Khoe Vợ Hằng Ngày

Chương 138: Phiên ngoại 2




Từ sau khi《Thiên Hạ 》được công bố, ratings tăng lên như bão táp, thu hoạch được vô số fans, mặc kệ là fans phim hay là fans nguyên tác thì đánh giá về bộ phim cũng vô cùng cao, bộ phim này mới công bố được mấy ngày thì vinh quang nằm ở vị trí ratings cao nhất, sau này chắc sẽ không có bộ phim nào có thể vượt qua nó được.

Trước khi đóng phim《Thiên Hạ》, Lăng Vi chỉ là một hoa đán nhỏ nổi tiếng dựa vào sức hút trong chương trình truyền hình thực tế, mặc dù mọi người thường xuyên có thể nhìn thấy cô ở trên hot search, cũng biết cô là vợ của ông chủ tập đoàn Tạ thị, nhưng tác phẩm của cô lại không được người khác nhắc đến. Bởi vì trước đây, cô toàn diễn những vai râu ria, không có tác phẩm nào bộc lộ được thực lực của cô.

Giống như Lý Ý nói, cô nổi đến mức không tin được, nếu không có tác phẩm tốt, cô sẽ giống như các hoa đán khác nhanh nổi thì cũng nhanh chìm.

Khi《Thiên Hạ》xuất hiện, đối với Lăng Vi mà nói tuyệt đối là cơn mưa rào đúng ngày hạn, thông qua nó có thể làm mọi người nhìn thấy thiên phú cùng thực lực của cô, là một cơ hội thật sự tốt. Mà Lăng Vi cũng không phụ kỳ vọng của mọi người, nắm chắc cơ hội này, do đó một bước trở thành một nữ ngôi sao danh xứng với thực.

Lăng Vi sinh Bảo Muội nằm viện mấy ngày nay, mỗi ngày đều có thể từ chỗ của Lý Ý nghe được đủ các số liệu kinh người, mới ban đầu cô còn có thể hưng phấn theo một chút, sau đó nghe nhiều cũng chết lặng, sau đó nữa thì dứt khoát đưa cho Tạ Thanh Nghiên nghe máy.

Tiếng tăm tăng nhanh, giá trị con người tăng lên, kịch bản cho cô đóng đã có thể xếp thành núi. Mà lúc này, Lăng Vi thỉnh thoảng còn tiếp tục đóng phim truyền hình, Thiên Hạ có thể nói là một cái tác phẩm đỉnh cao, sắp tới rất có thể cô sẽ không nhận được bộ phim truyền hình nào tốt hơn nó, hơn nữa cô cũng đã đồng ý với Tạ Thanh Nghiên, sau khi sinh con xong, cô sẽ tập trung phần lớn thời gian vào gia đình, còn về đóng phim, một năm nhiều nhất chỉ đóng một bộ.

Cho nên bộ phim này chắc chắn là bộ phim ngàn năm khó có được.

Kỹ thuật diễn như cô rất hiếm thấy ở trong giới giải trí. Một diễn viên muốn duy trì mức độ nổi tiếng nhất định thì phải có đủ đề tài để ra mắt, nếu biến mất một thời gian dài thì người xem sẽ nhanh chóng quên mất cô, dù sao sự đào thải trong giới giải trí thật sự là quá nhanh.

Nhưng ekip của Lăng Vi đủ vững chắc, cho nên không cần lo lắng về vấn đề tài nguyên.

Trước kia vì mang thai, Lăng Vi đã bỏ lỡ một bộ phim của đạo diễn nổi tiếng như Viên Duệ, Đổng Đông đưa cô là nhân vật nữ phụ số hai, vì thế Lăng Vi và Lý Ý đều cảm thấy thật đáng tiếc. Không ngờ vào lúc Lăng Vi đang ở nhà ở cữ thì một cấp dưới trong ekip của Viên Duệ lại tới tiếp xúc với Lý Ý, hỏi kế hoạch hiện tại của Lăng Vi.

“Đạo diễn Viên sao, đương nhiên lúc nào cũng được!” Khi Lăng Vi biết được tin này thì cũng vô cùng giật mình.

Lý Ý tán thành nói: “Chị cũng đã nói như vậy,  em vẫn chưa chọn xong kịch bản phim tiếp theo, vốn dĩ không có sắp xếp công việc, hơn nữa bộ phim của đạo diễn Viên này tới tháng tư tháng năm năm sau mới bắt đầu quay, thời gian cũng đủ để em điều dưỡng thân thể đến trắng trẻo mập mạp rồi.”

