ quán kia gãi gãi đầu, “Mùi vị nhạt nhất, ta nghĩ đã.” Nàng cúi đầu tìm kiếm một hồi, “Vậy cũng chỉ có loại này.”
Mai Sóc đưa cho Lâm Xước, hắn ngửi một cái, lại đột nhiên sững sờ tại chỗ, “Thế nào?” Mai Sóc không hiểu nhận lấy cũng ngửi một cái, ừ, sạch sẽ nhàn nhạt ngửi rất thơm.
“Cái này, đây là mùi trước kia trên người phụ thân.” Hắn ngơ ngác mở miệng, Mai Sóc đưa hộp Tuyết Hoa cao này cho lão bản.”Chính là hộp này.”
“Tiểu thư, ta thấy lông mày vị công tử này rất nhạt, d!^Nd+n(#Q%*d@n không bằng mua cây bút kẻ lông mày, vẽ một chút lông mày cho hắn?”
“Không cần.” Mai Sóc trả tiền xong, lôi kéo hắn đi ra ngoài, thấy ăn mặc kiểu tóc chưa kết hôn của hắn, vừa nghĩ đến, có phải là nàng sơ sót chuyện gì hay không? Chính là muốn nói gì đó, khi vừa ngẩng đầu thì thấy phía trước nhà bên cạnh cửa hàng đậu hũ kia vây quanh không ít người.
Tiếng một người phụ nữ truyền tới, thật là vang dội, “Lương phổ Ngân nê tra chỉ tẫn khứ, Hoa Sơn ngọc tiết thuỷ □ dung *. Đúng là đối hay, đáng tiếc Lương phổ Ngân nê này, Hoa Sơn ngọc tiết, đều là lời lẽ tầm thường, thật sự là không có ý tưởng mới.”
*: Đất Lương bùn bạc diệt hết cặn, Hoa Sơn ngọc vụn nước □ tan.
Trước mặt cửa hàng này vây quanh mấy người, hai, ba cô gái ăn mặc kiểu thư sinh thì đứng ở trong, trước mặt trải ra giấy đỏ bút mực, trên mặt một bức chính là viết câu đối bị người mới vừa rồi đọc lên.
“Sao thế?” Mai Sóc kéo một người đi đường qua đứng ở bên cạnh xem trò vui hỏi.
“Này, chủ cửa hàng đậu hủ kia mời người viết câu đối, nàng chọn tới sẽ đưa năm cân đậu hũ hàng mã tử (bánh bao đậu hủ).”
Hình như đậu hủ hàng mã tử này là chiêu bài của cửa hàng này, bán còn rất đắt, mới vừa rồi lúc uống sữa đậu nành còn ngửi thấy được mùi thơm bay ra từ trong lồng hấp, Mai Sóc cười nói, “Năm cân, cũng không phải là số lượng nhỏ.”
“Nếu không ngươi cũng đi thử một chút? Nếu ta biết, ta cũng sẽ đi, đậu hủ hàng mã tử kia, mùi vị thật sự là rất ngon.” Người đi đường kia liếm liếm đầu lưỡi, “Đáng tiếc giá tiền có chút đắt, nếu không thật đúng là mỗi ngày ta đều muốn lấy nó làm điểm tâm.”
Mai Sóc quét một vòng chung quanh, ánh mắt rơi vào trên Rừng trúc hậu viện, nhét tất cả giấy đỏ và ống trúc vào trong ngực Lâm Xước, “Ta đi thử một chút.”
Không đợi hắn kịp phản ứng, nàng đã đi tới, Lâm Xước đứng ở phía sau đám người nhìn nàng đi tới trước mặt những thư sinh kia, không biết nói cái gì, người thư sinh trước đó đưa bút lông cho nàng. Hắn đến gần mấy bước, Mai Sóc bị vây quanh ở giữa, những thư sinh kia cũng có chút hứng thú nhìn nàng bắt đầu viết, mà chủ quán kia cũng quan sát Mai Sóc. Mai Sóc cúi đầu viết câu đối, không chú ý tới ánh mắt nàng phát sáng đến có chút không bình thường.
