Khoe Vợ Hằng Ngày

Chương 88: Chương 88





Đây là một khung ảnh bị ấn nút tạm dừng.

Bà cụ lạnh lùng trừng mắt, duỗi tay chỉ vào Lăng Vi, trên mặt lộ vẻ chán ghét.

Lăng Vi ngồi ở trên sô pha, khoanh hai tay trước ngực, lưng ngồi thẳng tắp, môi mím thành một đường, trong ánh mắt tràn ngập vẻ khinh thường.

Tạ Thanh Nghiên bắt chéo chân, một tay gác lên trên thành sô pha, một tay chống đầu, bày ra bộ dáng chán muốn chết.

Ánh mặt trời chói chang xuyên qua cửa sổ sát đất ở phía sau cách đó không xa, màn che vốn bị gió thổi bay nhẹ nhàng, dường như lúc này cũng bị dọa đến mức yên lặng không dám lộn xộn.

Hầu gái đứng ở chỗ ngoặt cầu thang cũng không dám tiến lên, trên tay cầm một cái khay, mấy ly trà nóng đang tản ra vài luồng khói trắng lượn lờ.

Mà biểu cảm của đám người mới vừa tiến vào lại càng thêm quái dị, ngay cả tư thế đi đường cũng bị đóng băng, vừa kỳ quái lại mất tự nhiên.

Giờ này khắc này, nếu có kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Cuối cùng, vẫn là ông chủ Tạ ho khan một tiếng, phá vỡ bầu không khí im lặng đến quỷ dị này “Thanh Hoa, sao không mời bạn vào, đứng phạt sao? Không lễ phép gì cả.


Thầy Thanh Hoa không lễ phép sờ sờ cái mũi, lúc này mới xấu hổ tiếp đón những người khác đi vào nhà.

Mẹ Tạ vốn đang đặt cảm xúc rất đúng chỗ, cảm thấy thật nhập vai, lại bị mạnh mẽ đánh gãy như vậy, cảm xúc và biểu cảm vẫn còn cương cứ không thu lại được, chỉ có thể miễn cưỡng mím môi ngồi xuống bên cạnh Lăng Vi.

Mọi người lại im lặng một hồi.

Vừa rồi hai người rõ ràng còn đối chọi gay gắt, lúc này lại vô cùng thân mật ngồi vào với nhau, đây rốt cuộc là chuyện thế nào vậy?
Ông chủ Tạ giơ tay ý bảo mấy người trẻ tuổi ngồi xuống, lại giới thiệu Lăng Vi ở bên cạnh với bọn họ, “Vị này có lẽ tất cả mọi người đều biết tới.


Những người khác liên tục gật đầu, có một cô bé có chút hưng phấn nói: “Vừa rồi em vừa vào cửa đã nhận ra rồi!”

Lúc này Tạ Thanh Nghiên mới tiếp tục nói: “Tiểu Vi là một diễn viên ưu tú, cho dù nghỉ phép cũng không quên rèn luyện kỹ thuật diễn, vừa rồi mẹ tôi đang diễn kịch với cô ấy, mọi người đừng hiểu lầm.


Anh vừa nói ra lời này, toàn bộ người ở đây đều nhẹ nhàng thở ra.

Các vị khách: Thì ra là thế, khó trách trông thật như vậy, kỹ thuật diễn của Lăng Vi đúng là quá tuyệt.

Người của nhà họ Tạ: May quá may quá, cuối cùng cũng không để xấu mặt trước mặt người ngoài rồi.

Lăng Vi: Cái hố này thật lớn, cô cũng chỉ có thể cười hùa theo.

Ông chủ Tạ chỉ dùng dăm ba câu đã xoay chuyển được càn khôn, sau khi mọi người thả lỏng rồi, Tạ Thanh Hoa mới nhớ ra phải giải thích với người nhà về mấy vị khách này.

“Mấy vị này đều là học trò của con, cuối tuần không có chỗ để đi, cho nên con mời bọn họ tới nhà chơi.


Các chàng trai cô gái được giới thiệu đều rất thẹn thùng cười cười, mặc dù vừa rồi mới vào cửa đã bị dọa cho hoảng sợ, nhưng lại có thể được nhìn thấy ngôi sao thần tượng ở nhà của thầy Tạ, đúng là quá kích động, cũng không biết tại sao Lăng Vi lại xuất hiện ở nhà họ Tạ.