“Trắng trẻo mập mạp đạo diễn mới không cần đó!”

Sau khi đã định công việc xong, Lăng Vi càng an tâm ở nhà nghỉ ngơi cùng ông xã và đứa nhỏ.

“Nếu còn hơn nửa năm, chúng ta chuẩn bị hôn lễ nhé.” Tạ Thanh Nghiên mỏi mắt trông mong nhìn cô.

Theo anh, không thể cho Lăng Vi một hôn lễ long trọng nhất thì thật sự là quá ủy khuất cho cô.

Kỳ thật Lăng Vi không phản đối làm hôn lễ, nhưng nghĩ đến những chuyện rườm rà khi chuẩn bị hôn lễ thì cô lại rất sợ, “Hay là chúng ta làm một hôn lễ đơn giản thôi nhé?”

Tạ Thanh Nghiên lắc đầu, “Cho dù anh đồng ý thì mẹ cũng sẽ không đồng ý đâu, trước kia khi anh cả kết hôn, mẹ của anh đã chuẩn bị trước cả nửa năm đấy.”

Lăng Vi nói: “Nghe ra cũng thật long trọng!”

Tạ Thanh Nghiên nói: “Thật sự rất long trọng.”

“Đây là truyền thống của nhà anh sao?” Lăng Vi hỏi anh.

“Không phải, là bởi vì mẹ anh quá nhàn, thật vất vả mới có chuyện quan trọng giao cho bà ấy làm, bà ấy còn không tận sức làm đến hoàn mỹ nhất được sao.”

Lăng Vi:……

Tạ Thanh Nghiên: “Cho nên em yên tâm đi, chuyện có rườm rà hơn nữa thì cứ giao cho mẹ là được, bà thích nhất rồi.”

Lăng Vi:……

Bà cụ quả nhiên là một “Người tốt”!

Sau đó hai người nói quyết định này cho mẹ Tạ, bà nghe xong quả nhiên tinh thần tỉnh táo, vỗ ngực nói: “Cứ để mẹ lo, việc này mẹ có kinh nghiệm.”

Tạ Thanh Hoa uống trà cắn hạt dưa ở bên cạnh, nghe xong cũng cười nói: “Cũng tốt, xong xuôi lần này, lần sau đến hôn lễ của con sẽ càng có kinh nghiệm!”

Bà cụ quay đầu lại nhìn anh ấy, lạnh giọng nói: “Hay là hai anh em con làm chung đi.”

Tạ Thanh Hoa nâng tách trà lên nhấp một ngụm, quay đầu lại nhìn thấy Tiểu Thanh đang bưng điểm tâm lên, hỏi: “Mẹ nói hôn lễ của chúng ta làm cùng anh trai, em cảm thấy sao?”

Tiểu Thanh giương mắt nhìn anh ấy, bình tĩnh trả lời: “Được ạ.”

Tạ Thanh Hoa: “Phụt…… Khụ khụ khụ khụ khụ khụ……”

Mọi người hoảng sợ mà nhìn Tiểu Thanh.

Tiểu Thanh:……

Mẹ Tạ là người phản ứng đầu tiên, nói: “Tiểu Thanh, bây giờ con đang tỉnh táo chứ? Xác định không có uống rượu không có uống thuốc?”

Mọi người:……

Tạ Thanh Hoa ho đến thiếu chút nữa đã mất nửa cái mạng, ném tách trà sang một bên, nhảy dựng lên nói: “Tiểu Thanh, vừa rồi em thật sự đồng ý kết hôn với anh sao??”

Tiểu Thanh bình tĩnh mà nói: “Đúng vậy!”

Tạ Thanh Hoa kích động khác thường, “Sao em lại đột nhiên nghĩ thông suốt vậy?”

Tiểu Thanh nói: “Rất bất ngờ sao? Anh theo đuổi em lâu như vậy, hay là nói, trước kia anh theo đuổi em chỉ là chơi đùa thôi?”

Tạ Thanh Hoa liên tục gật đầu nói: “Đương nhiên là thật.”

Tiểu Thanh nói: “Vậy em đồng ý kết hôn với anh lạ lắm sao?”

Mọi người: Cứ cảm thấy có chỗ nào đó là lạ!

Lăng Vi rốt cuộc đã nghĩ ra lạ ở đâu, liền hỏi Tiểu Thanh, “Hai đứa không cần yêu đương trước sao?”