“Môn đối thiên khoả trúc.” Vế trên viết xong, đã có người đọc ra, chủ quán kia gật đầu, “Hoàn toán thiết cảnh, tựu thị bất tri đạo hữu thập yêu ý tư *.”
Mai Sóc lấy một giấy đỏ khác, lại no mực tiếp tục viết, đợi đến nàng đến cả viết Hoành phi xong cả thảy. Chủ quán kia đọc kỹ hai bên, đột nhiên cười to, “Vô cùng miểu, vô cùng tuyệt diệu.”
Chỉ thấy vế dưới viết, “Gia tàng vạn quyển sách.” Hoành phi, “Đại khối văn chương.”
“So sánh đậu hũ với trang sách, thật đúng là lần đầu thấy, chỉ là cuốn sách trắng nõn như đậu hũ, có lẽ cũng chỉ có thiên thư (sách trời).”
Mai Sóc đặt bút xuống, chủ quán kia kêu con trai của mình lên, “Tới, đi lấy bánh bao mới vừa làm tới đây.”
“Tiểu thư, không biết ngươi tên gì vậy?”
Mai Sóc cười một tiếng, “Thế nào, câu đối này còn phải không cần ký tên không được?”
“Dĩ nhiên không phải, tiểu thư không muốn nói, đương nhiên ta cũng sẽ không hỏi thêm.” Nàng gói kỹ bánh bao sống còn chưa chưng chín, đưa cho nàng, “Đa tạ câu đối của ngươi.”
“Đa tạ bánh bao của ngươi.” Nàng xoay người, xoay người lại đúng lúc thấy Lâm Xước đến gần, cười nói với hắn: “Xem ra ta còn là phải ôm đồ nặng như vậy tiếp tục đi dạo.”
***
Lúc vừa qua khỏi giữa trưa, rốt cuộc Mai Sóc gặp được Vu An, “Ngươi mua nhiều bánh bao như vậy làm cái gì?”
“Không tốn tiền.” Nàng đặt tất cả bao vào trên xe đẩy tay.
“Ta đi cắt năm, sáu cân thịt heo, coi như ngươi một nửa.”
“Đựơc.”
“Lại còn mua pháo trúc, trẻ con mới chơi cái này.” Nàng chậc chậc lắc đầu, “Đi về chưa?”
“Ngươi rất gấp?”
“Vậy thì cũng không phải, ngươi còn muốn đi đâu?”
Mai Sóc nhìn Lâm Xước một cái, “Trước tiên ngươi có thể thay ta chăm sóc Tiểu Xước Nhi một lúc hay không? Ta đi một chỗ, trở về ngay.”
“Được thì được, chỉ là ngươi...” Muốn đi đâu còn chưa có hỏi ra lời, nàng đã sửa lại một chút quần áo Lâm Xước, bảo hắn đợi nàng, sau đó đã đi ra ngoài, rất nhanh biến mất ở góc đường.
“Nàng ấy muốn đi đâu?” Vu An hỏi.
Lâm Xước lắc đầu.
“Thì ra là ngươi cũng không biết.”
***
“Tiểu thư, hôm nay đại phu không ra khám bệnh.” Một gã sai vặt áo xanh chào đón, Mai Sóc nhảy vào cửa, “Không cần đến khám bệnh, ta chỉ là muốn hỏi đại phu chút vấn đề.”
“Vậy, mời ngươi đi vào.”
Đại phu này đang ngồi đọc sách ở bàn trà phía trước, trừng mắt lên, Mai Sóc đi tới ngồi xuống trên ghế đẩu trước mặt nàng.
“Hỏi cái gì?”
“Thận khí không đủ tạo thành thể hư (thân thể yếu ớt), nên dùng thuốc gì?”