Không đợi bọn sinh viên hiểu ra, ông chủ Tạ đã vỗ tay một cái, nói: “Nếu đã tới chơi, vậy chơi chung đi.


Mọi người??
Ông chủ Tạ chỉ huy người làm ở bên cạnh bưng trà lên, “Đi kêu chị Tuệ tự tay chuẩn bị một phần kịch bản, hôm nay có nhiều bạn nhỏ tới như vậy, cứ chơi một trò lớn đi.


Mọi người:……
Hơn mười phút sau, trên tay mọi người đều có vài tờ kịch bản A4, chữ viết màu đen vẫn còn tản ra mùi mực in mới tinh.

Khi Lăng Vi nhận được kịch bản mới ra lò, thiếu chút nữa đã lệ nóng doanh tròng, đây là lần đầu tiên cô nhận được kịch bản kể từ khi tiến vào nhà họ Tạ nha! Phải nhanh chóng chụp lại một tấm để giữ làm niệm mới được, hôm nay là do có tình huống đột phát, qua lần này, về sau sẽ không còn cơ hội nữa.


Cẩn thận lật lật kịch bản, cô quả nhiên là một con hồ ly tinh mê hoặc quân vương, Tạ hôn quân vì cô mà bỏ vợ bỏ con, bỏ người thân không màng tới, cả ngày mang cô đi ăn chơi đàng điếm tiêu dao sung sướng, ngay cả giang sơn mà cha ông nhà họ Tạ đã một tay chế tạo nên cũng ném bỏ.

Chị A Tuệ một khi động não thật sự dùng được, thỉnh thoảng viết ra một bộ phim mới cũng vẫn có thể kết hợp với thực tế, khó trách qua lâu như vậy, lão Nghiêm vẫn không thể đoạt lại vị trí biên kịch, quả nhiên làm trong ngành sản xuất nào cũng phát tiến tới phía trước.

Lúc này bọn họ đã nhận được kịch bản, chính là một đoạn ngắn trong bữa tiệc sinh nhật, hai người đến trễ còn tranh chấp với bà cụ, các vị khách lạnh lùng đứng ở bên cạnh, tỏ vẻ vui sướng khi thấy người ta gặp họa.

Khi mấy vị sinh viên nhận được kịch, có người nóng lòng muốn thử, có người mang vẻ mặt ngây ngốc, thật sự hiểu vì sao tới làm khách lại biến thành diễn vai quần chúng.

Hưng phấn nhất không ai khác chính là mẹ Tạ, ngày thường bà cũng chỉ diễn với mấy người làm ở trong biệt thự, sau này có thêm Lăng Vi có thể dùng thế lực ngang bằng phối hợp với bà, nhưng Lăng Vi còn có công việc của mình, không thể chơi với bà mỗi ngày.

Lúc này lại tăng thêm mười mấy người, quả thực có thể xếp vào trường hợp đóng phim đông nhất từ trước đến nay ở nhà họ Tạ!
Cuối cùng, lúc chờ mọi người đều vào chỗ, lão Nghiêm bỗng nhiên đẩy một bộ máy quay phim chuyên nghiệp từ trong phòng ra.

Mọi người:……
Ngay cả máy quay phim cũng có! Mà còn trông giống như loại cực kỳ xa hoa nữa, đồ chơi của kẻ có tiền quả nhiên không giống người thường!
Tạ Thanh Hoa cạn lời, hỏi bà cụ: “Mẹ, mẹ mua khi nào vậy?”
Mẹ Tạ lộ ra vẻ mặt đắc ý, “Lúc trước đã đặt rồi, gần đây mới giao tới, thế nào, rất chuyên nghiệp phải không!”
Lăng Vi cũng âm thầm giật mình, tiến lên nói: “Cái này chắc không rẻ.


“Bộ này không phải quá đắc, cũng chỉ hai triệu thôi.

” Bà cụ nhà giàu tỏ vẻ không để ý lắm.