Tạ Thanh Hoa cũng nói: “Anh vẫn luôn nghĩ rằng anh không đủ tốt với em.”

Tiểu Thanh suy nghĩ rồi nói: “Trước đó đã yêu đương một năm rồi mà?”

Tạ Thanh Hoa:……

Mẹ Tạ đánh vào gáy của Tạ Thanh Hoa một cái, “Yêu đương không phải rất đơn giản sao, trước kết hôn lại đi nói với người ta như vậy, ngu ngốc!!” Con gái nhà người ta cũng đồng ý rồi, còn rối rắm yêu đương gì nữa chứ, đương nhiên là cưới về trước rồi nói tiếp.

Một cái tát của bà dùng sức không nhẹ, thiếu chút nữa đã làm Tạ Thanh Hoa bổ nhào lên trên bàn trà, nhưng cả người cũng thanh tỉnh, sau đó lập tức nhảy dựng lên nói: “Đúng đúng đúng, có thể kết hôn trước rồi yêu đương sau!”

Lăng Vi ở bên cạnh che miệng cười trộm, lặng lẽ nói với Tạ Thanh Nghiên: “Đây là lần đầu tiên em nhìn thấy bộ dạng chân tay luống cuống này của Thanh Hoa đấy.”

Tạ Thanh Nghiên hừ cười, “Nó vui mừng đến choáng váng luôn rồi.”

Bà cụ vỗ vỗ tay nói, “Nếu như vậy thì hôn lễ phải tính thêm, Thanh Nghiên, con cảm thấy bao nhiêu thì thích hợp?”

Tạ Thanh Nghiên nhướng mày, nói: “Không có hạn mức cao nhất, mẹ cứ nhìn rồi dùng, không cần tính toán.”

“Vậy được tìm thời gian, mẹ cùng Thanh Hoa đi một chuyến về quê của Tiểu Thanh, mang sính lễ cầu hôn.” Bà cụ nói xong, sau đó lập tức đi coi lịch, xem ngày nào thích hợp để cầu hôn.

Tiểu Thanh nói: “Bà chủ, cầu hôn thì không cần đâu ạ, con nói với cha mẹ của con một tiếng là được rồi.”

Bà cụ không đồng ý, nói: “Hôn nhân là chuyện lớn, cũng không thể quá tùy tiện, trường hợp của con không giống với Tiểu Vi, tục lệ nên có thì vẫn phải làm.”

Tiểu Thanh nghe xong, cũng không nói gì nữa.

Thấy dáng vẻ vui mừng khôn xiết của Tạ Thanh Hoa, trong lòng Lăng Vi vẫn cảm thấy không yên ổn, bởi vì thái độ của Tiểu Thanh chuyển biến thật sự quá nhanh, sau đó cô vẫn nói với Tạ Thanh Nghiên: “Em cứ cảm thấy rất bất ngờ, trước kia Tiểu Thanh luôn không nóng không lạnh với Thanh Hoa.”

Tạ Thanh Nghiên nói: “Anh đã hỏi Thanh Hoa, nó nói lần trước Tiểu Thanh phát sốt, nóng đến mơ màng hồ đồ, sau khi tỉnh lại thái độ đã không giống trước nữa.”

Lăng Vi nhíu mày, “Không giống chỗ nào?”

Tạ Thanh Nghiên nhớ lại một chút, “Thanh Hoa nói, nó cảm thấy giống như thay đổi thành một người, khá để ý đến nó.”

Lăng Vi:……

Lần trước chuyện Tiểu Thanh bị sốt, cô vẫn còn nhớ rõ, lần đó sốt rất cao tới mức chuyển thành viêm phổi, sau đó vội vàng đưa đến bệnh viện, truyền nước biển vài ngày mới hồi phục xuất viện.

Chẳng lẽ……

Tưởng tượng đến khả năng nào đó, cả người Lăng Vi đều không tốt!

Kịch bản này khá quen thuộc.

Phát sốt nóng đến hỏng cả người chính là một cơ hội sống lại, hơn nữa sau khi cô ấy khỏi bệnh thì thái độ đối với Tạ Thanh Hoa đã thay đổi rất nhanh, lúc này chắc là đã bị đổi linh hồn rồi!

Chẳng lẽ Tiểu Thanh cũng trọng sinh?!!

Có thể là do đời trước cuối cùng không được ở bên Tạ Thanh Hoa, cho nên sau khi sống lại thì thái độ lập tức chuyển biến, nắm chặt lấy cơ hội này!