“Đàn ông?”
“Ừ.”
“Triệu chứng gì?”
“Tay chân lạnh cả người, nhất là lúc tối, ngủ nông dễ tỉnh, hụt hơi, tiếng bình thường đều rất thấp.”
“Bựa lưỡi trắng bệch sao?”
“Cái này ta không có chú ý.”
“Theo cách nói của ngươi mới vừa rồi đến xem, có phải thận khí không đủ hay không ta còn chưa xác định được, nhưng khẳng định là khí lạnh vào cơ thể, dùng thuốc, còn không bằng cạo sa (bệnh cấp tính như cảm nắng, lên sởi, thổ tả) cho hắn một hồi, thể hư chỉ có thể từ từ điều trị, không có biện pháp khác.”
“Cạo gió?”
“Ừ.” Này đại phu để sách trong tay xuống, “Ngươi cũng không dẫn bệnh nhân tới đây.”
“Thật sự phải cạo gió, ta có thể học không?”
Đại phu này nhìn nàng một cái, “Đương nhiên có thể.” Nàng lật ra một trang quyển sách từ trên bàn trà của mình, “Đây là kinh mạch huyệt vị đồ thân thể con người, trước tiên ngươi phải nhớ kỹ tất cả những thứ này.”
“Ta đều rõ ràng những thứ này.”
“Bộ dáng như thế, vậy còn lại thì dễ dàng, ngươi đi theo ta.” Nàng vén rèm đi vào phòng trong, “Ta dạy cho ngươi mấy thủ pháp xoa bóp, nếu như vừa bắt đầu ra sa cũng rất lợi hại, trước tiên dùng tay ấn là được rồi, nếu không đoán chừng hắn cũng không chịu nổi.”
“Sẽ đau?”
“Nếu như hắn kinh lạc không thông,“ Đại phu liếc xéo nhìn nàng, “Vậy nhất định sẽ rất đau.”
***
Ngày đó lúc ánh nắng chiếu ngã về tây, vị Tề công tử kia và Khâu La cùng nhau trở lại trước mặt cửa hàng đậu hủ kia, “Ngươi phải đi về?”
“Ừ.” Khâu La gật đầu, nhìn tòa đại trạch đối diện, “Linh Châu, ta trở về từ cửa sau thì có thể, ngươi không phải lại tiễn ta.”
Tề Linh Châu vừa ngẩng đầu, đột nhiên cười nói, “Câu đối này lại là thú vị.”
Khâu La quay người lại, nhìn thấy trước mặt cửa hàng đậu hũ có dán câu đối, lắc đầu nói, “Một người làm đậu hũ, cả gan dám nói nhà mình giấu vạn quyển sách.”
“Ngươi xem hoành phi này, nàng ta là đang nói đậu hũ.”
Khâu La đang nhìn, Tề Linh Châu đột nhiên nói, “A, Huyện lệnh đại nhân đã trở lại.”
Cỗ kiệu càng ngày càng gần, gã sai vặt phía trước đột nhiên thấy hai người, lập tức chạy tới, “Công tử, Tề công tử.”
“Mẹ.” Khâu La lên tiếng kêu, bên trong kiệu đi xuống một người phụ nữ, bộ dạng chừng năm mươi tuổi, ngược lại diện mạo không tệ, chỉ là trung niên phát tướng, ưỡn cao cái bụng không nhỏ.
Vị Huyện lệnh đại nhân kia mới vừa xuống kiệu, ánh mắt thoáng nhìn, thì thấy trước mặt cửa hàng đậu hũ dán câu đối.
“Cửa đối diện ngàn cây trúc, nhà giấu vạn quyển sách, còn lớn hơn khối văn chương.” Nàng vỗ kiệu một cái, thân thể mấy người kiệu phu loạng choạng, thì nghe nàng cả giận nói, “Lại dám dùng Rừng trúc của ta làm văn.”