Chúng sinh viên thiếu chút nữa đã đồng loạt quỳ xuống đất, máy quay phim giá hai triệu, cú tùy tiện mua về chơi, đúng là có tiền thì tùy hứng mà!
Sau khi có máy quay phim, người hạnh phúc nhất không ai khác chính là lão Nghiêm, lão Nghiêm đã bị đá ra khỏi vị trí biên kịch rất lâu, rốt cuộc cũng có thể nghênh đón sự nghiệp thứ hai —— quay phim rồi, đây tuyệt đối là một nghề nghiệp càng có tiền đồ hơn cả biên kịch.

Sau khi kịch bản và máy quay phim đều đã sẵn sàng, trò chơi đóng phim lập tức trở nên náo nhiệt.


Mặc dù có kịch bản, nhưng nghiêm túc diễn theo kịch bản, cũng chỉ có mấy sinh viên mới gia nhập kia của Tạ Thanh Hoa, mà hai anh em ông chủ Tạ và Tạ Thanh Hoa, sau khi liếc mắt nhìn kịch bản một cái, rất nhanh đã ném sang một bên, còn Lăng Vi thì lại cảm thấy lời kịch trong kịch bản thật sự quá xấu hổ, vì thế lại tự mình bóp méo câu chữ.

Vì vậy mới xuất hiện hình ảnh dưới đây.

Bà cụ: “Con hồ ly tinh này, đừng gọi tôi là mẹ, tôi nhận không nổi đâu.


Hồ ly tinh họ Lăng: “Bà cho rằng tôi muốn gọi bà à, nếu không phải do con trai của bà lì lợm la liếm, tôi mới không cần tới đây làm gì!”
Nhóm đọc kịch bản: “A, người phụ nữ này làm bộ như thân mật với bà Tạ lắm, là muốn tiến vào nhà họ Tạ muốn đến điên rồi chăng!”
Bà cụ: “Bây giờ cô lập tức cút ra ngoài cho tôi!”
Hồ ly tinh họ Lăng: “Đi thì đi, về sau các người có dùng kiệu tám người khiêng đến cầu xin tôi cũng không được đâu!”
Nhóm đọc kịch bản: “A, người phụ nữ này đúng là không biết xấu hổ, đuổi cũng không đi.


Tạ Thanh Hoa ngồi ở trên sô pha che mặt lại, đúng là không thể nhìn tiếp nữa, mọi người đang diễn cái gì vậy? Còn diễn đến nhập vai như vậy nữa!
Còn ông chủ Tạ thì mặt mày mang đầy ý cười thưởng thức người phụ nữ của mình diễn quá xuất sắc, đúng là diễn vai một ả hồ ly tinh ương ngạnh đến giận sôi, thật sự quá đáng yêu, muốn beep!
Một tuồng kịch ông nói gà bà nói vịt rốt cuộc cũng được diễn xong, mẹ Tạ tỏ vẻ cực kỳ vừa lòng, còn vui vẻ trao đổi số WeChat với các bạn học, hẹn sau này cuối tuần mọi người có thời gian cũng có thể tới nhà họ Tạ diễn một lát, bao ăn bao ở bao đưa đón, làm cho vài vị sinh viên lập tức nhìn thấy có lối tắt dẫn tới thành công, đó là—— làm diễn viên quần chúng cho bà Tạ!
Mặc dù bữa tiệc sinh nhật hôm nay của bà cụ chỉ là lấy cớ, nhưng lão Nghiêm vẫn làm buổi tiệc “Sinh nhật giả” cho ra dáng ra hình, ngay cả bánh kem cũng là loại bánh kem ba tầng cỡ lớn.

Lúc diễn kịch, nhóc Tạ không có phần, nhưng lúc ăn bánh kem, nhóc tuyệt đối là người đầu tiên được chia, nhóc con còn chuẩn bị quà cho bà nội đâu ra đó, sau đó nhóc giải thích rõ ràng: “Buổi sáng con kêu chú dẫn con đi mua, bà nội tuổi rắn, cho nên con mua một con rắn con.


Mẹ Tạ rất vui vẻ nhận lấy quà tặng, lại phát hiện con rắn con không chỉ có có tạo hình đáng yêu, mà mùa đông còn có thể dùng làm túi giữ ấm tay, vì thế rất vừa lòng hôn hôn bảo bảo mấy cái.