Lăng Vi càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, xem ra phải tìm một cơ hội thử xem mới được.

Mới vừa nghĩ như vậy thì cơ hội đã tới rồi.

Trong nhà dì Nguyệt có việc gấp, xin nghỉ hai ngày để về xử lý, bà Tạ bảo Tiểu Thanh gác chuyện trong tay xuống lên lầu ba giúp Lăng Vi chăm Bảo Muội.

Mặc dù ngày thường Tiểu Thanh im lặng ít lời, nhưng có thể nhìn ra được cô ấy rất thích Bảo Muội, mặc kệ là pha sữa bột hay là thay tã, thì cũng đều vô cùng dịu dàng cẩn thận. Những lúc thế này, Lăng Vi sẽ đứng bên cạnh nhìn, thuận tiện lén quan sát Tiểu Thanh.

Khi nhìn kỹ thì mới phát hiện kỳ thật Tiểu Thanh trông rất thanh tú, mặt mũi vô cùng dễ coi, trong lòng Lăng Vi trở nên buồn bực, sao trước kia cô lại xem nhẹ diện mạo của Tiểu Thanh chứ??

“Tiểu Thanh, trước kia em để mái ngang à? sao lại che đi đôi mắt rồi?”

Tiểu Thanh đang dỗ Bảo Muội, nghe cô hỏi như vậy thì liền ngẩng đầu nói: “Đúng vậy.”

Lăng Vi nghĩ thầm khó trách trước kia Tiểu Thanh cứ cúi đầu còn giữ dài tóc mái, cảm giác tồn tại vô cùng thấp, ngày thường muốn nhìn cô ấy, nhiều nhất cũng chỉ nhìn thấy tóc mái của cô ấy, bây giờ cô ấy kẹp cố định tóc mái lên, thoải mái hào phóng lộ cả cả khuôn mặt ra ngoài, khí chất lập tức tăng lên vài bậc, thoạt nhìn cực kỳ có tinh thần.

“Như vậy đẹp hơn.” Lăng Vi nói thật lòng.

“Cảm ơn mợ chủ khích lệ.” Tiểu Thanh trông có có hơi ngượng ngùng.

“Em cũng sắp kết hôn với Thanh Hoa rồi, nên sửa cách xưng hô này đi, về sau cứ theo Thanh Hoa gọi chị dâu là được.” Lăng Vi nói.

Tiểu Thanh có chút ngượng ngùng rũ mắt xuống, sau đó mới gật đầu nói: “Chị dâu.”

Lăng Vi che miệng cười trộm, lại thừa dịp bầu không khí đang tốt, tiếp tục nói chút chuyện khác, “Ngày thường em có thích đọc tiểu thuyết không?”

Tiểu Thanh nói: “Thỉnh thoảng có đọc, nhưng không có nhiều thời gian như vậy.”

Lăng Vi lại hỏi: “Em hay đọc thể loại tiểu thuyết gì?”

Tiểu Thanh suy nghĩ rồi nói: “Em đọc rất nhiều loại.”

“Có đọc ngôn tình không?”

“Có ạ.”

Lăng Vi chớp chớp mắt, nói: “Gần đây chị thích đọc truyện trọng sinh, em biết thể loại tiểu thuyết này chứ?”

Nói xong cô lại cẩn thận quan sát biểu cảm và ánh mắt của Tiểu Thanh, muốn tìm ra chút dấu vết từ trong đó, nhưng rõ ràng là không có, vẻ mặt và ánh mắt của Tiểu Thanh vẫn bình đạm trước sau như một.

Sau đó lại nghe Tiểu Thanh nói: “Có nghe nói, nhưng chưa đọc.”

Lúc này Bảo Muội mới thay tã giấy sạch sẽ, tâm trạng rất vui, đang mở to mắt nhìn xung quanh, Lăng Vi đi qua duỗi một đầu ngón tay niết mặt Bảo Muội, kết quả Bảo Muội thật sự nắm lấy đầu ngón tay của cô. Cô vừa chơi cùng Bảo Muội, vừa lơ đãng nói: “Trong truyện viết như thế, cũng không biết thật sự có trọng sinh trong đời thực hay không.”

Một người trọng sinh như cô mà lại nghiêm trang nói như vậy, ngẫm lại cũng cảm thấy buồn cười.

Tiểu Thanh nói: “Chắc là không có đâu, tiểu thuyết đều là hư cấu.”

Thoạt nhìn thật đúng là rất bình tĩnh!