Kết quả Tạ bảo bảo tặng quà tặng đến nghiện, lại còn chuẩn bị quà cho Lăng Vi, “Đây là quà tặng cho mẹ.


Chúng sinh viên:……
Hình như vừa nghe được tin tức rất lợi hại nha!!
Tạ Thanh Hoa phát hiện sắc mặt của mọi người không đúng, cười cười đặt ngón tay trước miệng, làm động tác im lặng, “Đợi lát nữa lại sẽ giải thích với các em.


Nhóm sinh viên bị dọa sợ liên tục gật đầu.

Lại nghe nhóc Tạ tiếp tục nói: “Mẹ tuổi chuột, cho nên con mua một con chuột Minnie, đừng thấy nó là đực, kỳ thật cũng rất đáng yêu……” Nhóc bỗng nhiên quên hết từ ngữ, vội vàng nhìn Tạ Thanh Hoa ở bên cạnh, sau khi nhìn khẩu hình của Tạ Thanh Hoa xong, mới tiếp tục nói: “Là có một chiếc áo choàng rất đáng yêu!”

Lăng Vi cực kỳ cảm động nhận lấy, “Cảm ơn bảo bảo, mẹ cũng có chuẩn bị cho bảo bảo rất nhiều quà.


Ông chủ Tạ duỗi tay lấy cái áo choàng của Minnie qua, nhướng mày nói: “Nhóc con, rất không tồi, biết tặng trang phục đáng yêu.


Lăng Vi cảm thấy mình không còn cách nào nhìn thẳng mấy loại trang phục đáng yêu này nữa!!!
Ăn cơm trưa xong, thời tiết bên ngoài đột nhiên thay đổi, ngoài trời vốn đang là ánh nắng ấm áp của buổi sáng, lúc này lại là mây đen che phủ, rất nhanh đã vang lên tiếng mưa tí tách tí tách.

Nhóm sinh viên ở lại một lúc thì cáo từ rời đi, lão Nghiêm chu đáo sắp xếp hai chiếc xe đưa bọn họ xuống núi, trước khi đi cũng để lại số WeChat của mình, hẹn lần sau có rảnh lại đến làm khách, kết quả này ngay cả thầy Tạ Thanh Hoa thông minh cũng không đoán ra được.

Lăng Vi đứng ở trước cửa sổ sát đất ngắm mưa, Tạ Thanh Nghiên ôm cô, bỗng nhiên cúi đầu hỏi cô, “Muốn lãng mạn một chút không?”
“Lãng mạn như thế nào?” Lăng Vi khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh.

Tạ Thanh Nghiên chỉ cười cười không có giải thích, sau đó kêu lão Nghiêm lấy một cây dù to và một tấm đệm lớn tới, sau đó lại thuận miệng phân phó lão Nghiêm một câu gì đó, Lăng Vi cũng không nghe rõ.

Sau khi lấy đồ tới xong, Tạ Thanh Nghiên dùng một tay cầm ô che, dùng một tay khác ôm Lăng Vi, mang cô đi thẳng ra ngoài cổng lớn, lại bước lên trên vài bước, đi vào một khoảng trống nhỏ với hàng rào chắn xung quanh, ở giữa là một cái ghế gỗ dài, mà đối diện, chính là phong cảnh rừng núi xanh xanh đan xen nhau.

Đây là lần đầu tiên Lăng Vi đi tới nơi này.

Tạ Thanh Nghiên phủ tấm đệm lên trên cái ghế dài, ý bảo cô ngồi xuống.

Hai người cứ như vậy, che ô đón gió núi, ngắm cảnh trong mưa.

Lăng Vi cảm thấy không chỉ lãng mạn, mà còn có hơi lạnh……
Trên bảng tin của ba Tạ:
“Bảo bảo nhà tôi lãng mạn như vậy đấy, thật là hết cách.


Hình minh hoạ là một bức ảnh hai người cầm ô, vai kề vai ngồi ở trong mưa ngắm cảnh, hình ảnh vừa xinh đẹp lại lãng mạn.

Nhưng mà……
Lăng Vi vừa hắt xì, vừa xoa nước mũi, mở to hai mắt nước mắt lưng tròng nhìn ba Tạ, “Anh lại vì đăng một tin lên bảng tin, mà khiến em bị cảm…… A —— xi! A xi!!”.